Nhìn thấy người phụ nữ này, Diệp Quân hơi nghi hoặc.
Người phụ nữ này không phải bản thể, chỉ là ảo ảnh, thậm chí còn chẳng phải linh hồn.
Người phụ nữ váy xanh nhìn quan chấp hành đứng đầu Phục Võ trước mắt, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Phục Võ, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Phục Võ hờ hững nhìn người phụ nữ trước mặt, không nói gì mà quay người ngồi xuống, ngón tay ngọc ngà khẽ gảy nhạc cụ trước mặt, tiếng nhạc du dương vang lên.
Người phụ nữ váy xanh nhìn người phụ nữ trước mặt thật lâu mới khẽ thở dài: “Ta rất xin lỗi về chuyện năm đó”.
Phục Võ vẫn không lên tiếng.
Người phụ nữ váy xanh đang định lên tiếng thì lúc này như cảm nhận được gì đó, nét mặt bà ta thay đổi rõ rệt. Bà ta quay đầu lại thì thấy thời không trên trời chợt tách ra, sau đó một con vật khổng lồ vọt tới.
Là một con rồng!
Nét mặt Diệp Quân cũng thay đổi, hắn ngẩng đầu nhìn lên, trên đầu con rồng có một người phụ nữ mặc váy dài màu tím đang đứng, trong tay người phụ nữ cầm một chiếc quạt xếp.
Một người một rồng dùng cách thức dã man nhất đột nhập vào vùng trời này!
Diệp Quân nghi hoặc, người này là ai?
“Hỗn xược!”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc với Diệp Quân đột nhiên vang vọng khắp trời đất, sau đó, một đạo kiếm quang phóng từ trên trời xuống, chém về phía người phụ nữ váy tím.
Giọng của Tuế Tuế!
Người phụ nữ váy tím không tránh né, khi kiếm quang còn cách bà ta trăm trượng thì một cường giả bí ẩn mặc áo đen đột nhiên xuất hiện rồi phóng thương ra.
Ầm!
Kiếm quang ấy lập tức bị buộc phải dừng lại!
Nhưng lúc này, bầu trời tách ra, Tuế Tuế từ từ đi tới, mặt cô ta lạnh băng, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị, không ngờ lại có cường giả dám xông vào nền văn minh Thiên Hành.
Diệp Quân như cảm nhận được điều gì, hắn quay người nhìn lại thì thấy trong tinh không ấy, Bố Huyền đang chiến đấu với một hòa thượng vạm vỡ với thiết hồ lô sau lưng.
Nhìn thấy cảnh này, nét mặt Diệp Quân tối lại.
Mẹ kiếp!
Nền văn minh Thiên Hành sắp có chuyện lớn rồi!
Hắn không chút do dự, quay người bỏ chạy, hắn vẫn biết rõ thực lực của mình, đối phương đã dám tới nền văn minh Thiên Hành gây chuyện thì đây chắc chắn không phải chuyện mà hiện giờ hắn có thể nhúng tay vào.
Nhưng lúc này, người phụ nữ váy xanh lại xuất hiện bên cạnh hắn, kéo hắn lại.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ mặc váy xanh đầy nghi hoặc.
Người phụ nữ váy xanh trầm giọng bảo: “Ở đây có phong ấn, an toàn hơn”.
Diệp Quân nửa tin nửa ngờ.
Trên bầu trời, trên con rồng khổng lồ, người phụ nữ váy tím nhìn Phục Võ cười khẽ: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ, ngưỡng mộ đã lâu!”
Phục Võ không trả lời mà chỉ nhẹ nhàng gảy nhạc cụ trước mặt.
Người phụ nữ váy tím cũng không nhiều lời, bà ta xòe tay ra, một chiếc hộp xuất hiện, chiếc hộp chỉ lớn chừng lòng bàn tay, thân hộp có màu xanh pha lê.
Người phụ nữ này không phải bản thể, chỉ là ảo ảnh, thậm chí còn chẳng phải linh hồn.
Người phụ nữ váy xanh nhìn quan chấp hành đứng đầu Phục Võ trước mắt, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Phục Võ, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Phục Võ hờ hững nhìn người phụ nữ trước mặt, không nói gì mà quay người ngồi xuống, ngón tay ngọc ngà khẽ gảy nhạc cụ trước mặt, tiếng nhạc du dương vang lên.
Người phụ nữ váy xanh nhìn người phụ nữ trước mặt thật lâu mới khẽ thở dài: “Ta rất xin lỗi về chuyện năm đó”.
Phục Võ vẫn không lên tiếng.
Người phụ nữ váy xanh đang định lên tiếng thì lúc này như cảm nhận được gì đó, nét mặt bà ta thay đổi rõ rệt. Bà ta quay đầu lại thì thấy thời không trên trời chợt tách ra, sau đó một con vật khổng lồ vọt tới.
Là một con rồng!
Nét mặt Diệp Quân cũng thay đổi, hắn ngẩng đầu nhìn lên, trên đầu con rồng có một người phụ nữ mặc váy dài màu tím đang đứng, trong tay người phụ nữ cầm một chiếc quạt xếp.
Một người một rồng dùng cách thức dã man nhất đột nhập vào vùng trời này!
Diệp Quân nghi hoặc, người này là ai?
“Hỗn xược!”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc với Diệp Quân đột nhiên vang vọng khắp trời đất, sau đó, một đạo kiếm quang phóng từ trên trời xuống, chém về phía người phụ nữ váy tím.
Giọng của Tuế Tuế!
Người phụ nữ váy tím không tránh né, khi kiếm quang còn cách bà ta trăm trượng thì một cường giả bí ẩn mặc áo đen đột nhiên xuất hiện rồi phóng thương ra.
Ầm!
Kiếm quang ấy lập tức bị buộc phải dừng lại!
Nhưng lúc này, bầu trời tách ra, Tuế Tuế từ từ đi tới, mặt cô ta lạnh băng, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị, không ngờ lại có cường giả dám xông vào nền văn minh Thiên Hành.
Diệp Quân như cảm nhận được điều gì, hắn quay người nhìn lại thì thấy trong tinh không ấy, Bố Huyền đang chiến đấu với một hòa thượng vạm vỡ với thiết hồ lô sau lưng.
Nhìn thấy cảnh này, nét mặt Diệp Quân tối lại.
Mẹ kiếp!
Nền văn minh Thiên Hành sắp có chuyện lớn rồi!
Hắn không chút do dự, quay người bỏ chạy, hắn vẫn biết rõ thực lực của mình, đối phương đã dám tới nền văn minh Thiên Hành gây chuyện thì đây chắc chắn không phải chuyện mà hiện giờ hắn có thể nhúng tay vào.
Nhưng lúc này, người phụ nữ váy xanh lại xuất hiện bên cạnh hắn, kéo hắn lại.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ mặc váy xanh đầy nghi hoặc.
Người phụ nữ váy xanh trầm giọng bảo: “Ở đây có phong ấn, an toàn hơn”.
Diệp Quân nửa tin nửa ngờ.
Trên bầu trời, trên con rồng khổng lồ, người phụ nữ váy tím nhìn Phục Võ cười khẽ: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ, ngưỡng mộ đã lâu!”
Phục Võ không trả lời mà chỉ nhẹ nhàng gảy nhạc cụ trước mặt.
Người phụ nữ váy tím cũng không nhiều lời, bà ta xòe tay ra, một chiếc hộp xuất hiện, chiếc hộp chỉ lớn chừng lòng bàn tay, thân hộp có màu xanh pha lê.
/4376
|