Kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất!
Trong bóng tối, một vài đại lão cũng nhận ra Diệp Quân bây giờ đang tiến vào trạng thái đặc biệt này!
Những đại lão này vô cùng chấn động!
Sắp trở thành Đại Kiếm Đế!
Một vị Kiếm Đế đã là nhân tài nghịch thiên rồi!
Nếu đột phá lên Đại Kiếm Đế...
Thì chính là yêu nghiệt tuyệt thế!
Có thể sẽ được xếp vào bảng Thiên Thu đấy!
Bảng Thiên Thu!
Văn Viện của thư viện Quan Huyên đã lập ra một bảng ghi chép về tất cả thiên tài, yêu nghiệt và một số nhân vật đặc biệt từ thời Kiếm Chủ Nhân Gian đến nay.
Tính đến nay trên bảng này mới chỉ có một trăm người!
Phàm những ai được ghi danh trên bảng này đều là yêu nghiệt trong số các yêu nghiệt, thiên tài trong số các thiên tài!
Có thể nói, đây là bảng có chất lượng cao nhất ở vũ trụ Quan Huyên!
Vì chỉ cần được ghi danh trên bản này, người đó chính là yêu nghiệt trong lịch sử dài dằng dặc ba nghìn vạn năm chứ không chỉ là yêu nghiệt của mỗi thời đại này!
Đương nhiên, còn phải xem đến lúc nào Diệp Quân mới đột phá lên được Đại Kiếm Đế!
Nếu thời gian ngắn hơn Diệp Vũ thì hắn có thể được ghi danh vào bảng Thiên Thu, nếu hắn cần đến hai mươi năm mới làm được thì sẽ không có khả năng được đề tên trên bảng!
Nhưng, dù là như vậy, hắn cũng đã rất yêu nghiệt rồi!
Trong bóng tối, rất nhiều người kinh hãi vì Diệp Quân!
Phía xa, Trương Long Hổ kia cứ lùi mãi, cuối cùng...
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, giáp vàng trên người Trương Long Hổ vỡ nát, ngay lúc giáp vàng vỡ nát, một thanh kiếm đã kề ngay giữa trán y.
Bốn bề yên lặng như tờ!
Thua rồi!
Lúc này, một ông lão áo đen bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông lão vội nói: "Diệp công tử, mong hãy nương tay!"
Diệp Quân không quan tâm tới ông lão đó, hắn chậm rãi mở mắt ra, nhìn Trương Long Hổ ở phía xa. Hắn khẽ phất tay, thanh kiếm đang kê ngay giữa trán Trương Long Hổ bỗng tan biến.
Trương Long Hổ sững sờ.
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Đã nhường rồi!"
Trương Long Hổ nhìn Diệp Quân, vẻ mặt phức tạp: "Chúc mừng!"
Diệp Quân khó hiểu: "Chúc mừng gì?"
Trương Long Hổ trầm giọng nói: "Lẽ nào huynh không biết vừa nãy mình mới bước vào cảnh giới 'Kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất'?"
Diệp Quân do dự một lát rồi hỏi: "Cảnh giới kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất sao? Đó là gì?"
Trương Long Hổ thấy cạn lời!
Mẹ nó!
Huynh đang đùa tới ta đấy à?
Diệp Quân thành thật nói: "Thật sự ta không hiểu, ta chỉ biết, vừa nãy trong tâm ta có cảm ngộ, sau đó thì bước vào một trạng thái rất huyền diệu. Còn về cảnh giới gì gì đó mà huynh vừa nói, đúng là ta chưa từng được nghe!"
Trương Long Hổ nhìn Diệp Quân, thấy vẻ mặt Diệp Quân thành thật, không hề làm bộ thì hỏi ngay: "Chắc huynh có sư phụ chứ?"
Diệp Quân gật đầu: "Có, nhưng sư phụ ta không thường xuyên ở bên".
Trương Long Hổ im lặng.
Sư phụ không thường xuyên ở bên mà huynh đã tu luyện được đến trình độ này!
Chỉ có thể nói một từ: Đỉnh!
Trương Long Hổ thở dài, phải công nhận y cảm thấy hơi bị đả kích!
Trong mắt người khác, y là một thiên tài hiếm có, y cũng tự nhận mình là thiên tài, nhưng lúc này, y thấy mình rất bình thường!
