Chương 136: Đấu hạng
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng nói: "Tần huynh, cấp hai mươi mốt!"
Tần Phong nhìn Diệp Quân trong điện một cái rồi phất tay.
Rất nhanh, trọng lực thời không trong điện đã tăng lên cấp hai mươi mốt.
Hai canh giờ trôi qua.
Trọng lực thời không trong điện được tăng lên cấp hai mươi hai!
Suốt khoảng thời gian này Tần Phong không rời khỏi, y càng xem càng kinh hãi. Mỗi lần y đều nghĩ là Diệp Quân đã đạt tới cực hạn rồi, nhưng một giây sau, Diệp Quân đã cho thấy y sai rồi!
Lại thêm hai canh giờ nữa trôi qua, trọng lực thời không trong điện đã tăng lên cấp hai mươi ba!
Cấp hai mươi ba!
Tần Phong bên ngoài điện trầm lặng, vẻ mặt nghiêm trọng!
Y bây giờ đã không còn gọi là kinh ngạc nữa, mà phải gọi là chấn động!
Giữa trưa hôm sau, trọng lực thời không trong điện đã lên đến cấp hai mươi lăm!
Trọng lực thời không nặng hơn bên ngoài gấp hai mươi lăm lần!
Đây là khái niệm gì?
Tần Phong nhìn chằm chằm Diệp Quân trong điện, ánh mắt phức tạp!
Tên điên!
Đây chính là suy nghĩ của y bây giờ!
Thái độ tu luyện của Diệp Quân này quá đáng sợ! Y có thể cảm nhận được thật ra mỗi một lần tăng cấp độ Diệp Quân đều rất hao sức, nhưng Diệp Quân lại thấy hưng phấn khích khi hao sức thế này!
Cực kỳ hưng phấn!
Y biết, Diệp Quân đang không ngừng khiêu chiến với cực hạn của chính mình!
Năm ngày trôi qua!
Lúc này, trọng lực thời không trong đại điện đã lên đến cấp ba mươi!
Trong điện, Diệp Quân chậm rãi xuất kiếm, chậm hệt như một ông cụ già nua. Nhưng thời gian trôi qua, tốc độ của hắn ban đầu nhanh hơn một chút, mà về sau thì càng lúc càng nhanh!
Hai canh giờ trôi qua, tốc độ của Diệp Quân đã ngang bằng với lúc ở ngoài!
Lúc này, hắn đã hoàn toàn thích ứng với trọng lực thời không cấp ba mươi!
Diệp Quân bỗng nói: "Tần huynh, cấp ba mươi mốt!"
Lúc này, trọng lực thời không bỗng hoàn toàn biến mất!
Diệp Quân ngẩn người!
Tần Phong bước vào, y nhìn Diệp Quân, lắc đầu cười: "Diệp huynh, cấp ba mươi đã là trọng lực thời không cao nhất ở Việt Thành rồi!"
Cao nhất!
Diệp Quân nhíu mày!
Tần Phong nhìn Diệp Quân như nhìn một con quái vật!
Diệp Quân gật đầu sau đó nằm trên đất, hai mắt chầm chậm khép lại!
Cảm ngộ!
Thời gian này, cảm ngộ của hắn về không gian có bước tiến cực lớn.
Có ba điểm: Hiểu rõ không gian, dung nhập vào không gian, vượt khỏi không gian!
Không gian có quy luật cả đấy, chỉ cần nắm rõ quy luật này thì đã thành công một nửa.
Thật ra sức mạnh bây giờ của hắn đã đủ để dễ dàng huỷ diệt không gian, sau đó lợi dụng sự bùng nổ của không gian để sản sinh ra sức mạnh lớn hơn!
Cũng có nghĩa là cảnh giới Diệt Không!
Nhưng hắn không chọn đột phá!
Vì hắn cảm thấy hắn vẫn còn có thể đẩy cực hạn của mình lên thêm!
Thực chiến!
Diệp Quân bỗng ngồi dậy, hắn nhìn Tần Phong: "Tần huynh, cọ xát chút không?"
Thứ bây giờ hắn cần chính là thực chiến!
Nghe vậy, mi mắt Tần Phong giật giật: "Huynh đừng đùa! Huynh nhìn ta tròn trĩnh cỡ này, huynh thấy ta có giống một kẻ biết đánh nhau không? Lượn một vòng trong kỹ viện thì được chứ đánh nhau thì thôi bỏ đi!"
Diệp Quân cười khổ.
Tần Phong trầm giọng nói: "Huynh muốn thực chiến à?"
Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy!"
Tần Phong nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Tới thư viện Quan Huyên đấu hạng!"
Diệp Quân hơi ngờ vực: "Đấu hạng là gì?"
Sắc mặt Tần Phong trở nên hơi quái lạ: "Lẽ nào huynh không biết thư viện Quan Huyên có một Võ Bảng?"
Diệp Quân lắc đầu: "Không biết!"
Hắn vừa đến Trung Thổ Thần Châu thì đã tới Đạo Môn, mà Đạo Môn thì... thôi đừng nhắc! Nói nhiều sẽ rớt nước mắt đấy!
Tần Phong giải thích: "Ở thư viện Quan Huyên có một Võ Bảng, tất cả thiên tài ở Trung Thổ Thần Châu và dưới Trung Thổ Thần Châu đều có thể tham gia, chỉ cần không quá hai mươi tuổi là được. Thiên tài trong Võ Bảng này chính là mục tiêu của lớp trẻ ở Trung Thổ Thần Châu, cũng đại diện cho chất lượng của thiên tài ở Trung Thổ Thần Châu".
Diệp Quân lắc đầu: "Ta không phải là người của thư viện Quan Huyên!"
Tần Phong cười nói: "Không phải người của thư viện Quan Huyên cũng tham gia được".
Diệp Quân im lặng.
Tần Phong lại nói: "Có thưởng đấy!"
Diệp Quân vội hỏi Tần Phong: "Thưởng gì vậy?"
Tần Phong cười đáp: "Đứng thứ mười thì mỗi tháng được phát năm mươi vạn kim tinh, đứng thứ chín mỗi tháng được bảy mươi vạn, thứ tám mỗi tháng được một trăm vạn, thứ bảy mỗi tháng được một trăm ba mươi vạn... Đứng thứ ba mỗi tháng được ba trăm vạn kim tinh, đứng thứ hai mỗi tháng nhận bốn trăm vạn, đứng thứ nhất mỗi tháng nhận năm trăm vạn kim tinh và thêm mười vạn tiên tinh!"
Năm trăm vạn kim tinh!
Mười vạn tiên tinh!
Vẻ mặt Diệp Quân xao động!
Số kim tinh của hắn bây giờ không ít, nhưng cũng cực kỳ hao, thời gian tu luyện gần đây hắn đã tiêu hết gần bốn mươi vạn kim tinh rồi!
Cũng nhờ Tần Phong cho hắn tu luyện miễn phí, nếu không thì còn tốn hơn nữa!
Tần Phong lại nói: "Quan trọng nhất là nếu huynh đạt được hạng nhất thì sẽ có khả năng gặp được một tia hình ảnh mà Kiếm Chủ Nhân Gian để lại!"
Nghe vậy, Diệp Quân ngẩn người: "Hình ảnh Kiếm Chủ Nhân Gian để lại?"
Tần Phong gật đầu: "Đúng vậy! Nếu Kiếm Chủ Nhân Gian vui thì biết đâu sẽ cho huynh truyền thừa nào đó, thế thì lời to rồi! Đương nhiên, cũng không nhất định sẽ xuất hiện đâu, trừ phi huynh rất đặc biệt, vì nhiều năm qua ngài ấy chỉ xuất hiện đúng một lần, đó đã là chuyện của mấy ngàn năm trước rồi!"
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Diệp Quân bỗng thấy hơi chờ mong, đương nhiên hắn không quan tâm đến truyền thừa gì cả, điều hắn quan tâm là có thể gặp được Kiếm Chủ Nhân Gian!
Nếu gặp được Kiếm Chủ Nhân Gian, nói không chừng có thể mượn được kiếm Thanh Huyên luôn!
Tuy cơ hội không lớn lắm nhưng cũng là một cơ hội!
Nghĩ thế, Diệp Quân thầm hỏi: "Tháp gia, ta nhớ trước đây ngươi từng nói ngươi quen Kiếm Chủ Nhân Gian, đúng không?"
Tiểu Tháp đáp: "Đúng!"
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: "Nếu ta lấy được hạng nhất, ông ấy có nể mặt ngươi mà xuất hiện không?"
Tiểu Tháp im lặng một lát, đáp: "Đương nhiên! Tuy ông ấy rất lợi hại nhưng cũng không dám không nể mặt Tiểu Tháp ta đâu!"
...
Chương 137: Rất đơn giản
Đấu hạng!
Nghe Tháp gia nói thế, Diệp Quân quyết định đến thư viện Quan Huyên để tham gia đấu hạng!
Vì bây giờ hắn muốn đến đế tộc Bất Tử mượn kiếm là chuyện không thực tế!
Kiếm Thanh Huyên là bội kiếm của Kiếm Chủ Nhân Gian, sao người ta có thể vô duyên vô cớ cho mình mượn được?
Thế nên muốn lấy được kiếm Thanh Huyên, cách tốt nhất là đến mượn Kiếm Chủ Nhân Gian.
Mặc dù hắn cũng biết chuyện này cũng không thiết thực lắm.
Nhưng vì Nạp Lan Ca, hắn muốn thử.
Nghĩ thế Diệp Quân nhìn Tần Phong hỏi: “Tần huynh, đấu hạng có yêu cầu gì không?”
Tần Phong cười nói: “Có hai yêu cầu, một là phải dưới hai mươi lăm tuổi, hai là chưa từng làm chuyện xấu hèn hạ nào”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Tần Phong do dự nói: “Diệp huynh, huynh có muốn khiêu chiến giấu tên không?”
