Mục Tướng đứng dậy rời đi, lúc đi tới trước cửa đại điện ông ta chợt dừng bước: “Thượng Thần, một người ngoài thật sự quan trọng hơn cả tộc nhân của mình sao?”
Thượng Thần Thiên Vân đáp: “Mục Tướng, hai đứa nó chỉ muốn rời khỏi nền văn minh Thiên Hành chứ không muốn làm hại đến chúng ta”.
Mục Tướng xoay người nhìn về phía Thượng Thần Thiên Vân: “Thần pháp là thần pháp, tất cả mọi người đều phải tuân thủ, Nhất Niệm không tuân thủ thần pháp, cố chấp muốn ở bên một người đàn ông ngoại tộc không cùng nền văn minh, điện Chấp Pháp đi bắt cô ta thì có gì sai? Thượng Thần, điện Chấp Pháp không sai, người sai là Nhất Niệm”.
Lúc này, Tịnh An ở bên cạnh chợt cất lời: “Mục Tướng, Nhất Niệm không sai?”
Mục Tướng xoay người nhìn về phía Tịnh An, Tịnh An cũng nhìn chằm chằm ông ta: “Ông thật sự cho rằng Nhất Niệm dẫn Diệp Quân về chỉ để sư phụ gặp mặt một lần thôi ư? Không, cô ấy dẫn hắn ta còn vì một nguyên nhân khác nữa, đó là muốn giúp nền văn minh Thiên Hành chúng ta. Mà Diệp Quân là vì Nhất Niệm nên mới đồng ý chia sẻ Tiểu Tháp của hắn ta với chúng ta. Nhưng các người lại đối xử với cô ấy và Diệp Quân như thế, ông sẽ mãi mãi không biết chúng ta đã bỏ lỡ điều gì đâu, mãi mãi không thể biết được…”
Lúc nói xong những lời này, Tịnh An thở dài một hơi, tâm trạng vô cùng phức tạp, đương nhiên nhiều hơn vẫn là tức giận.
Đây vốn là một cơ hội lớn của nền văn minh Thiên Hành! Nếu để nền văn minh Thiên Hành tiến vào trong Tiểu Tháp nghiên cứu thì chắc chắn thời không bí ẩn trong Tiểu Tháp sẽ có thể giúp thực lực tổng thể của nền văn minh Thiên Hành tăng lên rất nhiều, thậm chí là tiếp xúc với nền văn minh cấp bậc cao hơn. Phải biết rằng Nhất Niệm chỉ mới nghiên cứu một khoảng thời gian mà thực lực đã thay đổi đến mức long trời lở đất như thế, hơn nữa Nhất Niệm còn chỉ nghiên cứu sơ sơ mà thôi! Nhưng nền văn minh Thiên Hành lại vì sự khiêu khích Ác Đạo Minh mà suýt giết chết hai người họ.
Nền văn minh Thiên Hành cứ thế bỏ lỡ một cơ duyên lớn, không chỉ có thế mà còn nảy sinh mâu thuẫn với một tồn tại đáng sợ. Cô ta thật sự rất tức giận! Vì thế cô ta không thèm quan tâm đến tôn ti trật tự hay nhẫn nhịn Mục Tướng kia nữa.
Nghe thấy lời của Tịnh An, Mục Tướng nhất thời nhíu chặt mày, trong mắt lộ vẻ không vui: “Mất đi cái gì? Tịnh An, chẳng lẽ ngươi cho rằng nền văn minh Thiên Hành của chúng ta cần một nền văn minh cấp thấp giúp đỡ để nâng cao thực lực sao? Đúng là hoang đường”.
Tịnh An hờ hững nói: “Ông cứ đợi đó! Đợi họ dẫn cô cô đến, khi đó cô cô của họ sẽ giết chết ông bằng một kiếm, dù sao thì ta cũng không sợ, ta đã đầu hàng từ lúc trước rồi”.
“Láo xược!”
Mục Tướng nổi giận, ông ta vốn muốn ra tay nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại, ông ta nhìn về phía Thượng Thần Thiên Vân, giận dữ nói: “Thượng Thần Thiên Vân, đây là học trò mà bà dạy dỗ đó à?”
Thượng Thần Thiên Vân lạnh nhạt đáp: “Liên quan quái gì đến ông?”
Mục Tướng tức đến mức suýt phun ra một ngụm máu, ông ta vung tay áo xoay người rời đi.
Không phải không muốn ra tay mà là thật sự đánh không lại.
Đợi sau khi Mục Tướng đi, Thượng Thần Thiên Vân hỏi Tịnh An: “Tịnh An, con nói thế là có ý gì?”
Đương nhiên Tịnh An sẽ không giấu giếm sư phụ của mình, cô ta lập tức kể lại chuyện Tiểu Tháp của Diệp Quân.
Mà sau khi nghe Tịnh An nói xong, ánh mắt Thượng Thần Thiên Vân nhất thời lộ vẻ nặng nề: “Mười năm trong tháp bằng một ngày ở bên ngoài. Đây là nghịch chuyển thời gian Tuế Nguyệt, chẳng trách thực lực của Nhất Niệm lại tăng nhanh và kinh khủng như thế, thì ra là vì nguyên do này…”
Nói đến đây, bà ta hơi tức giận nhìn về phía Tịnh An: “Sao nha đầu con không nói sớm cho ta biết?”
