Diệp Quân cười: “Tiền bối, thế này được không? Thư viện ta vẫn thiếu một vài cung phụng, tiền bối đến thư viện Quan Huyên làm cung phụng, không cần lâu đâu, một trăm năm là được. Sau một trăm năm, tiền bối có thể rời đi, cũng có thể ở lại, ngoài ra tiền bối còn cần chọn ra và dạy cho vài đệ tử của thư viện Quan Huyên nữa. Tiền bối thấy sao?”
Hiện tại thư viện Quan Huyên dang thiếu nhất những cường giả hàng đầu như thế này, nếu những người này có thể gia nhập thư viện Quan Huyên thì dù chỉ làm cung phụng cũng giúp cho thư viện rất nhiều.
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Được!”
So với điều kiện đến nền văn minh Thiên Hành mà Diệp Quân nói lúc nãy thì độ khó của việc này không quá lớn.
Đến nền văn minh Thiên Hành, ông ta thật sự không trụ nổi.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lên trời, nơi ấy xuất hiện một tù ấn Đại Đạo, sau đó chậm rãi biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt người đàn ông trung niên không khỏi hiện lên vẻ phức tạp.
Mẹ nó chứ!
Đại Đạo hiện hữu này đúng là biết nhìn mặt đặt cỗ!
Lúc này, Diệp Quân lấy ra ba quả Đạo Linh đưa cho người đàn ông trung niên: “Tiền bối, thứ này có thể giúp ông mau chóng khôi phục cơ thể”.
Người đàn ông trung niên không từ chối, nhận lấy ba quả Đạo Linh rồi chắp tay: “Diệp thiếu, đại ân này không thể nói bằng lời cảm tạ, cậu yên tâm, Trấn Ngục ta không phải kẻ vô ơn, ta sẽ cố gắng làm việc ở thư viện Quan Huyên một trăm năm, ta nói được làm được”.
Diệp Quân cười: “Đa tạ”.
Người đàn ông trung niên lại chắp tay, sau đó xoay người biến mất tại chỗ.
Sau khi người đàn ông trung niên rời đi, Diệp Quân đến Trọng Thiên thứ bảy.
Cả Trọng Thiên thứ bảy này là một tinh không, một tinh không tĩnh mịch.
Không có gì hết!
Diệp Quân chợt thấy khó hiểu.
Mà vào lúc này, một tiếng bước chân vang lên sau lưng hắn.
Diệp Quân hơi híp mắt lại, hắn từ từ quay người, cách đó không xa có một người đàn ông đang chậm rãi đi tới, người đàn ông mặc trường bào rộng rãi, tóc dài ngang vai, tay phải cầm một bầu rượu hồ lô, tay trái cầm một thanh kiếm, toàn thân tỏa ra mùi rượu nồng nặc.
Diệp Quân nhìn người đàn ông, chắp tay chào: “Tiền bối”.
Người đàn ông chợt vung kiếm lên.
Con ngươi Diệp Quân co rụt lại, hắn phóng kiếm ý vô địch trong người ra.
Ầm!
Kiếm ý vỡ tan.
Diệp Quân bị hất văng ra cả mấy vạn trượng.
Sau khi dừng lại, Diệp Quân cả kinh, vì hắn phát hiện kiếm ý của mình đã bị diệt sạch.
Ở nơi xa, người đàn ông hỏi: “Kiếm ý này của ngươi là kiếm ý gì?”
Diệp Quân trầm giọng trả lời: “Kiếm ý vô địch”.
Hiện tại thư viện Quan Huyên dang thiếu nhất những cường giả hàng đầu như thế này, nếu những người này có thể gia nhập thư viện Quan Huyên thì dù chỉ làm cung phụng cũng giúp cho thư viện rất nhiều.
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Được!”
So với điều kiện đến nền văn minh Thiên Hành mà Diệp Quân nói lúc nãy thì độ khó của việc này không quá lớn.
Đến nền văn minh Thiên Hành, ông ta thật sự không trụ nổi.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lên trời, nơi ấy xuất hiện một tù ấn Đại Đạo, sau đó chậm rãi biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt người đàn ông trung niên không khỏi hiện lên vẻ phức tạp.
Mẹ nó chứ!
Đại Đạo hiện hữu này đúng là biết nhìn mặt đặt cỗ!
Lúc này, Diệp Quân lấy ra ba quả Đạo Linh đưa cho người đàn ông trung niên: “Tiền bối, thứ này có thể giúp ông mau chóng khôi phục cơ thể”.
Người đàn ông trung niên không từ chối, nhận lấy ba quả Đạo Linh rồi chắp tay: “Diệp thiếu, đại ân này không thể nói bằng lời cảm tạ, cậu yên tâm, Trấn Ngục ta không phải kẻ vô ơn, ta sẽ cố gắng làm việc ở thư viện Quan Huyên một trăm năm, ta nói được làm được”.
Diệp Quân cười: “Đa tạ”.
Người đàn ông trung niên lại chắp tay, sau đó xoay người biến mất tại chỗ.
Sau khi người đàn ông trung niên rời đi, Diệp Quân đến Trọng Thiên thứ bảy.
Cả Trọng Thiên thứ bảy này là một tinh không, một tinh không tĩnh mịch.
Không có gì hết!
Diệp Quân chợt thấy khó hiểu.
Mà vào lúc này, một tiếng bước chân vang lên sau lưng hắn.
Diệp Quân hơi híp mắt lại, hắn từ từ quay người, cách đó không xa có một người đàn ông đang chậm rãi đi tới, người đàn ông mặc trường bào rộng rãi, tóc dài ngang vai, tay phải cầm một bầu rượu hồ lô, tay trái cầm một thanh kiếm, toàn thân tỏa ra mùi rượu nồng nặc.
Diệp Quân nhìn người đàn ông, chắp tay chào: “Tiền bối”.
Người đàn ông chợt vung kiếm lên.
Con ngươi Diệp Quân co rụt lại, hắn phóng kiếm ý vô địch trong người ra.
Ầm!
Kiếm ý vỡ tan.
Diệp Quân bị hất văng ra cả mấy vạn trượng.
Sau khi dừng lại, Diệp Quân cả kinh, vì hắn phát hiện kiếm ý của mình đã bị diệt sạch.
Ở nơi xa, người đàn ông hỏi: “Kiếm ý này của ngươi là kiếm ý gì?”
Diệp Quân trầm giọng trả lời: “Kiếm ý vô địch”.
/4376
|