Sau khi Khâu Bạch Y rời khỏi hệ Ngân Hà thì tới một dãy núi rộng lớn, núi non trùng điệp, không nhìn thấy điểm tận cùng.
Khâu Bạch Y tiến lên một bước, chỉ một bước ông ta đã lên tới đỉnh một ngọn núi. Trên đỉnh núi chỉ có một túp lều tranh, trước lều có một vườn rau, trong vườn rau có một hòa thượng mặc áo cà sa thô đang nhổ cỏ.
Khâu Bạch Y tới trước vườn rau, hơi cúi đầu hành lễ: “Quy Vô đại sư, đã lâu không gặp”.
Hòa thượng dừng nhổ cỏ, quay đầu nhìn Khâu Bạch Y, thấp giọng thở dài: “Nhị điện chủ, vùng đất yên tĩnh nhỏ này của ta không gánh nổi nhân quả của ông đâu”.
Nhị điện chủ xòe tay ra, một cuốn sách cổ ố vàng xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta.
Nhìn thấy cuốn sách cổ ố vàng này, trong mắt hòa thượng hiện lên gợn sóng, tay ông ta vô thức siết chặt.
Gió bất chợt nổi lên.
Nhị điện chủ nói: “Tâm kinh do Ma Kha Bất Diệt Phật năm xưa viết, từ khi Phật pháp của Phật vũ trụ đột nhiên biến mất, kinh này cũng biến mất theo. Có thể là ta có duyên, khi xưa rơi vào tay ta, nhưng ta lại không có duyên với Phật môn, kinh thư này vẫn phải đưa cho người thật sự có duyên mới được”.
Hòa thượng Quy Vô thở dài: “Nhị điện chủ, ông đang hại ta đấy”.
Nhị điện chủ cười: “Ta muốn giết một người, sau lưng người này có ba kiếm tu cực mạnh, đại sư chỉ cần giữ chân một người cho ta là được”.
Hòa thượng Quy Vô hỏi: “Thực lực của ba kiếm tu này thế nào?”
Nhị điện chủ suy nghĩ rồi đáp: “Chắc chắn mạnh hơn ta một chút”.
Hòa thượng Quy Vô trầm giọng: “Nhị điện chủ, ta là hòa thượng, chắc ông sẽ không lừa người đi tu đâu đúng không?”
Nhị điện chủ nghiêm túc nói: “Đương nhiên”.
Hòa thượng Quy Vô vẫn hơi chần chừ.
Nhân quả!
Phật gia kỵ nhất là nhân quả, chỉ cần hôm nay gật đầu là sẽ có được bộ tâm kinh này, mà chỉ cần có được bộ tâm kinh này, ông ta sẽ lại đột phá một lần nữa, nhưng điều này cũng có nghĩa là ông ta phải đón nhận một phần nhân quả.
Nhân quả chưa rõ!
Thấy hòa thượng Quy Vô im lặng, Nhị điện chủ cũng không vội, chỉ đứng đó chờ.
Một lát sau, hòa thượng Quy Vô chợt nói: “Chỉ giữ chân thôi là được à?”
Nhị điện chủ gật đầu: “Chỉ giữ chân thôi là được”.
Hòa thượng Quy Vô chắp tay: “Lão nạp chỉ có thể giữ chân họ nhiều nhất một ngày thôi, ông thấy có được không?”
Nhị điện chủ gật đầu: “Được”.
Hòa thượng Quy Vô duỗi tay phải ra, bộ tâm kinh trong tay Nhị điện chủ bay tới trước mặt ông ta. Khi cầm bộ tâm kinh lên, tay ông ta bắt đầu run, trong mắt cũng dần hiện lên sự hưng phấn.
Là thật!
Nhị điện chủ không nói gì, quay người rời đi.
Sau khi Nhị điện chủ đi, hòa thượng Quy Vô quay người đi vào túp lều tranh, trong lều có một chiếc hộp vàng. Ông ta đi tới trước chiếc hộp, nhẹ nhàng mở ra, trong hộp là một chiếc áo cà sa màu vàng.