Thượng Thần Thiên Vân đáp: “Mục Tướng, hai đứa nó chỉ muốn rời khỏi nền văn minh Thiên Hành chứ không muốn làm hại đến chúng ta”.
Mục Tướng xoay người nhìn về phía Thượng Thần Thiên Vân: “Thần pháp là thần pháp, tất cả mọi người đều phải tuân thủ, Nhất Niệm không tuân thủ thần pháp, cố chấp muốn ở bên một người đàn ông ngoại tộc không cùng nền văn minh, điện Chấp Pháp đi bắt cô ta thì có gì sai? Thượng Thần, điện Chấp Pháp không sai, người sai là Nhất Niệm”.
Lúc này, Tịnh An ở bên cạnh chợt cất lời: “Mục Tướng, Nhất Niệm không sai?”
Mục Tướng xoay người nhìn về phía Tịnh An, Tịnh An cũng nhìn chằm chằm ông ta: “Ông thật sự cho rằng Nhất Niệm dẫn Diệp Quân về chỉ để sư phụ gặp mặt một lần thôi ư? Không, cô ấy dẫn hắn ta còn vì một nguyên nhân khác nữa, đó là muốn giúp nền văn minh Thiên Hành chúng ta. Mà Diệp Quân là vì Nhất Niệm nên mới đồng ý chia sẻ Tiểu Tháp của hắn ta với chúng ta. Nhưng các người lại đối xử với cô ấy và Diệp Quân như thế, ông sẽ mãi mãi không biết chúng ta đã bỏ lỡ điều gì đâu, mãi mãi không thể biết được…”
Lúc nói xong những lời này, Tịnh An thở dài một hơi, tâm trạng vô cùng phức tạp, đương nhiên nhiều hơn vẫn là tức giận.
Đây vốn là một cơ hội lớn của nền văn minh Thiên Hành! Nếu để nền văn minh Thiên Hành tiến vào trong Tiểu Tháp nghiên cứu thì chắc chắn thời không bí ẩn trong Tiểu Tháp sẽ có thể giúp thực lực tổng thể của nền văn minh Thiên Hành tăng lên rất nhiều, thậm chí là tiếp xúc với nền văn minh cấp bậc cao hơn. Phải biết rằng Nhất Niệm chỉ mới nghiên cứu một khoảng thời gian mà thực lực đã thay đổi đến mức long trời lở đất như thế, hơn nữa Nhất Niệm còn chỉ nghiên cứu sơ sơ mà thôi! Nhưng nền văn minh Thiên Hành lại vì sự khiêu khích Ác Đạo Minh mà suýt giết chết hai người họ.
Nền văn minh Thiên Hành cứ thế bỏ lỡ một cơ duyên lớn, không chỉ có thế mà còn nảy sinh mâu thuẫn với một tồn tại đáng sợ. Cô ta thật sự rất tức giận! Vì thế cô ta không thèm quan tâm đến tôn ti trật tự hay nhẫn nhịn Mục Tướng kia nữa.
Nghe thấy lời của Tịnh An, Mục Tướng nhất thời nhíu chặt mày, trong mắt lộ vẻ không vui: “Mất đi cái gì? Tịnh An, chẳng lẽ ngươi cho rằng nền văn minh Thiên Hành của chúng ta cần một nền văn minh cấp thấp giúp đỡ để nâng cao thực lực sao? Đúng là hoang đường”.
Tịnh An hờ hững nói: “Ông cứ đợi đó! Đợi họ dẫn cô cô đến, khi đó cô cô của họ sẽ giết chết ông bằng một kiếm, dù sao thì ta cũng không sợ, ta đã đầu hàng từ lúc trước rồi”.
“Láo xược!”
Mục Tướng nổi giận, ông ta vốn muốn ra tay nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại, ông ta nhìn về phía Thượng Thần Thiên Vân, giận dữ nói: “Thượng Thần Thiên Vân, đây là học trò mà bà dạy dỗ đó à?”
Thượng Thần Thiên Vân lạnh nhạt đáp: “Liên quan quái gì đến ông?”
Mục Tướng tức đến mức suýt phun ra một ngụm máu, ông ta vung tay áo xoay người rời đi.
Không phải không muốn ra tay mà là thật sự đánh không lại.
Đợi sau khi Mục Tướng đi, Thượng Thần Thiên Vân hỏi Tịnh An: “Tịnh An, con nói thế là có ý gì?”
Đương nhiên Tịnh An sẽ không giấu giếm sư phụ của mình, cô ta lập tức kể lại chuyện Tiểu Tháp của Diệp Quân.
Mà sau khi nghe Tịnh An nói xong, ánh mắt Thượng Thần Thiên Vân nhất thời lộ vẻ nặng nề: “Mười năm trong tháp bằng một ngày ở bên ngoài. Đây là nghịch chuyển thời gian Tuế Nguyệt, chẳng trách thực lực của Nhất Niệm lại tăng nhanh và kinh khủng như thế, thì ra là vì nguyên do này…”
Nói đến đây, bà ta hơi tức giận nhìn về phía Tịnh An: “Sao nha đầu con không nói sớm cho ta biết?”
/4376
|