Ông ta thật sự sắp tức điên rồi.
Rất muốn ra tay.
Nhưng lý trí vẫn luôn bảo ông ta nhịn lại, vì ông ta nhìn thấy sát khí trong mắt Thượng Thần Thiên Vân nó khiến ông ta cảm thấy lạnh người.
Lúc trước ông ta có thể giữ chân Thượng Thần Thiên Vân là vì chưa trở mặt, Thượng Thần Thiên Vân cũng không thật sự tức giận và có ý giết ông ta, nhưng lúc này ông ta cảm nhận được sát khí trong mắt Thượng Thần Thiên Vân, đây không phải là trò đùa.
Thiên Hành Chủ không có ở đây, nói cách khác không có bất cứ ai có thể xét xử được Thượng Thần Thiên Vân, nếu Thượng Thần Thiên Vân thật sự mượn cớ giết ông ta thì ông ta chết oan quá.
Nghĩ vậy, Vu Trụ cố đè nén lửa giận trong lòng, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, cố nhịn một chút là được.
Thấy Vu Trụ không tiếp tục làm ầm ĩ nữa, Thượng Thần Thiên Vân mới dời mắt đi nhìn về phía Thượng Thần Thiên Huyên: “Những gì cần nói ta đã nói hết, làm thế nào là tuỳ các người”.
Dứt lời, bà ta xoay người rời đi.
Thượng Thần Thiên Huyên im lặng một lát rồi nói: “Vu điện chủ, ông phối hợp với Mục Tướng đi ngăn cản Nhị điện chủ Ác Đạo Minh kia, trước khi ta chưa trở về không được để ông ta rời khỏi nền văn minh Thiên Hành. Nếu ông ta cứ muốn rời đi thì thẳng tay đánh chết”, dứt lời, bà ta xoay người biến mất ở cuối chân trời. Vu Trụ đứng tại chỗ nhìn về hướng hai Thượng Thần biến mất, sau một hồi im lặng, ông ta cũng rời đi.
Điện nội các.
Lúc này, Mục Tướng ngồi ở vị trí đầu, hai bên trái phải ông ta là hai cao thủ bí ẩn mặc áo choàng đen.
Đối diện ông ta chính là Nhị điện chủ Khâu Bạch Y của Ác Đạo Minh.
Vu Trụ kia cũng ở trong đại điện, nhưng ông ta không ngồi mà đang đứng, nét mặt thì u ám.
Mục Tướng nhìn Khâu Bạch Y, cười khẽ: “Nhị điện chủ đúng là đa mưu túc trí”.
Khâu Bạch Y hơi nghi ngờ: “Mục Tướng nói vậy là có ý gì?”
Mục Tướng bưng chung trà lên nhấp nhẹ một ngụm.
“Nhị điện chủ, nói chuyện thẳng thắn với nhau đi”.
Khâu Bạch Y khẽ thở dài: “Mục Tướng, vì sao ta lại đến nền văn minh Thiên Hành này?”
Mục Tướng nhìn Khâu Bạch Y, không đáp lời.
Khâu Bạch Y lại nói: “Ác Đạo Minh ta vừa ký hiệp ước hoà bình với nền văn minh Thiên Hành, vậy mà nền văn minh Thiên Hành lại thả vô số lửa Thiên Hành huỷ diệt Ác vũ trụ của chúng ta, Mục Tướng, hành động này của nền văn minh Thiên Hành có tinh thần khế ước không? Chẳng lẽ ta không nên đến để yêu cầu một câu trả lời hợp lý sao?”
Mục Tướng nhíu mày: “Không liên quan đến chuyện này, ta đang nói về Diệp Quân kia”.
Khâu Bạch Y nói tiếp: “Diệp Quân kia đúng là kẻ thù không đội trời chung với Ác Đạo Minh chúng ta, nhưng nền văn minh Thiên Hành muốn giết hắn ta thì liên quan gì đến ta? Đừng trách ta nói thẳng, Mục Tướng, nền văn minh Thiên Hành của ông muốn giết hắn ta cũng không phải vì Ác Đạo Minh, mà là vì các ông cho rằng hắn ta làm ảnh hưởng đến danh tiếng của nền văn minh Thiên Hành, không xứng với nền văn minh Thiên Hành, cho nên mới muốn tiêu diệt hắn ta, nhưng không ngờ rằng hắn ta lại mạnh như thế, đúng không?”
Mục Tướng nhìn chằm chằm Khâu Bạch Y bằng ánh mắt u ám: “Theo ta được biết thì ông từng gặp Thôi Âm chấp pháp”.
Khâu Bạch Y cũng không giấu diếm, ông ta gật đầu: “Đúng là từng gặp, từ quan hệ hợp tác, lúc đó ta còn từng nhắc nhở ông ta thực lực của Diệp Quân này không đơn giản, đừng coi thường, tiếc là ông ta không hề nghe. Lúc đó hộ vệ của ông ta cũng có mặt, các ông thử hỏi là biết ta không hề nói dối”.