Khâu Bạch Y tiến lên một bước, chỉ một bước ông ta đã lên tới đỉnh một ngọn núi. Trên đỉnh núi chỉ có một túp lều tranh, trước lều có một vườn rau, trong vườn rau có một hòa thượng mặc áo cà sa thô đang nhổ cỏ.
Khâu Bạch Y tới trước vườn rau, hơi cúi đầu hành lễ: “Quy Vô đại sư, đã lâu không gặp”.
Hòa thượng dừng nhổ cỏ, quay đầu nhìn Khâu Bạch Y, thấp giọng thở dài: “Nhị điện chủ, vùng đất yên tĩnh nhỏ này của ta không gánh nổi nhân quả của ông đâu”.
Nhị điện chủ xòe tay ra, một cuốn sách cổ ố vàng xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta.
Nhìn thấy cuốn sách cổ ố vàng này, trong mắt hòa thượng hiện lên gợn sóng, tay ông ta vô thức siết chặt.
Gió bất chợt nổi lên.
Nhị điện chủ nói: “Tâm kinh do Ma Kha Bất Diệt Phật năm xưa viết, từ khi Phật pháp của Phật vũ trụ đột nhiên biến mất, kinh này cũng biến mất theo. Có thể là ta có duyên, khi xưa rơi vào tay ta, nhưng ta lại không có duyên với Phật môn, kinh thư này vẫn phải đưa cho người thật sự có duyên mới được”.
Hòa thượng Quy Vô thở dài: “Nhị điện chủ, ông đang hại ta đấy”.
Nhị điện chủ cười: “Ta muốn giết một người, sau lưng người này có ba kiếm tu cực mạnh, đại sư chỉ cần giữ chân một người cho ta là được”.
Hòa thượng Quy Vô hỏi: “Thực lực của ba kiếm tu này thế nào?”
Nhị điện chủ suy nghĩ rồi đáp: “Chắc chắn mạnh hơn ta một chút”.
Hòa thượng Quy Vô trầm giọng: “Nhị điện chủ, ta là hòa thượng, chắc ông sẽ không lừa người đi tu đâu đúng không?”
Nhị điện chủ nghiêm túc nói: “Đương nhiên”.
Hòa thượng Quy Vô vẫn hơi chần chừ.
Nhân quả!
Phật gia kỵ nhất là nhân quả, chỉ cần hôm nay gật đầu là sẽ có được bộ tâm kinh này, mà chỉ cần có được bộ tâm kinh này, ông ta sẽ lại đột phá một lần nữa, nhưng điều này cũng có nghĩa là ông ta phải đón nhận một phần nhân quả.
Nhân quả chưa rõ!
Thấy hòa thượng Quy Vô im lặng, Nhị điện chủ cũng không vội, chỉ đứng đó chờ.
Một lát sau, hòa thượng Quy Vô chợt nói: “Chỉ giữ chân thôi là được à?”
Nhị điện chủ gật đầu: “Chỉ giữ chân thôi là được”.
Hòa thượng Quy Vô chắp tay: “Lão nạp chỉ có thể giữ chân họ nhiều nhất một ngày thôi, ông thấy có được không?”
Nhị điện chủ gật đầu: “Được”.
Hòa thượng Quy Vô duỗi tay phải ra, bộ tâm kinh trong tay Nhị điện chủ bay tới trước mặt ông ta. Khi cầm bộ tâm kinh lên, tay ông ta bắt đầu run, trong mắt cũng dần hiện lên sự hưng phấn.
Là thật!
Nhị điện chủ không nói gì, quay người rời đi.
Sau khi Nhị điện chủ đi, hòa thượng Quy Vô quay người đi vào túp lều tranh, trong lều có một chiếc hộp vàng. Ông ta đi tới trước chiếc hộp, nhẹ nhàng mở ra, trong hộp là một chiếc áo cà sa màu vàng.
/4376
|