Không có ai là giỏi nhất, chỉ có giỏi hơn!
Lúc này, Diệp Quân bỗng nói: "Mong các hạ nói cho ta biết về cảnh giới kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất!"
Trương Long Hổ thôi không suy tư nữa, y nói: "Chính là một loại cảnh giới trong kiếm đạo, tâm và kiếm ý tương thông, kiếm và tâm hợp nhất, kiếm có trong tay hay không, người có xuất hiện hay không cũng không còn quá quan trọng. Phàm những người bước vào được cảnh giới này thì chắc chắn sẽ trở thành Đại Kiếm Đế!"
Chắc chắn sẽ trở thành Đại Kiếm Đế!
Sau một hồi suy ngẫm, Diệp Quân khẽ gật đầu: "Ta hiểu rồi!"
Trương Long Hổ nhìn Diệp Quân với vẻ mặt phức tạp: "Diệp công tử, trận chiến này ta đã thua rồi!"
Nhận thua!
Đương nhiên Trương Long Hổ y có thua có chịu!
Là một người tu đạo, điều kị nhất là không chịu nhận thua, những kẻ thua rồi không chịu nhận mà giận dỗi oán trách, sau đó còn tìm cơ hội trả thù chính là những kẻ tồi nhất.
Cũng là những kẻ khiến y xem thường nhất!
Đàn ông thắng được thì cũng phải thua được.
Diệp Quân nhìn Trương Long Hổ: "Trương huynh, ta muốn thỉnh giáo huynh một vấn đề, nhưng lại sợ mạo muội..."
Trương Long Hổ cười nói: "Diệp huynh, huynh khách sáo quá! Thỉnh giáo thì không dám, nếu huynh có gì khó hiểu thì cứ hỏi!"
Diệp Quân lắc đầu: "Vừa nãy môn võ kỹ mà Trương huynh thi triển thật sự quá lợi hại, mỗi quyền mỗi thế đều mang theo khí thế của vạn quân, bất cẩn một chút là ta sẽ tan xương nát thịt... xin hỏi Trương huynh, đó có phải là võ kỹ cấp Đế trong truyền thuyết hay không?"
Nghe Diệp Quân hỏi vậy, Trương Long Hổ nở nụ cười xán lạn: "Đúng vậy! Là võ kỹ cấp Đế của phúc địa Linh Hư bọn ta, ta đã luyện từ nhỏ, sau đó còn dung hợp vào đó một vài ý tưởng của mình... Diệp huynh thấy nó rất mạnh sao?"
Diệp Quân gật đầu, chân thành nói: "Cực mạnh! Đặc biệt là thần quyền vừa nãy của huynh. Thần quyền đó mới đánh ra, quyền còn chưa đánh tới mà ta đã cảm nhận được quyền thế ngút trời của nó rồi, khiến khí tức của ta loạn cả lên..."
Nói rồi hắn khẽ lắc đầu: "Phúc địa Linh Hư không hổ danh là đệ nhất phúc địa, trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay gặp được Trương huynh ta mới biết được cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn! Nếu tương lai có cơ hội, chắc chắn ta sẽ tới phúc địa Linh Hư thăm hỏi, xem thử dáng vẻ của đệ nhất phúc địa trong thiên hạ này như thế nào!"
Diệp Quân nói vậy, ông lão của phúc địa Linh Hư đứng bên cạnh liền nở nụ cười, lòng vui lắm!
Nở mặt chứ!
Dù phúc địa Linh Hư đã thua...
Nhưng phúc địa Linh Hư cũng có tiếng lắm!
Nhìn xem.
Chàng trai sắp trở thành Đại Kiếm Đế này rất kính trọng phúc địa Linh Hư, còn muốn đến thăm nữa đấy... Khi trước Diệp Quân đánh bại Tào Bạch, đâu có nói những lời này!
Trương Long Hổ đứng một bên nghe Diệp Quân nói vậy thì lòng khấp khởi vui mừng, lập tức nói: "Diệp huynh, nếu sau này huynh đến phúc địa Linh Hư, ta sẽ đích thân dẫn huynh đi thăm quan hết tất cả những cảnh đẹp ở phúc địa!"
Diệp Quân cười nói: "Đến lúc đó chúng ta lại cọ xát!"
Trương Long Hổ cười lớn: "Tất nhiên rồi!"
