Nhất Niệm đột nhiên ngắt lời Tịnh An, cô ta nhìn những người của nền văn minh Thiên Hành đang tỏ vẻ ác ý và khinh bỉ trên bầu trời: “Ta thích huynh ấy, ta muốn sinh con cho huynh ấy đấy, chỉ thế mà thôi, ta nói xong rồi”.
Giọng điệu rất có khí phách.
“Xong rồi!”
Tịnh An nghe Nhất Niệm nói vậy, khuôn mặt tươi cười đột nhiên trở nên trắng bệch, bởi vì cô ta biết Nhất Niệm nói như vậy thì chắc chắn sẽ chọc mấy tên nhóc trên trời đó tức chết. Quả nhiên y như thế, lúc nghe thấy lời của Nhất Niệm, những cường giả của nền văn minh Thiên Hành giận tím mặt, mắng chửi tới tấp.
Người cầm đầu Thôi Âm lập tức bật cười, cười vô cùng đắc ý, bởi vì đây chính là kết quả ông ta muốn.
Với tình hình trước mắt, cho dù Thượng Thần Thiên Vân muốn hy sinh thanh niên này để bảo vệ Nhất Niệm cũng không thể nào được. Lúc nãy ông ta hỏi Nhất Niệm như vậy, mục đích là vì muốn cắt đứt tất cả đường lui của Nhất Niệm và Thượng Thần Thiên Vân.
“Nói hay lắm!”
Đúng lúc đó chân trời bỗng vang lên một giọng nói.
Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, ở nơi đó, thời không như nước tách ra hai bên, một người phụ nữ mặc váy trắng dần dần xuất hiện.
Phong thái xuất chúng! Thượng Thần Thiên Vân.
Lúc nhìn thấy Thượng Thần Thiên Vân, đôi mày dài của Thôi Âm lập tức run lên, ánh mắt lóe lên sự kiêng dè.
Còn những cường giả tộc Thiên Vân khi nhìn thấy Thượng Thần Thiên Vân thì vẻ mặt đều hơi thay đổi.
Thượng Thần Thiên Vân ở nền văn minh Thiên Hành, địa vị của bà ta nằm trong năm vị trí đầu tiên.
Thượng Thần Thiên Vân không nhìn mọi người xung quanh, bà ta nhìn Nhất Niệm ở phía dưới, mỉm cười, giơ ngón tay cái lên, ánh mắt tràn ngập tán thưởng: “Nói hay lắm, phụ nữ tộc Thiên Hành chúng ta, nên dám yêu dám hận”.
“Thượng Thần Thiên Vân!”
Đúng lúc đó, Thôi Âm đột nhiên bước lên, trầm giọng nói: “Bà đang muốn nói với chúng tôi rằng phụ nữ của nền văn minh Thiên Hành của chúng ta nên đi…”
Thượng Thần Thiên Vân quay phắt đầu lại, ánh mắt nhìn Thôi Âm tựa như dao nhọn: “Quỳ xuống!”
Khí tức đáng sợ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, Thôi Âm còn chưa kịp phản ứng đã quỳ thẳng xuống đất.
Mọi người đều hoảng hốt.
Thượng Thần Thiên Vân nhìn Thôi Âm đang quỳ ở đó, ánh mặt lạnh lẽo như băng: “Ngươi thuộc cấp bậc gì, xứng chấp vấn ta sao?”
Thôi Âm quỳ gối ở đó, vẻ mặt khó coi như cổ họng bị rác rưởi nhét kín lại.
Lúc này, ông lão bên cạnh Thôi Âm – người lúc trước làm khó dễ Nhất Niệm bước ra, ông ta hành lễ: “Thượng thần, Nhất Niệm đã phạm phải Thiên Hành Pháp, tội chứng rõ ràng, bà…”
Thượng Thần Thiên Vân đột nhiên vung tay lên: “Ngươi cũng quỳ xuống!”
Gầm!
Ông lão kia quỳ thẳng xuống đất, vẻ mặt ngơ ngác. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trùng Sinh Vả Mặt: Được Chồng Dung Túng
2. Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
3. Chiều Hư
4. Thanh Mai Đột Nhiên Quyến Rũ Ta
=====================================
Mọi người: “…”
Sao lại không nói đạo lý vậy?
