Trong điện.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: “Ngươi nói ngươi đút lót ông ta rồi sao?”
Diệp Quân gật đầu.
Phí Bán Thanh nói: “Bao nhiêu?”
Diệp Quân đáp: “Một ngàn viên kim tinh!”
Phí Bán Thanh hơi nheo mắt: “Ngươi giàu thật!”
Diệp Quân im lặng.
Phí Bán Thanh im lặng một lúc rồi nói: “Tội cậu ta không đáng chết!”
Diệp Quân lắc đầu: “Đó là vì gã chết rồi! Trong lòng đạo sư, bây giờ gã là kẻ yếu! Nhưng nếu ta không có thực lực, thì hôm nay ta sẽ thế nào đây? Không phải ta không lý luận với với gã, nhưng đổi lại là sự chế giễu coi thường của gã!”
Hắn lại lắc đầu: “Ban đầu, ta cũng không muốn giết người, nhưng gã đã có ý định giết chết ta. Hôm nay không giết gã, thì ngày mai, thậm chí là ngày kia gã cũng sẽ tìm cách hại ta, nếu đã vậy thì tại sao ta không thể diệt cỏ tận gốc, để trừ hậu họa về sau?”
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, lúc này bà ấy chợt cảm thấy hơi sợ hãi.
Hắn suy nghĩ kỹ càng đến đáng sợ.
Sắc mặt Phí Bán Thanh vô cùng phức tạp: “Nhưng ngươi có biết có rất nhiều người theo đuổi Tiểu Ca không? Lẽ nào ngươi muốn giết hết bọn họ sao?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Nếu hôm nay ta không giết gã, người của thư viện Quan Huyên sẽ cho rằng ta dễ bắt nạt. Thế giới này chính là như vậy, ta càng giảng đạo lý thì người khác càng cho rằng ta dễ bắt nạt, sau đó sẽ càng bắt nạt ta nhiều hơn! Bởi vì bắt nạt kẻ yếu là bản tính xấu xa của con người! Đánh một còn hơn đánh mười, đây là thái độ của ta!”
Phí Bán Thanh nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Nếu có người đến tỏ tình với Tiểu Ca tiếp thì sao?”
Diệp Quân hỏi ngược lại: “Đạo sư, người thấy hành vi tỏ tình với người đã có vị hôn phu là tôn trọng người khác sao? Lẽ nào hành vi này không đáng trách à? Nếu có người tỏ tình với chồng của người ngay trước mặt người thì sao? Thử hỏi xem có người nào có thể rộng lượng như vậy chứ? Ta từng nói không muốn làm lớn chuyện, nhưng ta không nói muốn làm con rùa rụt cổ!”
Phí Bán Thanh im lặng.
Diệp Quân nói tiếp: “Nếu còn có người đến, ta sẽ giết tiếp!”
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: “Ngươi là một tên nguy hiểm!”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đạo sư, tại sao đến lúc này rồi mà người vẫn nghĩ tất cả là lỗi của ta?”
Phí Bán Thanh lắc đầu: “Ta không nói đây là lỗi của ngươi, chỉ là cách hành sự của ngươi nhiều lúc quá cứng nhắc, giống như một thanh kiếm quá cứng sẽ dễ gãy, ngươi hiểu không?”
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Vậy xin đạo sư hãy dạy ta nên xử lý những tên tỏ tình với Tiểu Ca trước mặt ta như thế nào?”
Phí Bán Thanh suy nghĩ rồi hồi, thở dài, sau đó quay người rời đi.
Trong điện, Diệp Quân trầm mặc một mình.
Sau khi rời khỏi đại điện, Phí Bán Thanh đến một đám mây.
Trước mặt bà ấy không xa chính là Lục Trầm đã rời đi lúc nãy.
Lục Trầm mở bàn tay, một ngàn viên kim tinh kia chậm rãi bay tới trước mặt Phí Bán Thanh.
Phá Bán Thanh im lặng.
Lục Trầm liếc nhìn xuống dưới: “Ta trọng tài, cộng thêm nể mặt bà, nên chuyện này coi như dừng lại ở đây!”
Phí Bán Thanh khẽ gật đầu: “Đa tạ!”
Lục Trầm nói: “Người này tính cách rất tốt, là thiên tài, không nên chơi mấy trò láu cá này, bà nên dạy dỗ cậu ta tử tế, đừng để cậu ta đi con đường sai trái!”
Phí Bán Thanh nghiêm túc nói: “Cậu ta đến từ nơi nhỏ bé, môi trường nơi đó phức tạp, những thủ đoạn này chỉ dùng để sinh tồn mà thôi, vì vậy một số suy nghĩ và cách làm của cậu ta hơi cực đoan… Ta sẽ từ từ dạy bảo cậu ta, để cậu ta đi đúng đường!”
