Diệp Quân cũng không nhiều lời mà bắt đầu chú tâm trị thương.
Trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn lên tiếng: “Tiểu Tháp, ta nghĩ hắn nói cũng có lý”.
Tiểu Tháp im lặng không đáp.
Giọng nói bí ẩn: “Tiểu Tháp, ngươi không giận đấy chứ?”
Tiểu Tháp: “Ta là kiểu người nhỏ nhen vậy sao?”
Giọng nói bí ẩn cười đáp: “Thật ra ngươi nên cảm thấy mừng vui chứ. Tính tình của tên này thật sự rất tốt, vừa rồi hắn xử lý như thế chứng tỏ hắn không phải người không có đầu óc, biết tiến biết lùi, ta tin chắc con đường sau này mà hắn có thể đi vẫn còn rất xa”.
Tiểu Tháp nói: “Đúng thế, rất nhiều hành động của hắn đều nằm ngoài dự liệu của ta, xem ra vẫn phải tiếp tục giấu hắn, không thể để hắn đi lệch đường. Ừ, giấu đến khi chết, giấu đến chết luôn”.
Giọng nói bí ẩn bật cười, ít nhiều gì Tiểu Tháp này vẫn còn chút ân oán cá nhân.
Trên tàu vũ trụ.
Vết thương của Diệp Quân bắt đầu dần hồi phục.
Lúc này hắn cũng đang ngẫm lại trận chiến với Trương Long Hổ lúc nãy.
Thật ra trước đó hắn không nói dối, hắn nghĩ Trương Long Hổ này đúng là rất rất mạnh.
Mỗi một chiêu một thức của Trương Long Hổ đều có uy lực đáng sợ, không cẩn thận một chút sẽ tan xương nát thịt ngay.
Tốc độ nhanh không có nghĩa là vô địch.
Nhất là bây giờ, hễ là người dám bước ra khiêu chiến mình thì chắc chắn đều biết cách đối phó với tốc độ của mình.
Quan trọng nhất là bây giờ người của thư viện Quan Huyên không ra mặt nữa.
Còn có nhà họ An.
Mặc dù nhà họ An ở Thanh Châu bị tổn thất nghiêm trọng nhưng dù chết vẫn còn uy lực ảnh hưởng, nền tảng của gia tộc này vẫn còn ở đó.
Đối phương chắc chắn sẽ không để mình đến được Thanh Châu.
Thư viện Quan Huyên chắc chắn cũng sẽ không.
Nếu mình đến được Thanh Châu, một khi Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện, mà Kiếm Chủ Nhân Gian lại xử lý công bằng, đến lúc đó chẳng phải thư viện Quan Huyên bị vả mặt sao?
Thế nên thư viện và các phe thế gia, phe tông môn đó chắc chắn sẽ nghĩ cách ngăn mình lại.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân siết chặt nắm đấm lại.
Khó!
Khó càng thêm khó!
Nói không có áp lực là giả.
Bây giờ điều hắn phải đối mắt chính là nhân vật tầm cỡ này của thư viện Quan Huyên.
Mình vượt qua thư viện, đến gặp Kiếm Chủ Nhân Gian, điều này đồng nghĩa với việc vượt bậc đi cáo trạng, sao thư viện Quan Huyên có thể đồng ý được?
Chắc chắn sẽ nhắm vào mình cho đến khi mình chết.
Diệp Quân lắc đầu thở dài.
Không nghĩ nhiều nữa, Diệp Quân bắt đầu nghiêm túc trị thương, hiện giờ mỗi khắc hắn đều phải để bản thân duy trì trạng thái tốt nhất.
Một ngày trôi qua.
Tịch Huyền đột nhiên ngồi trước mặt Diệp Quân, cô ấy nghiêm túc nói: “Với tốc độ bây giờ của chúng ta, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, chúng ta có thể đến Thanh Châu trong chín ngày nữa. Còn phúc địa Linh Hư hộ tống chúng ta ba ngày, tức là chúng ta có sáu ngày an toàn! Nhưng... ta nghĩ phúc địa Linh Hư không duy trì được nổi”.
