Hai ông lão còn muốn nói gì đó nữa nhưng thiếu niên lại nói: “Hai vị tôn lão, Thái Thượng Tông ta và Quang Âm Tuế Nguyệt Tông bọn họ vẫn luôn nổi danh ngang nhau, nhưng mấy năm nay vì bọn họ có Trần Tuế Nguyệt nên Thái Thượng Tông ta luôn bị đàn áp… Các ông có cam lòng không?”
Trần Tuế Nguyệt!
Nghe thấy cái tên này, hai ông lão đều thở dài.
Thái Thượng Tông và Quang Âm Tuế Nguyệt Tông vẫn luôn nổi tiếng ngang nhau, cho đến khi Quang Âm Tuế Nguyệt Tông có Trần Tuế Nguyệt, sự cân bằng này đã lập tức bị phá vỡ.
Vừa ra đời đã có Đại Đạo che chở, ai có thể so sánh được?
Ngay cả Diệp Quân của vũ trụ Quan Huyên sợ rằng cũng không sánh được!
Nhưng hai người biết rõ dù là Diệp Quân hay Trần Tuế Nguyệt đều không phải người mà thiếu gia của họ có thể so sánh. Thiếu gia của họ thế nào, họ biết rõ hơn ai hết. Vì thế hai người định khuyên một lần nữa, nhưng vào lúc này, thiếu niên bất chợt biến mất, khi xuất hiện lần nữa, y đã vào trong Tuế Nguyệt trường hà.
Nhìn thấy cảnh này, hai ông lão đều kinh hãi, vội vàng lao tới, nhưng vừa vào Tuế Nguyệt trường hà, họ và thiếu niên đều trở nên hư ảo, hơn nữa chẳng thể ra được. Hai ông lão đều tuyệt vọng.
Mẹ kiếp!
Cứ vậy chui đầu vào chỗ chết à?
Đúng là ngu ngốc!
Thiếu niên cầm đầu nhìn người phụ nữ chỗ sâu trong Tuế Nguyệt trường hà, y cảm giác đối phương nhất định sẽ cứu mình.
Nhất định!
Nhưng người phụ nữ đó không có động tĩnh gì.
Nhận thấy tuổi thọ của mình đã sắp hết, thiếu niên cũng sắp chết.
Lúc này, một luồng sức mạnh bí ẩn đột nhiên bao phủ lấy họ, sau đó kéo họ ra ngoài.
Mà lúc này, thiếu niên đã bạc đầu, trở thành một ông lão tuổi xế chiều.
Hai ông lão phía sau y lúc này đã biến thành xương khô.
“Ngươi là người của Thái Thượng Tông?”
Một giọng nói bỗng vang lên bên tai thiếu niên đã trở thành ông lão tuổi xế chiều. “Thiếu niên” ngơ ngác quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên đứng cách đó không xa.
Người này chính là Nhị điện chủ Khâu Bạch Y.
Khâu Bạch Y cười: “Cô ta không thích ngươi đâu, dù Trần Tuế Nguyệt có tới, cô ta cũng chẳng thích”.
Nói xong ông ta quay người rời đi.
“Thiếu niên” mờ mịt nhìn về Tuế Nguyệt trường hà phía xa…
Khâu Bạch Y ngông nghênh đi vào Tuế Nguyệt trường hà, ông ta chẳng quan tâm sức mạnh lưu thệ của thời gian Tuế Nguyệt trong Tuế Nguyệt trường hà, đi thẳng tới trước mặt người phụ nữ.
Ông ta xòe tay, một con ấn to bằng bàn tay chầm chậm bay lên từ lòng bàn tay ông ta.
Con ấn sáng trong như ngọc, phía dưới khắc hai chữ “Tuế Nguyệt”, khi con ấn xuất hiện, sức mạnh Tuế Nguyệt trong Tuế Nguyệt trường hà đều gợn sóng lăn tăn như sóng nước.
Lúc này người phụ nữ đột nhiên mở mắt ra.
Ầm!