Diệp Quân ngạc nhiên: “Giấu tên?”
Tần Phong gật đầu: “Đúng thế, Võ Bảng này có thể giấu tên khiêu chiến”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tại sao Tần huynh lại đề nghị thế?”
Tần Phong lắc đầu cười nói: “Diệp huynh, huynh không biết lòng người trong thế đời này hiểm ác, còn chưa đến một năm nữa huynh phải tham gia cuộc chiến tranh giành số mệnh, huynh nghĩ cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo rất công bằng sao? Không đơn giản như thế! Cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo là một trận đánh cược của các thế lực, vũng nước này rất sâu”.
Y ngừng một chốc rồi nói tiếp: “Thế nên lời đề nghị của ta là huynh giấu tên khiêu chiến, miễn cho bị các thế lực nhằm vào, một khi bị họ nhắm vào, mọi kế hoạch đều sẽ hỏng hết”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Tần Phong gật đầu: “Còn nữa Diệp huynh, huynh phải cẩn thận với nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ”.
Diệp Quân nhíu mày.
Tần Phong trầm giọng: “Theo ta được biết sau khi nhà họ An bị Diệp chủ tịch trừng trị, cả nhà họ An đều rất không phục”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Nhà họ An bị Diệp chủ tịch trừng phạt ư? Diệp chủ tịch đó là cô gái Diệp Quan Chỉ sao?”
Tần Phong gật đầu: “Đúng thế, cô ấy là chủ tịch văn viện của tổng viện thư viện Quan Huyên, quyền thế rất lớn, sau khi cô ấy đến Trung Thổ Thần Châu, không chỉ phế chức Lục Triều Văn mà còn trừng trị nhà họ An…”
Nói đến đây vẻ mặt y trở nên nghiêm trọng: “Cô ấy trừng trị rất nặng, không chỉ giết An Phi đó mà còn phế chức gia chủ đương nhiệm của nhà họ An, có thể nói cô ấy không hề giữ lại chút mặt mũi nào cho nhà họ An cả”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Hắn không ngờ Diệp Quan Chỉ lại là người của tổng viện thư viện Quan Huyên, hơn nữa còn là chủ tịch văn viện.
Tần Phong bỗng muốn nói lại thôi.
Diệp Quân nhìn Tần Phong cười nói: “Tần huynh, ta đến từ một nơi rất nhỏ nên hoàn toàn không hiểu tranh đấu của các gia tộc này, nếu Tần huynh có thể chỉ rõ, ta cảm thấy rất biết ơn”.
Tần Phong nói: “Diệp huynh, nói thật ta không muốn nói quá nhiều về những chuyện này, nhưng mấy chuyện này có thể liên quan đến huynh nên huynh đệ à, ta phải làm người nhiều chuyện rồi. Theo ta được biết, nhà họ An đã đang liên hệ với các nhân vật tầm cỡ của nhà họ An ở tổng viện thư viện Quan Huyên, chắc chắn chúng sắp nhắm vào Diệp chủ tịch”.
Diệp Quân sa sầm mặt mày.
Tần Phong nói tiếp: “Đây là thứ yếu, mọi người đều biết Diệp chủ tịch muốn mượn chuyện này để đánh tiếng với các gia tộc khác, nói cách khác lần này Diệp chủ tịch làm thế chắc chắn sẽ chọc giận mấy gia tộc và tông môn đó, họ sẽ hợp sức lại nhắm vào Diệp chủ tịch”.
Diệp Quân trầm giọng: “Cô ấy sẽ gặp nguy hiểm đúng không?”
Tần Phong lắc đầu: “Vẫn chưa đến nỗi thế, chưa kể nhà họ An, dù là mấy gia tộc thời xưa siêu cấp ở Trung Thổ Thần Châu cũng không dám nói muốn làm hại Diệp chủ tịch, dù sao cô ấy cũng là đệ tử của viện chủ Thư Hiền, hơn nữa sư tỷ của cô ấy là Thanh Khưu, họ sẽ không ngốc đến mức làm chuyện này, nhưng…”
Nói đến đây, y nhìn Diệp Quân: “Không dám giết cô ấy nhưng không có nghĩa không thể xử lý cô ấy. Theo tôi đoán, tiếp theo sẽ có hai kết quả, một là nếu Diệp chủ tịch không bị điều đi, thậm chí còn để cô ấy đến chủ trì cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo lần này thì cô ấy thắng, còn nếu cô ấy bị điều đi, tức là đám gia tộc đó đã thắng”.
Diệp Quân im lặng không lên tiếng, hắn không ngờ chuyện này lại phức tạp như vậy.
Nói thật hắn cũng có chút thiện cảm với Diệp Quan Chỉ, không mong đối phương bị liên lụy vì chuyện này.
Tần Phong nói tiếp: “Diệp huynh, một khi cô ấy bị điều đi, tiếp đó nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ sẽ nhằm vào huynh. Nếu chúng muốn giữ thể diện thì sẽ không công khai nhằm vào huynh, còn nếu chúng không cần mặt mũi nữa thì huynh sẽ gặp nguy hiểm. Thế nên ta khuyên huynh bây giờ cố gắng đừng làm gì quá mức phô trương, khiêm tốn một chút, tranh thủ thời gian phát triển bản thân, nếu không chúng mà nhìn thấy thực lực của huynh tăng nhanh quá chắc chắn sẽ liều mạng tiêu diệt huynh”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Tần Phong cười nói: “Diệp huynh, ta sẽ ở Trung Thổ Thần Châu một thời gian, đến lúc đó nếu huynh có gì cần cứ tìm đến ta”.
Diệp Quân lắc đầu: “Tần huynh, huynh đã giúp ta nhiều lắm rồi”.
Tần Phong cười nói: “Chẳng có gì nhiều cả, đều là vài tin tức mà ta biết được thôi. Tiên Bảo Các bọn ta giỏi nhất là những việc như vậy, nên sau này nếu huynh có gì cần cứ tìm đến ta, ta không đánh nhau được nhưng điều tra vài chuyện mà huynh không biết thì vẫn rất đơn giản”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy ta cảm ơn huynh trước”.
Hắn chắp tay lại nói: “Tần huynh, ta muốn mua một ít đồ của huynh”.
Tần Phong hơi thắc mắc: “Gì cơ?”
Diệp Quân thấp giọng nói vài câu.
Tần Phong cười nói: “Được, huynh đợi một lát”.
Nói rồi y xoay người đi.
Một lúc sau Tần Phong lại xuất hiện trước mặt Diệp Quân, y lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Diệp Quân: “Giảm giá cho huynh, một trăm vạn kim tinh”.
Một trăm vạn!
Chương 138: Tặng quà
Mặc dù Diệp Quân cảm thấy rất đau ví nhưng vẫn đưa cho Tần Phong.
Tần Phong bật cười, cất chiếc nhẫn vào.
Diệp Quân lại kéo Tần Phong hỏi vài chuyện về tái tạo thân xác.
Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Quân chắp tay: “Tần huynh, sau này chúng ta có duyên gặp lại”.
Nói rồi hắn xoay người đi.
Tần Phong nhìn Diệp Quân đi khỏi đó, im lặng không nói gì.
Thật ra y vốn dĩ chỉ muốn làm quen với Diệp Quân, không nghĩ đến việc có thể làm thân với hắn, dù sao đối thủ của Diệp Quân cũng là nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ.
Nhưng sau mấy ngày tiếp xúc, y đã thay đổi suy nghĩ.
Người này quá lợi hại.
Tiềm năng rất lớn.
Thế nên y chọn cách làm thân.
Bây giờ sở dĩ Tiên Bảo Các có thể lớn mạnh như vậy có một nguyên nhân quan trọng, đó là năm đó các chủ của Tiên Bảo Các đầu tư vào Kiếm Chủ Nhân Gian.
Muốn làm ăn thì phải hiểu đầu tư, ngoài sản nghiệp đầu tư còn phải học đầu tư vào con người.
Nếu sau này Diệp Quân có thể trở thành Kiếm Đế thì Tần Phong y là bạn của một Kiếm Đế, lúc đó tiếng nói của y ở Tiên Bảo Các sẽ khác hẳn.
Nội bộ Tiên Bảo Các cũng có tranh giành.
Phân lượng của thân phận là bạn của một Kiếm Đế không phải nặng bình thường.
…
Diệp Quân chưa đi khỏi Tiên Bảo Các mà đi tìm Mạc Nhã.
Hắn nghĩ vẫn nên tự mình đến cảm ơn.
Trong phòng, Mạc Nhã mỉm cười: “Chúc mừng Diệp công tử trở thành Kiếm Tiên”.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, sau đó nghiêm túc nói: “Mạc Nhã cô nương, cảm ơn cô lúc đầu đã giúp đỡ, mặc dù ta không quyền không thế nhưng sau này nếu Mạc Nhã cô nương có cần gì thì ta sẽ tận lực giúp đỡ”.
Nghe nói Mạc Nhã vui mừng, thật ra cô ta không cần Kiếm Đế, phân lượng của thân phận Kiếm Tiên rất nặng.
Mạc Nhã nói: “Diệp công tử, ngươi khách sáo quá”.
Diệp Quân bỗng xòe tay ra, một chiếc hộp bay đến trước mặt Mạc Nhã.
Mạc Nhã khó hiểu: “Đây là?”
Diệp Quân cười nói: “Đây là năm viên long đan”.
Nghe thế vẻ mặt Mạc Nhã thay đổi, cô ta muốn từ chối, Diệp Quân cười nói: “Đây là chút tâm ý của ta, cô nhận đi”.
Mạc Nhã do dự nói: “Được rồi”.
