Quân Thần Phủ!
Thúc Chính nhìn chằm chằm Diệp Quân phía xa với ánh mắt lạnh như băng, lão ta mở tay phải ra, sau đó nắm chặt lại.
Oanh!
Cuối tầm mắt phía xa, thanh trường thương đang đâm vào người Diệp Quân và Nhất Niệm đột nhiên rung động kịch liệt, sau đó một ngọn lửa Thiên Hành cháy lên, muốn đồng thời đốt chết cả Diệp Quân và Nhất Niệm.
Mà lúc này, Diệp Quân đột nhiên xoay mũi kiếm Thanh Huyên đâm vào bụng mình!
Oanh!
Kiếm Thanh Huyên vừa đâm vào người, lực lượng mạnh mẽ thoáng chốc trấn áp lửa Thiên Hành đang muốn bốc cháy, sau đó bị dập tắt.
Thúc Chính ở phía xa nhất thời nhíu mày, vì lão ta cảm nhận được ngọn lửa Thiên Hành kia đã bị dập tắt.
Sao có thể chứ?
Thúc Chính nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt nghi ngờ, đương nhiên nhiều hơn là hối hận, lẽ ra lão ta nên đốt cháy hai người trước, sở dĩ lão ta không làm như thế hoàn toàn là vì lão ta cho rằng kết quả đã xác định, vì thế cũng muốn hỏi một vài chuyện, cho nên cũng không lập tức giải phóng lực lượng của lửa Thiên Hành trong trường thương ra.
Diệp Quân ở phía xa đột nhiên hét lên: “Tháp gia”.
Oanh!
Một tia kim quang đột nhiên bộc phát từ trong cơ thể Nhất Niệm, sau đó bao phủ lấy cô ta.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm, sau đó hé miệng cười, nhưng bây giờ nụ cười này thật sự hơi đáng sợ: “Ta dẫn muội rời khỏi đây”.
Nhất Niệm giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Diệp Quân: “Được”.
Lúc này, Tiểu Tháp rời khỏi cơ thể của Nhất Niệm, sau đó bay tới trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân động tâm niệm, đón Nhất Niệm vào trong Tiểu Tháp.
Sau khi đón Nhất Niệm vào trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp ngay lập tức biến thành một tia kim quang vào trong người Diệp Quân.
Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thúc Chính phía xa, Thúc Chính nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi không thể rời khỏi nền văn minh Thiên Hành, cả cô ta cũng vậy”.
Diệp Quân gật đầu: “Thế thì thử xem”.
Dứt lời, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, run rẩy nói: “Tháp gia, vào thời khắc mấu chốt nhớ giúp ta”.
Sau đó, hắn chợt mở hai mắt ra.
Oanh!
Một dòng máu bắn lên cao từ trong cơ thể Diệp Quân.
Huyết mạch hoàn toàn được kích hoạt!
Lúc này, sau khi không áp chế nữa, khí thế huyết mạch tản ra từ trên người hắn tựa như một ngọn núi lửa đã tích luỹ mấy nghìn vạn năm phun trào, sát ý và lệ khí vô cùng vô tận ùn ùn kéo về phía đất trời tựa như những cơn sóng.
Mà sau khi hoàn toàn phong ma, thần tính của hắn cũng đã đạt đến hoàn mỹ, không chỉ có thể mà cảnh giới cũng thuận thế đạt tới Khai Đạo!
Nhưng lần này hắn không khai sáng kiếm đạo mà là sát đạo.
Giết để nhập đạo!
Thúc Chính nhìn chằm chằm Diệp Quân phía xa với ánh mắt lạnh như băng, lão ta mở tay phải ra, sau đó nắm chặt lại.
Oanh!
Cuối tầm mắt phía xa, thanh trường thương đang đâm vào người Diệp Quân và Nhất Niệm đột nhiên rung động kịch liệt, sau đó một ngọn lửa Thiên Hành cháy lên, muốn đồng thời đốt chết cả Diệp Quân và Nhất Niệm.
Mà lúc này, Diệp Quân đột nhiên xoay mũi kiếm Thanh Huyên đâm vào bụng mình!
Oanh!
Kiếm Thanh Huyên vừa đâm vào người, lực lượng mạnh mẽ thoáng chốc trấn áp lửa Thiên Hành đang muốn bốc cháy, sau đó bị dập tắt.
Thúc Chính ở phía xa nhất thời nhíu mày, vì lão ta cảm nhận được ngọn lửa Thiên Hành kia đã bị dập tắt.
Sao có thể chứ?
Thúc Chính nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt nghi ngờ, đương nhiên nhiều hơn là hối hận, lẽ ra lão ta nên đốt cháy hai người trước, sở dĩ lão ta không làm như thế hoàn toàn là vì lão ta cho rằng kết quả đã xác định, vì thế cũng muốn hỏi một vài chuyện, cho nên cũng không lập tức giải phóng lực lượng của lửa Thiên Hành trong trường thương ra.
Diệp Quân ở phía xa đột nhiên hét lên: “Tháp gia”.
Oanh!
Một tia kim quang đột nhiên bộc phát từ trong cơ thể Nhất Niệm, sau đó bao phủ lấy cô ta.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm, sau đó hé miệng cười, nhưng bây giờ nụ cười này thật sự hơi đáng sợ: “Ta dẫn muội rời khỏi đây”.
Nhất Niệm giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Diệp Quân: “Được”.
Lúc này, Tiểu Tháp rời khỏi cơ thể của Nhất Niệm, sau đó bay tới trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân động tâm niệm, đón Nhất Niệm vào trong Tiểu Tháp.
Sau khi đón Nhất Niệm vào trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp ngay lập tức biến thành một tia kim quang vào trong người Diệp Quân.
Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thúc Chính phía xa, Thúc Chính nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi không thể rời khỏi nền văn minh Thiên Hành, cả cô ta cũng vậy”.
Diệp Quân gật đầu: “Thế thì thử xem”.
Dứt lời, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, run rẩy nói: “Tháp gia, vào thời khắc mấu chốt nhớ giúp ta”.
Sau đó, hắn chợt mở hai mắt ra.
Oanh!
Một dòng máu bắn lên cao từ trong cơ thể Diệp Quân.
Huyết mạch hoàn toàn được kích hoạt!
Lúc này, sau khi không áp chế nữa, khí thế huyết mạch tản ra từ trên người hắn tựa như một ngọn núi lửa đã tích luỹ mấy nghìn vạn năm phun trào, sát ý và lệ khí vô cùng vô tận ùn ùn kéo về phía đất trời tựa như những cơn sóng.
Mà sau khi hoàn toàn phong ma, thần tính của hắn cũng đã đạt đến hoàn mỹ, không chỉ có thể mà cảnh giới cũng thuận thế đạt tới Khai Đạo!
Nhưng lần này hắn không khai sáng kiếm đạo mà là sát đạo.
Giết để nhập đạo!
/4376
|