Trong nháy mắt, Tuế Nguyệt trường hà hóa thành từng luồng sáng bay vào mắt cô ta. Tất cả cường giả xung quanh đều kinh hãi, liên tục lùi về phía sau.
Trần Tuế Nguyệt!
Nghe thấy cái tên này, hai ông lão đều thở dài.
Thái Thượng Tông và Quang Âm Tuế Nguyệt Tông vẫn luôn nổi tiếng ngang nhau, cho đến khi Quang Âm Tuế Nguyệt Tông có Trần Tuế Nguyệt, sự cân bằng này đã lập tức bị phá vỡ.
Vừa ra đời đã có Đại Đạo che chở, ai có thể so sánh được?
Ngay cả Diệp Quân của vũ trụ Quan Huyên sợ rằng cũng không sánh được!
Nhưng hai người biết rõ dù là Diệp Quân hay Trần Tuế Nguyệt đều không phải người mà thiếu gia của họ có thể so sánh. Thiếu gia của họ thế nào, họ biết rõ hơn ai hết. Vì thế hai người định khuyên một lần nữa, nhưng vào lúc này, thiếu niên bất chợt biến mất, khi xuất hiện lần nữa, y đã vào trong Tuế Nguyệt trường hà.
Nhìn thấy cảnh này, hai ông lão đều kinh hãi, vội vàng lao tới, nhưng vừa vào Tuế Nguyệt trường hà, họ và thiếu niên đều trở nên hư ảo, hơn nữa chẳng thể ra được. Hai ông lão đều tuyệt vọng.
Mẹ kiếp!
Cứ vậy chui đầu vào chỗ chết à?
Đúng là ngu ngốc!
Thiếu niên cầm đầu nhìn người phụ nữ chỗ sâu trong Tuế Nguyệt trường hà, y cảm giác đối phương nhất định sẽ cứu mình.
Nhất định!
Nhưng người phụ nữ đó không có động tĩnh gì.
Nhận thấy tuổi thọ của mình đã sắp hết, thiếu niên cũng sắp chết.
Lúc này, một luồng sức mạnh bí ẩn đột nhiên bao phủ lấy họ, sau đó kéo họ ra ngoài.
Mà lúc này, thiếu niên đã bạc đầu, trở thành một ông lão tuổi xế chiều.
Hai ông lão phía sau y lúc này đã biến thành xương khô.
“Ngươi là người của Thái Thượng Tông?”
Một giọng nói bỗng vang lên bên tai thiếu niên đã trở thành ông lão tuổi xế chiều. “Thiếu niên” ngơ ngác quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên đứng cách đó không xa.
Người này chính là Nhị điện chủ Khâu Bạch Y.
Khâu Bạch Y cười: “Cô ta không thích ngươi đâu, dù Trần Tuế Nguyệt có tới, cô ta cũng chẳng thích”.
Nói xong ông ta quay người rời đi.
“Thiếu niên” mờ mịt nhìn về Tuế Nguyệt trường hà phía xa…
Khâu Bạch Y ngông nghênh đi vào Tuế Nguyệt trường hà, ông ta chẳng quan tâm sức mạnh lưu thệ của thời gian Tuế Nguyệt trong Tuế Nguyệt trường hà, đi thẳng tới trước mặt người phụ nữ.
Ông ta xòe tay, một con ấn to bằng bàn tay chầm chậm bay lên từ lòng bàn tay ông ta.
Con ấn sáng trong như ngọc, phía dưới khắc hai chữ “Tuế Nguyệt”, khi con ấn xuất hiện, sức mạnh Tuế Nguyệt trong Tuế Nguyệt trường hà đều gợn sóng lăn tăn như sóng nước.
Lúc này người phụ nữ đột nhiên mở mắt ra.
Ầm!
Trong nháy mắt, Tuế Nguyệt trường hà hóa thành từng luồng sáng bay vào mắt cô ta. Tất cả cường giả xung quanh đều kinh hãi, liên tục lùi về phía sau.
/4376
|