Trong điện, Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân: “Con muốn đi tham gia đấu hạng Võ Bảng à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Đạo hòa thượng im lặng một lúc rồi nói: “Có tự tin không?”
Diệp Quân nói: “Có”.
Đạo hòa thượng cười nói: “Vậy thì đi đi”.
Diệp Quân hơi cúi người xuống: “Vâng”.
Nói rồi hắn xoay người đi.
Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Quá bí ẩn!
Càng tiếp xúc với Diệp Quân lâu, ông ấy càng cảm thấy cậu thanh niên này quá bí ẩn.
Lúc này ông ấy cũng đã hiểu người đứng đằng sau cậu thanh niên này chắc chắn không phải người bình thường.
Có thể tiêu diệt được tộc Chân Long, chèn ép được tộc Thần Qua, năng lực khủng khiếp đến mức nào?
Đạo hòa thượng lắc đầu, ông ấy xoay người nhìn cảnh tượng trước mặt khẽ nói: “Tiên tổ, nếu người đang ở trên trời có linh thiêng thì độ trì cho cậu thanh niên này nhé, nếu không Đạo Môn chúng ta sẽ bị diệt vong”.
...
Diệp Quân ra khỏi đại điện thì nhìn thấy Nam Lăng Nhất Nhất.
Nam Lăng Nhất Nhất chớp mắt, cong môi cười, cô ấy cười lên thật sự rất đẹp, có hai lúm đồng tiền.
Diệp Quân hỏi: “Sư tỷ, sao thế?”
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Cảm ơn”.
Diệp Quân mỉm cười: “Đừng khách sáo”.
Nam Lăng Nhất Nhất hỏi: “Sư đệ, đệ muốn ra ngoài sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta muốn đến thư viện Quan Huyên tham gia đấu hạng Võ Bảng”.
Đấu hạng Võ Bảng!
Nam Lăng Nhất Nhất chớp mắt: “Cố lên!”
Diệp Quân cười nói: “Vâng”.
Nói rồi hắn bỗng ngự kiếm bay lên, thoáng chốc đã biến mất vào tận chân trời.
Nam Lăng Nhất Nhất nhìn kiếm quang trên bầu trời, im lặng một lúc mới khẽ nói: “Mình cũng phải cố gắng”.
Nói xong, cô ấy xoay người đi.
...
Thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu nằm ở dãy núi Kỳ Liên, cả dãy núi Kỳ Liên dài mấy vạn dặm, trong những ngọn núi mấy vạn dặm này có hàng trăm tiên mạch, có thể nói thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu là thánh địa tu luyện.
Khi còn cách dãy núi Kỳ Liên hàng ngàn dặm, Diệp Quân cảm nhận được nguồn linh khí cực kỳ dày, càng đi về phía trước, linh khí càng nhiều, càng thuần khiết.
Vẻ mặt Diệp Quân thay đổi.
Bây giờ hắn đã biết tại sao rất nhiều người lại muốn đến thư viện Quan Huyên này rồi.
Tu luyện ở nơi này thì dù là một con lợn chắc cũng có thể tu luyện thành tinh.
Môi trường tu luyện rất quan trọng.
Không lâu sau, Diệp Quân đã đến dưới chân núi Kỳ Liên, hắn ngẩng đầu lên nhìn, cả núi Kỳ Liên hệt như một thanh kiếm treo ngược, lơ lửng giữa trời đất, có gần một ngàn thác nước đổ xuống từ trên đỉnh núi, cực kỳ tráng lệ.
Loáng thoáng có thể nhìn thấy vài cung điện xa hoa trên đỉnh núi, quy mô của mấy cung điện này rất lớn, sương mù bao quanh như tiên cảnh.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Diệp Quân thầm cảm thán.
Thư viện Quan Huyên ở Nam Châu quả thật là không thể nào so được với thư viện trước mắt.
Diệp Quân đi về phía trước, thư viện Quan Huyên rất lớn nhưng hắn lại không quen đường nên đành phải tìm người hỏi thăm.
Không lâu sau hắn nhìn thấy một chàng trai, gã mặc một bộ đồ dài rộng màu đỏ nhạt, cầm một cái quạt gấp, nở nụ cười nhàn nhạt.
Diệp Quân đi đến cạnh gã, mỉm cười: “Vị huynh đài, ta hỏi một chút, muốn khiêu chiến Võ Bảng thì phải đến đâu?”
Nghe nói thế, chàng trai hơi sửng sốt, sau đó gã nhìn Diệp Quân cười nói: “Ngươi muốn tham gia đấu hạng Võ Bảng à?”
Diệp Quân gật đầu: “Muốn thử sức”.
Chàng trai đó chỉ về phía sau cười nói: “Nhìn thấy ngọn núi đó không? Đó là núi Thần Võ, Võ Bảng khiêu chiến ở trên núi”.
Diệp Quân chắp tay nói: “Cảm ơn”.
Nói rồi hắn xoay người đi về hướng núi Thần Võ.
Chàng trai nhìn bóng lưng Diệp Quân cười nói: “Không cầm kiếm nhưng cả người lại như một thanh kiếm sắc bén đang đợi công kích… Kiếm Tiên! Kiếm Tiên trẻ như thế, thú vị đấy”.