Cô ta vừa nói vừa nhận lấy cái hộp, cảm thấy rất ấm áp.
Mặc dù từ lúc đầu, mục đích của cô ta rất rõ ràng nhưng phải nói người đàn ông trước mặt quả thật rất tốt.
Diệp Quân đứng dậy nói: “Mạc Nhã cô nương, ta không làm phiền cô nữa, tạm biệt”.
Mạc Nhã gật đầu: “Diệp công tử đi thong thả”.
Diệp Quân ôm quyền, sau đó đứng lên đi khỏi đó.
Nhìn bóng lưng Diệp Quân, Mạc Nhã khẽ nói: “Có thực lực, đẹp trai, lại còn tốt tính…”
Nói rồi cô ta không biết nghĩ đến cái gì, mặt bỗng đỏ bừng.
...
Diệp Quân không đi thẳng đến thư viện Quan Huyên mà quay về Đạo Môn trước, vừa về đến Đạo Môn, Nam Lăng Nhất Nhất đã xuất hiện trước mặt hắn.
Nam Lăng Nhất Nhất chớp mắt cười rất tươi: “Đi tu luyện rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Nam Lăng Nhất Nhất nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Thực lực của đệ chắc chắn đã tăng lên không ít nhỉ”.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó hắn lấy một chiếc nhẫn ra rồi đưa cho Nam Lăng Nhất Nhất: “Cho tỷ”.
Nam Lăng Nhất Nhất hơi ngạc nhiên: “Đây là?”
Diệp Quân cười nói: “Tự mình xem đi”.
Hắn vừa nói vừa đi đến đại điện.
Nam Lăng Nhất Nhất đứng đó tò mò, cô ấy mở chiếc nhẫn ra, mười mấy quyển trục cổ xuất hiện trước mặt cô ấy.
Khi nhìn thấy mấy quyển trục này, cô ấy sửng sốt.
Những thứ này đều là vài thuật pháp, hơn nữa thấp nhất đã là cấp Thiên, trong đó còn có một cuốn tâm pháp tu luyện về thuật pháp, quan trọng nhất đây là cuốn tâm pháp cấp Thiên.
Cô ấy là một thần pháp sư, thích nhất là nghiên cứu thuật pháp nhưng tiếc là Đạo Môn quá nghèo, Đạo hòa thượng cũng chỉ hiểu sơ sơ về thuật pháp nên cô ấy tu luyện cũng cực kỳ khó khăn, cái gì cũng cần phải dựa vào bản thân tìm tòi mày mò.
Hơn nữa đến giờ cô ấy cũng không có một cuốn thuật pháp cấp cao nào.
Còn tâm pháp thì càng không có.
Nhìn mấy quyển trục trước mặt, Nam Lăng Nhất Nhất sửng sốt một lúc, một lúc sau cô ấy sờ nhẹ vào quyển trục đó, nở nụ cười rạng rỡ.
Cô ấy rất thích những quyển trục này.
Nhưng ...
Cô ấy càng để ý đến tâm ý của cậu thanh niên đó hơn.
Hôm đó cô ấy cũng chỉ tùy ý nói một câu.
Cậu thanh niên đó lại nhớ lời cô ấy.
Chương 139: Đông Lý Mạch
Trong điện, Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân: “Con muốn đi tham gia đấu hạng Võ Bảng à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Đạo hòa thượng im lặng một lúc rồi nói: “Có tự tin không?”
Diệp Quân nói: “Có”.
Đạo hòa thượng cười nói: “Vậy thì đi đi”.
Diệp Quân hơi cúi người xuống: “Vâng”.
Nói rồi hắn xoay người đi.
Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Quá bí ẩn!
Càng tiếp xúc với Diệp Quân lâu, ông ấy càng cảm thấy cậu thanh niên này quá bí ẩn.
Lúc này ông ấy cũng đã hiểu người đứng đằng sau cậu thanh niên này chắc chắn không phải người bình thường.
Có thể tiêu diệt được tộc Chân Long, chèn ép được tộc Thần Qua, năng lực khủng khiếp đến mức nào?
Đạo hòa thượng lắc đầu, ông ấy xoay người nhìn cảnh tượng trước mặt khẽ nói: “Tiên tổ, nếu người đang ở trên trời có linh thiêng thì độ trì cho cậu thanh niên này nhé, nếu không Đạo Môn chúng ta sẽ bị diệt vong”.
...
Diệp Quân ra khỏi đại điện thì nhìn thấy Nam Lăng Nhất Nhất.
Nam Lăng Nhất Nhất chớp mắt, cong môi cười, cô ấy cười lên thật sự rất đẹp, có hai lúm đồng tiền.
Diệp Quân hỏi: “Sư tỷ, sao thế?”
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Cảm ơn”.
Diệp Quân mỉm cười: “Đừng khách sáo”.
Nam Lăng Nhất Nhất hỏi: “Sư đệ, đệ muốn ra ngoài sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta muốn đến thư viện Quan Huyên tham gia đấu hạng Võ Bảng”.
Đấu hạng Võ Bảng!
Nam Lăng Nhất Nhất chớp mắt: “Cố lên!”
Diệp Quân cười nói: “Vâng”.
Nói rồi hắn bỗng ngự kiếm bay lên, thoáng chốc đã biến mất vào tận chân trời.
Nam Lăng Nhất Nhất nhìn kiếm quang trên bầu trời, im lặng một lúc mới khẽ nói: “Mình cũng phải cố gắng”.
Nói xong, cô ấy xoay người đi.
...
Thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu nằm ở dãy núi Kỳ Liên, cả dãy núi Kỳ Liên dài mấy vạn dặm, trong những ngọn núi mấy vạn dặm này có hàng trăm tiên mạch, có thể nói thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu là thánh địa tu luyện.
Khi còn cách dãy núi Kỳ Liên hàng ngàn dặm, Diệp Quân cảm nhận được nguồn linh khí cực kỳ dày, càng đi về phía trước, linh khí càng nhiều, càng thuần khiết.
Vẻ mặt Diệp Quân thay đổi.
Bây giờ hắn đã biết tại sao rất nhiều người lại muốn đến thư viện Quan Huyên này rồi.
Tu luyện ở nơi này thì dù là một con lợn chắc cũng có thể tu luyện thành tinh.
Môi trường tu luyện rất quan trọng.
Không lâu sau, Diệp Quân đã đến dưới chân núi Kỳ Liên, hắn ngẩng đầu lên nhìn, cả núi Kỳ Liên hệt như một thanh kiếm treo ngược, lơ lửng giữa trời đất, có gần một ngàn thác nước đổ xuống từ trên đỉnh núi, cực kỳ tráng lệ.
Loáng thoáng có thể nhìn thấy vài cung điện xa hoa trên đỉnh núi, quy mô của mấy cung điện này rất lớn, sương mù bao quanh như tiên cảnh.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Diệp Quân thầm cảm thán.
Thư viện Quan Huyên ở Nam Châu quả thật là không thể nào so được với thư viện trước mắt.
Diệp Quân đi về phía trước, thư viện Quan Huyên rất lớn nhưng hắn lại không quen đường nên đành phải tìm người hỏi thăm.
Không lâu sau hắn nhìn thấy một chàng trai, gã mặc một bộ đồ dài rộng màu đỏ nhạt, cầm một cái quạt gấp, nở nụ cười nhàn nhạt.
Diệp Quân đi đến cạnh gã, mỉm cười: “Vị huynh đài, ta hỏi một chút, muốn khiêu chiến Võ Bảng thì phải đến đâu?”
Nghe nói thế, chàng trai hơi sửng sốt, sau đó gã nhìn Diệp Quân cười nói: “Ngươi muốn tham gia đấu hạng Võ Bảng à?”
Diệp Quân gật đầu: “Muốn thử sức”.
Chàng trai đó chỉ về phía sau cười nói: “Nhìn thấy ngọn núi đó không? Đó là núi Thần Võ, Võ Bảng khiêu chiến ở trên núi”.
Diệp Quân chắp tay nói: “Cảm ơn”.
Nói rồi hắn xoay người đi về hướng núi Thần Võ.
Chàng trai nhìn bóng lưng Diệp Quân cười nói: “Không cầm kiếm nhưng cả người lại như một thanh kiếm sắc bén đang đợi công kích… Kiếm Tiên! Kiếm Tiên trẻ như thế, thú vị đấy”.
Lúc này một giọng nói bỗng vang lên bên tai gã: “Cậu thanh niên này không đơn giản”.
Chàng trai mỉm cười: “Nếu là Đại Kiếm Tiên thì vẫn có thể nói thế được, Kiếm Tiên… chỉ có thể xem là bình thường”.
Giọng nói đó trầm giọng nói: “Khuyết điểm lớn nhất của ngươi là khinh thường người khác”.
Chàng trai không nghĩ thế, cười nói: “Không phải ta xem thường người khác mà là trong giới trẻ ở Trung Thổ Thần Châu, ngoài Yêu tộc và hệ Ngân Hà thì không ai có thể khiến ta xem trọng”.
Gã ngừng lại, sau đó cười nói: “Ta biết ta rất ngông nghênh, tự phụ, hôm nay đến đây gặp Diệp chủ tịch, ta mong cô ta có thể đánh bại ta, trị cái bệnh ngông nghênh và tự phụ của ta”.
Nói xong, gã đi lên núi.
Không lâu sau, gã đã lên đến đỉnh núi, vừa lên đến đỉnh núi, một ông lão bỗng xuất hiện trước mặt gã.
Chàng trai hơi cúi người với ông lão: “Ta là Đông Lý Mạch ở đế tộc Bất Tử, hôm nay đến đây muốn gặp Diệp chủ tịch”.
Đông Lý Mạch!
Đế tộc Bất Tử!
Nghe thế ông lão biến sắc.
