Khâu Bạch Y: “Thật ra chúng ta đã bắt đầu hòa đàm với văn minh Thiên Hành rồi”.
Đại Đạo hiện hữu càng khó tin: “Và họ đồng ý?”
Khâu Bạch Y cười: “Vì họ gặp một vấn đề”.
Đại Đạo hiện hữu tò mò: “Là gì?”
Khâu Bạch Y: “Chuyện này nói ra thì dài, nhưng tóm lại văn minh Thiên Hành sẽ không giúp đỡ tên kia. Ta được biết quan hệ của ông ta và cô gái phóng hỏa Nhất Niệm kia cũng không đơn giản, mà văn minh Thiên Hành xem các văn minh khác như cỏ rác, vậy nên ông ta sẽ gặp phiền phức lớn”.
Đại Đạo hiện hữu im lặng. Nó có biết chút ít về văn minh Thiên Hành, quả thật họ kiêu ngạo vô cùng, nhưng đó là vì người ta có khả năng ấy.
Khâu Bạch Y lại nói: “Vậy người áo xanh giao cho ngươi”.
Rồi xoay đi.
Đại Đạo hiện hữu hỏi: “Thế ai đối phó nữ kiếm tiên?”
Khâu Bạch Y mỉm cười: “Ta sẽ đi tìm người giúp”.
Đại Đạo hiện hữu lầm bầm: “Phải tìm ai mạnh ơi là mạnh đấy!”
Khâu Bạch Y gật đầu: “Đương nhiên”.
Rồi xoay người biến mất.
Đại Đạo hiện hữu nhíu mày thật chặt khi nhớ lại người áo xanh kia. Hôm ấy ông ta xuất hiện rồi thì chỉ đứng đó nhìn khắp nơi, không hề ra tay, trông như dân vô công rỗi nghề, không biết sức mạnh tới đâu…
Thì đâu phải ai chống lưng cho Diệp thiếu cũng vô địch chứ hả?
Cũng phải có vài ba con gà mờ chứ?
Nghĩ vậy, Đại Đạo hiện hữu thả lỏng thấy rõ.
…
Khâu Bạch Y rời Đăng Thiên Vực, đi đến Chân vũ trụ, liếc nhìn kiếp giới một cái rồi quay đi.
Phải tìm chi viện.
Tìm thật nhiều.
Ác Đạo Minh gì không có chứ tiền thì dư.
Mà đã trọng thưởng thì thể nào cũng có kẻ mạnh.
Đánh thay!
Tịnh An ngẫm nghĩ, cảm thấy cách này đúng là quá hay, lập tức vội vàng gật đầu: “Nói có lý lắm”.
Thần pháp của nền văn minh Thiên Hành cũng không quy định là không thể đánh thay.
Nghĩ đến đây, Tịnh An không khỏi cười to.
Nhất Niệm cũng cười to.
Hai cô gái cười vô cùng gian trá.
Thấy nụ cười của Tịnh An và Nhất Niệm, Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, rõ ràng hai người này chính là hai ma nữ, hắn nhìn Thiên Kình ở bên cạnh, sau đó lấy một trăm tinh thể Vĩnh Hằng ra đưa cho ông ta.
Thiên Kình rất bất ngờ, ông ta vội nói: “Diệp thiếu, không cần không cần…”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Đây là chút tấm lòng của ta, tiền bối đừng từ chối”.
Thiên Kình hơi chần chừ rồi nhận lấy, một trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng vẫn rất có tác dụng với ông ta.
Đại Đạo hiện hữu càng khó tin: “Và họ đồng ý?”
Khâu Bạch Y cười: “Vì họ gặp một vấn đề”.
Đại Đạo hiện hữu tò mò: “Là gì?”
Khâu Bạch Y: “Chuyện này nói ra thì dài, nhưng tóm lại văn minh Thiên Hành sẽ không giúp đỡ tên kia. Ta được biết quan hệ của ông ta và cô gái phóng hỏa Nhất Niệm kia cũng không đơn giản, mà văn minh Thiên Hành xem các văn minh khác như cỏ rác, vậy nên ông ta sẽ gặp phiền phức lớn”.
Đại Đạo hiện hữu im lặng. Nó có biết chút ít về văn minh Thiên Hành, quả thật họ kiêu ngạo vô cùng, nhưng đó là vì người ta có khả năng ấy.
Khâu Bạch Y lại nói: “Vậy người áo xanh giao cho ngươi”.
Rồi xoay đi.
Đại Đạo hiện hữu hỏi: “Thế ai đối phó nữ kiếm tiên?”
Khâu Bạch Y mỉm cười: “Ta sẽ đi tìm người giúp”.
Đại Đạo hiện hữu lầm bầm: “Phải tìm ai mạnh ơi là mạnh đấy!”
Khâu Bạch Y gật đầu: “Đương nhiên”.
Rồi xoay người biến mất.
Đại Đạo hiện hữu nhíu mày thật chặt khi nhớ lại người áo xanh kia. Hôm ấy ông ta xuất hiện rồi thì chỉ đứng đó nhìn khắp nơi, không hề ra tay, trông như dân vô công rỗi nghề, không biết sức mạnh tới đâu…
Thì đâu phải ai chống lưng cho Diệp thiếu cũng vô địch chứ hả?
Cũng phải có vài ba con gà mờ chứ?
Nghĩ vậy, Đại Đạo hiện hữu thả lỏng thấy rõ.
…
Khâu Bạch Y rời Đăng Thiên Vực, đi đến Chân vũ trụ, liếc nhìn kiếp giới một cái rồi quay đi.
Phải tìm chi viện.
Tìm thật nhiều.
Ác Đạo Minh gì không có chứ tiền thì dư.
Mà đã trọng thưởng thì thể nào cũng có kẻ mạnh.
Đánh thay!
Tịnh An ngẫm nghĩ, cảm thấy cách này đúng là quá hay, lập tức vội vàng gật đầu: “Nói có lý lắm”.
Thần pháp của nền văn minh Thiên Hành cũng không quy định là không thể đánh thay.
Nghĩ đến đây, Tịnh An không khỏi cười to.
Nhất Niệm cũng cười to.
Hai cô gái cười vô cùng gian trá.
Thấy nụ cười của Tịnh An và Nhất Niệm, Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, rõ ràng hai người này chính là hai ma nữ, hắn nhìn Thiên Kình ở bên cạnh, sau đó lấy một trăm tinh thể Vĩnh Hằng ra đưa cho ông ta.
Thiên Kình rất bất ngờ, ông ta vội nói: “Diệp thiếu, không cần không cần…”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Đây là chút tấm lòng của ta, tiền bối đừng từ chối”.
Thiên Kình hơi chần chừ rồi nhận lấy, một trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng vẫn rất có tác dụng với ông ta.
/4376
|