Lúc này một giọng nói bỗng vang lên bên tai gã: “Cậu thanh niên này không đơn giản”.
Chàng trai mỉm cười: “Nếu là Đại Kiếm Tiên thì vẫn có thể nói thế được, Kiếm Tiên… chỉ có thể xem là bình thường”.
Giọng nói đó trầm giọng nói: “Khuyết điểm lớn nhất của ngươi là khinh thường người khác”.
Chàng trai không nghĩ thế, cười nói: “Không phải ta xem thường người khác mà là trong giới trẻ ở Trung Thổ Thần Châu, ngoài Yêu tộc và hệ Ngân Hà thì không ai có thể khiến ta xem trọng”.
Gã ngừng lại, sau đó cười nói: “Ta biết ta rất ngông nghênh, tự phụ, hôm nay đến đây gặp Diệp chủ tịch, ta mong cô ta có thể đánh bại ta, trị cái bệnh ngông nghênh và tự phụ của ta”.
Nói xong, gã đi lên núi.
Không lâu sau, gã đã lên đến đỉnh núi, vừa lên đến đỉnh núi, một ông lão bỗng xuất hiện trước mặt gã.
Chàng trai hơi cúi người với ông lão: “Ta là Đông Lý Mạch ở đế tộc Bất Tử, hôm nay đến đây muốn gặp Diệp chủ tịch”.
Đông Lý Mạch!
Đế tộc Bất Tử!
Nghe thế ông lão biến sắc.
Được biết đến là thiên tài mạnh nhất sau Kiếm Chủ Nhân Gian.
Cũng là ứng cử viên nổi nhất trong cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo lần này.
Sự lạnh nhạt trên gương mặt ông lão biến mất, thay vào đó là vẻ hiền hòa: “Mạch công tử đợi một chút”.
Nói xong, ông ta xoay người đi.
Đông Lý Mạch nhìn xung quanh khẽ cười: “Thư viện Quan Huyên này đúng là tiên cảnh nhân gian”.
Lúc này ông lão trước đó xuất hiện trước mặt Đông Lý Mạch.
Ông lão cúi người xuống: “Mạch công tử, Diệp chủ tịch cho mời”.
Đông Lý Mạch chắp tay lại: “Cảm ơn”.
Gã vừa nói vừa đi về phía đằng xa.
Sau khi đi qua đình viện, Đông Lý Mạch đi đến một biệt viện, có một cô gái đang ngồi trước bàn sách phê duyệt gì đó trong một mái chòi.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Đạo hòa thượng im lặng một lúc rồi nói: “Có tự tin không?”
Diệp Quân nói: “Có”.
Đạo hòa thượng cười nói: “Vậy thì đi đi”.
Diệp Quân hơi cúi người xuống: “Vâng”.
Nói rồi hắn xoay người đi.
Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Quá bí ẩn!
Càng tiếp xúc với Diệp Quân lâu, ông ấy càng cảm thấy cậu thanh niên này quá bí ẩn.
Lúc này ông ấy cũng đã hiểu người đứng đằng sau cậu thanh niên này chắc chắn không phải người bình thường.
Có thể tiêu diệt được tộc Chân Long, chèn ép được tộc Thần Qua, năng lực khủng khiếp đến mức nào?
Đạo hòa thượng lắc đầu, ông ấy xoay người nhìn cảnh tượng trước mặt khẽ nói: “Tiên tổ, nếu người đang ở trên trời có linh thiêng thì độ trì cho cậu thanh niên này nhé, nếu không Đạo Môn chúng ta sẽ bị diệt vong”.
...
Diệp Quân ra khỏi đại điện thì nhìn thấy Nam Lăng Nhất Nhất.
Nam Lăng Nhất Nhất chớp mắt, cong môi cười, cô ấy cười lên thật sự rất đẹp, có hai lúm đồng tiền.
Diệp Quân hỏi: “Sư tỷ, sao thế?”
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Cảm ơn”.
Diệp Quân mỉm cười: “Đừng khách sáo”.
Nam Lăng Nhất Nhất hỏi: “Sư đệ, đệ muốn ra ngoài sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta muốn đến thư viện Quan Huyên tham gia đấu hạng Võ Bảng”.
Đấu hạng Võ Bảng!
Nam Lăng Nhất Nhất chớp mắt: “Cố lên!”
Diệp Quân cười nói: “Vâng”.
Nói rồi hắn bỗng ngự kiếm bay lên, thoáng chốc đã biến mất vào tận chân trời.
Nam Lăng Nhất Nhất nhìn kiếm quang trên bầu trời, im lặng một lúc mới khẽ nói: “Mình cũng phải cố gắng”.
Nói xong, cô ấy xoay người đi.
...
Thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu nằm ở dãy núi Kỳ Liên, cả dãy núi Kỳ Liên dài mấy vạn dặm, trong những ngọn núi mấy vạn dặm này có hàng trăm tiên mạch, có thể nói thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu là thánh địa tu luyện.
