Chương 3546
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn kiếm Thủy Mặc, phải nói là hắn thật sự rất ngạc nhiên, thanh kiếm này lại mang theo kiếm ý và kiếm vực, hơn nữa kiếm ý và kiếm vực này cũng không yếu chút nào.
Diệp Quân bỗng giơ tay ra nắm lấy, kiếm Thủy Mặc bỗng biến thành một vệt mực đen tản ra xung quanh, thoáng chốc trong tay Diệp Quân có thêm một thanh kiếm.
Diệp Quân tay cầm kiếm Thủy Mặc, dùng sức.
Vù!
Thoáng chốc kiếm ý và thế kiếm đáng sợ lập tức bao trùm lấy cả tòa tháp màu đen, tòa tháp có sức mạnh phong ấn rung chuyển dữ dội.
Ánh mắt Diệp Quân hiện lên vẻ phấn khích: “Phải nói rằng, đúng là một thanh kiếm tốt… Dĩ nhiên còn kém xa Thanh Huyên của ta”.
Kiếm Thanh Huyên rung lên, sau đó chủ động bay một vòng bên cạnh Diệp Quân.
Diệp Quân bật cười, hắn nhìn kiếm Thủy Mặc trong tay, như nghĩ đến điều gì, ý niệm hắn khẽ động, kiếm trong tay hắn đột nhiên biến mất, thời không cách tòa tháp ngàn trượng bỗng nứt ra, kiếm ý và kiếm vực bao phủ, cùng lúc đó một thanh kiếm xuất hiện.
Thấy thế Diệp Quân hơi phấn khích, hắn phát hiện thanh kiếm này còn có thể sử dụng như phi kiếm, bây giờ thanh kiếm này yếu hơn kiếm Thanh Huyên nhưng lại mạnh hơn kiếm được ngưng tụ thành từ kiếm ý vô địch của hắn, hơn nữa đây còn là một thanh kiếm loại trưởng thành, chỉ cần không ngừng nuôi dưỡng kiếm ý, thanh kiếm này sẽ càng mạnh hơn.
Lấy kiếm ý để nuôi dưỡng.
Ý niệm Diệp Quân hơi động, thanh kiếm đó lập tức bay về trong đầu hắn.
Diệp Quân nhìn Chu Phạn, đang định nói gì đó thì cổ tự trong người hắn đó bỗng run lên.
Có phản ứng.
Diệp Quân khá ngạc nhiên, cổ tự như đang muốn nói gì với hắn, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc sau hắn đi về phía bên phải, cổ tự càng rung hơn.
Diệp Quân tăng tốc, rất nhanh cổ tự đó bỗng dừng lại.
Diệp Quân mở mắt ra, một cây bút được đặt ở bên chân hắn.
Diệp Quân cầm cây bút lông lên, cảm thấy trên tay hơi lạnh, ngoài ra không có gì khác thường, nhưng ngay lúc này cây bút lông bỗng biến mất, lúc xuất hiện trở lại thì đã ở trong Tiểu Tháp.
Diệp Quân vội nhìn vào trong, trong Tiểu Tháp, cây bút lông xuất hiện trước cổ tự đó, cổ tự lại biến thành tia sáng đen đi vào trong cây bút lông.
Diệp Quân yên tĩnh nhìn, thế nhưng cây bút lông lại chẳng có bất kỳ thay đổi nào.
Là sao thế nhỉ?
Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, xem giúp ta chúng nó đã xảy ra chuyện gì vậy”.
Tiểu Tháp nói: “Ta không hiểu”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp nói: “Có thể bảo Nhất Niệm đi xem thử”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nhất Niệm, muội xem cây bút này giúp ta”.
Nhất Niệm đang nghiên cứu thời không bí ẩn đó bỗng dừng lại, cô ta đi đến trước cây bút lông đó, cầm cây bút lên xem một hồi rồi nói: “Rác rưởi”.
Nói rồi cô ta ném sang một bên, sau đó tiếp tục nghiên cứu thời không bí ẩn đó.
