Hơn nữa cách đây không lâu Đăng Thiên Vực truyền ra một tin đồn, ý đại khái là cha ruột của Diệp công tử này là cường giả đỉnh cấp trên cảnh giới Khai Đạo.
Trên cảnh giới Khai Đạo?
Dĩ nhiên nhiều người đều hừ mũi khinh thường tin đồn này, hiện giờ vũ trụ hiện hữu vẫn chưa từng xuất hiện cường giả nào trên cảnh giới Khai Đạo.
Cha của Diệp Quân có tài đức gì mà có thể đạt đến trên cảnh giới Khai Đạo?
Mặc dù đa số đều xem thường chế giễu nhưng vẫn không có ai ra tay, vì lai lịch của Diệp Quân chắc chắn không đơn giản, nếu không thì không thể khiến Ác Đạo Minh kiêng kỵ như vậy, thế nên mọi người đều ẩn nấp trong tối quan sát.
Đều đang đợi người khác ra tay.
Ai cũng muốn ngư ông đắc lợi.
Ngay lúc này một cô gái bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Quân.
Người bước ra chính là Nhất Niệm.
Diệp Quân cố ý gọi Nhất Niệm ra, khoảng thời gian này Nhất Niệm đều ở trong Tiểu Tháp nghiên cứu thời không bí ẩn đó, cô ta đã trầm mê vào nghiên cứu.
Thật ra bây giờ trình độ và thao túng của Nhất Niệm với đạo Thời Gian mới thật sự đáng sợ. Nhưng bản thân cô ta không nhận ra điều này, cũng không quan tâm đến, hiện giờ cô ta một lòng nghiên cứu và đơn giản hóa nó, sau đó đưa cho Diệp Quân dùng.
Diệp Quân chủ động nắm lấy tay Nhất Niệm, Nhất Niệm nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó kéo Nhất Niệm đi đến phố Đạo.
Trong bóng tối, Tức Mặc Lan và ca ca của cô ta là Tức Mặc Khô đang nhìn Diệp Quân và Nhất Niệm, ánh mắt Tức Mặc Lan hiện lên vẻ tò mò, vì mặc dù Diệp công tử này là kiếm tu nhưng tính tình lại hiền hòa, tiếp xúc với hắn hệt như chạm vào gió xuân, chẳng có chút khí thế bức người của kiếm tu nào cả, khác hoàn toàn với những kiếm tu mà cô ta từng thấy trước đây.
Đa số kiếm tu đều khá cô độc, tính cách lạnh lùng, chỉ coi kiếm là tất cả, nhưng Diệp công tử trước mặt này lại khác, nếu không cầm kiếm trong tay thì không giống một kiếm tu.
Chẳng mấy chốc nỗi lo hiện lên trong mắt Tức Mặc Lan trở thành nỗi lo lắng, vì Diệp công tử không biết khoe khoang lắm.
Nếu giả vờ không giống thì không thể đe dọa được vài người nấp trong tối, phải biết là ngôn từ có thể đè chết quân tử, vẻ ngoài có thể chỉnh đốn tiểu nhân.
Trong thế gian, có rất nhiều người xem thường người khác.
Ngay lúc này Diệp công tử đó dẫn theo cô nương bên cạnh dừng lại ở lối ra vào phố Đạo.
Diệp Quân nhìn cách bên phải mấy trượng, nơi đó có một tấm bảng gỗ, bên trên ghi hai chữ xiêu vẹo: Phố Đạo.
Diệp Quân bỗng bước đến trước tấm bảng gỗ, mọi người đều khó hiểu.
Lúc này Diệp Quân dùng hai ngón tay vung thanh kiếm lên, thoáng chốc tấm bảng gỗ đó bị hắn cắt thành từng miếng gỗ nhỏ.
Mọi người đều kinh ngạc.
Tên này vừa đến đã gỡ tấm biển hiện của phố Đạo?
Hắn muốn làm gì?
Tức Mặc Lan nấp trong tối cũng đầy vẻ khó hiểu: “Hắn muốn…”
Tức Mặc Khô nhìn Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiểu Lan, kiếm tu này không đơn giản, có tính hơi khoe mẽ, muội phải cẩn thận…”
Trên cảnh giới Khai Đạo?
