Nói đến đây, vẻ mặt cô ta trở nên buồn bã, sắc mặt tái nhợt, trông rất đáng thương.
Diệp Quân thở dài: “Tức Mặc cô nương, ta có tài đức gì xứng đáng để cô đối xử như thế? Ta… không có gì để báo đáp!”
Tức Mặc khẽ lắc đầu: “Ta không cần ngươi báo đáp, ta đến giúp đỡ ngươi bởi vì xem ngươi là bạn bè, không có ý gì khác, ngươi… ngươi chớ nên nghĩ nhiều”.
Diệp Quân muốn nói tiếp, Tức Mặc Lan đã lên tiếng: “Ngươi phải chuẩn bị trước đi, không lâu nữa đâu, bọn họ chắc chắn sẽ ra tay…
Nói xong, cô ta nhìn Diệp Quân, trong mắt chứa đựng nhiều loại cảm xúc, giống như lo lắng, giống như âm thầm bộc lộ tình cảm, và cũng như oán giận…
Cô ta không nói gì nữa, xoay người đi thẳng.
Cô ta hiểu rõ cách đối xử với đàn ông, phải lúc gần lúc xa, không thể quá mức, nếu không chỉ nhận được phản ứng trái ngược.
Sau khi Tức Mặc Lan rời đi, Diệp Quân cười khẽ.
Tiếu Tháp bỗng nhiên hỏi: “Có phải ngươi không tin người phụ nữ này lắm không?”
Diệp Quân bĩnh tĩnh nói: “Sao lại nói vậy?”
Tiếp Tháp nói: “Trực giác”.
Diệp Quân gật đầu: “Là không tin”.
Tiểu Tháp nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”
Diệp Quân nói: “Thứ nhất, ta đã xem rất nhiều sách”.
Tiểu Tháp không hiểu: “Ta cũng đọc rất nhiều sách, nhưng ta đâu có nhìn ra cái gì”.
Diệp Quân nói tiếp: “Thứ hai, ta có rất nhiều phụ nữ”.
Tiểu Tháp yên lặng nữa ngày: “Mẹ kiếp”.
Nó không có phụ nữ.
Sở dĩ Diệp Quân không tin tưởng Tức Mặc Lan chủ yếu là vì đối phương quá nhiệt tình.
Vì hắn chỉ tiếp xúc với đối phương một hai lần, thế nhưng đối phương lại thể hiện có sự yêu thích với mình.
Diệp Quân nghĩ đây là điều vô nghĩa.
Hắn không nghĩ mình có sức hấp dẫn lớn đến thế, có thể khiến một người phụ nữ yêu mình trong thời gian ngắn, càng không nghĩ đối phó với cô ta về mặt tình cảm.
Sở dĩ hắn không vạch trần đối phương là vì hắn nghĩ chuyện này không cần làm lớn đến đó.
Đối phương đứng về phía mình không phải là vì tình, tất nhiên là vì lợi ích, nếu đã là vì lợi ích, nói dễ nghe một chút tức là hai bên thành đồng minh với nhau, thân thiện hợp tác với nhau, nói khó nghe một chút là lợi dụng lẫn nhau để có được những gì họ cần.
Dĩ nhiên cuối cùng lợi dụng lẫn nhau hay là đồng minh phụ thuộc vào đối phương.
Diệp Quân không suy nghĩ nữa, hắn quay đầu lại nhìn về phía phố Đạo, sau đó xoay người đi về phía bậc thềm đá.
Đến Trọng Thiên thứ tư.
Mặc dù người ở Trọng Thiên thứ tư hơi khó nhằn nhưng hắn vẫn muốn tranh thủ thời gian, nếu có thể được đối phương giúp thì hắn sẽ có thêm phần thắng.
Phải tìm thêm vài người giúp nữa.
Diệp Quân thở dài: “Tức Mặc cô nương, ta có tài đức gì xứng đáng để cô đối xử như thế? Ta… không có gì để báo đáp!”
Tức Mặc khẽ lắc đầu: “Ta không cần ngươi báo đáp, ta đến giúp đỡ ngươi bởi vì xem ngươi là bạn bè, không có ý gì khác, ngươi… ngươi chớ nên nghĩ nhiều”.
Diệp Quân muốn nói tiếp, Tức Mặc Lan đã lên tiếng: “Ngươi phải chuẩn bị trước đi, không lâu nữa đâu, bọn họ chắc chắn sẽ ra tay…
Nói xong, cô ta nhìn Diệp Quân, trong mắt chứa đựng nhiều loại cảm xúc, giống như lo lắng, giống như âm thầm bộc lộ tình cảm, và cũng như oán giận…
Cô ta không nói gì nữa, xoay người đi thẳng.
Cô ta hiểu rõ cách đối xử với đàn ông, phải lúc gần lúc xa, không thể quá mức, nếu không chỉ nhận được phản ứng trái ngược.
Sau khi Tức Mặc Lan rời đi, Diệp Quân cười khẽ.
Tiếu Tháp bỗng nhiên hỏi: “Có phải ngươi không tin người phụ nữ này lắm không?”
Diệp Quân bĩnh tĩnh nói: “Sao lại nói vậy?”
Tiếp Tháp nói: “Trực giác”.
Diệp Quân gật đầu: “Là không tin”.
Tiểu Tháp nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”
Diệp Quân nói: “Thứ nhất, ta đã xem rất nhiều sách”.
Tiểu Tháp không hiểu: “Ta cũng đọc rất nhiều sách, nhưng ta đâu có nhìn ra cái gì”.
Diệp Quân nói tiếp: “Thứ hai, ta có rất nhiều phụ nữ”.
Tiểu Tháp yên lặng nữa ngày: “Mẹ kiếp”.
Nó không có phụ nữ.
Sở dĩ Diệp Quân không tin tưởng Tức Mặc Lan chủ yếu là vì đối phương quá nhiệt tình.
Vì hắn chỉ tiếp xúc với đối phương một hai lần, thế nhưng đối phương lại thể hiện có sự yêu thích với mình.
Diệp Quân nghĩ đây là điều vô nghĩa.
Hắn không nghĩ mình có sức hấp dẫn lớn đến thế, có thể khiến một người phụ nữ yêu mình trong thời gian ngắn, càng không nghĩ đối phó với cô ta về mặt tình cảm.
Sở dĩ hắn không vạch trần đối phương là vì hắn nghĩ chuyện này không cần làm lớn đến đó.
Đối phương đứng về phía mình không phải là vì tình, tất nhiên là vì lợi ích, nếu đã là vì lợi ích, nói dễ nghe một chút tức là hai bên thành đồng minh với nhau, thân thiện hợp tác với nhau, nói khó nghe một chút là lợi dụng lẫn nhau để có được những gì họ cần.
Dĩ nhiên cuối cùng lợi dụng lẫn nhau hay là đồng minh phụ thuộc vào đối phương.
Diệp Quân không suy nghĩ nữa, hắn quay đầu lại nhìn về phía phố Đạo, sau đó xoay người đi về phía bậc thềm đá.
Đến Trọng Thiên thứ tư.
Mặc dù người ở Trọng Thiên thứ tư hơi khó nhằn nhưng hắn vẫn muốn tranh thủ thời gian, nếu có thể được đối phương giúp thì hắn sẽ có thêm phần thắng.
Phải tìm thêm vài người giúp nữa.
/4376
|