Chương 3605
Cơ thể của Diệp Quân đã bị nứt ra, xương trắng xuất hiện rõ ràng, vô số máu tươi chảy ra từ trong người hắn.
Nếu không nhờ thân thể của Ngao Thiên Thiên gia trì thì trong khoảnh khắc khi nãy đã đủ khiến thần hồn của hắn tan biến rồi.
Bốn cao thủ cảnh giới Khai Đạo cùng ra đòn, hắn và Ngao Thiên Thiên bây giờ hoàn toàn không thể chống lại được.
Bây giờ hắn phải dựa vào sức mạnh huyết mạch và kiếm Thanh Huyên để chống lại.
Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu lên, lúc này bốn cao thủ cảnh giới Khai Đạo đã biến mất, trong nháy mắt, vô số hơi thở đáng sợ lao nhanh về phía hắn.
Tiểu Tháp chợt nói: “Gọi người”.
Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, từ trước đến giờ ta có từng liều mạng chưa?”
Tiểu Tháp hoảng hốt nói: “Ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc, ngươi không thắng nổi đâu…”
Ầm!
Nó vừa dứt lời, trong người Diệp Quân chợt xuất hiện hai luồng sức mạnh huyết mạch đáng sợ, trong nháy mắt một tượng thần cao nghìn trượng dần ngưng tụ sau lưng hắn.
Một nửa đỏ như máu.
Một nửa màu tím đậm.
Tượng thần ngưng tụ từ hai loại huyết mạch.
“A!”
Khi tượng thần hai huyết mạch sắp ngưng tụ được, Diệp Quân đột nhiên hét to, đôi mắt trở nên dữ tợn, thân thể vốn đã nứt ra lại càng nứt nhiều hơn, linh hồn cũng biến mất với một tốc độ kinh khủng.
Đây là lần đầu tiên hắn đồng thời ngưng tụ hai loại huyết mạch, nhưng mà hắn hoàn toàn không thể chịu đựng được.
Có điều lúc này hắn đã không còn lá bài tẩy và đường lui nào nữa rồi.
Chỉ có thể liều mạng chiến đấu thôi!
Tuy tượng thần hai huyết mạch kia vẫn chưa hoàn toàn ngưng tụ, nhưng những uy lực huyết mạch đáng sợ đã kéo đến từ trong thiên địa, uy lực huyết mạch cường đại làm bốn cao thủ cảnh giới Khai Đạo phải dừng lại.
Bốn người kinh hãi.
Mà lúc này, Diệp Quân đã sử dụng hết sức lực cuối cùng của mình để nâng kiếm Thanh Huyên lên.
Tượng thần huyết mạch vẫn chưa ngưng tụ hoàn toàn sau lưng hắn cũng cầm kiếm Thanh Huyên bằng hai tay chém xuống.
Thấy cảnh này, bốn người nhóm Việt Tôn trợn mắt, không chút do dự đồng thời lùi lại.
Oanh!
Kiếm chém xuống, mắt thường có thể nhìn thấy tất cả tinh hà đều sụp đổ, Việt Tôn đứng đầu cũng bị chém trúng người…
Mà lúc này, sau khi chém ra một kiếm, Diệp Quân chậm rãi ngã về sau, hơn nữa linh hồn của hắn cũng biến mất bằng một tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Không chỉ thế mà tượng thần hai huyết mạch sau lưng hắn sau khi chém ra một kiếm cũng lập tức vỡ tan, biến thành vô số sức mạnh huyết mạch lan ra xung quanh.
Diệp Quân nhìn vũ trụ tinh không yên tĩnh, ý thức dần tan rã, tầm mắt cũng ngày càng mơ hồ…
Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, đuổi theo bước chân của cha ta… thật sự rất mệt mỏi!”
Cơ thể của Diệp Quân đã bị nứt ra, xương trắng xuất hiện rõ ràng, vô số máu tươi chảy ra từ trong người hắn.
Nếu không nhờ thân thể của Ngao Thiên Thiên gia trì thì trong khoảnh khắc khi nãy đã đủ khiến thần hồn của hắn tan biến rồi.
Bốn cao thủ cảnh giới Khai Đạo cùng ra đòn, hắn và Ngao Thiên Thiên bây giờ hoàn toàn không thể chống lại được.
Bây giờ hắn phải dựa vào sức mạnh huyết mạch và kiếm Thanh Huyên để chống lại.
Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu lên, lúc này bốn cao thủ cảnh giới Khai Đạo đã biến mất, trong nháy mắt, vô số hơi thở đáng sợ lao nhanh về phía hắn.
Tiểu Tháp chợt nói: “Gọi người”.
Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, từ trước đến giờ ta có từng liều mạng chưa?”
Tiểu Tháp hoảng hốt nói: “Ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc, ngươi không thắng nổi đâu…”
Ầm!
Nó vừa dứt lời, trong người Diệp Quân chợt xuất hiện hai luồng sức mạnh huyết mạch đáng sợ, trong nháy mắt một tượng thần cao nghìn trượng dần ngưng tụ sau lưng hắn.
Một nửa đỏ như máu.
Một nửa màu tím đậm.
Tượng thần ngưng tụ từ hai loại huyết mạch.
“A!”
Khi tượng thần hai huyết mạch sắp ngưng tụ được, Diệp Quân đột nhiên hét to, đôi mắt trở nên dữ tợn, thân thể vốn đã nứt ra lại càng nứt nhiều hơn, linh hồn cũng biến mất với một tốc độ kinh khủng.
Đây là lần đầu tiên hắn đồng thời ngưng tụ hai loại huyết mạch, nhưng mà hắn hoàn toàn không thể chịu đựng được.
Có điều lúc này hắn đã không còn lá bài tẩy và đường lui nào nữa rồi.
Chỉ có thể liều mạng chiến đấu thôi!
Tuy tượng thần hai huyết mạch kia vẫn chưa hoàn toàn ngưng tụ, nhưng những uy lực huyết mạch đáng sợ đã kéo đến từ trong thiên địa, uy lực huyết mạch cường đại làm bốn cao thủ cảnh giới Khai Đạo phải dừng lại.
Bốn người kinh hãi.
Mà lúc này, Diệp Quân đã sử dụng hết sức lực cuối cùng của mình để nâng kiếm Thanh Huyên lên.
Tượng thần huyết mạch vẫn chưa ngưng tụ hoàn toàn sau lưng hắn cũng cầm kiếm Thanh Huyên bằng hai tay chém xuống.
Thấy cảnh này, bốn người nhóm Việt Tôn trợn mắt, không chút do dự đồng thời lùi lại.
Oanh!
Kiếm chém xuống, mắt thường có thể nhìn thấy tất cả tinh hà đều sụp đổ, Việt Tôn đứng đầu cũng bị chém trúng người…
Mà lúc này, sau khi chém ra một kiếm, Diệp Quân chậm rãi ngã về sau, hơn nữa linh hồn của hắn cũng biến mất bằng một tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Không chỉ thế mà tượng thần hai huyết mạch sau lưng hắn sau khi chém ra một kiếm cũng lập tức vỡ tan, biến thành vô số sức mạnh huyết mạch lan ra xung quanh.
Diệp Quân nhìn vũ trụ tinh không yên tĩnh, ý thức dần tan rã, tầm mắt cũng ngày càng mơ hồ…
Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, đuổi theo bước chân của cha ta… thật sự rất mệt mỏi!”
/4376
|