Thôi Âm chợt nói: “Bảo người của chúng ta quay lại”.
Một người chấp pháp Thiên Hành bên cạnh ông ta hành lễ, sau đó bóp vỡ một lá bùa màu vàng.
Chẳng mấy chốc, mười mấy người chấp pháp đã đi ra từ thời không xung quanh.
Thôi Âm cau mày trầm tư.
Lúc này, phía xa đột nhiên có một người đàn ông trung niên đi tới, thấy người đó, Thôi Âm cau mày: “Nhị điện chủ?”
Người tới chính là Khâu Bạch Y!
Khâu Bạch Y cúi chào, thái độ rất cung kính: “Thôi chấp pháp”.
Thôi Âm bình tĩnh hỏi: “Nhị điện chủ có chuyện gì sao?”
Khâu Bạch Y mỉm cười: “Thôi chấp pháp không tìm thấy Diệp Quân kia à?”
Thôi Âm gật đầu, như nghĩ đến điều gì, ông ta đột nhiên nhìn về phía Khâu Bạch Y: “Ông biết hắn ta đang ở đâu sao?”
Khâu Bạch Y khẽ mỉm cười: “Người xưa có câu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất…”
Nghe thấy lời của Khâu Bạch Y, Thôi Âm nhất thời sửng sốt, sau đó ông ta cười to: “Nhị điện chủ đúng là đa mưu túc trí, ta cũng nghĩ như thế đó”.
Khâu Bạch Y thoáng ngây người, sau đó cười nói: “Trí thông minh của ta cũng chỉ bằng một phần vạn ông mà thôi”.
Thôi Âm cười nói: “Nhị điện chủ đừng khiêm tốn, trí thông minh của ông cũng tạm được mà”.
Khâu Bạch Y không muốn nói chuyện thêm nữa.
Thôi Âm lại nói: “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Nhị điện chủ, theo ông thấy rốt cuộc hắn ta sẽ ở nơi nào?”
Khâu Bạch Y ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chắc chắn là nơi có liên quan đến Thượng Thần Thiên Vân”.
Thôi Âm gật đầu: “Giống với suy nghĩ của ta”.
Khoé miệng Khâu Bạch Y khẽ giật.
Thôi Âm lại hỏi: “Nhị điện chủ, có rất nhiều nơi có liên quan đến Thượng Thần Thiên Vân, ông cảm thấy hắn ta sẽ ở đâu đây? Ông cứ việc dũng cảm nói ra, nói sai cũng không sao, trong lòng ta tự có tính toán”.
Bàn tay Khâu Bạch Y đang đặt sau lưng chợt nắm lại, nhưng ngay lập tức buông ra, gã ta mỉm cười nói: “Có thể nhìn ra Thượng Thần Thiên Vân rất quan tâm đến Nhất Niệm cô nương kia, vì thế nếu bà ta đưa họ đi chắc chắn sẽ đưa đến một nơi bà ta cho rằng khá an toàn, mà theo ta biết Thượng Thần Thiên Vân có một nơi tu luyện riêng, chính là hải vực Thiên…”
“Ta biết rồi!”
Thôi Âm đột nhiên ngắt lời Khâu Bạch Y: “Hải vực Thiên Hành”.
Khâu Bạch Y im lặng nhìn Thôi Âm.
Thôi Âm ra lệnh: “Đi thôi, đi tới hải vực Thiên Hành”.
Dứt lời, ông ta dẫn theo người rời đi.
Lúc này, Khâu Bạch Y chợt nói: “Đợi đã”.
Thôi Âm quay đầu nhìn về phía Khâu Bạch Y, Khâu Bạch Y khẽ mỉm cười: “Thôi chấp pháp, ta có một ý tưởng nho nhỏ, cũng không biết có phải do ta suy nghĩ nhiều quá không, ông cứ nghe thử, sau đó phân tích giúp ta?”
