An Đạo Tân!
Thiên tài nhà họ An vừa đến Trung Thổ Thần Châu, vài gia tộc siêu cấp siêu gia tộc ở Trung Thổ Thần Châu lập tức đến chào hỏi ở phủ đệ nhà họ An tại Trung Thổ Thần Châu.
Bỗng chốc cả phủ đệ nhà họ An đông nghịt người, vô cùng náo nhiệt.
Ngay cả thư viện Quan Huyên cử người đến.
Nhà họ An.
Đây chính là gia tộc giàu có bậc nhất, là gia tộc đỉnh cấp.
Rất nhiều người muốn đến nịnh bợ.
Điều đáng nói là Thần tộc lại không cử người đến.
Thần tộc.
Giản Tự Tại vẫn không có ở trong tộc, mà lần này người thay mặt tộc trưởng là Giản An.
Lúc đầu Giản Tự Tại nghe theo đề nghị của Diệp Quân không phạt Giản An, thế nên Giản An lại nắm quyền lần nữa.
Khoảng thời gian này, Giản An vẫn luôn theo dõi Diệp Quân.
Trái ngược với những người khác, tất cả những người bên ngoài đều đến chào hỏi An Đạo Tân, nhưng Giản An lại đến Đạo Môn.
Trước cổng Đạo Môn, Giản An nhìn Đạo Môn đơn sơ trước mặt, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Dĩ nhiên cô ta cũng biết về Đạo Môn nhưng cô ta chưa từng đến tận nơi, bây giờ nhìn thấy Đạo Môn đơn sơ như vậy, cô ta cảm thấy khá ngạc nhiên.
Lúc này cô ta nhìn thấy một cô gái đeo sọt đan bằng tre trên lưng.
Chính là Nam Lăng Nhất Nhất.
Nam Lăng Nhất Nhất cũng nhìn thấy Giản An, cô ấy nhìn Giản An hơi ngạc nhiên: “Cô nương là?”
Giản An mỉm cười: “Giản An, Thần tộc”.
Giản An ở Thần tộc.
Nam Lăng Nhất Nhất chớp mắt: “Thần tộc!”
Dĩ nhiên cô ấy biết Thần tộc là một trong sáu tộc lớn, địa vị và căn cơ của Thần tộc vẫn ở trên tộc Nam Lăng.
Giản An cười nói: “Cô là Nam Lăng Nhất Nhất cô nương nhỉ?”
Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu: “Đúng thế, cô đến tìm sư đệ ta sao?”
Giản An gật đầu: “Đúng thế”.
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Ta dẫn cô đi gặp đệ ấy”.
Giản An cười nói: “Cảm ơn”.
Nam Lăng Nhất Nhất dẫn Giản An đến sau núi, lúc này Diệp Quân đang ngồi khoanh chân, nhắm chặt hai mắt như đang tu luyện.
Nam Lăng Nhất Nhất vừa muốn bước đến lại bị Giản An ngăn lại, cô ta mỉm cười: “Nếu Diệp Quân công tử đang tu luyện thì đừng làm phiền, ta đợi ở đây là được”.
Ánh mắt Nam Lăng Nhất Nhất hiện lên vẻ ngạc nhiên, Giản An cô nương này khách sáo thật đấy.
Giản An nhìn Diệp Quân ở cách đó không xa, vẻ mặt phức tạp.
Diệp Quân!
Người này là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian, cũng là thiếu chủ Tiên Bảo Các.
Một khi thân phận này bị lộ ra ngoài…
Cô ta không dám nghĩ.
Nhưng cô ta biết một khi thân phận của Diệp Quân bị lộ, toàn bộ vũ trụ Quan Huyên sẽ nhốn nháo, đến lúc đó tất cả tông môn, gia tộc, tất cả cường giả ở tổng viện thư viện Quan Huyên đều sẽ chạy đến đây.
Đến để làm gì?
Tất nhiên là đến nghênh đón vị thiếu chủ này rồi.
Thật ra Giản Tự Tại không yêu cầu cô ta đến gặp Diệp Quân.
Vì Giản Tự Tại vẫn luôn rất bàng quan với mọi thứ, chưa từng thích tham dự vào những chuyện lộn xộn này.
Trong mắt bà ấy, Diệp Quân là cháu trai, chỉ có thế thôi.
Nhưng Giản An lại không nghĩ thế.
Giản An biết Thần tộc muốn trở thành đại tộc siêu cấp, ngoài việc muốn có người có tính tranh giành thì còn cần phải mượn thế lực.
Thế nên sau khi biết nhà họ An muốn nhắm vào Diệp Quân, cô ta cũng không nhịn được nữa bèn đến tìm Diệp Quân.
Cô ta phải chọn phe để đứng!
Cô ta phải chọn phe để đứng!