Rất muốn ra tay.
Nhưng lý trí vẫn luôn bảo ông ta nhịn lại, vì ông ta nhìn thấy sát khí trong mắt Thượng Thần Thiên Vân nó khiến ông ta cảm thấy lạnh người.
Lúc trước ông ta có thể giữ chân Thượng Thần Thiên Vân là vì chưa trở mặt, Thượng Thần Thiên Vân cũng không thật sự tức giận và có ý giết ông ta, nhưng lúc này ông ta cảm nhận được sát khí trong mắt Thượng Thần Thiên Vân, đây không phải là trò đùa.
Thiên Hành Chủ không có ở đây, nói cách khác không có bất cứ ai có thể xét xử được Thượng Thần Thiên Vân, nếu Thượng Thần Thiên Vân thật sự mượn cớ giết ông ta thì ông ta chết oan quá.
Nghĩ vậy, Vu Trụ cố đè nén lửa giận trong lòng, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, cố nhịn một chút là được.
Thấy Vu Trụ không tiếp tục làm ầm ĩ nữa, Thượng Thần Thiên Vân mới dời mắt đi nhìn về phía Thượng Thần Thiên Huyên: “Những gì cần nói ta đã nói hết, làm thế nào là tuỳ các người”.
Dứt lời, bà ta xoay người rời đi.
Thượng Thần Thiên Huyên im lặng một lát rồi nói: “Vu điện chủ, ông phối hợp với Mục Tướng đi ngăn cản Nhị điện chủ Ác Đạo Minh kia, trước khi ta chưa trở về không được để ông ta rời khỏi nền văn minh Thiên Hành. Nếu ông ta cứ muốn rời đi thì thẳng tay đánh chết”, dứt lời, bà ta xoay người biến mất ở cuối chân trời. Vu Trụ đứng tại chỗ nhìn về hướng hai Thượng Thần biến mất, sau một hồi im lặng, ông ta cũng rời đi.
Điện nội các.
Lúc này, Mục Tướng ngồi ở vị trí đầu, hai bên trái phải ông ta là hai cao thủ bí ẩn mặc áo choàng đen.
Đối diện ông ta chính là Nhị điện chủ Khâu Bạch Y của Ác Đạo Minh.
Vu Trụ kia cũng ở trong đại điện, nhưng ông ta không ngồi mà đang đứng, nét mặt thì u ám.
Mục Tướng nhìn Khâu Bạch Y, cười khẽ: “Nhị điện chủ đúng là đa mưu túc trí”.
Khâu Bạch Y hơi nghi ngờ: “Mục Tướng nói vậy là có ý gì?”
Mục Tướng bưng chung trà lên nhấp nhẹ một ngụm.
“Nhị điện chủ, nói chuyện thẳng thắn với nhau đi”.
Khâu Bạch Y khẽ thở dài: “Mục Tướng, vì sao ta lại đến nền văn minh Thiên Hành này?”
Mục Tướng nhìn Khâu Bạch Y, không đáp lời.
Khâu Bạch Y lại nói: “Ác Đạo Minh ta vừa ký hiệp ước hoà bình với nền văn minh Thiên Hành, vậy mà nền văn minh Thiên Hành lại thả vô số lửa Thiên Hành huỷ diệt Ác vũ trụ của chúng ta, Mục Tướng, hành động này của nền văn minh Thiên Hành có tinh thần khế ước không? Chẳng lẽ ta không nên đến để yêu cầu một câu trả lời hợp lý sao?”
Mục Tướng nhíu mày: “Không liên quan đến chuyện này, ta đang nói về Diệp Quân kia”.
Khâu Bạch Y nói tiếp: “Diệp Quân kia đúng là kẻ thù không đội trời chung với Ác Đạo Minh chúng ta, nhưng nền văn minh Thiên Hành muốn giết hắn ta thì liên quan gì đến ta? Đừng trách ta nói thẳng, Mục Tướng, nền văn minh Thiên Hành của ông muốn giết hắn ta cũng không phải vì Ác Đạo Minh, mà là vì các ông cho rằng hắn ta làm ảnh hưởng đến danh tiếng của nền văn minh Thiên Hành, không xứng với nền văn minh Thiên Hành, cho nên mới muốn tiêu diệt hắn ta, nhưng không ngờ rằng hắn ta lại mạnh như thế, đúng không?”
Mục Tướng nhìn chằm chằm Khâu Bạch Y bằng ánh mắt u ám: “Theo ta được biết thì ông từng gặp Thôi Âm chấp pháp”.
Khâu Bạch Y cũng không giấu diếm, ông ta gật đầu: “Đúng là từng gặp, từ quan hệ hợp tác, lúc đó ta còn từng nhắc nhở ông ta thực lực của Diệp Quân này không đơn giản, đừng coi thường, tiếc là ông ta không hề nghe. Lúc đó hộ vệ của ông ta cũng có mặt, các ông thử hỏi là biết ta không hề nói dối”.
/4376
|