Giọng điệu rất có khí phách.
“Xong rồi!”
Tịnh An nghe Nhất Niệm nói vậy, khuôn mặt tươi cười đột nhiên trở nên trắng bệch, bởi vì cô ta biết Nhất Niệm nói như vậy thì chắc chắn sẽ chọc mấy tên nhóc trên trời đó tức chết. Quả nhiên y như thế, lúc nghe thấy lời của Nhất Niệm, những cường giả của nền văn minh Thiên Hành giận tím mặt, mắng chửi tới tấp.
Người cầm đầu Thôi Âm lập tức bật cười, cười vô cùng đắc ý, bởi vì đây chính là kết quả ông ta muốn.
Với tình hình trước mắt, cho dù Thượng Thần Thiên Vân muốn hy sinh thanh niên này để bảo vệ Nhất Niệm cũng không thể nào được. Lúc nãy ông ta hỏi Nhất Niệm như vậy, mục đích là vì muốn cắt đứt tất cả đường lui của Nhất Niệm và Thượng Thần Thiên Vân.
“Nói hay lắm!”
Đúng lúc đó chân trời bỗng vang lên một giọng nói.
Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, ở nơi đó, thời không như nước tách ra hai bên, một người phụ nữ mặc váy trắng dần dần xuất hiện.
Phong thái xuất chúng! Thượng Thần Thiên Vân.
Lúc nhìn thấy Thượng Thần Thiên Vân, đôi mày dài của Thôi Âm lập tức run lên, ánh mắt lóe lên sự kiêng dè.
Còn những cường giả tộc Thiên Vân khi nhìn thấy Thượng Thần Thiên Vân thì vẻ mặt đều hơi thay đổi.
Thượng Thần Thiên Vân ở nền văn minh Thiên Hành, địa vị của bà ta nằm trong năm vị trí đầu tiên.
Thượng Thần Thiên Vân không nhìn mọi người xung quanh, bà ta nhìn Nhất Niệm ở phía dưới, mỉm cười, giơ ngón tay cái lên, ánh mắt tràn ngập tán thưởng: “Nói hay lắm, phụ nữ tộc Thiên Hành chúng ta, nên dám yêu dám hận”.
“Thượng Thần Thiên Vân!”
Đúng lúc đó, Thôi Âm đột nhiên bước lên, trầm giọng nói: “Bà đang muốn nói với chúng tôi rằng phụ nữ của nền văn minh Thiên Hành của chúng ta nên đi…”
Thượng Thần Thiên Vân quay phắt đầu lại, ánh mắt nhìn Thôi Âm tựa như dao nhọn: “Quỳ xuống!”
Khí tức đáng sợ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, Thôi Âm còn chưa kịp phản ứng đã quỳ thẳng xuống đất.
Mọi người đều hoảng hốt.
Thượng Thần Thiên Vân nhìn Thôi Âm đang quỳ ở đó, ánh mặt lạnh lẽo như băng: “Ngươi thuộc cấp bậc gì, xứng chấp vấn ta sao?”
Thôi Âm quỳ gối ở đó, vẻ mặt khó coi như cổ họng bị rác rưởi nhét kín lại.
Lúc này, ông lão bên cạnh Thôi Âm – người lúc trước làm khó dễ Nhất Niệm bước ra, ông ta hành lễ: “Thượng thần, Nhất Niệm đã phạm phải Thiên Hành Pháp, tội chứng rõ ràng, bà…”
Thượng Thần Thiên Vân đột nhiên vung tay lên: “Ngươi cũng quỳ xuống!”
Gầm!
Ông lão kia quỳ thẳng xuống đất, vẻ mặt ngơ ngác. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trùng Sinh Vả Mặt: Được Chồng Dung Túng
2. Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
3. Chiều Hư
4. Thanh Mai Đột Nhiên Quyến Rũ Ta
=====================================
Mọi người: “…”
Sao lại không nói đạo lý vậy?
/4376
|