Nghịch thiên!
Lý Toại Phong nghiêm giọng nói: “Ung Đế mạnh thật…”
Nho Uyên vừa lùi lại về cạnh Diệp Quân cũng gật đầu: “Tiếc rằng trúng phải Đạo khiển, sức mạnh lại không bằng khi xưa, bằng không thì Chiêu Võ Đại Đế kia…”
Ông ta khẽ liếc mắt nhìn người đang bị áp đảo, chân mày nhíu lại.
Ầm!
Chiêu Võ Đại Đế lại bị đánh bay đi, chưa kịp dừng lại đã thấy một cú đấm khác ập tới.
Ông ta rú lên một tiếng phẫn nộ, tóc bay rối loạn, một tia sáng đen xuất hiện từ giữa trán.
Ruỳnh!
Quyền mang rực lửa kia vỡ nát, Ung Đế bị đánh bay mấy nghìn trượng, vừa dừng lại khi nơi đang đứng trở thành biển lửa bốc cháy.
Lơ lửng phía trên đầu Chiêu Võ Đại Đế là một thanh trường thương toàn thân đen tuyền như mực.
“Thần Thương Chiêu Võ!”
Vu Mã Lạc bật thót lên.
Thần Thương Chiêu Võ.
Là bảo vật đứng đầu thời đại Chiêu Võ, đã biến mất theo Chiêu Võ Đại Đế.
Ông ta vừa nắm hờ tay lại, nó đã xuất hiện trong tay ông ta.
Ầm!
Khí tức Chiêu Võ Đại Đế thay đổi long trời lở đất khi nắm lấy cây thương. Ông ta bước tới, đâm nó ra.
Thương mang kéo dài hàng triệu trượng.
Uỳnh!
Ung Đế bị đẩy lùi lại, thân xác đang cháy cũng rạn nứt.
Diệp Quân kêu lên: “Tiền bối, kiếm!”
Hắn vung tay, đẩy kiếm Thanh Huyên bay đến chỗ Ung Đế.
Khi ông ta cầm lấy, thanh kiếm khẽ run lên.
Một hồi sau, Ung Đế thả lỏng nắm tay.
Diệp Quân thắc mắc: “Tiền bối…”
Ung Đế lắc đầu: “Kiếm này bất phàm nhưng không hợp với Đạo của ta, vả lại…”
Ông ta ngẩng đầu, nhìn Chiêu Võ Đại Đế đầy khinh miệt: “Đối phó với tên này, không cần dùng thần vật”.
Ông phóng lên cao, vồ về phía đối thủ như một viên đạn đại bác.
Chiêu Võ Đại Đế xoay nhẹ cổ tay, đâm thương tới trước.
Vừa đơn giản lại trực tiếp.
Ầm!
Thương mang vụn vỡ, sóng xung kích ập tới bốn phương tám hướng như thủy triều.
Hai người đồng thời lui lại mấy vạn trượng. Ung Đế lập tức tiếp tục tấn công Chiêu Võ Đại Đế.
Trận đánh ngày càng kịch liệt.
Đăng Thiên Vực đã bị san bằng thành bình địa.
Sau vài hiệp giao thủ, Chiêu Võ Đại Đế lại bị áp đảo.
Thiên Võ Thế và những người khác tỏ vẻ khó chịu. Ông ta ta quay lại nhìn Diệp Quân, cảm thấy nghi ngờ vô cùng.
Người đang đánh nhau với Chiêu Võ Đại Đế rất mạnh, vậy tại sao lại giúp tên kia?
Đến giờ vẫn không nghĩ ra!
Đã vậy lại còn rất nhiều cường giả khác đi theo hắn.
Trực giác mách bảo rằng tộc Thiên Võ vừa lôi một người vô cùng đáng sợ vào vòng xoáy này.
Nó có thể ảnh hưởng đến tồn vong của cả tộc.
Nhưng bây giờ họ đã không còn đường lui, chỉ có thể đi theo Chiêu Võ Đại Đế đến cùng.
Giọng Vu Mã Hình vang lên trong đầu Thiên Võ Thế: “Ông muốn giết kẻ này trước?”
Thiên Võ Thế liếc sang, gật đầu.
Chỉ cần giết Diệp Quân, những người còn lại sẽ tan đàn xẻ nghé.
Vu Mã Hình: “Chúng ta không đủ lực”.
