Chương 3563
Nói xong…
Ầm!
Đột nhiên, cả Đại Chu đều rung chuyển, vô số ác niệm không biết từ đâu tuôn ra, sau đó từng luôn thiên uy đáng sợ lan ra từ khắp đất trời.
Cả Đại Chu đều chấn động.
Vũ Trụ Kiếp!
Trong đại điện, sắc mặt mọi người đều thay đổi, thế mà Ác Đạo Minh lại khống chế Ác Đạo, giáng Vũ Trụ Kiếp xuống Đại Chu trước hạn.
Trực tiếp khai chiến!
Sự cường thế của Ác Đạo Minh khiến mọi người trong điện đều hơi bất ngờ, cũng có phần trở tay không kịp.
Ông lão áo bào đỏ sậm hờ hững nhìn mọi người trong điện, sau đó dẫn Ác Bà quay người rời đi.
Nhưng lúc này một tiếng rồng ngâm vang lên trong khắp Đại Chu, sau đó một luồng long khí vô hình bao phủ khắp Đại Chu, mà khi long khí ấy bao phủ, mọi thiên uy và kiếp đều bị trấn áp.
Trong điện, ông lão trường bào đỏ sậm dừng lại, hơi nhíu mày.
Bên cạnh ông ta, vẻ mặt Ác Bà dần trở nên nặng nề, thực lực của người ra tay rất kinh người, thực lực của Đại Chu không thể xem thường.
Mà các trưởng lão trong điện đều cung kính hành lễ.
Hoàng đế Đại Chu đã ra tay.
Lúc này một giọng nói vang lên trong điện: “Tước mọi chức vụ của Chu Phạn, phế bỏ thân phận Hoàng nữ, biếm xuống làm thứ dân, canh gác hoàng lăng của Đại Chu mười năm, mười năm sau trục xuất khỏi Đại Chu, tự sinh tự diệt”.
Một lời đã định!
Trong điện, các trưởng lão đều im lặng không nói gì, nếu Hoàng đế bệ hạ đã lên tiếng thì đương nhiên họ không dám nói nhiều nữa.
Chu Phạn quay người lại cúi đầu thật sâu, không nói gì, vẻ mặt nàng ta bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn.
Trong điện, tất cả trưởng lão đều nhìn ông lão mặc trường bào màu đỏ sậm và Ác Bà.
Đây là thái độ của Đại Chu.
Nếu Ác Đạo Minh thật sự không chấp nhận thì chỉ có thể chiến đấu thôi.
Ông lão mặc trường bào màu đỏ sậm trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Được”.
Sau đó ông ta bỏ đi cùng Ác Bà.
Trong điện, mọi người đều thở phào một hơi.
Đã tránh được một trận chiến lớn.
Đương nhiên họ vẫn còn e ngại Ác Đạo Minh, đây là một thế lực vô cùng thần bí và có thực lực, chỉ vì chút chuyện này mà huyết chiến với đối phương thì không đáng.
Các trưởng lão rời đi, chỉ còn lại Chu Phạn và Mặc trưởng lão.
Mặc trưởng lão bước chậm rãi tới trước mặt Chu Phạn, khẽ thở dài: “Nha đầu, ta thật sự hơi khó hiểu việc làm lần này của con, con đã biết rõ Ác Đạo Minh không đơn giản mà vẫn làm như vậy, con…”
Nói đến đây, lão ta lại thở dài.
Chu Phạn hơi cúi đầu, không nói gì.
Mặc trưởng lão do dự một chút rồi hỏi: “Thanh niên đó có lai lịch gì? Con nói rõ cho Mặc thúc đi”.
Chu Phạn nói nhỏ: “Con không biết”.
Nói xong…
Ầm!
Đột nhiên, cả Đại Chu đều rung chuyển, vô số ác niệm không biết từ đâu tuôn ra, sau đó từng luôn thiên uy đáng sợ lan ra từ khắp đất trời.
Cả Đại Chu đều chấn động.
Vũ Trụ Kiếp!
Trong đại điện, sắc mặt mọi người đều thay đổi, thế mà Ác Đạo Minh lại khống chế Ác Đạo, giáng Vũ Trụ Kiếp xuống Đại Chu trước hạn.
Trực tiếp khai chiến!
Sự cường thế của Ác Đạo Minh khiến mọi người trong điện đều hơi bất ngờ, cũng có phần trở tay không kịp.
Ông lão áo bào đỏ sậm hờ hững nhìn mọi người trong điện, sau đó dẫn Ác Bà quay người rời đi.
Nhưng lúc này một tiếng rồng ngâm vang lên trong khắp Đại Chu, sau đó một luồng long khí vô hình bao phủ khắp Đại Chu, mà khi long khí ấy bao phủ, mọi thiên uy và kiếp đều bị trấn áp.
Trong điện, ông lão trường bào đỏ sậm dừng lại, hơi nhíu mày.
Bên cạnh ông ta, vẻ mặt Ác Bà dần trở nên nặng nề, thực lực của người ra tay rất kinh người, thực lực của Đại Chu không thể xem thường.
Mà các trưởng lão trong điện đều cung kính hành lễ.
Hoàng đế Đại Chu đã ra tay.
Lúc này một giọng nói vang lên trong điện: “Tước mọi chức vụ của Chu Phạn, phế bỏ thân phận Hoàng nữ, biếm xuống làm thứ dân, canh gác hoàng lăng của Đại Chu mười năm, mười năm sau trục xuất khỏi Đại Chu, tự sinh tự diệt”.
Một lời đã định!
Trong điện, các trưởng lão đều im lặng không nói gì, nếu Hoàng đế bệ hạ đã lên tiếng thì đương nhiên họ không dám nói nhiều nữa.
Chu Phạn quay người lại cúi đầu thật sâu, không nói gì, vẻ mặt nàng ta bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn.
Trong điện, tất cả trưởng lão đều nhìn ông lão mặc trường bào màu đỏ sậm và Ác Bà.
Đây là thái độ của Đại Chu.
Nếu Ác Đạo Minh thật sự không chấp nhận thì chỉ có thể chiến đấu thôi.
Ông lão mặc trường bào màu đỏ sậm trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Được”.
Sau đó ông ta bỏ đi cùng Ác Bà.
Trong điện, mọi người đều thở phào một hơi.
Đã tránh được một trận chiến lớn.
Đương nhiên họ vẫn còn e ngại Ác Đạo Minh, đây là một thế lực vô cùng thần bí và có thực lực, chỉ vì chút chuyện này mà huyết chiến với đối phương thì không đáng.
Các trưởng lão rời đi, chỉ còn lại Chu Phạn và Mặc trưởng lão.
Mặc trưởng lão bước chậm rãi tới trước mặt Chu Phạn, khẽ thở dài: “Nha đầu, ta thật sự hơi khó hiểu việc làm lần này của con, con đã biết rõ Ác Đạo Minh không đơn giản mà vẫn làm như vậy, con…”
Nói đến đây, lão ta lại thở dài.
Chu Phạn hơi cúi đầu, không nói gì.
Mặc trưởng lão do dự một chút rồi hỏi: “Thanh niên đó có lai lịch gì? Con nói rõ cho Mặc thúc đi”.
Chu Phạn nói nhỏ: “Con không biết”.
/4376
|