Nói rồi ông ta nhìn Diệp Quân nơi xa: “Thực lực của hắn đều ở trên thanh kiếm này, không có kiếm, hắn không uy hiếp được chúng ta”.
Kính Thần chợt nói: “Hình như hắn đang đợi gì đó”.
Nghe vậy Thương Hợp nhíu mày, lúc này Diệp Quân vẫn đang đứng đó không nhúc nhích, hình như thật sự đang chờ gì đó.
Thương Hợp nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Hắn dựa vào thanh kiếm này mới tới được đây, vậy thì để ta dùng thanh phàm kiếm này chém hắn, đây cũng được coi là nhân quả báo ứng”.
Nói xong ông ta lao đi, hóa thành kiếm quang biến mất tại chỗ.
Thực lực của ông ta vốn đã kinh người, lúc này dùng thêm thần kiếm nên khí thế lại càng đáng sợ, giống như đến gương thần Thiên Hành cũng có thể một kiếm hủy diệt. Thiên Phù Thần và Kính Thần thấy vậy đều kinh ngạc.
Tốc độ của Thương Hợp cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt Diệp Quân, nhưng Diệp Quân không né cũng chẳng tránh.
Thấy Diệp Quân không né cũng không tránh, Thương Hợp lập tức nhíu mày, sâu trong lòng cũng cảm thấy bất an. Nhưng giờ phút này súng đã lên nòng, không thể không tấn công, ông ta cũng không có đường lui, chỉ có thể dốc hết sức lực, muốn một kiếm tiêu diệt Diệp Quân.
Nhưng vào lúc này, kiếm Thanh Huyên với uy lực ngút trời trong tay ông ta chợt rung chuyển kịch liệt, sau đó toàn bộ sức mạnh đều biến mất không còn tăm hơi.
Thương Hợp kinh hãi, ông ta vừa định lùi lại thì thời không xung quanh đã biến thành những ô vuông thời không kỳ dị, sau đó vô số kiếm ý phóng ra, nhấn chìm ông ta.
Ầm ầm!
Thời không nơi Diệp Quân và Thương Hợp đứng biến thành một biển kiếm.
Nhìn thấy cảnh này, Kính Thần và Thiên Phù Thần nơi xa đều mở to mắt, trái tim cũng vọt lên tận họng.
Ù!
Đúng lúc này có tiếng kiếm ngân vang lên trong biển kiếm, sau đó biển kiếm lan ra khắp bốn phía.
Diệp Quân và Thương Hợp xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
Mặt Kính Thần và Thiên Phù Thần tái nhợt như tờ giấy. Trong ánh mắt đầy kinh hãi của hai người, đầu mày Thương Hợp đã có thêm một thanh kiếm.
Kiếm Thanh Huyên!
Thương Hợp trợn to mắt, trong mắt cũng toàn là vẻ không thể tin được. Ông ta mở miệng, vừa định lên tiếng thì đột nhiên kiếm Thanh Huyên rung chuyển, hấp thu toàn bộ thần hồn của ông ta.
Thần và hồn đều bị tiêu diệt!
Mà kiếm Thanh Huyên sau khi hấp thu linh hồn của Thương Hợp xong thì khí thế đột nhiên dâng trào dữ dội.
Diệp Quân đưa tay cầm lấy kiếm Thanh Huyên, giờ khắc này hắn cảm thấy kiếm Thanh Huyên đang rất hưng phấn, kích động không gì sánh được!
Tiểu Hồn vốn đã sống nhờ ăn linh hồn, linh hồn càng mạnh càng giúp ích cho nó, mà đi theo Diệp Quân đúng là một ngày bị đói ba bữa, rất hiếm khi được ăn một bữa ngon lành.
Diệp Quân nhìn về phía Kính Thần và Thiên Phù Thần xa xa, vẻ mặt hai người đều thay đổi, nhưng mục tiêu của Diệp Quân không phải bọn họ, hắn một lần nữa bay về Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.
Thấy vậy, Kính Thần vội nói: “Ngăn hắn lại”.
