Giọng nói ấy tiếp tục cất lên: “Mọi thứ trong tương lai đều đã được định trước”.
Khâu Bạch Y cười rồi quay lại nhìn hành tinh màu xanh kia: “Ta đến đó dạo chơi nhé?”
Giọng nói kia: “Không được”.
Khâu Bạch Y nhíu mày: “Vì sao Diệp Quân đến được còn ta thì không? Ngươi đừng phân biệt đối xử”.
Giọng nói kia vang lên: “Phía sau hắn có chỗ dựa, sao ta phải tìm phiền phức cho mình?”
Khâu Bạch Y trầm giọng bảo: “Sau lưng ta cũng có chỗ dựa”.
Giọng nói kia: “Sau lưng hắn không chỉ có một người mà là rất nhiều người”.
Khâu Bạch Y nổi trận lôi đình: “Công lý ở đâu!! Công lý ở đâu!!”
Công lý ở đâu!
Khâu Bạch Y rất tức giận, nhưng giọng nói ở hành tinh màu đỏ không đáp lại.
Khâu Bạch Y im lặng.
Một lát sau, ông ta lại nhìn hành tinh màu đỏ rồi nghiêm túc nói; “Ta biết ngươi thiếu một thứ, ta đã mang đến cho ngươi rồi”.
Nói rồi ông ta xòe tay ra, một chiếc tế đàn nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay.
Giọng nói hơi kinh ngạc: “Tế đàn Phong Thiền, ngươi có bản lĩnh đấy, đến thứ này mà cũng tìm được”.
Khâu Bạch Y hỏi: “Có làm không?”
Giọng nói đáp ngay: “Không làm”.
Khâu Bạch Y cũng không nhiều lời nữa, lập tức quay lưng bỏ đi.
Giọng nói: “Đợi đã”.
Khóe miệng Khâu Bạch Y nhếch lên tạo thành nụ cười, lúc này giọng nói chợt bảo: “nếu ngươi đưa nó cho ta, tuy ta sẽ không giúp ngươi đi đánh Diệp Quân, nhưng ta có thể bảo đảm tuyệt đối sẽ không giúp Diệp Quân đánh ngươi”.
“Mẹ kiếp!”
Khâu Bạch Y quay người, nổi cơn tam bành: “Ngươi điên rồi à? Hả?”
Giọng nói bình tĩnh cất lời: “ Nếu ngươi không đưa thì bây giờ ta sẽ lập tức đi thông báo cho Diệp Quân, nói với hắn kế hoạch thật sự của ngươi, để kế hoạch của ngươi xôi hỏng bỏng không, để mọi điều ngươi làm đều đổ sông đổ bể”.
Khâu Bạch Y nhìn chằm chằm hành tinh màu đỏ với ánh mắt lạnh lùng, đầy sát khí.
Giọng nói: “Ngươi có đưa không?”
Khâu Bạch Y trầm giọng bảo: “Ngươi ép người quá đáng rồi đấy”.
Giọng nói hời hợt bảo: “Dù sao cũng không có ai biết ta, ta sợ cái gì?”
Khâu Bạch Y: “…”
Giọng nói tiếp tục: “Một câu thôi, có đưa không?”
Khâu Bạch Y im lặng, không biết đang nghĩ gì.
Giọng nói ấy phát ra tiếng cười: “Đừng nghĩ đến việc giết người diệt khẩu. Ngươi biết đấy, đừng nói là ngươi, cho dù người phía trên ngươi cũng không giết được ta. Nếu Ác Đạo đó có thể thoát được, dung nhập tu vi vạn thế, có lẽ có thể giết được ta”.
Khâu Bạch Y cười rồi quay lại nhìn hành tinh màu xanh kia: “Ta đến đó dạo chơi nhé?”
Giọng nói kia: “Không được”.
Khâu Bạch Y nhíu mày: “Vì sao Diệp Quân đến được còn ta thì không? Ngươi đừng phân biệt đối xử”.
Giọng nói kia vang lên: “Phía sau hắn có chỗ dựa, sao ta phải tìm phiền phức cho mình?”
Khâu Bạch Y trầm giọng bảo: “Sau lưng ta cũng có chỗ dựa”.
Giọng nói kia: “Sau lưng hắn không chỉ có một người mà là rất nhiều người”.
Khâu Bạch Y nổi trận lôi đình: “Công lý ở đâu!! Công lý ở đâu!!”
Công lý ở đâu!
Khâu Bạch Y rất tức giận, nhưng giọng nói ở hành tinh màu đỏ không đáp lại.
Khâu Bạch Y im lặng.
Một lát sau, ông ta lại nhìn hành tinh màu đỏ rồi nghiêm túc nói; “Ta biết ngươi thiếu một thứ, ta đã mang đến cho ngươi rồi”.
Nói rồi ông ta xòe tay ra, một chiếc tế đàn nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay.
Giọng nói hơi kinh ngạc: “Tế đàn Phong Thiền, ngươi có bản lĩnh đấy, đến thứ này mà cũng tìm được”.
Khâu Bạch Y hỏi: “Có làm không?”
Giọng nói đáp ngay: “Không làm”.
Khâu Bạch Y cũng không nhiều lời nữa, lập tức quay lưng bỏ đi.
Giọng nói: “Đợi đã”.
Khóe miệng Khâu Bạch Y nhếch lên tạo thành nụ cười, lúc này giọng nói chợt bảo: “nếu ngươi đưa nó cho ta, tuy ta sẽ không giúp ngươi đi đánh Diệp Quân, nhưng ta có thể bảo đảm tuyệt đối sẽ không giúp Diệp Quân đánh ngươi”.
“Mẹ kiếp!”
Khâu Bạch Y quay người, nổi cơn tam bành: “Ngươi điên rồi à? Hả?”
Giọng nói bình tĩnh cất lời: “ Nếu ngươi không đưa thì bây giờ ta sẽ lập tức đi thông báo cho Diệp Quân, nói với hắn kế hoạch thật sự của ngươi, để kế hoạch của ngươi xôi hỏng bỏng không, để mọi điều ngươi làm đều đổ sông đổ bể”.
Khâu Bạch Y nhìn chằm chằm hành tinh màu đỏ với ánh mắt lạnh lùng, đầy sát khí.
Giọng nói: “Ngươi có đưa không?”
Khâu Bạch Y trầm giọng bảo: “Ngươi ép người quá đáng rồi đấy”.
Giọng nói hời hợt bảo: “Dù sao cũng không có ai biết ta, ta sợ cái gì?”
Khâu Bạch Y: “…”
Giọng nói tiếp tục: “Một câu thôi, có đưa không?”
Khâu Bạch Y im lặng, không biết đang nghĩ gì.
Giọng nói ấy phát ra tiếng cười: “Đừng nghĩ đến việc giết người diệt khẩu. Ngươi biết đấy, đừng nói là ngươi, cho dù người phía trên ngươi cũng không giết được ta. Nếu Ác Đạo đó có thể thoát được, dung nhập tu vi vạn thế, có lẽ có thể giết được ta”.
/4376
|