Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Ừm. Trước mắt, chuyện quan trọng nhất của nền văn minh Thiên Hành chúng ta là phá giải vũ trụ Vô Gian, tìm thấy Thiên Hành Chủ”.
Nói đến đây, bà ta nhìn về phía Diệp Quân: “Ta vừa nhận được tin tức, Nhị điện chủ Ác Đạo Minh đã tiếp xúc với mấy người nhóm Tổng lý nội các tại nội các, đầu tiên là vì chuyện Nhất Niệm phóng hoả. Nhất Niệm không được trao quyền đã huỷ diệt Ác vũ trụ, hành động này đã vi phạm thần pháp, mà con bé lại ở cùng ngươi, ngươi đến từ nền văn minh bên ngoài, việc này đã không đơn giản là phạm pháp nữa mà đã vi phạm cấm kỵ của nền văn minh Thiên Hành ta, bây giờ Ác Đạo Minh lại ly gián…”
Nói đến đây, bà ta khẽ thở dài: “Ta vốn muốn để ngươi ở lại đây tu luyện, có ta che chở, ta có thể đè chuyện này xuống. Nhưng bây giờ chuyện này đã rất phức tạp, không bao lâu nữa, có lẽ nội các sẽ đến tìm ta nói chuyện”.
Diệp Quân nhất thời cảm thấy hơi áy náy: “Xin lỗi Thượng Thần, đã mang đến phiền phức cho bà rồi”.
Thượng Thần Thiên Vân khẽ mỉm cười: “Thật ra không sao cả, Nhất Niệm là học sinh của ta, cũng là người thân của ta, đứa trẻ đến một thời điểm nhất định đều sẽ phản nghịch, đương nhiên ta không cho rằng việc con bé tìm thấy người mình thích là một chuyện sai lầm”.
Diệp Quân nhất thời hơi tò mò; “Tiền bối, hình như bà cũng không phản đối cô gái của nền văn minh Thiên Hành thích người đàn ông bên ngoài, vì sao thế?”
Thượng Thần Thiên Vân đi tới một bên, bà ta ngồi xuống, sau đó bưng chung trà trước mặt lên uống một ngụm rồi nói: “Dù chúng ta đều sinh ra từ trong quả, nhưng họ có tình cảm, có suy nghĩ, họ có quyền yêu người mình muốn yêu. Một vài thần pháp của nền văn minh Thiên Hành ta đã quá lạc hậu, quá bảo thủ rồi, hơn nữa còn có vẻ kiêu căng…”
Nói đến đây, trong mắt bà ta lộ vẻ lo lắng: “Chúng ta rất ghét người khác kiêu căng, nhưng chúng ta lại mặc cho bản thân làm điều đó, kiêu căng là mầm tai hoạ, một nền văn minh xuất sắc chân chính phải biết khiêm tốn, chứ không phải ngạo mạn”.
Nghe thấy thế, Diệp Quân chợt thấy kính trọng người phụ nữ trước mặt.
Không thể không nói từ khi gặp nhau đến bây giờ, hắn thật lòng thấy kính trọng sự tu dưỡng và thái độ bao dung của người phụ nữ trước mắt.
Một cao thủ chân chính, cao thủ có tu dưỡng chắc chắn luôn sẵn sàng lấy kẻ yếu làm ranh giới.
Đương nhiên cuộc đời đa phần vẫn là cao thủ là vua.
Cao thủ tự do phóng khoáng.
Người yếu cam chịu số phận.
Thượng Thần Thiên Vân nói tiếp: “Những năm gần đây, ta luôn muốn thay đổi thần pháp, nhưng hiệu quả quá ít, đây là một công việc rất gian nan, hầy”.
Diệp Quân nói: “Chỉ cần phá nó là dễ thay đổi thôi”.
Thượng Thần Thiên Vân hơi nhếch môi: “Ta cũng nghĩ thế, nhưng rất đáng tiếc là không thể phá được, thực lực của ta không đủ để đánh bại tất cả mọi người. Nếu người ngoài phá vỡ…”
Nói đến đây, trên khuôn mặt xinh đẹp của bà ta lộ vẻ lo lắng: “Nếu người ngoài phá vỡ, khi đó e rằng nền văn minh Thiên Hành của ta còn không có cả cơ hội thay đổi. Vì ta không cho rằng nền văn minh Thiên Hành là một tồn tại vô địch trong vũ trụ vô tận này, vũ trụ rộng lớn, chắc chắn có nền văn minh mạnh hơn chúng ta…”
Diệp Quân im lặng, đúng thế, suốt chặng hành trình vừa qua, hắn đã gặp rất nhiều nền văn minh lớn mạnh, bây giờ nhìn lại, những nền văn minh lớn mạnh đến mức khiến hắn tuyệt vọng lúc trước cũng chỉ có thế mà thôi.
Có lẽ một ngày nào đó khi hắn quay đầu nhìn lại, có lẽ nền văn minh Thiên Hành cũng chẳng là gì cả.
