Chương 3612
Từ Thiên lập tức bị chém văng xa mấy vạn trượng, vừa dừng lại vô số Phật quang đã dao động trong cơ thể ông ta, tựa như sóng nước lan ra mấy trăm vạn trượng.
Từ Thiên lúc này giống như tượng nhỏ phát sáng.
Lúc này, người phụ nữ áo đỏ lại biến mất lần nữa.
Thấy thế, con ngươi Từ Thiên co rụt lại thành đầu mũi kim.
Ngay lập tức, hàng chục đao khí đỏ như máu chém lên người Tứ hoàng tử.
Phập phập phập phập…
Từ Thiên liên tục lùi lại, mỗi bước lùi lại sẽ có một luồng Phật quang bay ra từ người ông ta, khi ông ta lùi lại mấy vạn trượng, Phật quang trên người đã trở nên mờ nhạt vô cùng, không chỉ vậy, áo giáp trên người ông ta cũng đã nứt, máu không ngừng thấm ra.
Phập!
Sau khi người phụ nữ áo đỏ chém xuống nhát đao cuối cùng, Từ Thiên lại lùi lại cả vạn trượng nữa, lần này Phật giáp trên người ông ta đã vỡ tan.
Từ Thiên nôn ra mấy ngụm máu, sau đó ngẩng đầu nhìn về người phụ nữ áo đỏ phía xa: “Chỉ có thế này thôi?”
Nói xông, ông ta lại phun ra mấy ngụm máu.
Mọi người: “…”
Người phụ nữ áo đỏ lấy một miếng múa ra nhai, sau đó nói: “Ông là ngươi mạnh miệng nhất ta từng gặp đấy!”
Từ Thiên lau vết máu nơi khóe miệng, quay đầu nhìn Đạo Quân bên cạnh: “Ta đã tiêu hao ba phần linh khí của cô ta rồi, còn lại giao cho ông đấy”.
Người phụ nữ áo đỏ trước mặt không phải bản thể mà chỉ là ảo ảnh, ảo ảnh cần dùng linh khí hỗ trợ để duy trì.
Đạo Quân trầm giọng: “Ngươi có thể gắng gượng thêm một lúc nữa không?”
Từ Thiên tức giận đùng đùng: “Thế thì cơ thể lão tử cũng chẳng còn nữa”.
Lúc này cơ thể ông ta đã bị thiêu cháy gần hết.
Nếu thiêu tiếp thì chỉ có thể thiêu hồn thôi.
Đạo Quân nhìn chằm chằm người phụ nữ áo đỏ hồi lâu rồi lắc đầu: “Chúng ta không ngăn được cô ta đâu, phải về Đại Chu thôi”.
Nói xong ông ta quay đầu nhìn Chu Phạn: “Điện hạ, người đi đi, ta và hòa thượng này ở lại đây ngăn cô ta”.
Từ Thiên chợt run run bảo: “Lão già, ta không ngăn được!”
Vừa rồi giao chiến với người phụ nữ áo đỏ, ông ta vẫn luôn phòng ngự, không tấn công, không phải ông ta không muốn tấn công mà là ông ta chẳng thể tấn công được.
Thực lực của người phụ nữ này quá kinh khủng.
Nhưng Chu Phạn lại lắc đầu: “Chúng ta đều không đi được đâu”.
Đạo Quân giật mình.
Xa xa, người phụ nữ áo đỏ nhìn Chu Phạn, nhếch miệng cười: “Cô thông minh đấy…”
Nói đến đây cô ta lại nhìn Từ Thiên: “Không như lão đầu trọc này, ta chưa thấy người nào ngu như ông ta”.
Từ Thiên lập tức bị chém văng xa mấy vạn trượng, vừa dừng lại vô số Phật quang đã dao động trong cơ thể ông ta, tựa như sóng nước lan ra mấy trăm vạn trượng.
Từ Thiên lúc này giống như tượng nhỏ phát sáng.
Lúc này, người phụ nữ áo đỏ lại biến mất lần nữa.
Thấy thế, con ngươi Từ Thiên co rụt lại thành đầu mũi kim.
Ngay lập tức, hàng chục đao khí đỏ như máu chém lên người Tứ hoàng tử.
Phập phập phập phập…
Từ Thiên liên tục lùi lại, mỗi bước lùi lại sẽ có một luồng Phật quang bay ra từ người ông ta, khi ông ta lùi lại mấy vạn trượng, Phật quang trên người đã trở nên mờ nhạt vô cùng, không chỉ vậy, áo giáp trên người ông ta cũng đã nứt, máu không ngừng thấm ra.
Phập!
Sau khi người phụ nữ áo đỏ chém xuống nhát đao cuối cùng, Từ Thiên lại lùi lại cả vạn trượng nữa, lần này Phật giáp trên người ông ta đã vỡ tan.
Từ Thiên nôn ra mấy ngụm máu, sau đó ngẩng đầu nhìn về người phụ nữ áo đỏ phía xa: “Chỉ có thế này thôi?”
Nói xông, ông ta lại phun ra mấy ngụm máu.
Mọi người: “…”
Người phụ nữ áo đỏ lấy một miếng múa ra nhai, sau đó nói: “Ông là ngươi mạnh miệng nhất ta từng gặp đấy!”
Từ Thiên lau vết máu nơi khóe miệng, quay đầu nhìn Đạo Quân bên cạnh: “Ta đã tiêu hao ba phần linh khí của cô ta rồi, còn lại giao cho ông đấy”.
Người phụ nữ áo đỏ trước mặt không phải bản thể mà chỉ là ảo ảnh, ảo ảnh cần dùng linh khí hỗ trợ để duy trì.
Đạo Quân trầm giọng: “Ngươi có thể gắng gượng thêm một lúc nữa không?”
Từ Thiên tức giận đùng đùng: “Thế thì cơ thể lão tử cũng chẳng còn nữa”.
Lúc này cơ thể ông ta đã bị thiêu cháy gần hết.
Nếu thiêu tiếp thì chỉ có thể thiêu hồn thôi.
Đạo Quân nhìn chằm chằm người phụ nữ áo đỏ hồi lâu rồi lắc đầu: “Chúng ta không ngăn được cô ta đâu, phải về Đại Chu thôi”.
Nói xong ông ta quay đầu nhìn Chu Phạn: “Điện hạ, người đi đi, ta và hòa thượng này ở lại đây ngăn cô ta”.
Từ Thiên chợt run run bảo: “Lão già, ta không ngăn được!”
Vừa rồi giao chiến với người phụ nữ áo đỏ, ông ta vẫn luôn phòng ngự, không tấn công, không phải ông ta không muốn tấn công mà là ông ta chẳng thể tấn công được.
Thực lực của người phụ nữ này quá kinh khủng.
Nhưng Chu Phạn lại lắc đầu: “Chúng ta đều không đi được đâu”.
Đạo Quân giật mình.
Xa xa, người phụ nữ áo đỏ nhìn Chu Phạn, nhếch miệng cười: “Cô thông minh đấy…”
Nói đến đây cô ta lại nhìn Từ Thiên: “Không như lão đầu trọc này, ta chưa thấy người nào ngu như ông ta”.
/4376
|