Nói xong bà ta hóa thành ngọn lửa chắn trước mặt Diệp Quân.
Kính Thần chợt nói: “Hình như hắn đang đợi gì đó”.
Nghe vậy Thương Hợp nhíu mày, lúc này Diệp Quân vẫn đang đứng đó không nhúc nhích, hình như thật sự đang chờ gì đó.
Thương Hợp nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Hắn dựa vào thanh kiếm này mới tới được đây, vậy thì để ta dùng thanh phàm kiếm này chém hắn, đây cũng được coi là nhân quả báo ứng”.
Nói xong ông ta lao đi, hóa thành kiếm quang biến mất tại chỗ.
Thực lực của ông ta vốn đã kinh người, lúc này dùng thêm thần kiếm nên khí thế lại càng đáng sợ, giống như đến gương thần Thiên Hành cũng có thể một kiếm hủy diệt. Thiên Phù Thần và Kính Thần thấy vậy đều kinh ngạc.
Tốc độ của Thương Hợp cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt Diệp Quân, nhưng Diệp Quân không né cũng chẳng tránh.
Thấy Diệp Quân không né cũng không tránh, Thương Hợp lập tức nhíu mày, sâu trong lòng cũng cảm thấy bất an. Nhưng giờ phút này súng đã lên nòng, không thể không tấn công, ông ta cũng không có đường lui, chỉ có thể dốc hết sức lực, muốn một kiếm tiêu diệt Diệp Quân.
Nhưng vào lúc này, kiếm Thanh Huyên với uy lực ngút trời trong tay ông ta chợt rung chuyển kịch liệt, sau đó toàn bộ sức mạnh đều biến mất không còn tăm hơi.
Thương Hợp kinh hãi, ông ta vừa định lùi lại thì thời không xung quanh đã biến thành những ô vuông thời không kỳ dị, sau đó vô số kiếm ý phóng ra, nhấn chìm ông ta.
Ầm ầm!
Thời không nơi Diệp Quân và Thương Hợp đứng biến thành một biển kiếm.
Nhìn thấy cảnh này, Kính Thần và Thiên Phù Thần nơi xa đều mở to mắt, trái tim cũng vọt lên tận họng.
Ù!
Đúng lúc này có tiếng kiếm ngân vang lên trong biển kiếm, sau đó biển kiếm lan ra khắp bốn phía.
Diệp Quân và Thương Hợp xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
Mặt Kính Thần và Thiên Phù Thần tái nhợt như tờ giấy. Trong ánh mắt đầy kinh hãi của hai người, đầu mày Thương Hợp đã có thêm một thanh kiếm.
Kiếm Thanh Huyên!
Thương Hợp trợn to mắt, trong mắt cũng toàn là vẻ không thể tin được. Ông ta mở miệng, vừa định lên tiếng thì đột nhiên kiếm Thanh Huyên rung chuyển, hấp thu toàn bộ thần hồn của ông ta.
Thần và hồn đều bị tiêu diệt!
Mà kiếm Thanh Huyên sau khi hấp thu linh hồn của Thương Hợp xong thì khí thế đột nhiên dâng trào dữ dội.
Diệp Quân đưa tay cầm lấy kiếm Thanh Huyên, giờ khắc này hắn cảm thấy kiếm Thanh Huyên đang rất hưng phấn, kích động không gì sánh được!
Tiểu Hồn vốn đã sống nhờ ăn linh hồn, linh hồn càng mạnh càng giúp ích cho nó, mà đi theo Diệp Quân đúng là một ngày bị đói ba bữa, rất hiếm khi được ăn một bữa ngon lành.
Diệp Quân nhìn về phía Kính Thần và Thiên Phù Thần xa xa, vẻ mặt hai người đều thay đổi, nhưng mục tiêu của Diệp Quân không phải bọn họ, hắn một lần nữa bay về Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.
Thấy vậy, Kính Thần vội nói: “Ngăn hắn lại”.
Nói xong bà ta hóa thành ngọn lửa chắn trước mặt Diệp Quân.
/4376
|