Vũ trụ vô cùng vô tận, vô số điều không rõ.
Không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn.
Nói đến đây, bà ta nhìn về phía Diệp Quân: “Ta vừa nhận được tin tức, Nhị điện chủ Ác Đạo Minh đã tiếp xúc với mấy người nhóm Tổng lý nội các tại nội các, đầu tiên là vì chuyện Nhất Niệm phóng hoả. Nhất Niệm không được trao quyền đã huỷ diệt Ác vũ trụ, hành động này đã vi phạm thần pháp, mà con bé lại ở cùng ngươi, ngươi đến từ nền văn minh bên ngoài, việc này đã không đơn giản là phạm pháp nữa mà đã vi phạm cấm kỵ của nền văn minh Thiên Hành ta, bây giờ Ác Đạo Minh lại ly gián…”
Nói đến đây, bà ta khẽ thở dài: “Ta vốn muốn để ngươi ở lại đây tu luyện, có ta che chở, ta có thể đè chuyện này xuống. Nhưng bây giờ chuyện này đã rất phức tạp, không bao lâu nữa, có lẽ nội các sẽ đến tìm ta nói chuyện”.
Diệp Quân nhất thời cảm thấy hơi áy náy: “Xin lỗi Thượng Thần, đã mang đến phiền phức cho bà rồi”.
Thượng Thần Thiên Vân khẽ mỉm cười: “Thật ra không sao cả, Nhất Niệm là học sinh của ta, cũng là người thân của ta, đứa trẻ đến một thời điểm nhất định đều sẽ phản nghịch, đương nhiên ta không cho rằng việc con bé tìm thấy người mình thích là một chuyện sai lầm”.
Diệp Quân nhất thời hơi tò mò; “Tiền bối, hình như bà cũng không phản đối cô gái của nền văn minh Thiên Hành thích người đàn ông bên ngoài, vì sao thế?”
Thượng Thần Thiên Vân đi tới một bên, bà ta ngồi xuống, sau đó bưng chung trà trước mặt lên uống một ngụm rồi nói: “Dù chúng ta đều sinh ra từ trong quả, nhưng họ có tình cảm, có suy nghĩ, họ có quyền yêu người mình muốn yêu. Một vài thần pháp của nền văn minh Thiên Hành ta đã quá lạc hậu, quá bảo thủ rồi, hơn nữa còn có vẻ kiêu căng…”
Nói đến đây, trong mắt bà ta lộ vẻ lo lắng: “Chúng ta rất ghét người khác kiêu căng, nhưng chúng ta lại mặc cho bản thân làm điều đó, kiêu căng là mầm tai hoạ, một nền văn minh xuất sắc chân chính phải biết khiêm tốn, chứ không phải ngạo mạn”.
Nghe thấy thế, Diệp Quân chợt thấy kính trọng người phụ nữ trước mặt.
Không thể không nói từ khi gặp nhau đến bây giờ, hắn thật lòng thấy kính trọng sự tu dưỡng và thái độ bao dung của người phụ nữ trước mắt.
Một cao thủ chân chính, cao thủ có tu dưỡng chắc chắn luôn sẵn sàng lấy kẻ yếu làm ranh giới.
Đương nhiên cuộc đời đa phần vẫn là cao thủ là vua.
Cao thủ tự do phóng khoáng.
Người yếu cam chịu số phận.
Thượng Thần Thiên Vân nói tiếp: “Những năm gần đây, ta luôn muốn thay đổi thần pháp, nhưng hiệu quả quá ít, đây là một công việc rất gian nan, hầy”.
Diệp Quân nói: “Chỉ cần phá nó là dễ thay đổi thôi”.
Thượng Thần Thiên Vân hơi nhếch môi: “Ta cũng nghĩ thế, nhưng rất đáng tiếc là không thể phá được, thực lực của ta không đủ để đánh bại tất cả mọi người. Nếu người ngoài phá vỡ…”
Nói đến đây, trên khuôn mặt xinh đẹp của bà ta lộ vẻ lo lắng: “Nếu người ngoài phá vỡ, khi đó e rằng nền văn minh Thiên Hành của ta còn không có cả cơ hội thay đổi. Vì ta không cho rằng nền văn minh Thiên Hành là một tồn tại vô địch trong vũ trụ vô tận này, vũ trụ rộng lớn, chắc chắn có nền văn minh mạnh hơn chúng ta…”
Diệp Quân im lặng, đúng thế, suốt chặng hành trình vừa qua, hắn đã gặp rất nhiều nền văn minh lớn mạnh, bây giờ nhìn lại, những nền văn minh lớn mạnh đến mức khiến hắn tuyệt vọng lúc trước cũng chỉ có thế mà thôi.
Có lẽ một ngày nào đó khi hắn quay đầu nhìn lại, có lẽ nền văn minh Thiên Hành cũng chẳng là gì cả.
Vũ trụ vô cùng vô tận, vô số điều không rõ.
Không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn.
/4376
|