Được biết đến là thiên tài mạnh nhất sau Kiếm Chủ Nhân Gian.
Cũng là ứng cử viên nổi nhất trong cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo lần này.
Sự lạnh nhạt trên gương mặt ông lão biến mất, thay vào đó là vẻ hiền hòa: “Mạch công tử đợi một chút”.
Nói xong, ông ta xoay người đi.
Đông Lý Mạch nhìn xung quanh khẽ cười: “Thư viện Quan Huyên này đúng là tiên cảnh nhân gian”.
Lúc này ông lão trước đó xuất hiện trước mặt Đông Lý Mạch.
Ông lão cúi người xuống: “Mạch công tử, Diệp chủ tịch cho mời”.
Đông Lý Mạch chắp tay lại: “Cảm ơn”.
Gã vừa nói vừa đi về phía đằng xa.
Sau khi đi qua đình viện, Đông Lý Mạch đi đến một biệt viện, có một cô gái đang ngồi trước bàn sách phê duyệt gì đó trong một mái chòi.
Chương 140: Lần gặp mặt cuối cùng
Cô gái này chính là Diệp Quan Chỉ.
Sau khi phế truất Lục Triều Văn, chuyện của thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Lục Châu tạm thời do cô ấy phụ trách.
Đông Lý Mạch dừng bước, hơi cúi người: “Chào Diệp chủ tịch”.
Diệp Quan Chỉ buông cây bút trong tay xuống nói: “Mạch công tử có việc gì?”
Đông Lý Mạch nhìn Diệp Quan Chỉ, mỉm cười: “Nghe danh Diệp chủ tịch văn võ song toàn, ta bất tài, muốn xin chỉ giáo”.
Nói rồi gã nhìn thẳng vào Diệp Quan Chỉ, mặc dù trên mặt vẫn hiện lên nụ cười nhưng lại có chút ý tứ khiêu khích.
Diệp Quan Chỉ nói: “Mạch công tử, cảnh giới của ta hơn hẳn ngươi, không công bằng”.
Đông Lý Mạch cười nói: “Ta không để tâm”.
Mười ngón tay Diệp Quan Chỉ đan vào nhau, nhìn Đông Lý Mạch: “Mạch công tử, ta không thích đánh nhau”.
Đông Lý Mạch nhìn thẳng vào Diệp Quan Chỉ cười nói: “Diệp chủ tịch xem thường ta sao?”
Vừa dứt lời, khí tức bí ẩn bỗng vây lấy gã.
Đông Lý Mạch híp mắt, quay đầu lại nhìn, cách đó không xa có một thị vệ mặc áo giáp vàng.
Nhìn thấy người này, sắc mặt Đông Lý Mạch trở nên trầm trọng.
Quan Huyên Vệ.
Lúc này Diệp Quan Chỉ vung tay phải lên, Quan Huyên Vệ đó lùi về lại.
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Mạch công tử, đúng là ta không thích đánh nhau thật, mời về cho”.
Đông Lý Mạch im lặng một lúc, sau đó nhìn Diệp Quan Chỉ: “Diệp chủ tịch, nếu hôm nay ta nhất quyết muốn đánh thì sao?”
Diệp Quan Chỉ bỗng hỏi: “Mạch công tử, ngươi đến đây, tộc trưởng các ngươi biết chứ?”
Đông Lý Mạch nhìn Diệp Quan Chỉ: “Không biết”.
Diệp Quan Chỉ gật đầu: “Ngươi về hỏi tộc trưởng các ngươi xem, nếu ông ta đồng ý thì ta đánh với ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Đông Lý Mạch nhíu mày còn muốn nói gì đó, Diệp Quan Chỉ cười nói: “Ta còn có việc”.
Đông Lý Mạch nhìn Diệp Quan Chỉ, lần này gã không ép buộc nữa mà xoay người rời đi.
Sau khi Đông Lý Mạch đi, một người phụ nữ lớn tuổi xuất hiện bên cạnh Diệp Quan Chỉ.
Bà lão trầm giọng nói: “Người này ngông nghênh lắm, tại sao con không chỉnh đốn lại hắn một chút?”
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Gã không phải như thế, gã cố ý, muốn phá vỡ quy tắc để lập lại”.
Bà lão nhìn Diệp Quan Chỉ: “Phá vỡ quy tắc để lập lại ư?”
Diệp Quan Chỉ gật đầu: “Gã đã đạt đến cực hạn ở Trung Thổ Thần Châu, muốn đột phá lần nữa, rất khó nhưng nếu hôm nay gã bại trong tay ta thì gã có thể lên một tầng nữa”.
Bà lão trầm giọng nói: “Con không muốn để gã lên một tầng nữa à?”
Diệp Quan Chỉ im lặng một lúc khẽ nói: “Đúng là ta không thích đánh nhau thật”.
Bà lão khó hiểu: “Chỉ vì nguyên nhân này thôi sao?”
Diệp Quan Chỉ mỉm cười, cầm bút lên tiếp tục phê duyệt tài liệu, sau đó bình tĩnh nói: “Ta sợ ta đánh chết gã”.
Bà lão: “…”
Diệp Quan Chỉ bỗng hỏi: “Bây giờ Diệp công tử đó đang làm gì?”
Bà lão nhìn Diệp Quan Chỉ nói: “Vừa nhận được tin hắn đến thư viện rồi, hình như muốn tham gia đấu hạng Võ Bảng!”
Đấu hạng Võ Bảng!
Diệp Quan Chỉ ngẫm nghĩ rồi nói: “Đáng tiếc”.
Bà lão hỏi: “Tiếc cái gì?”
Diệp Quan Chỉ khẽ nói: “Thiên tài như vậy mà không thể vào thư viện, đây là tổn thất của thư viện”.
Bà lão hơi thắc mắc: “Hình như con rất xem trọng Diệp công tử này”.
Diệp Quan Chỉ mỉm cười: “Người có biết thiên tài của gia tộc lớn và thiên tài của các gia tộc ở tầng thấp có gì khác biệt không?”
Bà lão lắc đầu.
Diệp Quan Chỉ khẽ nói: “Trong mắt các thiên tài xuất thân từ gia tộc lớn chỉ có được mất và lợi ích, họ xem thường hầu hết chúng sinh, thứ họ nhìn thấy là lợi ích của mình và lợi ích của gia tộc mình. Nói cách khác đám con cháu của gia tộc lớn đều đã thoát khỏi quần chúng”.
Bà lão hỏi: “Nhưng ta nghĩ thiên tài ở tầng thấp cũng ích kỷ giống thế, thứ họ theo đuổi có gì khác với những người kia”.
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Đúng thế, nhưng họ biết sự khó khăn và cực nhọc của người thế giới tầng thấp”.
Cô ấy ngừng một lúc, lại nói tiếp: “Ta mong bên cạnh mình có thêm vài người đến từ các gia tộc ở tầng thấp”.
Bà lão im lặng không nói.
Diệp Quan Chỉ bỗng hỏi: “Tổng viện có tin tức chưa?”
Bà lão lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa có nhưng chắc sắp có rồi”.
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Đến giờ rất nhiều người trong thư viện đều nghĩ ta đang làm lớn chuyện, cố ý chèn ép gia tộc lớn, mà họ đều bỏ qua một vấn đề, vấn đề này là cốt lõi của thư viện chúng ta: công bằng, công chính, công lý”.
Nói rồi cô ấy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, khẽ nói: “Đến giờ không có ai để ý đến Diệp công tử đó, cuộc chiến công bằng của hắn và An Mục trong cuộc tỷ võ của thư viện nhưng đổi lại là việc đối xử không công bằng, mà thư viện chúng ta không chỉ không lấy lại công bằng cho hắn mà ngược lại còn ép hắn. Ta tin chắc Diệp công tử không phải là người duy nhất, chắc chắn có rất nhiều điều bất công xảy ra ở thế giới dưới tầng đáy này mà chúng ta không hề hay biết”.
Nói đến đây cô ấy lắc đầu: “Trật tự trước thư viện chúng ta là trật tự gì? Là trật tự Đạo Môn, tại sao trật tự Đạo Môn bị thư viện chúng ta thay thế? Là vì quá mục nát, mà bây giờ thế lực các gia tộc lớn và tông môn lớn nội bộ thư viện chúng ta bảo vệ lẫn nhau, trong thư viện có rất nhiều người đã sắp quên mất mục đích ban đầu lập ra thư viện của Kiếm Chủ Nhân Gian rồi”.
Bà lão do dự, sau đó nói: “Con có thể đừng quản chuyện này không?”
Diệp Quan Chỉ lắc đầu: “Tại sao Kiếm Chủ Nhân Gian lại lập ra thư viện Quan Huyên? Ông ấy muốn thiết lập trái tim cho thế giới này, lập mạng sống cho tất cả chúng sinh, mang lại hòa bình cho tất cả các thế hệ... Đây là mục tiêu cả đời của ông ấy, bất cứ người đời sau nào của thư viện Quan Huyên cũng nên phấn đấu vì mục tiêu này. Nếu thư viện có vấn đề gì thì sửa đổi trong thư viện, nếu thế giới có vấn đề thì sửa đổi thế giới”.
Bà lão đang định nói gì đó, một ông lão đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Diệp Quan Chỉ, hơi cúi người với Diệp Quan Chỉ rồi nói: “Nội các có lệnh, Diệp chủ tịch lập tức quay về tổng viện”.
Diệp Quan Chỉ im lặng rồi khẽ nói: “Nhà họ An và Thiên Long viễn cổ có mưu đồ rồi, quả nhiên động đến lợi ích của những người ở tầng trên xã hội hệt như đang tước đoạt mạng sống của họ”.
Cô ấy đặt bút xuống, sau đó nói: “Đi gặp Diệp công tử đi, có lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng”.
