Ông lão tóc trắng sầm mặt, một luồng sát ý đáng sợ dâng lên. Khâu Bạch Y chớp mắt rồi lùi lại mấy bước, trong mắt có vẻ kinh ngạc, rất kinh ngạc. Một lúc sau, ông lão tóc trắng từ từ nhắm mắt lại: “Thần Trạch và Diệp Quân không thù không oán, sao Diệp Quân lại giết ông ấy?”
Khâu Bạch Y im lặng.
Ông lão tóc trắng nhìn Khâu Bạch Y, Khâu Bạch Y khẽ thở dài: “Là lỗi của ta, Thần Tông ông cũng biết Ác Đạo Minh ta và Diệp Quân có nợ máu. Hôm ấy ông ta thấy ta và Thần Trạch thế tử đi cùng nhau nên đã… Ầy, đều là lỗi của ta”.
Thần Tông im lặng.
Khâu Bạch Y lại thở dài: “Diệp Quân dựa vào người sau lưng, chẳng thèm coi thế lực nào ra gì, ầy…”
Thần Tông nhìn thẳng vào Khâu Bạch Y: “Hắn đang ở đâu?”
Khâu Bạch Y vội nói: “Thần Tông, ông đừng kích động. Thực lực của Diệp Quân không yếu, sau lưng hắn lại có mấy chỗ dựa. Ông đi tìm hắn có khác nào đâm đầu vào chỗ chết?”
Thần Tông âm trầm nói: “Vậy ông nghĩ thế nào?”
Khâu Bạch Y suy nghĩ rồi đáp: “Nói thật, gần đây Ác Đạo Minh ta cũng chuẩn bị ra tay với hắn, nhưng bên ta vẫn chưa đủ người, vì thế ông có thể chờ một thời gian, lâu nhất là vài ngày thôi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau giết hắn”.
Thần Tông nắm chặt hai tay, khẽ run lên.
Khâu Bạch Y nghiêm túc nói: “Thần Tông đại nhân, phải bình tĩnh, bình tĩnh”.
Thần Tông im lặng một lát rồi chậm rãi buông tay ra: “Nhị điện chủ, ta có một thỉnh cầu”.
Khâu Bạch Y bảo: “Ông nói đi”.
Thần Tông nói: “Ly Hận trường đồ… có thể trả lại cho Ly Hận Thiên ta không?”
Khâu Bạch Y hơi do dự.
Thần Tông nói tiếp: “Người sau lưng Diệp Quân mạnh như vậy, ta mà không có Ly Hận trường đồ thì không có tự tin đấu cùng hắn…”
Khâu Bạch Y nói: “Được”. Nói xong ông ta đưa Ly Hận trường đồ cho Thần Tông. Thần Tông mau chóng nhận lấy, ông ta nhìn Ly Hận trường đồ trong tay bằng ánh mắt phức tạp, sau đó lại nhìn Khâu Bạch Y: “Vậy ta chờ tin tức của Nhị điện chủ”.
Nói xong ông ta quay người đưa đoàn người rời đi, biến mất ở cuối tinh không.
Một ông lão bên cạnh Thần Tông trầm giọng bảo: “Thần Tông, ông tin lời của Nhị điện chủ này à?”
Hai mắt Thần Tông lạnh đi: “Ta tin ông ta mới lạ đấy. Lão tử sống mấy triệu năm rồi mà lại bị ông ta lừa ư? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Thần Tông đương nhiên không tin lời Khâu Bạch Y, Diệp Quân và Ly Hận Thiên không thù không oán, sao có thể giết người của Ly Hận Thiên một cách vô cớ thế được? Hơn nữa, Diệp Quân còn có mối quan hệ tốt với một cường giả của Ly Hận Thiên. Vì thế ông ta đoán chắc cái chết của Thần Trạch có liên quan đến Nhị điện chủ.
Nhưng ông ta biết mình chỉ có thể giả vờ như không biết chuyện này, bởi vì dù là Diệp Quân hay Nhị điện chủ thì Ly Hận Thiên cũng không thể động vào.
Không giả ngu thì sẽ chết.
Sở dĩ lần này ông ta đưa cường giả của Ly Hận Thiên tới không phải để trả thù cho Thần Trạch, mà vì Ly Hận trường đồ.
