Thượng Thần Thiên Vân hơi nheo mắt: “Thần pháp? Vì sao lại đặt ra thần pháp? Chẳng phải là để cho con người vi phạm sao?”
Nghe vậy, sắc mặt chấp pháp Thôi Âm cũng thoáng chốc lạnh đi: “Thượng thần, Nhất Niệm vi phạm thần pháp, điện Chấp Pháp ta bắt nàng ta là lẽ đương nhiên, không chỉ phải bắt nàng ta mà còn phải bắt hết cả đám kiến hôi của nền văn minh cấp thấp này nữa…”
Nói rồi ông ta đưa đôi mắt sắc như dao nhìn về phía Diệp Quân, đồng thời định cưỡng ép ra tay.
“Càn rỡ!”
Thượng Thần Thiên Vân quát lớn, bà ta tiến lên trước một bước, chỉ trong nháy mắt, nét mặt quan chấp pháp thay đổi, giây tiếp theo, một luồng uy áp vô hình bao phủ lấy ông ta, lúc này toàn thân ông ta run rẩy kịch liệt, trán nổi gân xanh như muốn nổ tung, khuôn mặt cũng vặn vẹo dữ dội, giống như dang phải chịu nỗi đau lớn lắm.
Thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Diệp Quân thay đổi.
Quan chấp pháp Thôi Âm ít nhất cũng có thực lực cảnh giới Diệt Đạo, thậm chí còn cao hơn, nhưng ở trước mặt Thượng Thần Thiên Vân vẫn không có sức đánh trả.
Thật đáng gờm!
“Thượng thần, xin hãy nương tay!”
Lúc này, bên ngoài điện chợt vang lên một giọng nói.
Thượng Thần Thiên Vân hờ hững nhìn ra ngoài điện: “Trong vòng mười giây, nếu như không thấy Nhất Niệm, ta sẽ vi phạm một loạt thần pháp, nếu các ngươi khó chịu thì tới mà đánh ta đi!”
Diệp Quân: “…”
“Ài!”
Một tiếng thở dài bỗng vang lên từ ngoài điện.
Rất nhanh, một luồng ánh sáng trắng đáp xuống cửa đại điện, trong luồng sáng chính là Nhất Niệm.
Nhất Niệm chạy nhanh vào trong điện rồi nhào vào lòng Thượng Thần Thiên Vân, kích động gọi: “Sư phụ”.
Thượng Thần Thiên Vân nhẹ nhàng xoa đầu Nhất Niệm, trong mắt đầy vẻ cưng chiều, bà ta nhìn quan chấp pháp ở cách đó không xa rồi phất tay áo, Thôi Âm lập tức bị hất văng ra khỏi điện.
Quan chấp pháp cúi đầu, khuôn mặt cực kỳ u ám, sát ý trong mắt càng rõ hơn, nhưng ông ta cúi đầu rất thấp, không lên tiếng, còn cúi người thật sâu rồi mới từ từ lui đi.
Trong điện.
Nhất Niệm đột nhiên kéo Diệp Quân đi tới trước mặt Thượng Thần Thiên Vân, đỏ mặt nói: “Sư phụ, chàng ấy là tướng công của con”.
Thấy Nhất Niệm như vậy, Thượng Thần Thiên Vân lắc đầu cười, bà xoa nhẹ đầu Nhất Niệm rồi quay sang nhìn Diệp Quân, cười nói: “Người con chọn rất được”.
Nghe thế Nhất Niệm mừng rỡ, ôm chặt lấy Thượng Thần Thiên Vân.
Cô ta là quả được Thượng Thần Thiên Vân hái xuống từ trên cây, từ khi ra đời đã đi theo bà ta học tập. Ở vũ trụ Quan Huyên, Thượng Thần Thiên Vân cũng được coi là người thân nhất của cô ta, lần này cô ta đưa Diệp Quân về là muốn Diệp Quân được người phụ nữ trước mắt này công nhận.
Trước khi trở về, cô ta còn hơi thấp thỏm lo âu, bởi cô ta sợ Diệp Quân không được sư phụ mình công nhận. Nhưng bây giờ sau khi nghe sư phụ nói thế, cô ta thật sự vô cùng vui mừng, giống như ăn cả trăm con cừu vậy.
