Nói đến đây, gã lắc đầu khẽ cười, chỉ vào lửa Thiên Hành nói: “Bây giờ ngươi đang cố ý làm như vậy càng khiến ta khẳng định ngươi đang cố ý giả bộ, muốn đe dọa mọi người bằng cách khoe khoang này. Ta chỉ có thể nói ngươi thật sự đã nghĩ người khác quá đơn giản rồi, ngươi cho rằng mọi người đều là đồ ngốc cả sao?”
Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn trên tay Vu Mã Ách, không nói gì.
Vu Mã Ách nói tiếp: “Những người thực sự có hậu thuẫn và lai lịch không bao giờ nói mình có người đứng sau, chỉ có những người không có mới muốn thổi phồng mình lên… Như người xưa thường nói, càng thiếu cái gì thì càng muốn thể hiện ra”.
Diệp Quân cúi đầu gặm thịt dê, không nói gì.
Vu Mã Ách nhìn chằm chằm Diệp Quân, nhíu mày, bình tĩnh thế à?
Lẽ nào có chút bản lĩnh thật?
Nghĩ đến đây, Vu Mã Ách do dự không thôi.
Có ra tay hay không?
Lúc này Nhất Niệm bỗng kéo góc áo Diệp Quân, cô ta nhìn Vu Mã Ách sợ sệt nói: “Ta sợ”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân: “…”
Thấy thế Vu Mã Ách bật cười, trong lòng càng chắc chắn, gã tiến đến trước một bước tung ra một quyền với Diệp Quân.
Vèo!
Vu Mã Ách vừa tung ra một quyền, một thanh kiếm đã đâm vào giữa trán gã khiến gã đứng tại chỗ.
Vu Mã Ách trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng.
Mọi người xung quanh cũng đều rất kinh ngạc, nhát kiếm này nhanh như thế.
“Dừng tay”.
Lúc này, một người bỗng xuất hiện cách phía sau Vu Mã Ách không xa, ông lão nhìn Diệp Quân, vẻ mặt vô cùng cảnh giác: “Mong Diệp công tử hãy nương tay, tộc Vu Mã trong chín tộc Chiêu Võ ta sẽ rất biết ơn”.
Diệp Quân giơ ngón tay lên chém một nhát.
Vụt!
Đầu Vu Mã Ách văng ra xa cả mấy chục trượng.
Máu bắn ra tung tóe.
Diệp Quân xòe tay ra, chiếc nhẫn của Vu Mã Ách bay vào trong tay hắn, hắn lạnh nhạt nhìn ông lão đó: “Tộc Vu Mã? Chào mừng các ông đến giết ta”.
Ông lão: “…”
Sắc mặt nhiều người sầm lại.
Tên này thật sự chẳng xem tộc Vu Mã ra gì.
Diệp Quân kéo Nhất Niệm lên, sau đó đi về phía phố Đạo đằng xa.
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân, hai tay siết chặt lại, cả người toát ra khí thế đáng sợ nhưng cuối cùng vẫn không dám ra tay.
Một nhát kiếm!
Mặc dù Vu Mã Ách không phải là cường giả cảnh giới Khai Đạo nhưng thực lực cũng không tệ, dù sao gã cũng là thiên tài được tộc Vu Mã chú tâm dạy dỗ từ nhỏ, thế nhưng lại không thể đỡ được một nhát kiếm của thiếu niên này.
Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn trên tay Vu Mã Ách, không nói gì.
Vu Mã Ách nói tiếp: “Những người thực sự có hậu thuẫn và lai lịch không bao giờ nói mình có người đứng sau, chỉ có những người không có mới muốn thổi phồng mình lên… Như người xưa thường nói, càng thiếu cái gì thì càng muốn thể hiện ra”.
Diệp Quân cúi đầu gặm thịt dê, không nói gì.
Vu Mã Ách nhìn chằm chằm Diệp Quân, nhíu mày, bình tĩnh thế à?
Lẽ nào có chút bản lĩnh thật?
Nghĩ đến đây, Vu Mã Ách do dự không thôi.
Có ra tay hay không?
Lúc này Nhất Niệm bỗng kéo góc áo Diệp Quân, cô ta nhìn Vu Mã Ách sợ sệt nói: “Ta sợ”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân: “…”
Thấy thế Vu Mã Ách bật cười, trong lòng càng chắc chắn, gã tiến đến trước một bước tung ra một quyền với Diệp Quân.
Vèo!
Vu Mã Ách vừa tung ra một quyền, một thanh kiếm đã đâm vào giữa trán gã khiến gã đứng tại chỗ.
Vu Mã Ách trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng.
Mọi người xung quanh cũng đều rất kinh ngạc, nhát kiếm này nhanh như thế.
“Dừng tay”.
Lúc này, một người bỗng xuất hiện cách phía sau Vu Mã Ách không xa, ông lão nhìn Diệp Quân, vẻ mặt vô cùng cảnh giác: “Mong Diệp công tử hãy nương tay, tộc Vu Mã trong chín tộc Chiêu Võ ta sẽ rất biết ơn”.
Diệp Quân giơ ngón tay lên chém một nhát.
Vụt!
Đầu Vu Mã Ách văng ra xa cả mấy chục trượng.
Máu bắn ra tung tóe.
Diệp Quân xòe tay ra, chiếc nhẫn của Vu Mã Ách bay vào trong tay hắn, hắn lạnh nhạt nhìn ông lão đó: “Tộc Vu Mã? Chào mừng các ông đến giết ta”.
Ông lão: “…”
Sắc mặt nhiều người sầm lại.
Tên này thật sự chẳng xem tộc Vu Mã ra gì.
Diệp Quân kéo Nhất Niệm lên, sau đó đi về phía phố Đạo đằng xa.
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân, hai tay siết chặt lại, cả người toát ra khí thế đáng sợ nhưng cuối cùng vẫn không dám ra tay.
Một nhát kiếm!
Mặc dù Vu Mã Ách không phải là cường giả cảnh giới Khai Đạo nhưng thực lực cũng không tệ, dù sao gã cũng là thiên tài được tộc Vu Mã chú tâm dạy dỗ từ nhỏ, thế nhưng lại không thể đỡ được một nhát kiếm của thiếu niên này.
/4376
|