Thời không ở khu vực trước mặt Diệp Quân bỗng trở nên vặn vẹo một cách kỳ lạ, bản thân Diệp Quân cũng biến thành kiếm quang rồi biến mất ở cuối chân trời, phía sau hắn là trăm vạn thanh ý kiếm theo sát.
Lúc này ba vị thần tướng đó đã thần hồn tiêu tán.
Tận cuối chân trời, Diệp Quân cõng Nhất Niệm, hắn nhìn về phía xa, đôi mắt đỏ như máu.
Trong ánh mắt chỉ còn lại chút tỉnh táo.
Bây giờ trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ.
Quả Thiên Hành!
Muội ấy nói muốn ăn quả Thiên Hành.
Thiên Hành Thần Cảnh.
Trời trong xanh không một gợn mây.
Bất thình lình, kiếm quang đỏ thắm màu máu xẹt ngang khung trời, biến nó thành biển máu vô tận.
Uuuu!
Bỗng có tiếng chuông vang lên, dần dần lan đi khắp Thiên Vân Thần Cảnh.
Là chuông cảnh giới!
Hàng loạt cường giả vội vã ngẩng đầu nhìn lên trời cao với vẻ sửng sốt.
Từ ngày thành lập cho đến bây giờ, văn minh Thiên Hành chưa một lần phải nghe thấy chuông Thiên Hành ngân vang.
Bởi vì nhiều năm qua không có ai là đối thủ của họ, càng đừng nói chi có kẻ địch xâm lấn, đến nỗi vô số người còn hoài nghi liệu mình có nghe lầm hay không.
Không lâu sau, đã có hàng loạt khí tức hùng hậu phóng lên cao. Cùng lúc ấy, Diệp Quân đã đi đến lối vào Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.
Đứng án ngữ trước đó là một ông lão khoác trường bào rộng thùng thình, vẻ mặt già nua mà quắc thước, nhìn hắn với vẻ nặng nề.
Bởi vì sau lưng hắn là biển máu vô tận.
Lệ khí và sát ý tỏa ra mạnh chưa từng thấy.
Nhìn thấy Nhất Niệm nằm trên lưng hắn, ánh mắt ông ta càng trở nên nghiêm trọng.
Diệp Quân bất ngờ nâng tay lên, để một giọt máu tươi hóa thành kiếm. Hắn vung kiếm lên, rạch đôi thời không trước mặt.
Không gian bỗng trở thành hàng loạt những ô vuông kỳ lạ, sau đó là hàng triệu thanh ý kiếm lao ra từ trong mỗi ô.
Đồng tử ông lão rụt lại, gấp gáp bước tới. Một ngọn lửa Thiên Hành dâng trên trong tay ông ta, hóa thành cột lửa khổng lồ cao vạn trượng nện thẳng vào Diệp Quân.
Uỳnh!
Hai bên va chạm. Cột lửa bị đập nát, hóa thành vô số tàn lửa bắn tung tóe khắp nơi.
Ông lão khép ngón tay lại, chỉ tới trước. Những ngọn lửa Thiên Hành đỏ máu phun ra thành một thanh kiếm chém về phía Diệp Quân, quét sạch phi kiếm. Khi nó tới gần, Diệp Quân không hề nao núng, vung tay thả phi kiếm ra.
Thanh kiếm lửa của ông lão bị phi kiếm ngăn chặn. Ông ta nheo mắt, lại thấy mấy triệu thanh ý kiếm đã chém vỡ cột lửa ban đầu, hiện đang hóa thành gió táp mưa sa lao tới. Khi gần đến trước mặt, chúng hợp nhất thành một thanh kiếm.
Lúc này ba vị thần tướng đó đã thần hồn tiêu tán.
Tận cuối chân trời, Diệp Quân cõng Nhất Niệm, hắn nhìn về phía xa, đôi mắt đỏ như máu.
Trong ánh mắt chỉ còn lại chút tỉnh táo.
Bây giờ trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ.
Quả Thiên Hành!
Muội ấy nói muốn ăn quả Thiên Hành.
Thiên Hành Thần Cảnh.
Trời trong xanh không một gợn mây.
Bất thình lình, kiếm quang đỏ thắm màu máu xẹt ngang khung trời, biến nó thành biển máu vô tận.
Uuuu!
Bỗng có tiếng chuông vang lên, dần dần lan đi khắp Thiên Vân Thần Cảnh.
Là chuông cảnh giới!
Hàng loạt cường giả vội vã ngẩng đầu nhìn lên trời cao với vẻ sửng sốt.
Từ ngày thành lập cho đến bây giờ, văn minh Thiên Hành chưa một lần phải nghe thấy chuông Thiên Hành ngân vang.
Bởi vì nhiều năm qua không có ai là đối thủ của họ, càng đừng nói chi có kẻ địch xâm lấn, đến nỗi vô số người còn hoài nghi liệu mình có nghe lầm hay không.
Không lâu sau, đã có hàng loạt khí tức hùng hậu phóng lên cao. Cùng lúc ấy, Diệp Quân đã đi đến lối vào Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.
Đứng án ngữ trước đó là một ông lão khoác trường bào rộng thùng thình, vẻ mặt già nua mà quắc thước, nhìn hắn với vẻ nặng nề.
Bởi vì sau lưng hắn là biển máu vô tận.
Lệ khí và sát ý tỏa ra mạnh chưa từng thấy.
Nhìn thấy Nhất Niệm nằm trên lưng hắn, ánh mắt ông ta càng trở nên nghiêm trọng.
Diệp Quân bất ngờ nâng tay lên, để một giọt máu tươi hóa thành kiếm. Hắn vung kiếm lên, rạch đôi thời không trước mặt.
Không gian bỗng trở thành hàng loạt những ô vuông kỳ lạ, sau đó là hàng triệu thanh ý kiếm lao ra từ trong mỗi ô.
Đồng tử ông lão rụt lại, gấp gáp bước tới. Một ngọn lửa Thiên Hành dâng trên trong tay ông ta, hóa thành cột lửa khổng lồ cao vạn trượng nện thẳng vào Diệp Quân.
Uỳnh!
Hai bên va chạm. Cột lửa bị đập nát, hóa thành vô số tàn lửa bắn tung tóe khắp nơi.
Ông lão khép ngón tay lại, chỉ tới trước. Những ngọn lửa Thiên Hành đỏ máu phun ra thành một thanh kiếm chém về phía Diệp Quân, quét sạch phi kiếm. Khi nó tới gần, Diệp Quân không hề nao núng, vung tay thả phi kiếm ra.
Thanh kiếm lửa của ông lão bị phi kiếm ngăn chặn. Ông ta nheo mắt, lại thấy mấy triệu thanh ý kiếm đã chém vỡ cột lửa ban đầu, hiện đang hóa thành gió táp mưa sa lao tới. Khi gần đến trước mặt, chúng hợp nhất thành một thanh kiếm.
/4376
|