Trong bóng tối, một vài đại lão cũng nhận ra Diệp Quân bây giờ đang tiến vào trạng thái đặc biệt này!
Những đại lão này vô cùng chấn động!
Sắp trở thành Đại Kiếm Đế!
Một vị Kiếm Đế đã là nhân tài nghịch thiên rồi!
Nếu đột phá lên Đại Kiếm Đế...
Thì chính là yêu nghiệt tuyệt thế!
Có thể sẽ được xếp vào bảng Thiên Thu đấy!
Bảng Thiên Thu!
Văn Viện của thư viện Quan Huyên đã lập ra một bảng ghi chép về tất cả thiên tài, yêu nghiệt và một số nhân vật đặc biệt từ thời Kiếm Chủ Nhân Gian đến nay.
Tính đến nay trên bảng này mới chỉ có một trăm người!
Phàm những ai được ghi danh trên bảng này đều là yêu nghiệt trong số các yêu nghiệt, thiên tài trong số các thiên tài!
Có thể nói, đây là bảng có chất lượng cao nhất ở vũ trụ Quan Huyên!
Vì chỉ cần được ghi danh trên bản này, người đó chính là yêu nghiệt trong lịch sử dài dằng dặc ba nghìn vạn năm chứ không chỉ là yêu nghiệt của mỗi thời đại này!
Đương nhiên, còn phải xem đến lúc nào Diệp Quân mới đột phá lên được Đại Kiếm Đế!
Nếu thời gian ngắn hơn Diệp Vũ thì hắn có thể được ghi danh vào bảng Thiên Thu, nếu hắn cần đến hai mươi năm mới làm được thì sẽ không có khả năng được đề tên trên bảng!
Nhưng, dù là như vậy, hắn cũng đã rất yêu nghiệt rồi!
Trong bóng tối, rất nhiều người kinh hãi vì Diệp Quân!
Phía xa, Trương Long Hổ kia cứ lùi mãi, cuối cùng...
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, giáp vàng trên người Trương Long Hổ vỡ nát, ngay lúc giáp vàng vỡ nát, một thanh kiếm đã kề ngay giữa trán y.
Bốn bề yên lặng như tờ!
Thua rồi!
Lúc này, một ông lão áo đen bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông lão vội nói: "Diệp công tử, mong hãy nương tay!"
Diệp Quân không quan tâm tới ông lão đó, hắn chậm rãi mở mắt ra, nhìn Trương Long Hổ ở phía xa. Hắn khẽ phất tay, thanh kiếm đang kê ngay giữa trán Trương Long Hổ bỗng tan biến.
Trương Long Hổ sững sờ.
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Đã nhường rồi!"
Trương Long Hổ nhìn Diệp Quân, vẻ mặt phức tạp: "Chúc mừng!"
Diệp Quân khó hiểu: "Chúc mừng gì?"
Trương Long Hổ trầm giọng nói: "Lẽ nào huynh không biết vừa nãy mình mới bước vào cảnh giới 'Kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất'?"
Diệp Quân do dự một lát rồi hỏi: "Cảnh giới kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất sao? Đó là gì?"
Trương Long Hổ thấy cạn lời!
Mẹ nó!
Huynh đang đùa tới ta đấy à?
Diệp Quân thành thật nói: "Thật sự ta không hiểu, ta chỉ biết, vừa nãy trong tâm ta có cảm ngộ, sau đó thì bước vào một trạng thái rất huyền diệu. Còn về cảnh giới gì gì đó mà huynh vừa nói, đúng là ta chưa từng được nghe!"
Trương Long Hổ nhìn Diệp Quân, thấy vẻ mặt Diệp Quân thành thật, không hề làm bộ thì hỏi ngay: "Chắc huynh có sư phụ chứ?"
Diệp Quân gật đầu: "Có, nhưng sư phụ ta không thường xuyên ở bên".
Trương Long Hổ im lặng.
Sư phụ không thường xuyên ở bên mà huynh đã tu luyện được đến trình độ này!
Chỉ có thể nói một từ: Đỉnh!
Trương Long Hổ thở dài, phải công nhận y cảm thấy hơi bị đả kích!
Trong mắt người khác, y là một thiên tài hiếm có, y cũng tự nhận mình là thiên tài, nhưng lúc này, y thấy mình rất bình thường!
