Tịnh An ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Trên đường đi ta vẫn luôn phân tích, theo tình huống bình thường, nền văn minh Thiên Hành ta không thể nào ký hiệp ước hoà bình với Ác Đạo Minh được, chuyện này chắc chắn có gì đó mờ ám”.
Nói đến đây, cô ta quay đầu nhìn vào trong đại điện: “Chúng ta phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất”.
Sắc mặt Diệp Quân nhất thời trở nên u ám, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, Tịnh An nắm lấy tay Diệp Quân, lắc đầu: “Ngươi đừng có làm bậy, cô ấy sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nếu ngươi làm bậy sẽ chuyện khiến chuyện này trở nên càng tệ hại hơn, ngươi đợi ở đây, ta đi tìm hiểu đầu đuôi chuyện này…”
Dứt lời, cô ta thoáng dừng lại, sau đó nói tiếp: “Không được, ngươi phải đi cùng ta”.
Diệp Quân hơi lo lắng nói: “Nhất Niệm…”
Tịnh An ngắt lời hắn: “Yên tâm, cô ấy sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta đi tìm hiểu đầu đuôi chuyện này, phải biết vì sao nền văn minh Thiên Hành chúng ta lại ký hiệp ước hoà bình với Ác Đạo Minh trước đã”.
Nói xong, cô ta kéo Diệp Quân xoay người rời đi.
Tịnh An và Diệp Quân nhanh chóng đi tới một đỉnh núi, xung quanh non xanh nước biếc, trăm hoa đua nở, vô cùng xinh đẹp, chẳng khác nào tiên cảnh.
Tịnh An dẫn Diệp Quân đi tới trước một toà đại điện, lúc này có một ông lão chắn trước mặt hai người.
Tịnh An cúi chào, nói chuyện rất khách sáo: “Đại học sĩ, xin thông báo một tiếng là Tịnh An cầu kiến Thượng Thần Thiên Vân”.
Ông lão cũng chào đáp lại: “Xin đợi một lát”.
Sau đó ông ta xoay người rời đi.
Sau khi ông lão đi, Tịnh An nói: “Trước đó Nhất Niệm cũng đã nói với ngươi rồi đất, Thượng Thần Thiên Vân này là sư phụ từ nhỏ của ta và Nhất Niệm… Nói theo cách của vũ trụ các ngươi thì bà ấy là người thân nhất của chúng ta, lần này Nhất Niệm dẫn ngươi về là muốn dẫn ngươi đi gặp bà ấy. Sư phụ là một người hiền lành, ngươi không cần quá lo lắng”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Nếu bà ấy không đồng ý cho ta và Nhất Niệm ở bên nhau thì phải làm sao?”
Tịnh An đột nhiên hỏi: “Hai người đã làm chưa?”
Diệp Quân thoáng ngây người, sau đó nét mặt trở nên cứng đờ, sao cô gái này đột nhiên nói một câu thô tục thế?
Tịnh An nghiêm túc nói: “Ta và Nhất Niệm cùng sinh ra từ một cây, ta là người thân nhất của cô ấy, ngươi đừng giấu giếm gì ta, biết chưa?”
Diệp Quân: “…”
Tịnh An kéo ống tay áo Diệp Quân, sau đó lặp lại: “Đã làm hay chưa?”
Diệp Quân đen mặt: “Hai chúng ta trong sạch”.
Tịnh An khẽ thở dài: “Sao không gạo nấu thành cơm luôn đi?”
Diệp Quân: “…”
Diệp Quân sợ Tịnh An lại hỏi thêm câu thô tục nào nữa, vội nói sang chuyện khác: “Thượng Thần Thiên Vân này có mạnh không?”
Tịnh An bình tĩnh đáp: “Tính theo phân chia giá trị võ lực của thế giới các ngươi thì bà ấy có thể giết chết ít nhất mười cao thủ Diệt Đạo trong nháy mắt!”
Sắc mặt Diệp Quân thay đổi.
Lợi hại.
Nói đến đây, cô ta quay đầu nhìn vào trong đại điện: “Chúng ta phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất”.
Sắc mặt Diệp Quân nhất thời trở nên u ám, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, Tịnh An nắm lấy tay Diệp Quân, lắc đầu: “Ngươi đừng có làm bậy, cô ấy sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nếu ngươi làm bậy sẽ chuyện khiến chuyện này trở nên càng tệ hại hơn, ngươi đợi ở đây, ta đi tìm hiểu đầu đuôi chuyện này…”
Dứt lời, cô ta thoáng dừng lại, sau đó nói tiếp: “Không được, ngươi phải đi cùng ta”.
Diệp Quân hơi lo lắng nói: “Nhất Niệm…”
Tịnh An ngắt lời hắn: “Yên tâm, cô ấy sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta đi tìm hiểu đầu đuôi chuyện này, phải biết vì sao nền văn minh Thiên Hành chúng ta lại ký hiệp ước hoà bình với Ác Đạo Minh trước đã”.
Nói xong, cô ta kéo Diệp Quân xoay người rời đi.
Tịnh An và Diệp Quân nhanh chóng đi tới một đỉnh núi, xung quanh non xanh nước biếc, trăm hoa đua nở, vô cùng xinh đẹp, chẳng khác nào tiên cảnh.
Tịnh An dẫn Diệp Quân đi tới trước một toà đại điện, lúc này có một ông lão chắn trước mặt hai người.
Tịnh An cúi chào, nói chuyện rất khách sáo: “Đại học sĩ, xin thông báo một tiếng là Tịnh An cầu kiến Thượng Thần Thiên Vân”.
Ông lão cũng chào đáp lại: “Xin đợi một lát”.
Sau đó ông ta xoay người rời đi.
Sau khi ông lão đi, Tịnh An nói: “Trước đó Nhất Niệm cũng đã nói với ngươi rồi đất, Thượng Thần Thiên Vân này là sư phụ từ nhỏ của ta và Nhất Niệm… Nói theo cách của vũ trụ các ngươi thì bà ấy là người thân nhất của chúng ta, lần này Nhất Niệm dẫn ngươi về là muốn dẫn ngươi đi gặp bà ấy. Sư phụ là một người hiền lành, ngươi không cần quá lo lắng”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Nếu bà ấy không đồng ý cho ta và Nhất Niệm ở bên nhau thì phải làm sao?”
Tịnh An đột nhiên hỏi: “Hai người đã làm chưa?”
Diệp Quân thoáng ngây người, sau đó nét mặt trở nên cứng đờ, sao cô gái này đột nhiên nói một câu thô tục thế?
Tịnh An nghiêm túc nói: “Ta và Nhất Niệm cùng sinh ra từ một cây, ta là người thân nhất của cô ấy, ngươi đừng giấu giếm gì ta, biết chưa?”
Diệp Quân: “…”
Tịnh An kéo ống tay áo Diệp Quân, sau đó lặp lại: “Đã làm hay chưa?”
Diệp Quân đen mặt: “Hai chúng ta trong sạch”.
Tịnh An khẽ thở dài: “Sao không gạo nấu thành cơm luôn đi?”
Diệp Quân: “…”
Diệp Quân sợ Tịnh An lại hỏi thêm câu thô tục nào nữa, vội nói sang chuyện khác: “Thượng Thần Thiên Vân này có mạnh không?”
Tịnh An bình tĩnh đáp: “Tính theo phân chia giá trị võ lực của thế giới các ngươi thì bà ấy có thể giết chết ít nhất mười cao thủ Diệt Đạo trong nháy mắt!”
Sắc mặt Diệp Quân thay đổi.
Lợi hại.
/4376
|