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng nói: "Tần huynh, cấp hai mươi mốt!"
Tần Phong nhìn Diệp Quân trong điện một cái rồi phất tay.
Rất nhanh, trọng lực thời không trong điện đã tăng lên cấp hai mươi mốt.
Hai canh giờ trôi qua.
Trọng lực thời không trong điện được tăng lên cấp hai mươi hai!
Suốt khoảng thời gian này Tần Phong không rời khỏi, y càng xem càng kinh hãi. Mỗi lần y đều nghĩ là Diệp Quân đã đạt tới cực hạn rồi, nhưng một giây sau, Diệp Quân đã cho thấy y sai rồi!
Lại thêm hai canh giờ nữa trôi qua, trọng lực thời không trong điện đã tăng lên cấp hai mươi ba!
Cấp hai mươi ba!
Tần Phong bên ngoài điện trầm lặng, vẻ mặt nghiêm trọng!
Y bây giờ đã không còn gọi là kinh ngạc nữa, mà phải gọi là chấn động!
Giữa trưa hôm sau, trọng lực thời không trong điện đã lên đến cấp hai mươi lăm!
Trọng lực thời không nặng hơn bên ngoài gấp hai mươi lăm lần!
Đây là khái niệm gì?
Tần Phong nhìn chằm chằm Diệp Quân trong điện, ánh mắt phức tạp!
Tên điên!
Đây chính là suy nghĩ của y bây giờ!
Thái độ tu luyện của Diệp Quân này quá đáng sợ! Y có thể cảm nhận được thật ra mỗi một lần tăng cấp độ Diệp Quân đều rất hao sức, nhưng Diệp Quân lại thấy hưng phấn khích khi hao sức thế này!
Cực kỳ hưng phấn!
Y biết, Diệp Quân đang không ngừng khiêu chiến với cực hạn của chính mình!
Năm ngày trôi qua!
Lúc này, trọng lực thời không trong đại điện đã lên đến cấp ba mươi!
Trong điện, Diệp Quân chậm rãi xuất kiếm, chậm hệt như một ông cụ già nua. Nhưng thời gian trôi qua, tốc độ của hắn ban đầu nhanh hơn một chút, mà về sau thì càng lúc càng nhanh!
Hai canh giờ trôi qua, tốc độ của Diệp Quân đã ngang bằng với lúc ở ngoài!
Lúc này, hắn đã hoàn toàn thích ứng với trọng lực thời không cấp ba mươi!
Diệp Quân bỗng nói: "Tần huynh, cấp ba mươi mốt!"
Lúc này, trọng lực thời không bỗng hoàn toàn biến mất!
Diệp Quân ngẩn người!
Tần Phong bước vào, y nhìn Diệp Quân, lắc đầu cười: "Diệp huynh, cấp ba mươi đã là trọng lực thời không cao nhất ở Việt Thành rồi!"
Cao nhất!
Diệp Quân nhíu mày!
Tần Phong nhìn Diệp Quân như nhìn một con quái vật!
Diệp Quân gật đầu sau đó nằm trên đất, hai mắt chầm chậm khép lại!
Cảm ngộ!
Thời gian này, cảm ngộ của hắn về không gian có bước tiến cực lớn.
Có ba điểm: Hiểu rõ không gian, dung nhập vào không gian, vượt khỏi không gian!
Không gian có quy luật cả đấy, chỉ cần nắm rõ quy luật này thì đã thành công một nửa.
Thật ra sức mạnh bây giờ của hắn đã đủ để dễ dàng huỷ diệt không gian, sau đó lợi dụng sự bùng nổ của không gian để sản sinh ra sức mạnh lớn hơn!
Cũng có nghĩa là cảnh giới Diệt Không!
Nhưng hắn không chọn đột phá!
Vì hắn cảm thấy hắn vẫn còn có thể đẩy cực hạn của mình lên thêm!
Thực chiến!
Diệp Quân bỗng ngồi dậy, hắn nhìn Tần Phong: "Tần huynh, cọ xát chút không?"
Thứ bây giờ hắn cần chính là thực chiến!
Nghe vậy, mi mắt Tần Phong giật giật: "Huynh đừng đùa! Huynh nhìn ta tròn trĩnh cỡ này, huynh thấy ta có giống một kẻ biết đánh nhau không? Lượn một vòng trong kỹ viện thì được chứ đánh nhau thì thôi bỏ đi!"
Diệp Quân cười khổ.
Tần Phong trầm giọng nói: "Huynh muốn thực chiến à?"
Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy!"
Tần Phong nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Tới thư viện Quan Huyên đấu hạng!"
Diệp Quân hơi ngờ vực: "Đấu hạng là gì?"
Sắc mặt Tần Phong trở nên hơi quái lạ: "Lẽ nào huynh không biết thư viện Quan Huyên có một Võ Bảng?"
Diệp Quân lắc đầu: "Không biết!"
Hắn vừa đến Trung Thổ Thần Châu thì đã tới Đạo Môn, mà Đạo Môn thì... thôi đừng nhắc! Nói nhiều sẽ rớt nước mắt đấy!
Tần Phong giải thích: "Ở thư viện Quan Huyên có một Võ Bảng, tất cả thiên tài ở Trung Thổ Thần Châu và dưới Trung Thổ Thần Châu đều có thể tham gia, chỉ cần không quá hai mươi tuổi là được. Thiên tài trong Võ Bảng này chính là mục tiêu của lớp trẻ ở Trung Thổ Thần Châu, cũng đại diện cho chất lượng của thiên tài ở Trung Thổ Thần Châu".
Diệp Quân lắc đầu: "Ta không phải là người của thư viện Quan Huyên!"
Tần Phong cười nói: "Không phải người của thư viện Quan Huyên cũng tham gia được".
Diệp Quân im lặng.
Tần Phong lại nói: "Có thưởng đấy!"
Diệp Quân vội hỏi Tần Phong: "Thưởng gì vậy?"
Tần Phong cười đáp: "Đứng thứ mười thì mỗi tháng được phát năm mươi vạn kim tinh, đứng thứ chín mỗi tháng được bảy mươi vạn, thứ tám mỗi tháng được một trăm vạn, thứ bảy mỗi tháng được một trăm ba mươi vạn... Đứng thứ ba mỗi tháng được ba trăm vạn kim tinh, đứng thứ hai mỗi tháng nhận bốn trăm vạn, đứng thứ nhất mỗi tháng nhận năm trăm vạn kim tinh và thêm mười vạn tiên tinh!"
Năm trăm vạn kim tinh!
Mười vạn tiên tinh!
Vẻ mặt Diệp Quân xao động!
Số kim tinh của hắn bây giờ không ít, nhưng cũng cực kỳ hao, thời gian tu luyện gần đây hắn đã tiêu hết gần bốn mươi vạn kim tinh rồi!
Cũng nhờ Tần Phong cho hắn tu luyện miễn phí, nếu không thì còn tốn hơn nữa!
Tần Phong lại nói: "Quan trọng nhất là nếu huynh đạt được hạng nhất thì sẽ có khả năng gặp được một tia hình ảnh mà Kiếm Chủ Nhân Gian để lại!"
Nghe vậy, Diệp Quân ngẩn người: "Hình ảnh Kiếm Chủ Nhân Gian để lại?"
Tần Phong gật đầu: "Đúng vậy! Nếu Kiếm Chủ Nhân Gian vui thì biết đâu sẽ cho huynh truyền thừa nào đó, thế thì lời to rồi! Đương nhiên, cũng không nhất định sẽ xuất hiện đâu, trừ phi huynh rất đặc biệt, vì nhiều năm qua ngài ấy chỉ xuất hiện đúng một lần, đó đã là chuyện của mấy ngàn năm trước rồi!"
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Diệp Quân bỗng thấy hơi chờ mong, đương nhiên hắn không quan tâm đến truyền thừa gì cả, điều hắn quan tâm là có thể gặp được Kiếm Chủ Nhân Gian!
Nếu gặp được Kiếm Chủ Nhân Gian, nói không chừng có thể mượn được kiếm Thanh Huyên luôn!
Tuy cơ hội không lớn lắm nhưng cũng là một cơ hội!
Nghĩ thế, Diệp Quân thầm hỏi: "Tháp gia, ta nhớ trước đây ngươi từng nói ngươi quen Kiếm Chủ Nhân Gian, đúng không?"
Tiểu Tháp đáp: "Đúng!"
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: "Nếu ta lấy được hạng nhất, ông ấy có nể mặt ngươi mà xuất hiện không?"
Tiểu Tháp im lặng một lát, đáp: "Đương nhiên! Tuy ông ấy rất lợi hại nhưng cũng không dám không nể mặt Tiểu Tháp ta đâu!"
...
Chương 137: Rất đơn giản
Đấu hạng!
Nghe Tháp gia nói thế, Diệp Quân quyết định đến thư viện Quan Huyên để tham gia đấu hạng!
Vì bây giờ hắn muốn đến đế tộc Bất Tử mượn kiếm là chuyện không thực tế!
Kiếm Thanh Huyên là bội kiếm của Kiếm Chủ Nhân Gian, sao người ta có thể vô duyên vô cớ cho mình mượn được?
Thế nên muốn lấy được kiếm Thanh Huyên, cách tốt nhất là đến mượn Kiếm Chủ Nhân Gian.
Mặc dù hắn cũng biết chuyện này cũng không thiết thực lắm.
Nhưng vì Nạp Lan Ca, hắn muốn thử.
Nghĩ thế Diệp Quân nhìn Tần Phong hỏi: “Tần huynh, đấu hạng có yêu cầu gì không?”
Tần Phong cười nói: “Có hai yêu cầu, một là phải dưới hai mươi lăm tuổi, hai là chưa từng làm chuyện xấu hèn hạ nào”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Tần Phong do dự nói: “Diệp huynh, huynh có muốn khiêu chiến giấu tên không?”
