Khi Ly Vân dẫn theo các cường giả Thần Qua đến Chân Long Giới, ông ta sửng sốt.
Ngao Thiên chết rồi!
Ngao Thiên thế mà chết rồi.
Chuyện gì thế?
Không lâu sau Ly Vân nhìn sang chỗ Diệp Quân.
Diệp Quân giết Ngao Thiên?
Ly Vân nhìn chằm chằm Diệp Quân, thầm cảm thấy kinh hoàng.
Diệp Quân lại mặc kệ Ly Vân, quay đầu nhìn Diệp Khải ở một bên, Diệp Khải đứng trên bầu trời, đỉnh đầu có một cái bóng mơ hồ.
Diệp Quân cũng cảm thấy kinh ngạc.
Vì vừa rồi Diệp Khải và cái bóng mơ hồ đó đã chặn được hơn hai trăm Chân Long, hơn nữa họ còn giết hơn ba mươi Chân Long.
Quá mức không bình thường.
Lúc này các Chân Long xung quanh cũng sợ hãi nhìn Diệp Quân và Diệp Khải.
Đáng sợ quá!
Hai người này đều thật khủng khiếp.
Một người thì một mình đấu lại hơn hai trăm Chân Long, còn một người đã giết chết Ngao Thiên – người được Long Thần ban phúc.
Ông ta là yêu thú cấp Đế đấy!
Lúc này bầu không khí hai bên trở nên gượng gạo.
Vì những cường giả gia tộc họ Ly đều đã kinh ngạc đến mức sững sờ.
Lúc này một Chân Long trong đó bỗng gằn giọng nói: “Tộc trưởng Ly Vân, hai người họ bây giờ yêu nghiệt đến cỡ này, nếu ngày sau quật khởi rồi đến tính nợ cũ thì tộc Thần Qua ông có thể đấu lại được sao?”
Nghe thế Ly Vân bừng tỉnh.
Đúng thế!
Bây giờ tộc Thần Qua và Diệp Quân đã là kẻ thù không đội trời chung, nếu hôm nay không tiêu diệt hắn thì sau này hắn trả thù tộc Thần Qua, lúc đó tộc Thần Qua sao có thể đánh lại hắn?
Hơn nữa bây giờ còn có thêm một thiên tài.
Nghĩ thế ánh mắt Ly Vân lóe lên vẻ hung ác: “Giết!”
Diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không sẽ để lại hậu họa.
Nghe Ly Vân nói thế, các cường giả tộc Thần Qua ở phía sau ông ta lập tức lao đến chỗ Diệp Quân và Diệp Khải.
Lúc này các cường giả tộc Chân Long xung quanh sẽ không bỏ qua cơ hội này, họ cũng cùng xông lên.
Thấy thế, Diệp Quân và Diệp Khải đều sầm mặt.
Hai huynh đệ nhìn nhau, Diệp Quân khẽ nói: “Sợ không?”
Diệp Khải khẽ cười: “Chẳng qua là chết thôi”.
Diệp Quân cười nói: “Chẳng qua là chết thôi!”
Nói rồi hai huynh đệ lập tức ra tay, đúng lúc này trong người Diệp Khải bỗng bùng phát khí tức đáng sợ.
Ầm!
Bỗng chốc, cả Chân Long Giới như sôi trào.
Tất cả cường giả tộc Thần Qua và tộc Chân Long đều hoảng sợ rối rít lùi lại phía sau.
Trên đỉnh đầu Diệp Khải có một cái bóng.
Khí tức đáng sợ vừa rồi là do cái bóng đó phát tán ra.
Cái bóng đó nhìn các cường giả tộc Thần Qua, cười mỉa: “Các ngươi bắt nạt hai tên nhóc không có người đứng sau làm chỗ dựa này thật sao?”
Diệp Quân hơi ngạc nhiên nhìn cái bóng đó.
Diệp Khải mỉm cười: “Sư phụ ta”.
Sư phụ!
Diệp Quân gật đầu, không nói gì.
Lúc này hắn nghĩ đến vị tỷ tỷ váy trắng đó, mình có nên thử gọi tỷ ấy không nhỉ?
Suy nghĩ một hồi, hắn vẫn phủ nhận suy nghĩ này.
Ngộ nhỡ liên lụy đến tỷ tỷ váy trắng thì mình có chết ngàn lần cũng không đền được tội.
Chuyện của mình thì do bản thân mình chịu.
Nghĩ thế, Diệp Quân hít sâu một hơi, hắn ngẩng đầu lên nhìn các cường giả tộc Thần Qua, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Ly Vân đứng lên không trung nhìn cái bóng đó, trầm giọng nói: “Ngươi là ai?”
Cái bóng cười nhạo, kiêu ngạo nói: “Ngươi mà cũng xứng biết tên ta à?”
“Hỗn láo”.
Ly Vân bỗng nổi giận, ông ta chỉ vào cái bóng đó.
Xoẹt!
Không gian trên đỉnh đầu cái bóng đó bỗng nứt ra, ngay sau đó một ngón tay cực lớn ngàn trượng rơi xuống, sức mạnh khủng khiếp khiến không gian xung quanh sôi trào, vô cùng đáng sợ.
Cái bóng đó cười khẩy, vung tay áo lên.
Ầm!