Khi còn cách dãy núi Kỳ Liên hàng ngàn dặm, Diệp Quân cảm nhận được nguồn linh khí cực kỳ dày, càng đi về phía trước, linh khí càng nhiều, càng thuần khiết.
Vẻ mặt Diệp Quân thay đổi.
Bây giờ hắn đã biết tại sao rất nhiều người lại muốn đến thư viện Quan Huyên này rồi.
Tu luyện ở nơi này thì dù là một con lợn chắc cũng có thể tu luyện thành tinh.
Môi trường tu luyện rất quan trọng.
Không lâu sau, Diệp Quân đã đến dưới chân núi Kỳ Liên, hắn ngẩng đầu lên nhìn, cả núi Kỳ Liên hệt như một thanh kiếm treo ngược, lơ lửng giữa trời đất, có gần một ngàn thác nước đổ xuống từ trên đỉnh núi, cực kỳ tráng lệ.
Loáng thoáng có thể nhìn thấy vài cung điện xa hoa trên đỉnh núi, quy mô của mấy cung điện này rất lớn, sương mù bao quanh như tiên cảnh.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Diệp Quân thầm cảm thán.
Thư viện Quan Huyên ở Nam Châu quả thật là không thể nào so được với thư viện trước mắt.
Diệp Quân đi về phía trước, thư viện Quan Huyên rất lớn nhưng hắn lại không quen đường nên đành phải tìm người hỏi thăm.
Không lâu sau hắn nhìn thấy một chàng trai, gã mặc một bộ đồ dài rộng màu đỏ nhạt, cầm một cái quạt gấp, nở nụ cười nhàn nhạt.
Diệp Quân đi đến cạnh gã, mỉm cười: “Vị huynh đài, ta hỏi một chút, muốn khiêu chiến Võ Bảng thì phải đến đâu?”
Nghe nói thế, chàng trai hơi sửng sốt, sau đó gã nhìn Diệp Quân cười nói: “Ngươi muốn tham gia đấu hạng Võ Bảng à?”
Diệp Quân gật đầu: “Muốn thử sức”.
Chàng trai đó chỉ về phía sau cười nói: “Nhìn thấy ngọn núi đó không? Đó là núi Thần Võ, Võ Bảng khiêu chiến ở trên núi”.
Diệp Quân chắp tay nói: “Cảm ơn”.
Nói rồi hắn xoay người đi về hướng núi Thần Võ.
Chàng trai nhìn bóng lưng Diệp Quân cười nói: “Không cầm kiếm nhưng cả người lại như một thanh kiếm sắc bén đang đợi công kích… Kiếm Tiên! Kiếm Tiên trẻ như thế, thú vị đấy”.
Lúc này một giọng nói bỗng vang lên bên tai gã: “Cậu thanh niên này không đơn giản”.
Chàng trai mỉm cười: “Nếu là Đại Kiếm Tiên thì vẫn có thể nói thế được, Kiếm Tiên… chỉ có thể xem là bình thường”.
Giọng nói đó trầm giọng nói: “Khuyết điểm lớn nhất của ngươi là khinh thường người khác”.
Chàng trai không nghĩ thế, cười nói: “Không phải ta xem thường người khác mà là trong giới trẻ ở Trung Thổ Thần Châu, ngoài Yêu tộc và hệ Ngân Hà thì không ai có thể khiến ta xem trọng”.
Gã ngừng lại, sau đó cười nói: “Ta biết ta rất ngông nghênh, tự phụ, hôm nay đến đây gặp Diệp chủ tịch, ta mong cô ta có thể đánh bại ta, trị cái bệnh ngông nghênh và tự phụ của ta”.
Nói xong, gã đi lên núi.
Không lâu sau, gã đã lên đến đỉnh núi, vừa lên đến đỉnh núi, một ông lão bỗng xuất hiện trước mặt gã.
Chàng trai hơi cúi người với ông lão: “Ta là Đông Lý Mạch ở đế tộc Bất Tử, hôm nay đến đây muốn gặp Diệp chủ tịch”.
Đông Lý Mạch!
Đế tộc Bất Tử!
Nghe thế ông lão biến sắc.
Được biết đến là thiên tài mạnh nhất sau Kiếm Chủ Nhân Gian.
Cũng là ứng cử viên nổi nhất trong cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo lần này.
Sự lạnh nhạt trên gương mặt ông lão biến mất, thay vào đó là vẻ hiền hòa: “Mạch công tử đợi một chút”.
Nói xong, ông ta xoay người đi.
Đông Lý Mạch nhìn xung quanh khẽ cười: “Thư viện Quan Huyên này đúng là tiên cảnh nhân gian”.
Lúc này ông lão trước đó xuất hiện trước mặt Đông Lý Mạch.
Ông lão cúi người xuống: “Mạch công tử, Diệp chủ tịch cho mời”.
Đông Lý Mạch chắp tay lại: “Cảm ơn”.
Gã vừa nói vừa đi về phía đằng xa.
Sau khi đi qua đình viện, Đông Lý Mạch đi đến một biệt viện, có một cô gái đang ngồi trước bàn sách phê duyệt gì đó trong một mái chòi.
/4376
|