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn kiếm Thủy Mặc, phải nói là hắn thật sự rất ngạc nhiên, thanh kiếm này lại mang theo kiếm ý và kiếm vực, hơn nữa kiếm ý và kiếm vực này cũng không yếu chút nào.
Diệp Quân bỗng giơ tay ra nắm lấy, kiếm Thủy Mặc bỗng biến thành một vệt mực đen tản ra xung quanh, thoáng chốc trong tay Diệp Quân có thêm một thanh kiếm.
Diệp Quân tay cầm kiếm Thủy Mặc, dùng sức.
Vù!
Thoáng chốc kiếm ý và thế kiếm đáng sợ lập tức bao trùm lấy cả tòa tháp màu đen, tòa tháp có sức mạnh phong ấn rung chuyển dữ dội.
Ánh mắt Diệp Quân hiện lên vẻ phấn khích: “Phải nói rằng, đúng là một thanh kiếm tốt… Dĩ nhiên còn kém xa Thanh Huyên của ta”.
Kiếm Thanh Huyên rung lên, sau đó chủ động bay một vòng bên cạnh Diệp Quân.
Diệp Quân bật cười, hắn nhìn kiếm Thủy Mặc trong tay, như nghĩ đến điều gì, ý niệm hắn khẽ động, kiếm trong tay hắn đột nhiên biến mất, thời không cách tòa tháp ngàn trượng bỗng nứt ra, kiếm ý và kiếm vực bao phủ, cùng lúc đó một thanh kiếm xuất hiện.
Thấy thế Diệp Quân hơi phấn khích, hắn phát hiện thanh kiếm này còn có thể sử dụng như phi kiếm, bây giờ thanh kiếm này yếu hơn kiếm Thanh Huyên nhưng lại mạnh hơn kiếm được ngưng tụ thành từ kiếm ý vô địch của hắn, hơn nữa đây còn là một thanh kiếm loại trưởng thành, chỉ cần không ngừng nuôi dưỡng kiếm ý, thanh kiếm này sẽ càng mạnh hơn.
Lấy kiếm ý để nuôi dưỡng.
Ý niệm Diệp Quân hơi động, thanh kiếm đó lập tức bay về trong đầu hắn.
Diệp Quân nhìn Chu Phạn, đang định nói gì đó thì cổ tự trong người hắn đó bỗng run lên.
Có phản ứng.
Diệp Quân khá ngạc nhiên, cổ tự như đang muốn nói gì với hắn, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc sau hắn đi về phía bên phải, cổ tự càng rung hơn.
Diệp Quân tăng tốc, rất nhanh cổ tự đó bỗng dừng lại.
Diệp Quân mở mắt ra, một cây bút được đặt ở bên chân hắn.
Diệp Quân cầm cây bút lông lên, cảm thấy trên tay hơi lạnh, ngoài ra không có gì khác thường, nhưng ngay lúc này cây bút lông bỗng biến mất, lúc xuất hiện trở lại thì đã ở trong Tiểu Tháp.
Diệp Quân vội nhìn vào trong, trong Tiểu Tháp, cây bút lông xuất hiện trước cổ tự đó, cổ tự lại biến thành tia sáng đen đi vào trong cây bút lông.
Diệp Quân yên tĩnh nhìn, thế nhưng cây bút lông lại chẳng có bất kỳ thay đổi nào.
Là sao thế nhỉ?
Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, xem giúp ta chúng nó đã xảy ra chuyện gì vậy”.
Tiểu Tháp nói: “Ta không hiểu”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp nói: “Có thể bảo Nhất Niệm đi xem thử”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nhất Niệm, muội xem cây bút này giúp ta”.
Nhất Niệm đang nghiên cứu thời không bí ẩn đó bỗng dừng lại, cô ta đi đến trước cây bút lông đó, cầm cây bút lên xem một hồi rồi nói: “Rác rưởi”.
Nói rồi cô ta ném sang một bên, sau đó tiếp tục nghiên cứu thời không bí ẩn đó.
/4376
|