Chương 3554
Chu Phạn nhoẻn cười: “Có lẽ vì ta không muốn tiếp tục dối lòng với Diệp công tử nữa. Không biết vì sao mà… ta không thích cảm giác ấy”.
Diệp Quân: “Vậy chúng ta có phải là bạn không?”
Chu Phạn ngoảnh lại nhìn hắn: “Trong lòng Diệp công tử, ta có phải bạn không?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Chu Phạn dừng bước, xoay người lại hoàn toàn: “Công tử biết gì không? Có những lúc ngươi làm ta thấy thẹn lắm”.
Diệp Quân tỏ vẻ không hiểu.
Chu Phạn mới giải thích: “Ta tiếp xúc với ngươi, đối xử tốt với ngươi đều có mục đích riêng, vậy mà ngươi lại đối đãi ta thật lòng. Ta nhìn ra được, từ khi ngươi bảo vệ ta trong sơn động, hay khi bảo ta đi vào tòa tháp đen cùng ngươi, ngươi không hề có một chút tư tâm nào. Có lẽ trong lòng ngươi cho rằng ta là người tốt nên mới giúp đỡ, hoặc có lẽ ta vốn chẳng đáng để ngươi phải lấy lòng, hoặc…”
Diệp Quân ngắt lời: “Ta cho rằng cô là người tốt, có mục đích riêng nhưng không có ý xấu”.
Chu Phạn im lặng nhìn sang.
Diệp Quân đẩy một lá truyền âm phù sang cho cô ta: “Về sau nếu có gì cần kíp thì có thể liên hệ với ta”.
Sau một hồi im lặng, Chu Phạn mới nhận lấy, nhỏen miệng cười: “Được”.
Rồi cô ta vẫy tay: “Cáo từ, Diệp công tử”.
Diệp Quân gật đầu: “Sau này gặp lại”.
Sau đó, Chu Phạn rời đi cùng Tu thống lĩnh và nhóm người kia.
Tả Lão hầm hầm bước tới, quắc mắt trừng Diệp Quân: “Nếu Điện hạ bị tước mất tư cách tranh ngôi trữ quân vì ngươi, ta sẽ đánh… sẽ mắng chết ngươi!”
Rồi biến mất ở chân trời.
Diệp Quân: “…”
Hữu Lão thì liếc xéo hắn một cái rồi nhìn Sậu Nguyên, nhận lại một cái gật đầu.
Ông ta mới hài lòng tung người biến mất.
Ở nơi tinh hà xa xôi, Chu Phạn ngoái đầu nhìn lại một lần nữa, đoạn mở lòng bàn tay ra, để truyền âm phù rơi xuống.
Gọi tiên tổ cũng là một thủ đoạn để mời gọi Diệp công tử kia.
Nhưng cô ta lúc này lại không muốn thế nữa.
Trước kia, từng lời nói hành động của cô ta đều mang theo mục đích, nhưng lần này cô ta muốn thử một lần, không làm vậy nữa.
Thấy truyền âm phù rơi mất dạng, Chu Phạn chợt bật cười.
Trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Lần này… cho dù có mất đi hết thảy thì cũng không sao.
Rồi cô ta biến mất ở cuối tinh hà.
Bên kia, Diệp Quân thu hồi tầm mắt, mở miệng: “Nhờ Sậu Nguyên tiền bối giúp ta điều tra về Đại Chu”.
Đối phương thi lễ: “Đã rõ”.
Rồi biến mất tại chỗ.
Chu Phạn nhoẻn cười: “Có lẽ vì ta không muốn tiếp tục dối lòng với Diệp công tử nữa. Không biết vì sao mà… ta không thích cảm giác ấy”.
Diệp Quân: “Vậy chúng ta có phải là bạn không?”
Chu Phạn ngoảnh lại nhìn hắn: “Trong lòng Diệp công tử, ta có phải bạn không?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Chu Phạn dừng bước, xoay người lại hoàn toàn: “Công tử biết gì không? Có những lúc ngươi làm ta thấy thẹn lắm”.
Diệp Quân tỏ vẻ không hiểu.
Chu Phạn mới giải thích: “Ta tiếp xúc với ngươi, đối xử tốt với ngươi đều có mục đích riêng, vậy mà ngươi lại đối đãi ta thật lòng. Ta nhìn ra được, từ khi ngươi bảo vệ ta trong sơn động, hay khi bảo ta đi vào tòa tháp đen cùng ngươi, ngươi không hề có một chút tư tâm nào. Có lẽ trong lòng ngươi cho rằng ta là người tốt nên mới giúp đỡ, hoặc có lẽ ta vốn chẳng đáng để ngươi phải lấy lòng, hoặc…”
Diệp Quân ngắt lời: “Ta cho rằng cô là người tốt, có mục đích riêng nhưng không có ý xấu”.
Chu Phạn im lặng nhìn sang.
Diệp Quân đẩy một lá truyền âm phù sang cho cô ta: “Về sau nếu có gì cần kíp thì có thể liên hệ với ta”.
Sau một hồi im lặng, Chu Phạn mới nhận lấy, nhỏen miệng cười: “Được”.
Rồi cô ta vẫy tay: “Cáo từ, Diệp công tử”.
Diệp Quân gật đầu: “Sau này gặp lại”.
Sau đó, Chu Phạn rời đi cùng Tu thống lĩnh và nhóm người kia.
Tả Lão hầm hầm bước tới, quắc mắt trừng Diệp Quân: “Nếu Điện hạ bị tước mất tư cách tranh ngôi trữ quân vì ngươi, ta sẽ đánh… sẽ mắng chết ngươi!”
Rồi biến mất ở chân trời.
Diệp Quân: “…”
Hữu Lão thì liếc xéo hắn một cái rồi nhìn Sậu Nguyên, nhận lại một cái gật đầu.
Ông ta mới hài lòng tung người biến mất.
Ở nơi tinh hà xa xôi, Chu Phạn ngoái đầu nhìn lại một lần nữa, đoạn mở lòng bàn tay ra, để truyền âm phù rơi xuống.
Gọi tiên tổ cũng là một thủ đoạn để mời gọi Diệp công tử kia.
Nhưng cô ta lúc này lại không muốn thế nữa.
Trước kia, từng lời nói hành động của cô ta đều mang theo mục đích, nhưng lần này cô ta muốn thử một lần, không làm vậy nữa.
Thấy truyền âm phù rơi mất dạng, Chu Phạn chợt bật cười.
Trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Lần này… cho dù có mất đi hết thảy thì cũng không sao.
Rồi cô ta biến mất ở cuối tinh hà.
Bên kia, Diệp Quân thu hồi tầm mắt, mở miệng: “Nhờ Sậu Nguyên tiền bối giúp ta điều tra về Đại Chu”.
Đối phương thi lễ: “Đã rõ”.
Rồi biến mất tại chỗ.
/4376
|