Lục Trầm gật đầu: “Cũng đừng làm quá, đàn ông cũng nên có chút bốc đồng, nếu không còn gì là đàn ông! Lần này, Mộ Bạch kia quả thực đã quá đáng, cái chết của cậu ta cũng coi như là tự mình chuốc lấy. Nhưng người đứng sau cậu ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, bà phải chú ý chút!”
Phí Bán Thanh vô cảm nói: “Nếu bọn chúng dám nhắm vào Tiểu Quân, ta sẽ giết cả gia tộc chúng!”
Lục Trầm lắc đầu cười: “Bà và cậu ta không phải người một nhà, không chung một gia môn, nhưng tính khí lại giống hệt nhau!”
Nói xong, lão xoay người biến mất trên bầu trời.
Phí Bán Thanh nhìn nhẫn không gian trước mặt, lắc đầu, sau đó quay người rời đi.
…
Trong điện, Diệp Quân đang ngồi yên lặng.
Diệp Quân nói: “Tháp gia, ta sai rồi sao?”
Tiểu Tháp đáp: “Ngươi nghĩ sao?”
Diệp Quân nhắm mắt lại: “Vẫn câu nói đó, ta không muốn gây chuyện, nhưng kẻ nào dám động đến ta thì ta sẽ trả lại gấp trăm lần!”
Tiểu Tháp nói: “Vậy thì làm theo trái tim ngươi!”
Trái tim!
Diệp Quân nói: “Tháp gia, ta muốn trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa!”
Tiểu Tháp khó hiểu nói: “Tại sao?”
Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Bởi vì chỉ khi mạnh hơn, ta mới có thể bảo vệ mình, không để người khác ức hiếp!”
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Quân không nói gì thêm nữa, bắt đầu tu luyện.
Trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn vang lên: “Tên nhóc này không có cảm giác an toàn…”
Tiểu Tháp nói nhỏ: “Làm sao có thể cảm thấy an toàn khi bị vứt bỏ từ nhỏ chứ?”
Giọng nói thần bí lại vang lên: “Cha hắn cũng bị vứt bỏ, biết rõ cảm giác đau khổ đó, tại sao còn đối đãi với con trai mình như vậy chứ…”
Tiểu Tháp thở dài: “Tiểu chủ vì trái tim tan vỡ mà từ chối sự giúp đỡ của Thiên Mệnh tỷ tỷ và chủ nhân, haiz…”
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: “Ngươi nói ngươi đút lót ông ta rồi sao?”
Diệp Quân gật đầu.
Phí Bán Thanh nói: “Bao nhiêu?”
Diệp Quân đáp: “Một ngàn viên kim tinh!”
Phí Bán Thanh hơi nheo mắt: “Ngươi giàu thật!”
Diệp Quân im lặng.
Phí Bán Thanh im lặng một lúc rồi nói: “Tội cậu ta không đáng chết!”
Diệp Quân lắc đầu: “Đó là vì gã chết rồi! Trong lòng đạo sư, bây giờ gã là kẻ yếu! Nhưng nếu ta không có thực lực, thì hôm nay ta sẽ thế nào đây? Không phải ta không lý luận với với gã, nhưng đổi lại là sự chế giễu coi thường của gã!”
Hắn lại lắc đầu: “Ban đầu, ta cũng không muốn giết người, nhưng gã đã có ý định giết chết ta. Hôm nay không giết gã, thì ngày mai, thậm chí là ngày kia gã cũng sẽ tìm cách hại ta, nếu đã vậy thì tại sao ta không thể diệt cỏ tận gốc, để trừ hậu họa về sau?”
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, lúc này bà ấy chợt cảm thấy hơi sợ hãi.
Hắn suy nghĩ kỹ càng đến đáng sợ.
Sắc mặt Phí Bán Thanh vô cùng phức tạp: “Nhưng ngươi có biết có rất nhiều người theo đuổi Tiểu Ca không? Lẽ nào ngươi muốn giết hết bọn họ sao?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Nếu hôm nay ta không giết gã, người của thư viện Quan Huyên sẽ cho rằng ta dễ bắt nạt. Thế giới này chính là như vậy, ta càng giảng đạo lý thì người khác càng cho rằng ta dễ bắt nạt, sau đó sẽ càng bắt nạt ta nhiều hơn! Bởi vì bắt nạt kẻ yếu là bản tính xấu xa của con người! Đánh một còn hơn đánh mười, đây là thái độ của ta!”
Phí Bán Thanh nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Nếu có người đến tỏ tình với Tiểu Ca tiếp thì sao?”
