Chương 3591
Chùa Phạm Thiên tọa lạc trong một dãy núi, xung quanh là hàng vạn ngọn núi chọc trời, vô cùng hùng vĩ, nhất là giữa núi, những lớp mây bao bọc xung quanh như tiên cảnh.
Chu Phạn không có thời gian để ngắm cảnh đẹp, cô ta nhanh chóng đi đến đỉnh núi, một ngôi chùa cổ xuất hiện trong tầm mắt của cô ta. Ngôi chùa cổ được xây dựng trên một vách núi, nhìn từ xa nó như được gắn vào vách núi, cực kỳ nguy hiểm.
Vì phải tranh giành vị trí Thái tử mà mấy năm nay cô ta chưa từng đến đây, đây là lần đầu tiên.
A Ông bỗng nói: “Điện hạ, không lâu trước đó, Từ Địa đã về chùa Phạm Thiên”.
Chu Phạn mỉm cười: “Vậy chúng ta đợi thêm lát nữa”.
A Ông gật đầu.
Chu Phạn nói: “Nghe nói năm đó Từ Thiên đại sư xuất thân từ thổ phỉ?”
A Ông khẽ gật đầu: “Năm đó cũng là người trên tay dính máu của nhiều người nhất, sau khi được phương trượng đời trước khai sáng, cuối cùng quy y cửa Phật”.
Chu Phạn hơi tò mò: “Xuất thân từ thổ phỉ thì chắc là bản tính hung hăng, sao lại chịu quy y cửa Phật?”
A Ông bình tĩnh nói: “Phương trượng đời trước cũng không phải người tốt lành gì”.
Chu Phạn sửng sốt, sau đó cười nói: “Thì ra là thế”.
…
Trong chùa Phạm Thiên.
Một nhà sư mặc áo cà sa khoanh chân ngồi trên đệm cói, tay cầm một chuỗi hạt gỗ, thầm niệm kinh cổ.
Trước mặt ông ta là Từ Địa vừa trở về.
Từ Địa bỗng bước đến trước, vẻ mặt hung dữ: “Sư huynh, chúng ta ra tay đi”.
Nhà sư mở mắt ra, ông ta không nói gì mà nhấc ấm trà đã pha bên cạnh lên đưa đến trước mặt Từ Địa, Từ Địa nói: “Sư huynh, ta không uống”.
Nhà sư nhìn Từ Địa: “Ta bảo đệ bưng, không cho phép sử dụng hộ thể thần lực”.
Mặc dù Từ Địa hơi cạn lời nhưng cũng không dám phản kháng, đành phải làm theo, ông ta cầm lấy ấm trà, mà lúc này nhà sư bỗng đè lại tay phải, thoáng chốc tu vi của Từ Địa bị trấn áp, sắc mặt Từ Địa thay đổi, muốn buông ấm trà ra nhưng ấm trà lại dính chặt vào tay ông ta.
Từ Địa hoảng sợ nói: “Sư huynh, huynh làm gì thế?”
Từ Thiên bình tĩnh nói: “Có nóng không?”
Từ Địa hãi hùng nói: “Chết tiệt, sự huynh, huynh nói xem có nóng không? Mau lấy ra…”
Tay phải Từ Thiên hơi nhấc lên, ấm trà rơi xuống đất.
Từ Thiên chắp hai tay thành chữ thập, thấp giọng nói: “Buông được thì không còn đau nữa”.
Từ Địa do dự, sau đó nói: “Ý của sư huynh là chúng ta không cần gây loạn, cứ làm phản thôi à?”
Từ Thiên nổi giận: “Nghiệp chướng…”
Từ Địa: “…”
Từ Thiên chắp hai tay thành chữ thập, thầm niệm: “Tội lỗi, tội lỗi, người xuất gia sao có thể nói lời thô lỗ như vậy, thiện tai…”
Từ Địa do dự một chốc, sau đó nói: “Sư huynh, cứ thế buông bỏ, có thể cam lòng được sao?”
Từ Thiên ổn định lại tâm trạng, sau đó nhìn Từ Địa: “Đệ có đánh lại Hoàng đế bệ hạ không?”
Từ Địa suy nghĩ, sau đó lắc đầu.