Diệp Quân ngạc nhiên: “Giấu tên?”
Tần Phong gật đầu: “Đúng thế, Võ Bảng này có thể giấu tên khiêu chiến”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tại sao Tần huynh lại đề nghị thế?”
Tần Phong lắc đầu cười nói: “Diệp huynh, huynh không biết lòng người trong thế đời này hiểm ác, còn chưa đến một năm nữa huynh phải tham gia cuộc chiến tranh giành số mệnh, huynh nghĩ cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo rất công bằng sao? Không đơn giản như thế! Cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo là một trận đánh cược của các thế lực, vũng nước này rất sâu”.
Y ngừng một chốc rồi nói tiếp: “Thế nên lời đề nghị của ta là huynh giấu tên khiêu chiến, miễn cho bị các thế lực nhằm vào, một khi bị họ nhắm vào, mọi kế hoạch đều sẽ hỏng hết”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Tần Phong gật đầu: “Còn nữa Diệp huynh, huynh phải cẩn thận với nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ”.
Diệp Quân nhíu mày.
Tần Phong trầm giọng: “Theo ta được biết sau khi nhà họ An bị Diệp chủ tịch trừng trị, cả nhà họ An đều rất không phục”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Nhà họ An bị Diệp chủ tịch trừng phạt ư? Diệp chủ tịch đó là cô gái Diệp Quan Chỉ sao?”
Tần Phong gật đầu: “Đúng thế, cô ấy là chủ tịch văn viện của tổng viện thư viện Quan Huyên, quyền thế rất lớn, sau khi cô ấy đến Trung Thổ Thần Châu, không chỉ phế chức Lục Triều Văn mà còn trừng trị nhà họ An…”
Nói đến đây vẻ mặt y trở nên nghiêm trọng: “Cô ấy trừng trị rất nặng, không chỉ giết An Phi đó mà còn phế chức gia chủ đương nhiệm của nhà họ An, có thể nói cô ấy không hề giữ lại chút mặt mũi nào cho nhà họ An cả”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Hắn không ngờ Diệp Quan Chỉ lại là người của tổng viện thư viện Quan Huyên, hơn nữa còn là chủ tịch văn viện.
Tần Phong bỗng muốn nói lại thôi.
Diệp Quân nhìn Tần Phong cười nói: “Tần huynh, ta đến từ một nơi rất nhỏ nên hoàn toàn không hiểu tranh đấu của các gia tộc này, nếu Tần huynh có thể chỉ rõ, ta cảm thấy rất biết ơn”.
Tần Phong nói: “Diệp huynh, nói thật ta không muốn nói quá nhiều về những chuyện này, nhưng mấy chuyện này có thể liên quan đến huynh nên huynh đệ à, ta phải làm người nhiều chuyện rồi. Theo ta được biết, nhà họ An đã đang liên hệ với các nhân vật tầm cỡ của nhà họ An ở tổng viện thư viện Quan Huyên, chắc chắn chúng sắp nhắm vào Diệp chủ tịch”.
Diệp Quân sa sầm mặt mày.
Tần Phong nói tiếp: “Đây là thứ yếu, mọi người đều biết Diệp chủ tịch muốn mượn chuyện này để đánh tiếng với các gia tộc khác, nói cách khác lần này Diệp chủ tịch làm thế chắc chắn sẽ chọc giận mấy gia tộc và tông môn đó, họ sẽ hợp sức lại nhắm vào Diệp chủ tịch”.
Diệp Quân trầm giọng: “Cô ấy sẽ gặp nguy hiểm đúng không?”
Tần Phong lắc đầu: “Vẫn chưa đến nỗi thế, chưa kể nhà họ An, dù là mấy gia tộc thời xưa siêu cấp ở Trung Thổ Thần Châu cũng không dám nói muốn làm hại Diệp chủ tịch, dù sao cô ấy cũng là đệ tử của viện chủ Thư Hiền, hơn nữa sư tỷ của cô ấy là Thanh Khưu, họ sẽ không ngốc đến mức làm chuyện này, nhưng…”
Nói đến đây, y nhìn Diệp Quân: “Không dám giết cô ấy nhưng không có nghĩa không thể xử lý cô ấy. Theo tôi đoán, tiếp theo sẽ có hai kết quả, một là nếu Diệp chủ tịch không bị điều đi, thậm chí còn để cô ấy đến chủ trì cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo lần này thì cô ấy thắng, còn nếu cô ấy bị điều đi, tức là đám gia tộc đó đã thắng”.
Diệp Quân im lặng không lên tiếng, hắn không ngờ chuyện này lại phức tạp như vậy.
Nói thật hắn cũng có chút thiện cảm với Diệp Quan Chỉ, không mong đối phương bị liên lụy vì chuyện này.
Tần Phong nói tiếp: “Diệp huynh, một khi cô ấy bị điều đi, tiếp đó nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ sẽ nhằm vào huynh. Nếu chúng muốn giữ thể diện thì sẽ không công khai nhằm vào huynh, còn nếu chúng không cần mặt mũi nữa thì huynh sẽ gặp nguy hiểm. Thế nên ta khuyên huynh bây giờ cố gắng đừng làm gì quá mức phô trương, khiêm tốn một chút, tranh thủ thời gian phát triển bản thân, nếu không chúng mà nhìn thấy thực lực của huynh tăng nhanh quá chắc chắn sẽ liều mạng tiêu diệt huynh”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Tần Phong cười nói: “Diệp huynh, ta sẽ ở Trung Thổ Thần Châu một thời gian, đến lúc đó nếu huynh có gì cần cứ tìm đến ta”.
Diệp Quân lắc đầu: “Tần huynh, huynh đã giúp ta nhiều lắm rồi”.
Tần Phong cười nói: “Chẳng có gì nhiều cả, đều là vài tin tức mà ta biết được thôi. Tiên Bảo Các bọn ta giỏi nhất là những việc như vậy, nên sau này nếu huynh có gì cần cứ tìm đến ta, ta không đánh nhau được nhưng điều tra vài chuyện mà huynh không biết thì vẫn rất đơn giản”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy ta cảm ơn huynh trước”.
Hắn chắp tay lại nói: “Tần huynh, ta muốn mua một ít đồ của huynh”.
Tần Phong hơi thắc mắc: “Gì cơ?”
Diệp Quân thấp giọng nói vài câu.
Tần Phong cười nói: “Được, huynh đợi một lát”.
Nói rồi y xoay người đi.
Một lúc sau Tần Phong lại xuất hiện trước mặt Diệp Quân, y lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Diệp Quân: “Giảm giá cho huynh, một trăm vạn kim tinh”.
Một trăm vạn!
Chương 138: Tặng quà
Mặc dù Diệp Quân cảm thấy rất đau ví nhưng vẫn đưa cho Tần Phong.
Tần Phong bật cười, cất chiếc nhẫn vào.
Diệp Quân lại kéo Tần Phong hỏi vài chuyện về tái tạo thân xác.
Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Quân chắp tay: “Tần huynh, sau này chúng ta có duyên gặp lại”.
Nói rồi hắn xoay người đi.
Tần Phong nhìn Diệp Quân đi khỏi đó, im lặng không nói gì.
Thật ra y vốn dĩ chỉ muốn làm quen với Diệp Quân, không nghĩ đến việc có thể làm thân với hắn, dù sao đối thủ của Diệp Quân cũng là nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ.
Nhưng sau mấy ngày tiếp xúc, y đã thay đổi suy nghĩ.
Người này quá lợi hại.
Tiềm năng rất lớn.
Thế nên y chọn cách làm thân.
Bây giờ sở dĩ Tiên Bảo Các có thể lớn mạnh như vậy có một nguyên nhân quan trọng, đó là năm đó các chủ của Tiên Bảo Các đầu tư vào Kiếm Chủ Nhân Gian.
Muốn làm ăn thì phải hiểu đầu tư, ngoài sản nghiệp đầu tư còn phải học đầu tư vào con người.
Nếu sau này Diệp Quân có thể trở thành Kiếm Đế thì Tần Phong y là bạn của một Kiếm Đế, lúc đó tiếng nói của y ở Tiên Bảo Các sẽ khác hẳn.
Nội bộ Tiên Bảo Các cũng có tranh giành.
Phân lượng của thân phận là bạn của một Kiếm Đế không phải nặng bình thường.
…
Diệp Quân chưa đi khỏi Tiên Bảo Các mà đi tìm Mạc Nhã.
Hắn nghĩ vẫn nên tự mình đến cảm ơn.
Trong phòng, Mạc Nhã mỉm cười: “Chúc mừng Diệp công tử trở thành Kiếm Tiên”.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, sau đó nghiêm túc nói: “Mạc Nhã cô nương, cảm ơn cô lúc đầu đã giúp đỡ, mặc dù ta không quyền không thế nhưng sau này nếu Mạc Nhã cô nương có cần gì thì ta sẽ tận lực giúp đỡ”.
Nghe nói Mạc Nhã vui mừng, thật ra cô ta không cần Kiếm Đế, phân lượng của thân phận Kiếm Tiên rất nặng.
Mạc Nhã nói: “Diệp công tử, ngươi khách sáo quá”.
Diệp Quân bỗng xòe tay ra, một chiếc hộp bay đến trước mặt Mạc Nhã.
Mạc Nhã khó hiểu: “Đây là?”
Diệp Quân cười nói: “Đây là năm viên long đan”.
Nghe thế vẻ mặt Mạc Nhã thay đổi, cô ta muốn từ chối, Diệp Quân cười nói: “Đây là chút tâm ý của ta, cô nhận đi”.
Mạc Nhã do dự nói: “Được rồi”.