Không có ai là giỏi nhất, chỉ có giỏi hơn!
Lúc này, Diệp Quân bỗng nói: "Mong các hạ nói cho ta biết về cảnh giới kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất!"
Trương Long Hổ thôi không suy tư nữa, y nói: "Chính là một loại cảnh giới trong kiếm đạo, tâm và kiếm ý tương thông, kiếm và tâm hợp nhất, kiếm có trong tay hay không, người có xuất hiện hay không cũng không còn quá quan trọng. Phàm những người bước vào được cảnh giới này thì chắc chắn sẽ trở thành Đại Kiếm Đế!"
Chắc chắn sẽ trở thành Đại Kiếm Đế!
Sau một hồi suy ngẫm, Diệp Quân khẽ gật đầu: "Ta hiểu rồi!"
Trương Long Hổ nhìn Diệp Quân với vẻ mặt phức tạp: "Diệp công tử, trận chiến này ta đã thua rồi!"
Nhận thua!
Đương nhiên Trương Long Hổ y có thua có chịu!
Là một người tu đạo, điều kị nhất là không chịu nhận thua, những kẻ thua rồi không chịu nhận mà giận dỗi oán trách, sau đó còn tìm cơ hội trả thù chính là những kẻ tồi nhất.
Cũng là những kẻ khiến y xem thường nhất!
Đàn ông thắng được thì cũng phải thua được.
Diệp Quân nhìn Trương Long Hổ: "Trương huynh, ta muốn thỉnh giáo huynh một vấn đề, nhưng lại sợ mạo muội..."
Trương Long Hổ cười nói: "Diệp huynh, huynh khách sáo quá! Thỉnh giáo thì không dám, nếu huynh có gì khó hiểu thì cứ hỏi!"
Diệp Quân lắc đầu: "Vừa nãy môn võ kỹ mà Trương huynh thi triển thật sự quá lợi hại, mỗi quyền mỗi thế đều mang theo khí thế của vạn quân, bất cẩn một chút là ta sẽ tan xương nát thịt... xin hỏi Trương huynh, đó có phải là võ kỹ cấp Đế trong truyền thuyết hay không?"
Nghe Diệp Quân hỏi vậy, Trương Long Hổ nở nụ cười xán lạn: "Đúng vậy! Là võ kỹ cấp Đế của phúc địa Linh Hư bọn ta, ta đã luyện từ nhỏ, sau đó còn dung hợp vào đó một vài ý tưởng của mình... Diệp huynh thấy nó rất mạnh sao?"
Diệp Quân gật đầu, chân thành nói: "Cực mạnh! Đặc biệt là thần quyền vừa nãy của huynh. Thần quyền đó mới đánh ra, quyền còn chưa đánh tới mà ta đã cảm nhận được quyền thế ngút trời của nó rồi, khiến khí tức của ta loạn cả lên..."
Nói rồi hắn khẽ lắc đầu: "Phúc địa Linh Hư không hổ danh là đệ nhất phúc địa, trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay gặp được Trương huynh ta mới biết được cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn! Nếu tương lai có cơ hội, chắc chắn ta sẽ tới phúc địa Linh Hư thăm hỏi, xem thử dáng vẻ của đệ nhất phúc địa trong thiên hạ này như thế nào!"
Diệp Quân nói vậy, ông lão của phúc địa Linh Hư đứng bên cạnh liền nở nụ cười, lòng vui lắm!
Nở mặt chứ!
Dù phúc địa Linh Hư đã thua...
Nhưng phúc địa Linh Hư cũng có tiếng lắm!
Nhìn xem.
Chàng trai sắp trở thành Đại Kiếm Đế này rất kính trọng phúc địa Linh Hư, còn muốn đến thăm nữa đấy... Khi trước Diệp Quân đánh bại Tào Bạch, đâu có nói những lời này!
Trương Long Hổ đứng một bên nghe Diệp Quân nói vậy thì lòng khấp khởi vui mừng, lập tức nói: "Diệp huynh, nếu sau này huynh đến phúc địa Linh Hư, ta sẽ đích thân dẫn huynh đi thăm quan hết tất cả những cảnh đẹp ở phúc địa!"
Diệp Quân cười nói: "Đến lúc đó chúng ta lại cọ xát!"
Trương Long Hổ cười lớn: "Tất nhiên rồi!"
/4376
|