Diệp Quân nhìn xung quanh, quả nhiên lúc này xung quanh có thêm rất nhiều khí tức bí ẩn.
Thấy thế sắc mặt Diệp Quân lập tức sa sầm.
Sắc mặt của Đại trưởng lão của phúc địa Linh Hư và Trương Long Hổ ở đằng xa cũng dần trở nên nghiêm trọng.
Vì cả đường đi, họ phát hiện xung quanh ngày càng có nhiều khí tức cường giả hơn.
Thấy cảnh tượng này, sắc mặt hai người đều trở nên khó coi.
Câu nói của Tào Bạch thuộc Kiếm Tông ngày hôm đó đã khiến tất cả cường giả đều rút lui.
Mà bây giờ… cách biệt quả thật quá lớn.
Trương Long Hổ trầm giọng nói: “Đại trưởng lão, làm thế nào đây?”
Đại trưởng lão không nói gì, sắc mặt hơi khó coi.
Ông ta biết những người nấp trong tối này đang ép buộc họ rời đi, chuẩn bị làm cho họ tự biết thân phận của mình.
Nếu họ không đi thì người khác sẽ khiến bọn họ bị bẽ mặt!
Gây khó dễ!
Đại trưởng lão lập tức do dự.
Ngay lúc này, Diệp Quân trên tàu vũ trụ bỗng cười nói: “Trương huynh, vết thương của ta đã khỏi rồi, các ngươi có thể đi được rồi đấy”.
Nghe thế, Đại trưởng lão và Trương Long Hổ xoay người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân: “Cảm ơn hai vị đã hộ tống, bây giờ vết thương của ta đã khỏi, hai vị có thể đi rồi”.
Trương Long Hổ do dự rồi nói: “Diệp huynh…”
Diệp Quân cười nói: “Trương huynh, ta sẽ ghi nhớ ân tình hộ tống này, tiếp theo cứ để ta tự mình đối mặt”.
Trương Long Hổ im lặng không nói nữa.
Diệp Quân nhìn đại trưởng lão: “Tiền bối, ông dẫn Trương huynh đi đi”.
Đại trưởng lão do dự rồi nói: “Diệp công tử bảo trọng”.
Ông ta xòe bàn tay ra, một bình ngọc trắng bay đến trước mặt Diệp Quân, sau đó ông ta dẫn Trương Long Hổ biến mất.
Ông ta biết không thể đợi ở đây thêm được nữa.
Vì ông ta đã đánh giá thấp đám ông lớn trong bóng tối kia rồi.
Đừng nói là phúc địa Linh Hư, dù Kiếm Tông có đến e là cũng không chống đỡ nổi.
Sau khi hai người kia đi, Diệp Quân nhìn cái bình trước mặt, trong bình có ba viên đan dược.
Đều là đan dược tiên phẩm.
Hơn nữa ba viên này đều là đan dược hồi phục, có thể khôi phục lượng lớn huyền khí trong thời gian ngắn.
Diệp Quân khẽ nói: “Có lòng rồi!”
Ba viên đan dược này chắc chắn là vật vô cùng quan trọng với hắn.
Giúp hắn có khả năng đánh nhau lâu dài.
Đến giờ hắn vẫn còn để lại, chưa dùng đến mấy viên đan dược trị thương mà lúc đầu Diệp Quan Chỉ tặng cho hắn.
Thật ra đánh nhau cũng giống như đánh trận trong thế tục, nhiều lúc là đánh về kinh tế.
Lúc này Tịch Huyền bước đến cạnh Diệp Quân, cô ấy nhìn xung quanh khẽ nói: “Càng lúc càng nhiều hơn”.
Diệp Quân nhìn xung quanh lặng thinh không nói.
Đúng thật là khí tức mạnh mẽ trong bóng tối càng lúc càng nhiều.