Cô ta vừa nói vừa nhận lấy cái hộp, cảm thấy rất ấm áp.
Mặc dù từ lúc đầu, mục đích của cô ta rất rõ ràng nhưng phải nói người đàn ông trước mặt quả thật rất tốt.
Diệp Quân đứng dậy nói: “Mạc Nhã cô nương, ta không làm phiền cô nữa, tạm biệt”.
Mạc Nhã gật đầu: “Diệp công tử đi thong thả”.
Diệp Quân ôm quyền, sau đó đứng lên đi khỏi đó.
Nhìn bóng lưng Diệp Quân, Mạc Nhã khẽ nói: “Có thực lực, đẹp trai, lại còn tốt tính…”
Nói rồi cô ta không biết nghĩ đến cái gì, mặt bỗng đỏ bừng.
...
Diệp Quân không đi thẳng đến thư viện Quan Huyên mà quay về Đạo Môn trước, vừa về đến Đạo Môn, Nam Lăng Nhất Nhất đã xuất hiện trước mặt hắn.
Nam Lăng Nhất Nhất chớp mắt cười rất tươi: “Đi tu luyện rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Nam Lăng Nhất Nhất nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Thực lực của đệ chắc chắn đã tăng lên không ít nhỉ”.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó hắn lấy một chiếc nhẫn ra rồi đưa cho Nam Lăng Nhất Nhất: “Cho tỷ”.
Nam Lăng Nhất Nhất hơi ngạc nhiên: “Đây là?”
Diệp Quân cười nói: “Tự mình xem đi”.
Hắn vừa nói vừa đi đến đại điện.
Nam Lăng Nhất Nhất đứng đó tò mò, cô ấy mở chiếc nhẫn ra, mười mấy quyển trục cổ xuất hiện trước mặt cô ấy.
Khi nhìn thấy mấy quyển trục này, cô ấy sửng sốt.
Những thứ này đều là vài thuật pháp, hơn nữa thấp nhất đã là cấp Thiên, trong đó còn có một cuốn tâm pháp tu luyện về thuật pháp, quan trọng nhất đây là cuốn tâm pháp cấp Thiên.
Cô ấy là một thần pháp sư, thích nhất là nghiên cứu thuật pháp nhưng tiếc là Đạo Môn quá nghèo, Đạo hòa thượng cũng chỉ hiểu sơ sơ về thuật pháp nên cô ấy tu luyện cũng cực kỳ khó khăn, cái gì cũng cần phải dựa vào bản thân tìm tòi mày mò.
Hơn nữa đến giờ cô ấy cũng không có một cuốn thuật pháp cấp cao nào.
Còn tâm pháp thì càng không có.
Nhìn mấy quyển trục trước mặt, Nam Lăng Nhất Nhất sửng sốt một lúc, một lúc sau cô ấy sờ nhẹ vào quyển trục đó, nở nụ cười rạng rỡ.
Cô ấy rất thích những quyển trục này.
Nhưng ...
Cô ấy càng để ý đến tâm ý của cậu thanh niên đó hơn.
Hôm đó cô ấy cũng chỉ tùy ý nói một câu.
Cậu thanh niên đó lại nhớ lời cô ấy.
Chương 139: Đông Lý Mạch
Trong điện, Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân: “Con muốn đi tham gia đấu hạng Võ Bảng à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Đạo hòa thượng im lặng một lúc rồi nói: “Có tự tin không?”
Diệp Quân nói: “Có”.
Đạo hòa thượng cười nói: “Vậy thì đi đi”.
Diệp Quân hơi cúi người xuống: “Vâng”.
Nói rồi hắn xoay người đi.
Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Quá bí ẩn!
Càng tiếp xúc với Diệp Quân lâu, ông ấy càng cảm thấy cậu thanh niên này quá bí ẩn.
Lúc này ông ấy cũng đã hiểu người đứng đằng sau cậu thanh niên này chắc chắn không phải người bình thường.
Có thể tiêu diệt được tộc Chân Long, chèn ép được tộc Thần Qua, năng lực khủng khiếp đến mức nào?
Đạo hòa thượng lắc đầu, ông ấy xoay người nhìn cảnh tượng trước mặt khẽ nói: “Tiên tổ, nếu người đang ở trên trời có linh thiêng thì độ trì cho cậu thanh niên này nhé, nếu không Đạo Môn chúng ta sẽ bị diệt vong”.
...
Diệp Quân ra khỏi đại điện thì nhìn thấy Nam Lăng Nhất Nhất.
Nam Lăng Nhất Nhất chớp mắt, cong môi cười, cô ấy cười lên thật sự rất đẹp, có hai lúm đồng tiền.
Diệp Quân hỏi: “Sư tỷ, sao thế?”
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Cảm ơn”.
Diệp Quân mỉm cười: “Đừng khách sáo”.
Nam Lăng Nhất Nhất hỏi: “Sư đệ, đệ muốn ra ngoài sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta muốn đến thư viện Quan Huyên tham gia đấu hạng Võ Bảng”.
Đấu hạng Võ Bảng!
Nam Lăng Nhất Nhất chớp mắt: “Cố lên!”
Diệp Quân cười nói: “Vâng”.
Nói rồi hắn bỗng ngự kiếm bay lên, thoáng chốc đã biến mất vào tận chân trời.
Nam Lăng Nhất Nhất nhìn kiếm quang trên bầu trời, im lặng một lúc mới khẽ nói: “Mình cũng phải cố gắng”.
Nói xong, cô ấy xoay người đi.
...
Thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu nằm ở dãy núi Kỳ Liên, cả dãy núi Kỳ Liên dài mấy vạn dặm, trong những ngọn núi mấy vạn dặm này có hàng trăm tiên mạch, có thể nói thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu là thánh địa tu luyện.
Khi còn cách dãy núi Kỳ Liên hàng ngàn dặm, Diệp Quân cảm nhận được nguồn linh khí cực kỳ dày, càng đi về phía trước, linh khí càng nhiều, càng thuần khiết.
Vẻ mặt Diệp Quân thay đổi.
Bây giờ hắn đã biết tại sao rất nhiều người lại muốn đến thư viện Quan Huyên này rồi.
Tu luyện ở nơi này thì dù là một con lợn chắc cũng có thể tu luyện thành tinh.
Môi trường tu luyện rất quan trọng.
Không lâu sau, Diệp Quân đã đến dưới chân núi Kỳ Liên, hắn ngẩng đầu lên nhìn, cả núi Kỳ Liên hệt như một thanh kiếm treo ngược, lơ lửng giữa trời đất, có gần một ngàn thác nước đổ xuống từ trên đỉnh núi, cực kỳ tráng lệ.
Loáng thoáng có thể nhìn thấy vài cung điện xa hoa trên đỉnh núi, quy mô của mấy cung điện này rất lớn, sương mù bao quanh như tiên cảnh.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Diệp Quân thầm cảm thán.
Thư viện Quan Huyên ở Nam Châu quả thật là không thể nào so được với thư viện trước mắt.
Diệp Quân đi về phía trước, thư viện Quan Huyên rất lớn nhưng hắn lại không quen đường nên đành phải tìm người hỏi thăm.
Không lâu sau hắn nhìn thấy một chàng trai, gã mặc một bộ đồ dài rộng màu đỏ nhạt, cầm một cái quạt gấp, nở nụ cười nhàn nhạt.
Diệp Quân đi đến cạnh gã, mỉm cười: “Vị huynh đài, ta hỏi một chút, muốn khiêu chiến Võ Bảng thì phải đến đâu?”
Nghe nói thế, chàng trai hơi sửng sốt, sau đó gã nhìn Diệp Quân cười nói: “Ngươi muốn tham gia đấu hạng Võ Bảng à?”
Diệp Quân gật đầu: “Muốn thử sức”.
Chàng trai đó chỉ về phía sau cười nói: “Nhìn thấy ngọn núi đó không? Đó là núi Thần Võ, Võ Bảng khiêu chiến ở trên núi”.
Diệp Quân chắp tay nói: “Cảm ơn”.
Nói rồi hắn xoay người đi về hướng núi Thần Võ.
Chàng trai nhìn bóng lưng Diệp Quân cười nói: “Không cầm kiếm nhưng cả người lại như một thanh kiếm sắc bén đang đợi công kích… Kiếm Tiên! Kiếm Tiên trẻ như thế, thú vị đấy”.
Lúc này một giọng nói bỗng vang lên bên tai gã: “Cậu thanh niên này không đơn giản”.
Chàng trai mỉm cười: “Nếu là Đại Kiếm Tiên thì vẫn có thể nói thế được, Kiếm Tiên… chỉ có thể xem là bình thường”.
Giọng nói đó trầm giọng nói: “Khuyết điểm lớn nhất của ngươi là khinh thường người khác”.
Chàng trai không nghĩ thế, cười nói: “Không phải ta xem thường người khác mà là trong giới trẻ ở Trung Thổ Thần Châu, ngoài Yêu tộc và hệ Ngân Hà thì không ai có thể khiến ta xem trọng”.
Gã ngừng lại, sau đó cười nói: “Ta biết ta rất ngông nghênh, tự phụ, hôm nay đến đây gặp Diệp chủ tịch, ta mong cô ta có thể đánh bại ta, trị cái bệnh ngông nghênh và tự phụ của ta”.
Nói xong, gã đi lên núi.
Không lâu sau, gã đã lên đến đỉnh núi, vừa lên đến đỉnh núi, một ông lão bỗng xuất hiện trước mặt gã.
Chàng trai hơi cúi người với ông lão: “Ta là Đông Lý Mạch ở đế tộc Bất Tử, hôm nay đến đây muốn gặp Diệp chủ tịch”.
Đông Lý Mạch!
Đế tộc Bất Tử!
Nghe thế ông lão biến sắc.