Cô ta phải chọn phe để đứng!
Chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần.
Thế nên dù bị Giản Tự Tại phạt, cô ta cũng muốn đến ủng hộ Diệp Quân, giúp đỡ Diệp Quân.
Cho dù thế nào cũng phải khiến Diệp Quân nợ ân tình này.
Khi mọi người đang cố gắng lấy lòng nhà họ An thì cô ta đến kết thân với Diệp Quân, tình bạn này sau này sẽ được cả thế giới ca ngợi.
Thần tộc và Diệp Quân thiếu chủ là huynh đệ keo sơn.
Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên mở mắt ra, hắn quay đầu nhìn về phía hai người Nam Lăng Nhất Nhất, khi nhìn thấy Giản An, hắn sửng sốt: “Giản An cô nương?”
Giản An lập tức cười nói: “Diệp công tử, không làm phiền ngươi chứ?”
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, đứng dậy đi tới trước mặt hai người phụ nữ, sau đó hắn hơi kinh ngạc nói: “Giản An cô nương, sao cô lại tới đây?”
Giản An cười nói: “Ta đến tìm Diệp công tử”.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Tìm ta ư?”
Giản An khẽ gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Diệp Quân công tử, theo ta được biết, cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo lần này là một cái bẫy do nhà họ An bày bố”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.
Giản An nghĩ ngợi phút chốc, sau đó lấy ra một chiếc nhẫn ra đưa cho Diệp Quân: “Diệp công tử, đây là một chút tình cảm của Thần tộc”.
Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn, trong chiếc nhẫn có ba nghìn vạn kim tinh.
Diệp Quân sửng sốt: “Giản An cô nương, ý cô là?”
Giản An cười nói: “Ta biết Diệp Quân công tử thiếu tiền nên mong Diệp công tử nhận chút tâm ý này”.
Diệp Quân lắc đầu: “Giản An cô nương, ta không thể nhận”.
Giản An khó hiểu: “Tại sao?”
Diệp Quân lặng thinh không nói.
Điều này quá bất thường.
Không có lý nào mà không làm gì lại đối xử tốt với mình, chắc chắn có gì đó.
Đúng lúc này, Giản An bỗng cười nói: “Diệp Quân công tử, ta không làm phiền ngươi tu luyện nữa”.
Nói rồi cô ta để chiếc nhẫn xuống, xoay người biến mất.
Thiên tài nhà họ An vừa đến Trung Thổ Thần Châu, vài gia tộc siêu cấp siêu gia tộc ở Trung Thổ Thần Châu lập tức đến chào hỏi ở phủ đệ nhà họ An tại Trung Thổ Thần Châu.
Bỗng chốc cả phủ đệ nhà họ An đông nghịt người, vô cùng náo nhiệt.
Ngay cả thư viện Quan Huyên cử người đến.
Nhà họ An.
Đây chính là gia tộc giàu có bậc nhất, là gia tộc đỉnh cấp.
Rất nhiều người muốn đến nịnh bợ.
Điều đáng nói là Thần tộc lại không cử người đến.
Thần tộc.
Giản Tự Tại vẫn không có ở trong tộc, mà lần này người thay mặt tộc trưởng là Giản An.
Lúc đầu Giản Tự Tại nghe theo đề nghị của Diệp Quân không phạt Giản An, thế nên Giản An lại nắm quyền lần nữa.
Khoảng thời gian này, Giản An vẫn luôn theo dõi Diệp Quân.
Trái ngược với những người khác, tất cả những người bên ngoài đều đến chào hỏi An Đạo Tân, nhưng Giản An lại đến Đạo Môn.
Trước cổng Đạo Môn, Giản An nhìn Đạo Môn đơn sơ trước mặt, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Dĩ nhiên cô ta cũng biết về Đạo Môn nhưng cô ta chưa từng đến tận nơi, bây giờ nhìn thấy Đạo Môn đơn sơ như vậy, cô ta cảm thấy khá ngạc nhiên.
Lúc này cô ta nhìn thấy một cô gái đeo sọt đan bằng tre trên lưng.
Chính là Nam Lăng Nhất Nhất.
Nam Lăng Nhất Nhất cũng nhìn thấy Giản An, cô ấy nhìn Giản An hơi ngạc nhiên: “Cô nương là?”
Giản An mỉm cười: “Giản An, Thần tộc”.
Giản An ở Thần tộc.
Nam Lăng Nhất Nhất chớp mắt: “Thần tộc!”
Dĩ nhiên cô ấy biết Thần tộc là một trong sáu tộc lớn, địa vị và căn cơ của Thần tộc vẫn ở trên tộc Nam Lăng.
Giản An cười nói: “Cô là Nam Lăng Nhất Nhất cô nương nhỉ?”
Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu: “Đúng thế, cô đến tìm sư đệ ta sao?”
Giản An gật đầu: “Đúng thế”.
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Ta dẫn cô đi gặp đệ ấy”.
Giản An cười nói: “Cảm ơn”.
Nam Lăng Nhất Nhất dẫn Giản An đến sau núi, lúc này Diệp Quân đang ngồi khoanh chân, nhắm chặt hai mắt như đang tu luyện.
Nam Lăng Nhất Nhất vừa muốn bước đến lại bị Giản An ngăn lại, cô ta mỉm cười: “Nếu Diệp Quân công tử đang tu luyện thì đừng làm phiền, ta đợi ở đây là được”.
Ánh mắt Nam Lăng Nhất Nhất hiện lên vẻ ngạc nhiên, Giản An cô nương này khách sáo thật đấy.
Giản An nhìn Diệp Quân ở cách đó không xa, vẻ mặt phức tạp.
Diệp Quân!
Người này là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian, cũng là thiếu chủ Tiên Bảo Các.
Một khi thân phận này bị lộ ra ngoài…
Cô ta không dám nghĩ.
Nhưng cô ta biết một khi thân phận của Diệp Quân bị lộ, toàn bộ vũ trụ Quan Huyên sẽ nhốn nháo, đến lúc đó tất cả tông môn, gia tộc, tất cả cường giả ở tổng viện thư viện Quan Huyên đều sẽ chạy đến đây.
Đến để làm gì?
Tất nhiên là đến nghênh đón vị thiếu chủ này rồi.
Thật ra Giản Tự Tại không yêu cầu cô ta đến gặp Diệp Quân.
Vì Giản Tự Tại vẫn luôn rất bàng quan với mọi thứ, chưa từng thích tham dự vào những chuyện lộn xộn này.
Trong mắt bà ấy, Diệp Quân là cháu trai, chỉ có thế thôi.
Nhưng Giản An lại không nghĩ thế.
Giản An biết Thần tộc muốn trở thành đại tộc siêu cấp, ngoài việc muốn có người có tính tranh giành thì còn cần phải mượn thế lực.
Thế nên sau khi biết nhà họ An muốn nhắm vào Diệp Quân, cô ta cũng không nhịn được nữa bèn đến tìm Diệp Quân.
Cô ta phải chọn phe để đứng!
Cô ta phải chọn phe để đứng!
Cô ta phải chọn phe để đứng!
Chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần.
Thế nên dù bị Giản Tự Tại phạt, cô ta cũng muốn đến ủng hộ Diệp Quân, giúp đỡ Diệp Quân.
Cho dù thế nào cũng phải khiến Diệp Quân nợ ân tình này.
Khi mọi người đang cố gắng lấy lòng nhà họ An thì cô ta đến kết thân với Diệp Quân, tình bạn này sau này sẽ được cả thế giới ca ngợi.
Thần tộc và Diệp Quân thiếu chủ là huynh đệ keo sơn.
Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên mở mắt ra, hắn quay đầu nhìn về phía hai người Nam Lăng Nhất Nhất, khi nhìn thấy Giản An, hắn sửng sốt: “Giản An cô nương?”
Giản An lập tức cười nói: “Diệp công tử, không làm phiền ngươi chứ?”
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, đứng dậy đi tới trước mặt hai người phụ nữ, sau đó hắn hơi kinh ngạc nói: “Giản An cô nương, sao cô lại tới đây?”
Giản An cười nói: “Ta đến tìm Diệp công tử”.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Tìm ta ư?”
Giản An khẽ gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Diệp Quân công tử, theo ta được biết, cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo lần này là một cái bẫy do nhà họ An bày bố”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.
Giản An nghĩ ngợi phút chốc, sau đó lấy ra một chiếc nhẫn ra đưa cho Diệp Quân: “Diệp công tử, đây là một chút tình cảm của Thần tộc”.
Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn, trong chiếc nhẫn có ba nghìn vạn kim tinh.
Diệp Quân sửng sốt: “Giản An cô nương, ý cô là?”
Giản An cười nói: “Ta biết Diệp Quân công tử thiếu tiền nên mong Diệp công tử nhận chút tâm ý này”.
Diệp Quân lắc đầu: “Giản An cô nương, ta không thể nhận”.
Giản An khó hiểu: “Tại sao?”
Diệp Quân lặng thinh không nói.
Điều này quá bất thường.
Không có lý nào mà không làm gì lại đối xử tốt với mình, chắc chắn có gì đó.
Đúng lúc này, Giản An bỗng cười nói: “Diệp Quân công tử, ta không làm phiền ngươi tu luyện nữa”.
Nói rồi cô ta để chiếc nhẫn xuống, xoay người biến mất.
/4376
|