Hơn nữa xem ra còn rất nhiều người đang chạy đến đây.
Trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn lên tiếng: “Tiểu Tháp, ta nghĩ hắn nói cũng có lý”.
Tiểu Tháp im lặng không đáp.
Giọng nói bí ẩn: “Tiểu Tháp, ngươi không giận đấy chứ?”
Tiểu Tháp: “Ta là kiểu người nhỏ nhen vậy sao?”
Giọng nói bí ẩn cười đáp: “Thật ra ngươi nên cảm thấy mừng vui chứ. Tính tình của tên này thật sự rất tốt, vừa rồi hắn xử lý như thế chứng tỏ hắn không phải người không có đầu óc, biết tiến biết lùi, ta tin chắc con đường sau này mà hắn có thể đi vẫn còn rất xa”.
Tiểu Tháp nói: “Đúng thế, rất nhiều hành động của hắn đều nằm ngoài dự liệu của ta, xem ra vẫn phải tiếp tục giấu hắn, không thể để hắn đi lệch đường. Ừ, giấu đến khi chết, giấu đến chết luôn”.
Giọng nói bí ẩn bật cười, ít nhiều gì Tiểu Tháp này vẫn còn chút ân oán cá nhân.
Trên tàu vũ trụ.
Vết thương của Diệp Quân bắt đầu dần hồi phục.
Lúc này hắn cũng đang ngẫm lại trận chiến với Trương Long Hổ lúc nãy.
Thật ra trước đó hắn không nói dối, hắn nghĩ Trương Long Hổ này đúng là rất rất mạnh.
Mỗi một chiêu một thức của Trương Long Hổ đều có uy lực đáng sợ, không cẩn thận một chút sẽ tan xương nát thịt ngay.
Tốc độ nhanh không có nghĩa là vô địch.
Nhất là bây giờ, hễ là người dám bước ra khiêu chiến mình thì chắc chắn đều biết cách đối phó với tốc độ của mình.
Quan trọng nhất là bây giờ người của thư viện Quan Huyên không ra mặt nữa.
Còn có nhà họ An.
Mặc dù nhà họ An ở Thanh Châu bị tổn thất nghiêm trọng nhưng dù chết vẫn còn uy lực ảnh hưởng, nền tảng của gia tộc này vẫn còn ở đó.
Đối phương chắc chắn sẽ không để mình đến được Thanh Châu.
Thư viện Quan Huyên chắc chắn cũng sẽ không.
Nếu mình đến được Thanh Châu, một khi Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện, mà Kiếm Chủ Nhân Gian lại xử lý công bằng, đến lúc đó chẳng phải thư viện Quan Huyên bị vả mặt sao?
Thế nên thư viện và các phe thế gia, phe tông môn đó chắc chắn sẽ nghĩ cách ngăn mình lại.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân siết chặt nắm đấm lại.
Khó!
Khó càng thêm khó!
Nói không có áp lực là giả.
Bây giờ điều hắn phải đối mắt chính là nhân vật tầm cỡ này của thư viện Quan Huyên.
Mình vượt qua thư viện, đến gặp Kiếm Chủ Nhân Gian, điều này đồng nghĩa với việc vượt bậc đi cáo trạng, sao thư viện Quan Huyên có thể đồng ý được?
Chắc chắn sẽ nhắm vào mình cho đến khi mình chết.
Diệp Quân lắc đầu thở dài.
Không nghĩ nhiều nữa, Diệp Quân bắt đầu nghiêm túc trị thương, hiện giờ mỗi khắc hắn đều phải để bản thân duy trì trạng thái tốt nhất.
Một ngày trôi qua.
Tịch Huyền đột nhiên ngồi trước mặt Diệp Quân, cô ấy nghiêm túc nói: “Với tốc độ bây giờ của chúng ta, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, chúng ta có thể đến Thanh Châu trong chín ngày nữa. Còn phúc địa Linh Hư hộ tống chúng ta ba ngày, tức là chúng ta có sáu ngày an toàn! Nhưng... ta nghĩ phúc địa Linh Hư không duy trì được nổi”.