Được biết đến là thiên tài mạnh nhất sau Kiếm Chủ Nhân Gian.
Cũng là ứng cử viên nổi nhất trong cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo lần này.
Sự lạnh nhạt trên gương mặt ông lão biến mất, thay vào đó là vẻ hiền hòa: “Mạch công tử đợi một chút”.
Nói xong, ông ta xoay người đi.
Đông Lý Mạch nhìn xung quanh khẽ cười: “Thư viện Quan Huyên này đúng là tiên cảnh nhân gian”.
Lúc này ông lão trước đó xuất hiện trước mặt Đông Lý Mạch.
Ông lão cúi người xuống: “Mạch công tử, Diệp chủ tịch cho mời”.
Đông Lý Mạch chắp tay lại: “Cảm ơn”.
Gã vừa nói vừa đi về phía đằng xa.
Sau khi đi qua đình viện, Đông Lý Mạch đi đến một biệt viện, có một cô gái đang ngồi trước bàn sách phê duyệt gì đó trong một mái chòi.
Chương 140: Lần gặp mặt cuối cùng
Cô gái này chính là Diệp Quan Chỉ.
Sau khi phế truất Lục Triều Văn, chuyện của thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Lục Châu tạm thời do cô ấy phụ trách.
Đông Lý Mạch dừng bước, hơi cúi người: “Chào Diệp chủ tịch”.
Diệp Quan Chỉ buông cây bút trong tay xuống nói: “Mạch công tử có việc gì?”
Đông Lý Mạch nhìn Diệp Quan Chỉ, mỉm cười: “Nghe danh Diệp chủ tịch văn võ song toàn, ta bất tài, muốn xin chỉ giáo”.
Nói rồi gã nhìn thẳng vào Diệp Quan Chỉ, mặc dù trên mặt vẫn hiện lên nụ cười nhưng lại có chút ý tứ khiêu khích.
Diệp Quan Chỉ nói: “Mạch công tử, cảnh giới của ta hơn hẳn ngươi, không công bằng”.
Đông Lý Mạch cười nói: “Ta không để tâm”.
Mười ngón tay Diệp Quan Chỉ đan vào nhau, nhìn Đông Lý Mạch: “Mạch công tử, ta không thích đánh nhau”.
Đông Lý Mạch nhìn thẳng vào Diệp Quan Chỉ cười nói: “Diệp chủ tịch xem thường ta sao?”
Vừa dứt lời, khí tức bí ẩn bỗng vây lấy gã.
Đông Lý Mạch híp mắt, quay đầu lại nhìn, cách đó không xa có một thị vệ mặc áo giáp vàng.
Nhìn thấy người này, sắc mặt Đông Lý Mạch trở nên trầm trọng.
Quan Huyên Vệ.
Lúc này Diệp Quan Chỉ vung tay phải lên, Quan Huyên Vệ đó lùi về lại.
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Mạch công tử, đúng là ta không thích đánh nhau thật, mời về cho”.
Đông Lý Mạch im lặng một lúc, sau đó nhìn Diệp Quan Chỉ: “Diệp chủ tịch, nếu hôm nay ta nhất quyết muốn đánh thì sao?”
Diệp Quan Chỉ bỗng hỏi: “Mạch công tử, ngươi đến đây, tộc trưởng các ngươi biết chứ?”
Đông Lý Mạch nhìn Diệp Quan Chỉ: “Không biết”.
Diệp Quan Chỉ gật đầu: “Ngươi về hỏi tộc trưởng các ngươi xem, nếu ông ta đồng ý thì ta đánh với ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Đông Lý Mạch nhíu mày còn muốn nói gì đó, Diệp Quan Chỉ cười nói: “Ta còn có việc”.
Đông Lý Mạch nhìn Diệp Quan Chỉ, lần này gã không ép buộc nữa mà xoay người rời đi.
Sau khi Đông Lý Mạch đi, một người phụ nữ lớn tuổi xuất hiện bên cạnh Diệp Quan Chỉ.
Bà lão trầm giọng nói: “Người này ngông nghênh lắm, tại sao con không chỉnh đốn lại hắn một chút?”
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Gã không phải như thế, gã cố ý, muốn phá vỡ quy tắc để lập lại”.
Bà lão nhìn Diệp Quan Chỉ: “Phá vỡ quy tắc để lập lại ư?”
Diệp Quan Chỉ gật đầu: “Gã đã đạt đến cực hạn ở Trung Thổ Thần Châu, muốn đột phá lần nữa, rất khó nhưng nếu hôm nay gã bại trong tay ta thì gã có thể lên một tầng nữa”.
Bà lão trầm giọng nói: “Con không muốn để gã lên một tầng nữa à?”
Diệp Quan Chỉ im lặng một lúc khẽ nói: “Đúng là ta không thích đánh nhau thật”.
Bà lão khó hiểu: “Chỉ vì nguyên nhân này thôi sao?”
Diệp Quan Chỉ mỉm cười, cầm bút lên tiếp tục phê duyệt tài liệu, sau đó bình tĩnh nói: “Ta sợ ta đánh chết gã”.
Bà lão: “…”
Diệp Quan Chỉ bỗng hỏi: “Bây giờ Diệp công tử đó đang làm gì?”
Bà lão nhìn Diệp Quan Chỉ nói: “Vừa nhận được tin hắn đến thư viện rồi, hình như muốn tham gia đấu hạng Võ Bảng!”
Đấu hạng Võ Bảng!
Diệp Quan Chỉ ngẫm nghĩ rồi nói: “Đáng tiếc”.
Bà lão hỏi: “Tiếc cái gì?”
Diệp Quan Chỉ khẽ nói: “Thiên tài như vậy mà không thể vào thư viện, đây là tổn thất của thư viện”.
Bà lão hơi thắc mắc: “Hình như con rất xem trọng Diệp công tử này”.
Diệp Quan Chỉ mỉm cười: “Người có biết thiên tài của gia tộc lớn và thiên tài của các gia tộc ở tầng thấp có gì khác biệt không?”
Bà lão lắc đầu.
Diệp Quan Chỉ khẽ nói: “Trong mắt các thiên tài xuất thân từ gia tộc lớn chỉ có được mất và lợi ích, họ xem thường hầu hết chúng sinh, thứ họ nhìn thấy là lợi ích của mình và lợi ích của gia tộc mình. Nói cách khác đám con cháu của gia tộc lớn đều đã thoát khỏi quần chúng”.
Bà lão hỏi: “Nhưng ta nghĩ thiên tài ở tầng thấp cũng ích kỷ giống thế, thứ họ theo đuổi có gì khác với những người kia”.
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Đúng thế, nhưng họ biết sự khó khăn và cực nhọc của người thế giới tầng thấp”.
Cô ấy ngừng một lúc, lại nói tiếp: “Ta mong bên cạnh mình có thêm vài người đến từ các gia tộc ở tầng thấp”.
Bà lão im lặng không nói.
Diệp Quan Chỉ bỗng hỏi: “Tổng viện có tin tức chưa?”
Bà lão lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa có nhưng chắc sắp có rồi”.
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Đến giờ rất nhiều người trong thư viện đều nghĩ ta đang làm lớn chuyện, cố ý chèn ép gia tộc lớn, mà họ đều bỏ qua một vấn đề, vấn đề này là cốt lõi của thư viện chúng ta: công bằng, công chính, công lý”.
Nói rồi cô ấy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, khẽ nói: “Đến giờ không có ai để ý đến Diệp công tử đó, cuộc chiến công bằng của hắn và An Mục trong cuộc tỷ võ của thư viện nhưng đổi lại là việc đối xử không công bằng, mà thư viện chúng ta không chỉ không lấy lại công bằng cho hắn mà ngược lại còn ép hắn. Ta tin chắc Diệp công tử không phải là người duy nhất, chắc chắn có rất nhiều điều bất công xảy ra ở thế giới dưới tầng đáy này mà chúng ta không hề hay biết”.
Nói đến đây cô ấy lắc đầu: “Trật tự trước thư viện chúng ta là trật tự gì? Là trật tự Đạo Môn, tại sao trật tự Đạo Môn bị thư viện chúng ta thay thế? Là vì quá mục nát, mà bây giờ thế lực các gia tộc lớn và tông môn lớn nội bộ thư viện chúng ta bảo vệ lẫn nhau, trong thư viện có rất nhiều người đã sắp quên mất mục đích ban đầu lập ra thư viện của Kiếm Chủ Nhân Gian rồi”.
Bà lão do dự, sau đó nói: “Con có thể đừng quản chuyện này không?”
Diệp Quan Chỉ lắc đầu: “Tại sao Kiếm Chủ Nhân Gian lại lập ra thư viện Quan Huyên? Ông ấy muốn thiết lập trái tim cho thế giới này, lập mạng sống cho tất cả chúng sinh, mang lại hòa bình cho tất cả các thế hệ... Đây là mục tiêu cả đời của ông ấy, bất cứ người đời sau nào của thư viện Quan Huyên cũng nên phấn đấu vì mục tiêu này. Nếu thư viện có vấn đề gì thì sửa đổi trong thư viện, nếu thế giới có vấn đề thì sửa đổi thế giới”.
Bà lão đang định nói gì đó, một ông lão đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Diệp Quan Chỉ, hơi cúi người với Diệp Quan Chỉ rồi nói: “Nội các có lệnh, Diệp chủ tịch lập tức quay về tổng viện”.
Diệp Quan Chỉ im lặng rồi khẽ nói: “Nhà họ An và Thiên Long viễn cổ có mưu đồ rồi, quả nhiên động đến lợi ích của những người ở tầng trên xã hội hệt như đang tước đoạt mạng sống của họ”.
Cô ấy đặt bút xuống, sau đó nói: “Đi gặp Diệp công tử đi, có lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng”.
/4376
|