Lý Toại Phong nghiêm giọng nói: “Ung Đế mạnh thật…”
Nho Uyên vừa lùi lại về cạnh Diệp Quân cũng gật đầu: “Tiếc rằng trúng phải Đạo khiển, sức mạnh lại không bằng khi xưa, bằng không thì Chiêu Võ Đại Đế kia…”
Ông ta khẽ liếc mắt nhìn người đang bị áp đảo, chân mày nhíu lại.
Ầm!
Chiêu Võ Đại Đế lại bị đánh bay đi, chưa kịp dừng lại đã thấy một cú đấm khác ập tới.
Ông ta rú lên một tiếng phẫn nộ, tóc bay rối loạn, một tia sáng đen xuất hiện từ giữa trán.
Ruỳnh!
Quyền mang rực lửa kia vỡ nát, Ung Đế bị đánh bay mấy nghìn trượng, vừa dừng lại khi nơi đang đứng trở thành biển lửa bốc cháy.
Lơ lửng phía trên đầu Chiêu Võ Đại Đế là một thanh trường thương toàn thân đen tuyền như mực.
“Thần Thương Chiêu Võ!”
Vu Mã Lạc bật thót lên.
Thần Thương Chiêu Võ.
Là bảo vật đứng đầu thời đại Chiêu Võ, đã biến mất theo Chiêu Võ Đại Đế.
Ông ta vừa nắm hờ tay lại, nó đã xuất hiện trong tay ông ta.
Ầm!
Khí tức Chiêu Võ Đại Đế thay đổi long trời lở đất khi nắm lấy cây thương. Ông ta bước tới, đâm nó ra.
Thương mang kéo dài hàng triệu trượng.
Uỳnh!
Ung Đế bị đẩy lùi lại, thân xác đang cháy cũng rạn nứt.
Diệp Quân kêu lên: “Tiền bối, kiếm!”
Hắn vung tay, đẩy kiếm Thanh Huyên bay đến chỗ Ung Đế.
Khi ông ta cầm lấy, thanh kiếm khẽ run lên.
Một hồi sau, Ung Đế thả lỏng nắm tay.
Diệp Quân thắc mắc: “Tiền bối…”
Ung Đế lắc đầu: “Kiếm này bất phàm nhưng không hợp với Đạo của ta, vả lại…”
Ông ta ngẩng đầu, nhìn Chiêu Võ Đại Đế đầy khinh miệt: “Đối phó với tên này, không cần dùng thần vật”.
Ông phóng lên cao, vồ về phía đối thủ như một viên đạn đại bác.
Chiêu Võ Đại Đế xoay nhẹ cổ tay, đâm thương tới trước.
Vừa đơn giản lại trực tiếp.
Ầm!
Thương mang vụn vỡ, sóng xung kích ập tới bốn phương tám hướng như thủy triều.
Hai người đồng thời lui lại mấy vạn trượng. Ung Đế lập tức tiếp tục tấn công Chiêu Võ Đại Đế.
Trận đánh ngày càng kịch liệt.
Đăng Thiên Vực đã bị san bằng thành bình địa.
Sau vài hiệp giao thủ, Chiêu Võ Đại Đế lại bị áp đảo.
Thiên Võ Thế và những người khác tỏ vẻ khó chịu. Ông ta ta quay lại nhìn Diệp Quân, cảm thấy nghi ngờ vô cùng.
Người đang đánh nhau với Chiêu Võ Đại Đế rất mạnh, vậy tại sao lại giúp tên kia?
Đến giờ vẫn không nghĩ ra!
Đã vậy lại còn rất nhiều cường giả khác đi theo hắn.
Trực giác mách bảo rằng tộc Thiên Võ vừa lôi một người vô cùng đáng sợ vào vòng xoáy này.
Nó có thể ảnh hưởng đến tồn vong của cả tộc.
Nhưng bây giờ họ đã không còn đường lui, chỉ có thể đi theo Chiêu Võ Đại Đế đến cùng.
Giọng Vu Mã Hình vang lên trong đầu Thiên Võ Thế: “Ông muốn giết kẻ này trước?”
Thiên Võ Thế liếc sang, gật đầu.
Chỉ cần giết Diệp Quân, những người còn lại sẽ tan đàn xẻ nghé.
Vu Mã Hình: “Chúng ta không đủ lực”.
/4376
|