Tịnh An thở dài một lần nữa: “Dê của ta…”
…
Bên ngoài đại điện.
Sau khi Mục Tướng và Thôi Âm đi ra ngoài, Mục Tướng khẽ thở dài, không biết phải làm sao.
Thôi Âm cất giọng nặng nề: “Mục Tướng, chuyện này ảnh hưởng rất nặng nề, Nhất Niệm kia không biết liêm sỉ đi yêu nhân loại của một nền văn minh cấp thấp, đây thật sự là nỗi sỉ nhục của nền văn minh Thiên Hành chúng ta. Mà Thượng Thần Thiên Vân kia còn bao che cho cô ta một cách trắng trợn, hành động như thế không phải là ngang nhiên khiêu khích thần pháp của nền văn minh Thiên Hành chúng ta à, bà ta…”
Mục Tướng hờ hững nhìn Thôi Âm: “Ngươi nói với ta những chuyện này có tác dụng gì? Ngươi không đánh lại Thượng Thần Thiên Vân, ngươi nghĩ ta có thể đánh lại à?”
Sắc mặt Thôi Âm vô cùng khó coi.
Mục Tướng lắc đầu: “Người chấp pháp, ta khuyên ngươi một câu, dù Thượng Thần Thiên Vân khá bao che khuyết điểm, nhưng cống hiến của bà ta với nền văn minh Thiên Hành là thứ không ai có thể sánh bằng, chỉ cần bà ta không phản bội nền văn minh Thiên Hành thì cả Thiên Hành Chủ cũng không thật sự trừng phạt bà ta. Nếu ngươi không hiểu điều này mà muốn trả thù bà ta, thì ngươi là đang tự tìm đường chết đấy”.
Thôi Âm im lặng cúi đầu, không để người trước mắt nhìn thấy nét mặt của ông ta: “Cảm ơn Mục Tướng chỉ dạy, ta chưa bao giờ có suy nghĩ trả thù Thượng Thần Thiên Vân, có điều suy cho cùng chuyện này cũng cần phải có một phương pháp giải quyết, dẫu sao bây giờ chuyện Nhất Niệm yêu người của nền văn minh cấp thấp đã lan truyền khắp nơi rồi”.
Mục Tướng im lặng suy nghĩ một lát thì nói: “Đuổi theo”.
Nếu là chuyện bình thường, ông ta không ngại nể mặt Thượng Thần Thiên Vân, nhưng chuyện này thật sự ảnh hưởng quá nặng nề. Nếu bỏ qua cho chuyện này, sau này nền văn minh Thiên Hành sẽ rất mất trật tự, hơn nữa cũng sẽ ảnh hưởng đến huyết mạch thuần khiết của nền văn minh Thiên Hành.
Tuyệt đối không cho phép kết hôn với nền văn minh bên ngoài.
Huyết mạch của nền văn minh Thiên Hành tuyệt đối không thể bị vấy bẩn.
Nhận được mệnh lệnh của Mục Tướng, Thôi Âm xoay người rời đi.
Mục Tướng chợt nói thêm: “Đợi đã”.
Thôi Âm dừng bước, xoay người nhìn về phía Mục Tướng, Mục Tướng nhìn chằm chằm ông ta: “Dù Nhất Niệm vi phạm thần pháp nhưng dù sao cô ta cũng là người của Thượng Thần Thiên Vân, đừng quá tuyệt tình, giữ mạng cô ta, sau đó nội các sẽ bàn bạc nên xử lý cô ta thế nào, còn người đàn ông kia…”
Nói đến đây, ông ta không tiếp tục nữa.
Thôi Âm lập tức đáp: “Thuộc hạ hiểu rồi”.
Dứt lời, Thôi Âm xoay người biến mất ở cách đó không xa.
Mục Tướng im lặng một lát rồi cũng xoay người rời đi.
Thôi Âm vừa dẫn một nhóm người chấp pháp rời khỏi nền văn minh Thiên Hành thì gặp phải một người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên này chính là Nhị điện chủ Khâu Bạch Y của Ác Đạo Minh.
Khâu Bạch Y cười nói: “Thôi chấp pháp đang đi lùng bắt Diệp Quân sao?”
Thôi Âm gật đầu: “Nhị điện chủ, tiện nhân Nhất Niệm kia tự tiện thả lửa Thiên Hành ra đốt cháy Ác vũ trụ, chuyện này…”
…
Bên ngoài đại điện.
