Thấy thế, Thượng Thần Thiên Huyên và Thượng Thần Thiên Vân đứng phía xa xa tức thì trầm mặt, Bố Huyền cũng là quan chấp hành đứng đầu, hơn nữa, y còn là cường giả đứng đầu thế hệ này của nền văn minh Thiên Hành, vậy mà chỉ mới một chiêu đã bị Phục Võ đánh hộc máu.
Thực lực của Phục Võ này mạnh cỡ nào?
Bố Huyền lau vết máu trên khóe miệng, nhìn về phía Phục Võ, sắc mặt căng thẳng: “Xin được chỉ dạy thêm.”
Dứt lời, y đột nhiên dấn lên một bước, giữa hai hàng chân mày bốc lên một ngọn lửa, một hơi thở đáng sợ từ trong người y tràn ra. Bố Huyền vươn tay phải, trong lòng bàn tay đã có hàng tỉ tia lực tinh thần tụ hội.
Y nắm chặt tay.
Ầm!
Một sức mạnh đáng sợ ào về phía Phục Võ như bão lũ, cùng lúc đó, Bố Huyền cũng biến mất khỏi vị trí cũ.
Giữa không trung, một quyền phong mang theo ánh lửa lóe lên, ầm ầm lao về phía Phục Võ.
Đối mặt với một quyền đáng sợ này, Phục Võ vẫn bình như chân vại, đôi tròng mắt không một tia dao động, bà ta vươn tay phải, nhè nhàng đè về phía trước một cái.
Ầm!
Quyền phong ẩn chứa ngọn lửa tinh thần kia lập tức bị trấn áp ngay cách bà ta mấy trượng, không thể tiến lên một li.
Phía sau quyền phong, Bố Huyền nhìn chòng chọc vào Phục Võ đang cách mình không xa, gầm lên một tiếng, tay phải chìa ra trước, xoay vòng, từ trong cơ thể, từng luồng sức mạnh đáng sợ trút ra.
Lúc này, Phục Võ chỉ vươn một ngón tay, phẩy nhẹ một cái.
Ầm ầm!
Hàng tỉ tia lửa tinh thần nát vụn, Bố Huyền bị đánh bay ra sau, khi dừng lại được thì đã cách nơi cũ mấy vạn trượng.
Ầm ầm!
Vừa dừng lại được, thời không sau lưng y cũng đã sụp đổ, biến thành một khoảng vực sâu không đáy.
Thân thể Bố Huyền cũng từ từ nứt ra, vô số hơi thở cùng quyền phong tán loạn, trông như một quả cầu da đang xì hơi.
Miệng Bố Huyền trào máu tươi không ngừng.
Thấy thế, Thượng Thần Thiên Huyên cùng Thượng Thần Thiên Vân đều tái mặt, bọn họ không thể ngờ rằng, Bố Huyền đường đường là quan chấp hành đứng đầu đương nhiệm, vậy mà thực lực lại chênh lệch với vị cựu quan chấp hành đứng đầu Phục Võ lớn đến thế.
Thượng Thần Thiên Vân vội quay sang phía Thượng Thần Thiên Huyên, run run hỏi: “Quan chấp hành đứng đầu Tịch Sơ chừng nào mới tới?”
Thượng Thần Thiên Huyên lắc đầu.
Thượng Thần Thiên Vân ngẩn ra, hồi lâu sau, bà ta gật đầu, nói khẽ: “Nếu ta là Ác Đạo Minh và vũ trụ Vô Gian thì lúc này ta cũng sẽ tuyệt đối không để quan chấp hành đứng đầu Tịch Sơ về đây…”
Thượng Thần Thiên Huyên chậm rãi nhắm mắt, hai tay nắm chặt: “Cùng lắm là liều chết.”
Thượng Thần Thiên Vân nhìn Phục Võ ở nơi xa, ánh mắt mờ mịt: “Chúng ta chết cũng không sao, nhưng nền văn minh Thiên Hành này phải làm sao đây?”
Thượng Thần Thiên Huyên khẽ run lên.
Thực lực của Phục Võ này mạnh cỡ nào?
Bố Huyền lau vết máu trên khóe miệng, nhìn về phía Phục Võ, sắc mặt căng thẳng: “Xin được chỉ dạy thêm.”
Dứt lời, y đột nhiên dấn lên một bước, giữa hai hàng chân mày bốc lên một ngọn lửa, một hơi thở đáng sợ từ trong người y tràn ra. Bố Huyền vươn tay phải, trong lòng bàn tay đã có hàng tỉ tia lực tinh thần tụ hội.
Y nắm chặt tay.
Ầm!
Một sức mạnh đáng sợ ào về phía Phục Võ như bão lũ, cùng lúc đó, Bố Huyền cũng biến mất khỏi vị trí cũ.
Giữa không trung, một quyền phong mang theo ánh lửa lóe lên, ầm ầm lao về phía Phục Võ.
Đối mặt với một quyền đáng sợ này, Phục Võ vẫn bình như chân vại, đôi tròng mắt không một tia dao động, bà ta vươn tay phải, nhè nhàng đè về phía trước một cái.
Ầm!
Quyền phong ẩn chứa ngọn lửa tinh thần kia lập tức bị trấn áp ngay cách bà ta mấy trượng, không thể tiến lên một li.
Phía sau quyền phong, Bố Huyền nhìn chòng chọc vào Phục Võ đang cách mình không xa, gầm lên một tiếng, tay phải chìa ra trước, xoay vòng, từ trong cơ thể, từng luồng sức mạnh đáng sợ trút ra.
Lúc này, Phục Võ chỉ vươn một ngón tay, phẩy nhẹ một cái.
Ầm ầm!
Hàng tỉ tia lửa tinh thần nát vụn, Bố Huyền bị đánh bay ra sau, khi dừng lại được thì đã cách nơi cũ mấy vạn trượng.
Ầm ầm!
Vừa dừng lại được, thời không sau lưng y cũng đã sụp đổ, biến thành một khoảng vực sâu không đáy.
Thân thể Bố Huyền cũng từ từ nứt ra, vô số hơi thở cùng quyền phong tán loạn, trông như một quả cầu da đang xì hơi.
Miệng Bố Huyền trào máu tươi không ngừng.
Thấy thế, Thượng Thần Thiên Huyên cùng Thượng Thần Thiên Vân đều tái mặt, bọn họ không thể ngờ rằng, Bố Huyền đường đường là quan chấp hành đứng đầu đương nhiệm, vậy mà thực lực lại chênh lệch với vị cựu quan chấp hành đứng đầu Phục Võ lớn đến thế.
Thượng Thần Thiên Vân vội quay sang phía Thượng Thần Thiên Huyên, run run hỏi: “Quan chấp hành đứng đầu Tịch Sơ chừng nào mới tới?”
Thượng Thần Thiên Huyên lắc đầu.
Thượng Thần Thiên Vân ngẩn ra, hồi lâu sau, bà ta gật đầu, nói khẽ: “Nếu ta là Ác Đạo Minh và vũ trụ Vô Gian thì lúc này ta cũng sẽ tuyệt đối không để quan chấp hành đứng đầu Tịch Sơ về đây…”
Thượng Thần Thiên Huyên chậm rãi nhắm mắt, hai tay nắm chặt: “Cùng lắm là liều chết.”
Thượng Thần Thiên Vân nhìn Phục Võ ở nơi xa, ánh mắt mờ mịt: “Chúng ta chết cũng không sao, nhưng nền văn minh Thiên Hành này phải làm sao đây?”
Thượng Thần Thiên Huyên khẽ run lên.
/4376
|