Thượng Thần Thiên Vân bỗng nói: “Con với Tịnh An ra ngoài chờ đi, ta có lời muốn nói với tướng công của con”.
Nghe vậy, sắc mặt chấp pháp Thôi Âm cũng thoáng chốc lạnh đi: “Thượng thần, Nhất Niệm vi phạm thần pháp, điện Chấp Pháp ta bắt nàng ta là lẽ đương nhiên, không chỉ phải bắt nàng ta mà còn phải bắt hết cả đám kiến hôi của nền văn minh cấp thấp này nữa…”
Nói rồi ông ta đưa đôi mắt sắc như dao nhìn về phía Diệp Quân, đồng thời định cưỡng ép ra tay.
“Càn rỡ!”
Thượng Thần Thiên Vân quát lớn, bà ta tiến lên trước một bước, chỉ trong nháy mắt, nét mặt quan chấp pháp thay đổi, giây tiếp theo, một luồng uy áp vô hình bao phủ lấy ông ta, lúc này toàn thân ông ta run rẩy kịch liệt, trán nổi gân xanh như muốn nổ tung, khuôn mặt cũng vặn vẹo dữ dội, giống như dang phải chịu nỗi đau lớn lắm.
Thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Diệp Quân thay đổi.
Quan chấp pháp Thôi Âm ít nhất cũng có thực lực cảnh giới Diệt Đạo, thậm chí còn cao hơn, nhưng ở trước mặt Thượng Thần Thiên Vân vẫn không có sức đánh trả.
Thật đáng gờm!
“Thượng thần, xin hãy nương tay!”
Lúc này, bên ngoài điện chợt vang lên một giọng nói.
Thượng Thần Thiên Vân hờ hững nhìn ra ngoài điện: “Trong vòng mười giây, nếu như không thấy Nhất Niệm, ta sẽ vi phạm một loạt thần pháp, nếu các ngươi khó chịu thì tới mà đánh ta đi!”
Diệp Quân: “…”
“Ài!”
Một tiếng thở dài bỗng vang lên từ ngoài điện.
Rất nhanh, một luồng ánh sáng trắng đáp xuống cửa đại điện, trong luồng sáng chính là Nhất Niệm.
Nhất Niệm chạy nhanh vào trong điện rồi nhào vào lòng Thượng Thần Thiên Vân, kích động gọi: “Sư phụ”.
Thượng Thần Thiên Vân nhẹ nhàng xoa đầu Nhất Niệm, trong mắt đầy vẻ cưng chiều, bà ta nhìn quan chấp pháp ở cách đó không xa rồi phất tay áo, Thôi Âm lập tức bị hất văng ra khỏi điện.
Quan chấp pháp cúi đầu, khuôn mặt cực kỳ u ám, sát ý trong mắt càng rõ hơn, nhưng ông ta cúi đầu rất thấp, không lên tiếng, còn cúi người thật sâu rồi mới từ từ lui đi.
Trong điện.
Nhất Niệm đột nhiên kéo Diệp Quân đi tới trước mặt Thượng Thần Thiên Vân, đỏ mặt nói: “Sư phụ, chàng ấy là tướng công của con”.
Thấy Nhất Niệm như vậy, Thượng Thần Thiên Vân lắc đầu cười, bà xoa nhẹ đầu Nhất Niệm rồi quay sang nhìn Diệp Quân, cười nói: “Người con chọn rất được”.
Nghe thế Nhất Niệm mừng rỡ, ôm chặt lấy Thượng Thần Thiên Vân.
Cô ta là quả được Thượng Thần Thiên Vân hái xuống từ trên cây, từ khi ra đời đã đi theo bà ta học tập. Ở vũ trụ Quan Huyên, Thượng Thần Thiên Vân cũng được coi là người thân nhất của cô ta, lần này cô ta đưa Diệp Quân về là muốn Diệp Quân được người phụ nữ trước mắt này công nhận.
Trước khi trở về, cô ta còn hơi thấp thỏm lo âu, bởi cô ta sợ Diệp Quân không được sư phụ mình công nhận. Nhưng bây giờ sau khi nghe sư phụ nói thế, cô ta thật sự vô cùng vui mừng, giống như ăn cả trăm con cừu vậy.
Thượng Thần Thiên Vân bỗng nói: “Con với Tịnh An ra ngoài chờ đi, ta có lời muốn nói với tướng công của con”.
/4376
|