Sau khi Mục Tướng và Thôi Âm đi ra ngoài, Mục Tướng khẽ thở dài, không biết phải làm sao.
Thôi Âm cất giọng nặng nề: “Mục Tướng, chuyện này ảnh hưởng rất nặng nề, Nhất Niệm kia không biết liêm sỉ đi yêu nhân loại của một nền văn minh cấp thấp, đây thật sự là nỗi sỉ nhục của nền văn minh Thiên Hành chúng ta. Mà Thượng Thần Thiên Vân kia còn bao che cho cô ta một cách trắng trợn, hành động như thế không phải là ngang nhiên khiêu khích thần pháp của nền văn minh Thiên Hành chúng ta à, bà ta…”
Mục Tướng hờ hững nhìn Thôi Âm: “Ngươi nói với ta những chuyện này có tác dụng gì? Ngươi không đánh lại Thượng Thần Thiên Vân, ngươi nghĩ ta có thể đánh lại à?”
Sắc mặt Thôi Âm vô cùng khó coi.
Mục Tướng lắc đầu: “Người chấp pháp, ta khuyên ngươi một câu, dù Thượng Thần Thiên Vân khá bao che khuyết điểm, nhưng cống hiến của bà ta với nền văn minh Thiên Hành là thứ không ai có thể sánh bằng, chỉ cần bà ta không phản bội nền văn minh Thiên Hành thì cả Thiên Hành Chủ cũng không thật sự trừng phạt bà ta. Nếu ngươi không hiểu điều này mà muốn trả thù bà ta, thì ngươi là đang tự tìm đường chết đấy”.
Thôi Âm im lặng cúi đầu, không để người trước mắt nhìn thấy nét mặt của ông ta: “Cảm ơn Mục Tướng chỉ dạy, ta chưa bao giờ có suy nghĩ trả thù Thượng Thần Thiên Vân, có điều suy cho cùng chuyện này cũng cần phải có một phương pháp giải quyết, dẫu sao bây giờ chuyện Nhất Niệm yêu người của nền văn minh cấp thấp đã lan truyền khắp nơi rồi”.
Mục Tướng im lặng suy nghĩ một lát thì nói: “Đuổi theo”.
Nếu là chuyện bình thường, ông ta không ngại nể mặt Thượng Thần Thiên Vân, nhưng chuyện này thật sự ảnh hưởng quá nặng nề. Nếu bỏ qua cho chuyện này, sau này nền văn minh Thiên Hành sẽ rất mất trật tự, hơn nữa cũng sẽ ảnh hưởng đến huyết mạch thuần khiết của nền văn minh Thiên Hành.
Tuyệt đối không cho phép kết hôn với nền văn minh bên ngoài.
Huyết mạch của nền văn minh Thiên Hành tuyệt đối không thể bị vấy bẩn.
Nhận được mệnh lệnh của Mục Tướng, Thôi Âm xoay người rời đi.
Mục Tướng chợt nói thêm: “Đợi đã”.
Thôi Âm dừng bước, xoay người nhìn về phía Mục Tướng, Mục Tướng nhìn chằm chằm ông ta: “Dù Nhất Niệm vi phạm thần pháp nhưng dù sao cô ta cũng là người của Thượng Thần Thiên Vân, đừng quá tuyệt tình, giữ mạng cô ta, sau đó nội các sẽ bàn bạc nên xử lý cô ta thế nào, còn người đàn ông kia…”
Nói đến đây, ông ta không tiếp tục nữa.
Thôi Âm lập tức đáp: “Thuộc hạ hiểu rồi”.
Dứt lời, Thôi Âm xoay người biến mất ở cách đó không xa.
Mục Tướng im lặng một lát rồi cũng xoay người rời đi.
Thôi Âm vừa dẫn một nhóm người chấp pháp rời khỏi nền văn minh Thiên Hành thì gặp phải một người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên này chính là Nhị điện chủ Khâu Bạch Y của Ác Đạo Minh.
Khâu Bạch Y cười nói: “Thôi chấp pháp đang đi lùng bắt Diệp Quân sao?”
Thôi Âm gật đầu: “Nhị điện chủ, tiện nhân Nhất Niệm kia tự tiện thả lửa Thiên Hành ra đốt cháy Ác vũ trụ, chuyện này…”
/4376
|