Lúc này, người đàn ông nọ đang chậm rãi ngẩng lên, nhìn thấy Phục Võ, thân thể người đàn ông đó thoáng run rẩy, sắc mặt như không thể tin nổi: “Đại tỷ?”
Phục Võ phất tay áo một cái.
Ầm!
Trận pháp vỡ nát, những vòng dây máu quanh thân người đàn ông nọ đã biến mất sạch.
Phục Võ nhìn người đàn ông đó: “Dung Khâu, hắn đâu?”
Dung Khâu!
Đây là một vị quan chấp hành của Chấp Hành Điện, năm ấy từng đi theo Phục Võ phản kháng nền văn minh Thiên Hành, bởi vậy mới bị cầm tù ở nơi này.
Nghe Phục Võ hỏi, sắc mặt Dung Khâu tức thì tái nhợt, chậm rãi cúi đầu.
Thấy thế, Phục Võ híp mắt, lặp lại: “Hắn đâu?”
Toàn bộ tinh không bắt đầu vụn vỡ.
Dung Khâu do dự giây lát, sau đó chậm rãi quay sang dàn tế còn lại.
Phục Võ đã xuất hiện trên tế đài của dàn tế đó, nơi ấy, chỉ có một bộ xương khô, phía trước bộ xương khô có mấy hàng chữ bằng máu.
“Tiểu Phục… Có lẽ… ta không chịu nổi nữa…”
“Tiểu Phục… Xin lỗi, đã hứa sẽ dẫn nàng tới nhà ta hưởng bình an, nhưng có lẽ ta không làm được rồi…”
“Tiểu Phục… Ta thật sự rất muốn gặp lại nàng một lần… Nhưng họ không đồng ý…”
“Tiểu Phục… ta đi đây…”
Nhìn những hàng chữ bằng máu ấy, Phục Võ như bị sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng, bà ta quỳ sụp xuống trước bộ xương khô, vùi mặt vào đống xương tàn, giọng run rẩy: “Tư Oánh… Ngươi đã hứa với ta, chỉ cần ta đồng ý chịu hàng, ngươi sẽ thả hắn đi… Ngươi đã hứa với ta… Tại sao lại lừa ta… Sao ngươi có thể lừa ta… A…”
Bất chợt, tấm khăn che mặt của bà ta đã biến thành màu đỏ máu.
Đó là dòng lệ máu…
Trên tế đài, Phục Võ gục trước đống xương khô, thân mình run lên từng hồi, chỉ chốc lát, đống xương trắng đã nhuộm đỏ máu tươi.
Lúc này, chợt có một cô gái váy tím cùng một người đàn ông trung niên xuất hiện.
Người đàn ông trung niên chính là Thế Tông của Ác Đạo Minh.
Cô gái váy tím là người của vũ trụ Vô Gian, trước đó mới so đấu với Diệp Quân ở nền văn minh Thiên Hành.
Vu Dịch nhìn quan chấp hành đứng đầu Phục Võ đang gục trên tế đài, muốn nói gì đó lại bị Thế Tông ngăn cản.
Thế Tông nhìn chằm chằm Phục Võ, sắc mặt nặng nề.
Chợt, một luồng sát ý đáng sợ từ trong đất trời lan tràn khắp chốn, dần dần, thời không bốn phía đều bắt đầu từ từ bị nhuộm thành màu đỏ máu.
Thấy thế, Vu Dịch và Thế Tông đều biến sắc.
Thật là một sát ý khủng bố.
Lúc này, Phục Võ đột nhiên chầm chậm thu đi bộ xương khô nọ, thu xong, bà ta chậm rãi đứng lên, từ từ bước về một hướng, toàn thân cứng nhắc như cương thi.
Đó là phương hướng nền văn minh Thiên Hành.
Vu Dịch bỗng cất tiếng gọi: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ…”
Phục Võ phất tay áo một cái.
Ầm!
Trận pháp vỡ nát, những vòng dây máu quanh thân người đàn ông nọ đã biến mất sạch.
Phục Võ nhìn người đàn ông đó: “Dung Khâu, hắn đâu?”
Dung Khâu!
Đây là một vị quan chấp hành của Chấp Hành Điện, năm ấy từng đi theo Phục Võ phản kháng nền văn minh Thiên Hành, bởi vậy mới bị cầm tù ở nơi này.
Nghe Phục Võ hỏi, sắc mặt Dung Khâu tức thì tái nhợt, chậm rãi cúi đầu.
Thấy thế, Phục Võ híp mắt, lặp lại: “Hắn đâu?”
Toàn bộ tinh không bắt đầu vụn vỡ.
Dung Khâu do dự giây lát, sau đó chậm rãi quay sang dàn tế còn lại.
Phục Võ đã xuất hiện trên tế đài của dàn tế đó, nơi ấy, chỉ có một bộ xương khô, phía trước bộ xương khô có mấy hàng chữ bằng máu.
“Tiểu Phục… Có lẽ… ta không chịu nổi nữa…”
“Tiểu Phục… Xin lỗi, đã hứa sẽ dẫn nàng tới nhà ta hưởng bình an, nhưng có lẽ ta không làm được rồi…”
“Tiểu Phục… Ta thật sự rất muốn gặp lại nàng một lần… Nhưng họ không đồng ý…”
“Tiểu Phục… ta đi đây…”
Nhìn những hàng chữ bằng máu ấy, Phục Võ như bị sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng, bà ta quỳ sụp xuống trước bộ xương khô, vùi mặt vào đống xương tàn, giọng run rẩy: “Tư Oánh… Ngươi đã hứa với ta, chỉ cần ta đồng ý chịu hàng, ngươi sẽ thả hắn đi… Ngươi đã hứa với ta… Tại sao lại lừa ta… Sao ngươi có thể lừa ta… A…”
Bất chợt, tấm khăn che mặt của bà ta đã biến thành màu đỏ máu.
Đó là dòng lệ máu…
Trên tế đài, Phục Võ gục trước đống xương khô, thân mình run lên từng hồi, chỉ chốc lát, đống xương trắng đã nhuộm đỏ máu tươi.
Lúc này, chợt có một cô gái váy tím cùng một người đàn ông trung niên xuất hiện.
Người đàn ông trung niên chính là Thế Tông của Ác Đạo Minh.
Cô gái váy tím là người của vũ trụ Vô Gian, trước đó mới so đấu với Diệp Quân ở nền văn minh Thiên Hành.
Vu Dịch nhìn quan chấp hành đứng đầu Phục Võ đang gục trên tế đài, muốn nói gì đó lại bị Thế Tông ngăn cản.
Thế Tông nhìn chằm chằm Phục Võ, sắc mặt nặng nề.
Chợt, một luồng sát ý đáng sợ từ trong đất trời lan tràn khắp chốn, dần dần, thời không bốn phía đều bắt đầu từ từ bị nhuộm thành màu đỏ máu.
Thấy thế, Vu Dịch và Thế Tông đều biến sắc.
Thật là một sát ý khủng bố.
Lúc này, Phục Võ đột nhiên chầm chậm thu đi bộ xương khô nọ, thu xong, bà ta chậm rãi đứng lên, từ từ bước về một hướng, toàn thân cứng nhắc như cương thi.
Đó là phương hướng nền văn minh Thiên Hành.
Vu Dịch bỗng cất tiếng gọi: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ…”
/4376
|