Chùa Phạm Thiên tọa lạc trong một dãy núi, xung quanh là hàng vạn ngọn núi chọc trời, vô cùng hùng vĩ, nhất là giữa núi, những lớp mây bao bọc xung quanh như tiên cảnh.
Chu Phạn không có thời gian để ngắm cảnh đẹp, cô ta nhanh chóng đi đến đỉnh núi, một ngôi chùa cổ xuất hiện trong tầm mắt của cô ta. Ngôi chùa cổ được xây dựng trên một vách núi, nhìn từ xa nó như được gắn vào vách núi, cực kỳ nguy hiểm.
Vì phải tranh giành vị trí Thái tử mà mấy năm nay cô ta chưa từng đến đây, đây là lần đầu tiên.
A Ông bỗng nói: “Điện hạ, không lâu trước đó, Từ Địa đã về chùa Phạm Thiên”.
Chu Phạn mỉm cười: “Vậy chúng ta đợi thêm lát nữa”.
A Ông gật đầu.
Chu Phạn nói: “Nghe nói năm đó Từ Thiên đại sư xuất thân từ thổ phỉ?”
A Ông khẽ gật đầu: “Năm đó cũng là người trên tay dính máu của nhiều người nhất, sau khi được phương trượng đời trước khai sáng, cuối cùng quy y cửa Phật”.
Chu Phạn hơi tò mò: “Xuất thân từ thổ phỉ thì chắc là bản tính hung hăng, sao lại chịu quy y cửa Phật?”
A Ông bình tĩnh nói: “Phương trượng đời trước cũng không phải người tốt lành gì”.
Chu Phạn sửng sốt, sau đó cười nói: “Thì ra là thế”.
…
Trong chùa Phạm Thiên.
Một nhà sư mặc áo cà sa khoanh chân ngồi trên đệm cói, tay cầm một chuỗi hạt gỗ, thầm niệm kinh cổ.
Trước mặt ông ta là Từ Địa vừa trở về.
Từ Địa bỗng bước đến trước, vẻ mặt hung dữ: “Sư huynh, chúng ta ra tay đi”.
Nhà sư mở mắt ra, ông ta không nói gì mà nhấc ấm trà đã pha bên cạnh lên đưa đến trước mặt Từ Địa, Từ Địa nói: “Sư huynh, ta không uống”.
Nhà sư nhìn Từ Địa: “Ta bảo đệ bưng, không cho phép sử dụng hộ thể thần lực”.
Mặc dù Từ Địa hơi cạn lời nhưng cũng không dám phản kháng, đành phải làm theo, ông ta cầm lấy ấm trà, mà lúc này nhà sư bỗng đè lại tay phải, thoáng chốc tu vi của Từ Địa bị trấn áp, sắc mặt Từ Địa thay đổi, muốn buông ấm trà ra nhưng ấm trà lại dính chặt vào tay ông ta.
Từ Địa hoảng sợ nói: “Sư huynh, huynh làm gì thế?”
Từ Thiên bình tĩnh nói: “Có nóng không?”
Từ Địa hãi hùng nói: “Chết tiệt, sự huynh, huynh nói xem có nóng không? Mau lấy ra…”
Tay phải Từ Thiên hơi nhấc lên, ấm trà rơi xuống đất.
Từ Thiên chắp hai tay thành chữ thập, thấp giọng nói: “Buông được thì không còn đau nữa”.
Từ Địa do dự, sau đó nói: “Ý của sư huynh là chúng ta không cần gây loạn, cứ làm phản thôi à?”
Từ Thiên nổi giận: “Nghiệp chướng…”
Từ Địa: “…”
Từ Thiên chắp hai tay thành chữ thập, thầm niệm: “Tội lỗi, tội lỗi, người xuất gia sao có thể nói lời thô lỗ như vậy, thiện tai…”
Từ Địa do dự một chốc, sau đó nói: “Sư huynh, cứ thế buông bỏ, có thể cam lòng được sao?”
Từ Thiên ổn định lại tâm trạng, sau đó nhìn Từ Địa: “Đệ có đánh lại Hoàng đế bệ hạ không?”
Từ Địa suy nghĩ, sau đó lắc đầu.
/4376
|