Có gì đó bất thường!
Bát Điện Chủ chắp tay sau lưng, đi qua đi lại với vẻ lo âu.
Không phải ông ta muốn phản bội Ác Đạo Minh, nhưng ông ta biết ở lại đây thì chỉ có con đường chết.
Vì Ác Đạo Minh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Mối thù giữa Ác Đạo Minh và Diệp Quân đã không thể hòa giải, đã vậy còn mất hai Điện chủ vào tay Diệp Quân, thử hỏi Ác Đạo Minh sao có thể buông tha? Đã vậy Ác Đạo Minh còn muốn cứu Ác Đạo ở Chân vũ trụ, trong khi Diệp Quân và Chân Thần lại cùng một phe.
Mâu thuẫn không không thể hóa giải.
Chính vì vậy mà Bát Điện Chủ mới lựa chọn trở mặt.
Bởi vì sức mạnh của nữ kiếm tiên kia.
Nhớ lại vẫn khiến ông ta run rẩy.
Chỉ cần nghĩ tới việc phải trở thành kẻ địch của bà ấy, ông ta đã không nhịn được mà run cầm cập trong tuyệt vọng.
Lại nghĩ đến đi theo Diệp Quân thì được cùng phe với bà ấy, lại thấy an toàn vô cùng.
Đôi khi chỉ cần tìm hướng đi khác là cuộc đời nở hoa ngay.
Đúng lúc này, thời không trước mặt ông ta chấn động.
Bát Điện Chủ vươn tay, nghe một giọng nói truyền ra.
Một hồi sau, ông ta lấy một miếng truyền âm phù ra, nói: “Tuân lệnh”.
Rồi hóa thành tia sáng đen biến mất.
Vu Mã giới.
Một người đàn ông tuổi trung niên ngồi trong đại điện, trước mặt là một ông lão đứng với tư thế khiêm nhường.
Người đàn ông này chính là Vu Mã Tiêu, tộc trưởng đương nhiệm của tộc Vu Mã.
Là một trong chín họ Chiêu Võ, bọn họ đã từng chịu thiệt thòi trong quá khứ nên bây giờ hành sự vô cùng cẩn thận, chỉ cho phép một số ít người hoạt động bên ngoài, vị trí chính xác thì không ai biết được.
Nguyên nhân là để đề phòng văn minh Thiên Hành.
Mấy năm gần đây, Vu Mã Tiêu đang không ngừng đưa tộc nhân đi rèn luyện bên ngoài.
Cốt để chấn hưng gia tộc, trở lại đỉnh cao.
Đó là mục tiêu chung của cả chín tộc.
Ông ta mở miệng hỏi: “Chỉ một kiếm?”
Ông lão gật đầu: “Vâng”.
Vu Mã Tiêu: “Vì sao không ngăn cản?”
Ông lão: “Thanh niên kia xuất kiếm quá nhanh, Tiểu Ách lại quá gần, ta không kịp làm gì”.
Ánh mắt Vu Mã Tiêu đanh lại: “Ta hỏi vì sao không ngăn nó chọc giận người kia?”
Ông lão chần chừ: “Ta đã khuyên can nhưng Tiểu Ách cho rằng đối phương chỉ đang giả vờ nên một mực muốn thăm dò”.
“Ngu xuẩn!”
Vu Mã Tiêu tức giận quát: “Người bị Ác Đạo Minh truy nã với giá năm trăm tinh thể Vĩnh Hằng sao có thể bình thường cho được??”
Ông lão cúi đầu im thin thít.
Bát Điện Chủ chắp tay sau lưng, đi qua đi lại với vẻ lo âu.
Không phải ông ta muốn phản bội Ác Đạo Minh, nhưng ông ta biết ở lại đây thì chỉ có con đường chết.
Vì Ác Đạo Minh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Mối thù giữa Ác Đạo Minh và Diệp Quân đã không thể hòa giải, đã vậy còn mất hai Điện chủ vào tay Diệp Quân, thử hỏi Ác Đạo Minh sao có thể buông tha? Đã vậy Ác Đạo Minh còn muốn cứu Ác Đạo ở Chân vũ trụ, trong khi Diệp Quân và Chân Thần lại cùng một phe.
Mâu thuẫn không không thể hóa giải.
Chính vì vậy mà Bát Điện Chủ mới lựa chọn trở mặt.
Bởi vì sức mạnh của nữ kiếm tiên kia.
Nhớ lại vẫn khiến ông ta run rẩy.
Chỉ cần nghĩ tới việc phải trở thành kẻ địch của bà ấy, ông ta đã không nhịn được mà run cầm cập trong tuyệt vọng.
Lại nghĩ đến đi theo Diệp Quân thì được cùng phe với bà ấy, lại thấy an toàn vô cùng.
Đôi khi chỉ cần tìm hướng đi khác là cuộc đời nở hoa ngay.
Đúng lúc này, thời không trước mặt ông ta chấn động.
Bát Điện Chủ vươn tay, nghe một giọng nói truyền ra.
Một hồi sau, ông ta lấy một miếng truyền âm phù ra, nói: “Tuân lệnh”.
Rồi hóa thành tia sáng đen biến mất.
Vu Mã giới.
Một người đàn ông tuổi trung niên ngồi trong đại điện, trước mặt là một ông lão đứng với tư thế khiêm nhường.
Người đàn ông này chính là Vu Mã Tiêu, tộc trưởng đương nhiệm của tộc Vu Mã.
Là một trong chín họ Chiêu Võ, bọn họ đã từng chịu thiệt thòi trong quá khứ nên bây giờ hành sự vô cùng cẩn thận, chỉ cho phép một số ít người hoạt động bên ngoài, vị trí chính xác thì không ai biết được.
Nguyên nhân là để đề phòng văn minh Thiên Hành.
Mấy năm gần đây, Vu Mã Tiêu đang không ngừng đưa tộc nhân đi rèn luyện bên ngoài.
Cốt để chấn hưng gia tộc, trở lại đỉnh cao.
Đó là mục tiêu chung của cả chín tộc.
Ông ta mở miệng hỏi: “Chỉ một kiếm?”
Ông lão gật đầu: “Vâng”.
Vu Mã Tiêu: “Vì sao không ngăn cản?”
Ông lão: “Thanh niên kia xuất kiếm quá nhanh, Tiểu Ách lại quá gần, ta không kịp làm gì”.
Ánh mắt Vu Mã Tiêu đanh lại: “Ta hỏi vì sao không ngăn nó chọc giận người kia?”
Ông lão chần chừ: “Ta đã khuyên can nhưng Tiểu Ách cho rằng đối phương chỉ đang giả vờ nên một mực muốn thăm dò”.
“Ngu xuẩn!”
Vu Mã Tiêu tức giận quát: “Người bị Ác Đạo Minh truy nã với giá năm trăm tinh thể Vĩnh Hằng sao có thể bình thường cho được??”
Ông lão cúi đầu im thin thít.
/4376
|