Diệp Quân nhìn xung quanh, quả nhiên lúc này xung quanh có thêm rất nhiều khí tức bí ẩn.
Thấy thế sắc mặt Diệp Quân lập tức sa sầm.
Sắc mặt của Đại trưởng lão của phúc địa Linh Hư và Trương Long Hổ ở đằng xa cũng dần trở nên nghiêm trọng.
Vì cả đường đi, họ phát hiện xung quanh ngày càng có nhiều khí tức cường giả hơn.
Thấy cảnh tượng này, sắc mặt hai người đều trở nên khó coi.
Câu nói của Tào Bạch thuộc Kiếm Tông ngày hôm đó đã khiến tất cả cường giả đều rút lui.
Mà bây giờ… cách biệt quả thật quá lớn.
Trương Long Hổ trầm giọng nói: “Đại trưởng lão, làm thế nào đây?”
Đại trưởng lão không nói gì, sắc mặt hơi khó coi.
Ông ta biết những người nấp trong tối này đang ép buộc họ rời đi, chuẩn bị làm cho họ tự biết thân phận của mình.
Nếu họ không đi thì người khác sẽ khiến bọn họ bị bẽ mặt!
Gây khó dễ!
Đại trưởng lão lập tức do dự.
Ngay lúc này, Diệp Quân trên tàu vũ trụ bỗng cười nói: “Trương huynh, vết thương của ta đã khỏi rồi, các ngươi có thể đi được rồi đấy”.
Nghe thế, Đại trưởng lão và Trương Long Hổ xoay người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân: “Cảm ơn hai vị đã hộ tống, bây giờ vết thương của ta đã khỏi, hai vị có thể đi rồi”.
Trương Long Hổ do dự rồi nói: “Diệp huynh…”
Diệp Quân cười nói: “Trương huynh, ta sẽ ghi nhớ ân tình hộ tống này, tiếp theo cứ để ta tự mình đối mặt”.
Trương Long Hổ im lặng không nói nữa.
Diệp Quân nhìn đại trưởng lão: “Tiền bối, ông dẫn Trương huynh đi đi”.
Đại trưởng lão do dự rồi nói: “Diệp công tử bảo trọng”.
Ông ta xòe bàn tay ra, một bình ngọc trắng bay đến trước mặt Diệp Quân, sau đó ông ta dẫn Trương Long Hổ biến mất.
Ông ta biết không thể đợi ở đây thêm được nữa.
Vì ông ta đã đánh giá thấp đám ông lớn trong bóng tối kia rồi.
Đừng nói là phúc địa Linh Hư, dù Kiếm Tông có đến e là cũng không chống đỡ nổi.
Sau khi hai người kia đi, Diệp Quân nhìn cái bình trước mặt, trong bình có ba viên đan dược.
Đều là đan dược tiên phẩm.
Hơn nữa ba viên này đều là đan dược hồi phục, có thể khôi phục lượng lớn huyền khí trong thời gian ngắn.
Diệp Quân khẽ nói: “Có lòng rồi!”
Ba viên đan dược này chắc chắn là vật vô cùng quan trọng với hắn.
Giúp hắn có khả năng đánh nhau lâu dài.
Đến giờ hắn vẫn còn để lại, chưa dùng đến mấy viên đan dược trị thương mà lúc đầu Diệp Quan Chỉ tặng cho hắn.
Thật ra đánh nhau cũng giống như đánh trận trong thế tục, nhiều lúc là đánh về kinh tế.
Lúc này Tịch Huyền bước đến cạnh Diệp Quân, cô ấy nhìn xung quanh khẽ nói: “Càng lúc càng nhiều hơn”.
Diệp Quân nhìn xung quanh lặng thinh không nói.
Đúng thật là khí tức mạnh mẽ trong bóng tối càng lúc càng nhiều.
Hơn nữa xem ra còn rất nhiều người đang chạy đến đây.
/4376
|