Thôi Âm gật đầu: “Ông nói thử xem”.
Một người chấp pháp Thiên Hành bên cạnh ông ta hành lễ, sau đó bóp vỡ một lá bùa màu vàng.
Chẳng mấy chốc, mười mấy người chấp pháp đã đi ra từ thời không xung quanh.
Thôi Âm cau mày trầm tư.
Lúc này, phía xa đột nhiên có một người đàn ông trung niên đi tới, thấy người đó, Thôi Âm cau mày: “Nhị điện chủ?”
Người tới chính là Khâu Bạch Y!
Khâu Bạch Y cúi chào, thái độ rất cung kính: “Thôi chấp pháp”.
Thôi Âm bình tĩnh hỏi: “Nhị điện chủ có chuyện gì sao?”
Khâu Bạch Y mỉm cười: “Thôi chấp pháp không tìm thấy Diệp Quân kia à?”
Thôi Âm gật đầu, như nghĩ đến điều gì, ông ta đột nhiên nhìn về phía Khâu Bạch Y: “Ông biết hắn ta đang ở đâu sao?”
Khâu Bạch Y khẽ mỉm cười: “Người xưa có câu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất…”
Nghe thấy lời của Khâu Bạch Y, Thôi Âm nhất thời sửng sốt, sau đó ông ta cười to: “Nhị điện chủ đúng là đa mưu túc trí, ta cũng nghĩ như thế đó”.
Khâu Bạch Y thoáng ngây người, sau đó cười nói: “Trí thông minh của ta cũng chỉ bằng một phần vạn ông mà thôi”.
Thôi Âm cười nói: “Nhị điện chủ đừng khiêm tốn, trí thông minh của ông cũng tạm được mà”.
Khâu Bạch Y không muốn nói chuyện thêm nữa.
Thôi Âm lại nói: “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Nhị điện chủ, theo ông thấy rốt cuộc hắn ta sẽ ở nơi nào?”
Khâu Bạch Y ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chắc chắn là nơi có liên quan đến Thượng Thần Thiên Vân”.
Thôi Âm gật đầu: “Giống với suy nghĩ của ta”.
Khoé miệng Khâu Bạch Y khẽ giật.
Thôi Âm lại hỏi: “Nhị điện chủ, có rất nhiều nơi có liên quan đến Thượng Thần Thiên Vân, ông cảm thấy hắn ta sẽ ở đâu đây? Ông cứ việc dũng cảm nói ra, nói sai cũng không sao, trong lòng ta tự có tính toán”.
Bàn tay Khâu Bạch Y đang đặt sau lưng chợt nắm lại, nhưng ngay lập tức buông ra, gã ta mỉm cười nói: “Có thể nhìn ra Thượng Thần Thiên Vân rất quan tâm đến Nhất Niệm cô nương kia, vì thế nếu bà ta đưa họ đi chắc chắn sẽ đưa đến một nơi bà ta cho rằng khá an toàn, mà theo ta biết Thượng Thần Thiên Vân có một nơi tu luyện riêng, chính là hải vực Thiên…”
“Ta biết rồi!”
Thôi Âm đột nhiên ngắt lời Khâu Bạch Y: “Hải vực Thiên Hành”.
Khâu Bạch Y im lặng nhìn Thôi Âm.
Thôi Âm ra lệnh: “Đi thôi, đi tới hải vực Thiên Hành”.
Dứt lời, ông ta dẫn theo người rời đi.
Lúc này, Khâu Bạch Y chợt nói: “Đợi đã”.
Thôi Âm quay đầu nhìn về phía Khâu Bạch Y, Khâu Bạch Y khẽ mỉm cười: “Thôi chấp pháp, ta có một ý tưởng nho nhỏ, cũng không biết có phải do ta suy nghĩ nhiều quá không, ông cứ nghe thử, sau đó phân tích giúp ta?”
Thôi Âm gật đầu: “Ông nói thử xem”.
/4376
|