Diệp Quân hỏi ngược lại: “Đạo sư, người thấy hành vi tỏ tình với người đã có vị hôn phu là tôn trọng người khác sao? Lẽ nào hành vi này không đáng trách à? Nếu có người tỏ tình với chồng của người ngay trước mặt người thì sao? Thử hỏi xem có người nào có thể rộng lượng như vậy chứ? Ta từng nói không muốn làm lớn chuyện, nhưng ta không nói muốn làm con rùa rụt cổ!”
Phí Bán Thanh im lặng.
Diệp Quân nói tiếp: “Nếu còn có người đến, ta sẽ giết tiếp!”
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: “Ngươi là một tên nguy hiểm!”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đạo sư, tại sao đến lúc này rồi mà người vẫn nghĩ tất cả là lỗi của ta?”
Phí Bán Thanh lắc đầu: “Ta không nói đây là lỗi của ngươi, chỉ là cách hành sự của ngươi nhiều lúc quá cứng nhắc, giống như một thanh kiếm quá cứng sẽ dễ gãy, ngươi hiểu không?”
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Vậy xin đạo sư hãy dạy ta nên xử lý những tên tỏ tình với Tiểu Ca trước mặt ta như thế nào?”
Phí Bán Thanh suy nghĩ rồi hồi, thở dài, sau đó quay người rời đi.
Trong điện, Diệp Quân trầm mặc một mình.
Sau khi rời khỏi đại điện, Phí Bán Thanh đến một đám mây.
Trước mặt bà ấy không xa chính là Lục Trầm đã rời đi lúc nãy.
Lục Trầm mở bàn tay, một ngàn viên kim tinh kia chậm rãi bay tới trước mặt Phí Bán Thanh.
Phá Bán Thanh im lặng.
Lục Trầm liếc nhìn xuống dưới: “Ta trọng tài, cộng thêm nể mặt bà, nên chuyện này coi như dừng lại ở đây!”
Phí Bán Thanh khẽ gật đầu: “Đa tạ!”
Lục Trầm nói: “Người này tính cách rất tốt, là thiên tài, không nên chơi mấy trò láu cá này, bà nên dạy dỗ cậu ta tử tế, đừng để cậu ta đi con đường sai trái!”
Phí Bán Thanh nghiêm túc nói: “Cậu ta đến từ nơi nhỏ bé, môi trường nơi đó phức tạp, những thủ đoạn này chỉ dùng để sinh tồn mà thôi, vì vậy một số suy nghĩ và cách làm của cậu ta hơi cực đoan… Ta sẽ từ từ dạy bảo cậu ta, để cậu ta đi đúng đường!”
Lục Trầm gật đầu: “Cũng đừng làm quá, đàn ông cũng nên có chút bốc đồng, nếu không còn gì là đàn ông! Lần này, Mộ Bạch kia quả thực đã quá đáng, cái chết của cậu ta cũng coi như là tự mình chuốc lấy. Nhưng người đứng sau cậu ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, bà phải chú ý chút!”
Phí Bán Thanh vô cảm nói: “Nếu bọn chúng dám nhắm vào Tiểu Quân, ta sẽ giết cả gia tộc chúng!”
Lục Trầm lắc đầu cười: “Bà và cậu ta không phải người một nhà, không chung một gia môn, nhưng tính khí lại giống hệt nhau!”
Nói xong, lão xoay người biến mất trên bầu trời.
Phí Bán Thanh nhìn nhẫn không gian trước mặt, lắc đầu, sau đó quay người rời đi.
…
Trong điện, Diệp Quân đang ngồi yên lặng.
Diệp Quân nói: “Tháp gia, ta sai rồi sao?”
Tiểu Tháp đáp: “Ngươi nghĩ sao?”
Diệp Quân nhắm mắt lại: “Vẫn câu nói đó, ta không muốn gây chuyện, nhưng kẻ nào dám động đến ta thì ta sẽ trả lại gấp trăm lần!”
Tiểu Tháp nói: “Vậy thì làm theo trái tim ngươi!”
Trái tim!
Diệp Quân nói: “Tháp gia, ta muốn trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa!”
Tiểu Tháp khó hiểu nói: “Tại sao?”
Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Bởi vì chỉ khi mạnh hơn, ta mới có thể bảo vệ mình, không để người khác ức hiếp!”
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Quân không nói gì thêm nữa, bắt đầu tu luyện.
Trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn vang lên: “Tên nhóc này không có cảm giác an toàn…”
Tiểu Tháp nói nhỏ: “Làm sao có thể cảm thấy an toàn khi bị vứt bỏ từ nhỏ chứ?”
Giọng nói thần bí lại vang lên: “Cha hắn cũng bị vứt bỏ, biết rõ cảm giác đau khổ đó, tại sao còn đối đãi với con trai mình như vậy chứ…”
Tiểu Tháp thở dài: “Tiểu chủ vì trái tim tan vỡ mà từ chối sự giúp đỡ của Thiên Mệnh tỷ tỷ và chủ nhân, haiz…”
/4376
|