Còn lời nói “chờ tin tức của ông” vừa nãy ông ta nói với Khâu Bạch Y đương nhiên chỉ để kéo dài thời gian.
Khâu Bạch Y im lặng.
Ông lão tóc trắng nhìn Khâu Bạch Y, Khâu Bạch Y khẽ thở dài: “Là lỗi của ta, Thần Tông ông cũng biết Ác Đạo Minh ta và Diệp Quân có nợ máu. Hôm ấy ông ta thấy ta và Thần Trạch thế tử đi cùng nhau nên đã… Ầy, đều là lỗi của ta”.
Thần Tông im lặng.
Khâu Bạch Y lại thở dài: “Diệp Quân dựa vào người sau lưng, chẳng thèm coi thế lực nào ra gì, ầy…”
Thần Tông nhìn thẳng vào Khâu Bạch Y: “Hắn đang ở đâu?”
Khâu Bạch Y vội nói: “Thần Tông, ông đừng kích động. Thực lực của Diệp Quân không yếu, sau lưng hắn lại có mấy chỗ dựa. Ông đi tìm hắn có khác nào đâm đầu vào chỗ chết?”
Thần Tông âm trầm nói: “Vậy ông nghĩ thế nào?”
Khâu Bạch Y suy nghĩ rồi đáp: “Nói thật, gần đây Ác Đạo Minh ta cũng chuẩn bị ra tay với hắn, nhưng bên ta vẫn chưa đủ người, vì thế ông có thể chờ một thời gian, lâu nhất là vài ngày thôi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau giết hắn”.
Thần Tông nắm chặt hai tay, khẽ run lên.
Khâu Bạch Y nghiêm túc nói: “Thần Tông đại nhân, phải bình tĩnh, bình tĩnh”.
Thần Tông im lặng một lát rồi chậm rãi buông tay ra: “Nhị điện chủ, ta có một thỉnh cầu”.
Khâu Bạch Y bảo: “Ông nói đi”.
Thần Tông nói: “Ly Hận trường đồ… có thể trả lại cho Ly Hận Thiên ta không?”
Khâu Bạch Y hơi do dự.
Thần Tông nói tiếp: “Người sau lưng Diệp Quân mạnh như vậy, ta mà không có Ly Hận trường đồ thì không có tự tin đấu cùng hắn…”
Khâu Bạch Y nói: “Được”. Nói xong ông ta đưa Ly Hận trường đồ cho Thần Tông. Thần Tông mau chóng nhận lấy, ông ta nhìn Ly Hận trường đồ trong tay bằng ánh mắt phức tạp, sau đó lại nhìn Khâu Bạch Y: “Vậy ta chờ tin tức của Nhị điện chủ”.
Nói xong ông ta quay người đưa đoàn người rời đi, biến mất ở cuối tinh không.
Một ông lão bên cạnh Thần Tông trầm giọng bảo: “Thần Tông, ông tin lời của Nhị điện chủ này à?”
Hai mắt Thần Tông lạnh đi: “Ta tin ông ta mới lạ đấy. Lão tử sống mấy triệu năm rồi mà lại bị ông ta lừa ư? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Thần Tông đương nhiên không tin lời Khâu Bạch Y, Diệp Quân và Ly Hận Thiên không thù không oán, sao có thể giết người của Ly Hận Thiên một cách vô cớ thế được? Hơn nữa, Diệp Quân còn có mối quan hệ tốt với một cường giả của Ly Hận Thiên. Vì thế ông ta đoán chắc cái chết của Thần Trạch có liên quan đến Nhị điện chủ.
Nhưng ông ta biết mình chỉ có thể giả vờ như không biết chuyện này, bởi vì dù là Diệp Quân hay Nhị điện chủ thì Ly Hận Thiên cũng không thể động vào.
Không giả ngu thì sẽ chết.
Sở dĩ lần này ông ta đưa cường giả của Ly Hận Thiên tới không phải để trả thù cho Thần Trạch, mà vì Ly Hận trường đồ.
Còn lời nói “chờ tin tức của ông” vừa nãy ông ta nói với Khâu Bạch Y đương nhiên chỉ để kéo dài thời gian.
/4376
|