Dĩ nhiên nhiều người đều hừ mũi khinh thường tin đồn này, hiện giờ vũ trụ hiện hữu vẫn chưa từng xuất hiện cường giả nào trên cảnh giới Khai Đạo.
Cha của Diệp Quân có tài đức gì mà có thể đạt đến trên cảnh giới Khai Đạo?
Mặc dù đa số đều xem thường chế giễu nhưng vẫn không có ai ra tay, vì lai lịch của Diệp Quân chắc chắn không đơn giản, nếu không thì không thể khiến Ác Đạo Minh kiêng kỵ như vậy, thế nên mọi người đều ẩn nấp trong tối quan sát.
Đều đang đợi người khác ra tay.
Ai cũng muốn ngư ông đắc lợi.
Ngay lúc này một cô gái bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Quân.
Người bước ra chính là Nhất Niệm.
Diệp Quân cố ý gọi Nhất Niệm ra, khoảng thời gian này Nhất Niệm đều ở trong Tiểu Tháp nghiên cứu thời không bí ẩn đó, cô ta đã trầm mê vào nghiên cứu.
Thật ra bây giờ trình độ và thao túng của Nhất Niệm với đạo Thời Gian mới thật sự đáng sợ. Nhưng bản thân cô ta không nhận ra điều này, cũng không quan tâm đến, hiện giờ cô ta một lòng nghiên cứu và đơn giản hóa nó, sau đó đưa cho Diệp Quân dùng.
Diệp Quân chủ động nắm lấy tay Nhất Niệm, Nhất Niệm nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó kéo Nhất Niệm đi đến phố Đạo.
Trong bóng tối, Tức Mặc Lan và ca ca của cô ta là Tức Mặc Khô đang nhìn Diệp Quân và Nhất Niệm, ánh mắt Tức Mặc Lan hiện lên vẻ tò mò, vì mặc dù Diệp công tử này là kiếm tu nhưng tính tình lại hiền hòa, tiếp xúc với hắn hệt như chạm vào gió xuân, chẳng có chút khí thế bức người của kiếm tu nào cả, khác hoàn toàn với những kiếm tu mà cô ta từng thấy trước đây.
Đa số kiếm tu đều khá cô độc, tính cách lạnh lùng, chỉ coi kiếm là tất cả, nhưng Diệp công tử trước mặt này lại khác, nếu không cầm kiếm trong tay thì không giống một kiếm tu.
Chẳng mấy chốc nỗi lo hiện lên trong mắt Tức Mặc Lan trở thành nỗi lo lắng, vì Diệp công tử không biết khoe khoang lắm.
Nếu giả vờ không giống thì không thể đe dọa được vài người nấp trong tối, phải biết là ngôn từ có thể đè chết quân tử, vẻ ngoài có thể chỉnh đốn tiểu nhân.
Trong thế gian, có rất nhiều người xem thường người khác.
Ngay lúc này Diệp công tử đó dẫn theo cô nương bên cạnh dừng lại ở lối ra vào phố Đạo.
Diệp Quân nhìn cách bên phải mấy trượng, nơi đó có một tấm bảng gỗ, bên trên ghi hai chữ xiêu vẹo: Phố Đạo.
Diệp Quân bỗng bước đến trước tấm bảng gỗ, mọi người đều khó hiểu.
Lúc này Diệp Quân dùng hai ngón tay vung thanh kiếm lên, thoáng chốc tấm bảng gỗ đó bị hắn cắt thành từng miếng gỗ nhỏ.
Mọi người đều kinh ngạc.
Tên này vừa đến đã gỡ tấm biển hiện của phố Đạo?
Hắn muốn làm gì?
Tức Mặc Lan nấp trong tối cũng đầy vẻ khó hiểu: “Hắn muốn…”
Tức Mặc Khô nhìn Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiểu Lan, kiếm tu này không đơn giản, có tính hơi khoe mẽ, muội phải cẩn thận…”
/4376
|