Ngón tay khổng lồ đó bỗng đứt gãy, làn sóng tấn công mạnh mẽ khiến các cường giả ở đó đều lùi về sau mấy trăm trượng.
Thấy thế đồng tử Ly Vân co rụt lại, ánh mắt hiện lên vẻ kinh sợ.
Người này không đơn giản!
Các cường giả tộc Chân Long đó cũng hoảng sợ, đây là ông lớn nào vậy?
Cái bóng trên đỉnh đầu Diệp Khải lạnh lùng nhìn Ly Vân: “Nếu không phải nể mặt tộc Thần Qua ngươi có số mệnh của người mang thiên mệnh đời trước thì hôm nay ta đã tiêu diệt cả tộc Thần Qua ngươi rồi”.
Nói rồi ông ta quay đầu nhìn các cường giả tộc Chân Long đó: “Tộc Chân Long, hôm nay là có thể biến mất khỏi thế gian này rồi”.
Ông ta định ra tay nhưng lúc này đột nhiên có sự thay đổi.
Rầm!
Ngao Thiên chết rồi!
Ngao Thiên thế mà chết rồi.
Chuyện gì thế?
Không lâu sau Ly Vân nhìn sang chỗ Diệp Quân.
Diệp Quân giết Ngao Thiên?
Ly Vân nhìn chằm chằm Diệp Quân, thầm cảm thấy kinh hoàng.
Diệp Quân lại mặc kệ Ly Vân, quay đầu nhìn Diệp Khải ở một bên, Diệp Khải đứng trên bầu trời, đỉnh đầu có một cái bóng mơ hồ.
Diệp Quân cũng cảm thấy kinh ngạc.
Vì vừa rồi Diệp Khải và cái bóng mơ hồ đó đã chặn được hơn hai trăm Chân Long, hơn nữa họ còn giết hơn ba mươi Chân Long.
Quá mức không bình thường.
Lúc này các Chân Long xung quanh cũng sợ hãi nhìn Diệp Quân và Diệp Khải.
Đáng sợ quá!
Hai người này đều thật khủng khiếp.
Một người thì một mình đấu lại hơn hai trăm Chân Long, còn một người đã giết chết Ngao Thiên – người được Long Thần ban phúc.
Ông ta là yêu thú cấp Đế đấy!
Lúc này bầu không khí hai bên trở nên gượng gạo.
Vì những cường giả gia tộc họ Ly đều đã kinh ngạc đến mức sững sờ.
Lúc này một Chân Long trong đó bỗng gằn giọng nói: “Tộc trưởng Ly Vân, hai người họ bây giờ yêu nghiệt đến cỡ này, nếu ngày sau quật khởi rồi đến tính nợ cũ thì tộc Thần Qua ông có thể đấu lại được sao?”
Nghe thế Ly Vân bừng tỉnh.
Đúng thế!
Bây giờ tộc Thần Qua và Diệp Quân đã là kẻ thù không đội trời chung, nếu hôm nay không tiêu diệt hắn thì sau này hắn trả thù tộc Thần Qua, lúc đó tộc Thần Qua sao có thể đánh lại hắn?
Hơn nữa bây giờ còn có thêm một thiên tài.
Nghĩ thế ánh mắt Ly Vân lóe lên vẻ hung ác: “Giết!”
Diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không sẽ để lại hậu họa.
Nghe Ly Vân nói thế, các cường giả tộc Thần Qua ở phía sau ông ta lập tức lao đến chỗ Diệp Quân và Diệp Khải.
Lúc này các cường giả tộc Chân Long xung quanh sẽ không bỏ qua cơ hội này, họ cũng cùng xông lên.
Thấy thế, Diệp Quân và Diệp Khải đều sầm mặt.
Hai huynh đệ nhìn nhau, Diệp Quân khẽ nói: “Sợ không?”
Diệp Khải khẽ cười: “Chẳng qua là chết thôi”.
Diệp Quân cười nói: “Chẳng qua là chết thôi!”
Nói rồi hai huynh đệ lập tức ra tay, đúng lúc này trong người Diệp Khải bỗng bùng phát khí tức đáng sợ.
Ầm!
Bỗng chốc, cả Chân Long Giới như sôi trào.
Tất cả cường giả tộc Thần Qua và tộc Chân Long đều hoảng sợ rối rít lùi lại phía sau.
Trên đỉnh đầu Diệp Khải có một cái bóng.
Khí tức đáng sợ vừa rồi là do cái bóng đó phát tán ra.
Cái bóng đó nhìn các cường giả tộc Thần Qua, cười mỉa: “Các ngươi bắt nạt hai tên nhóc không có người đứng sau làm chỗ dựa này thật sao?”
Diệp Quân hơi ngạc nhiên nhìn cái bóng đó.
Diệp Khải mỉm cười: “Sư phụ ta”.
Sư phụ!
Diệp Quân gật đầu, không nói gì.
Lúc này hắn nghĩ đến vị tỷ tỷ váy trắng đó, mình có nên thử gọi tỷ ấy không nhỉ?
Suy nghĩ một hồi, hắn vẫn phủ nhận suy nghĩ này.
Ngộ nhỡ liên lụy đến tỷ tỷ váy trắng thì mình có chết ngàn lần cũng không đền được tội.
Chuyện của mình thì do bản thân mình chịu.
Nghĩ thế, Diệp Quân hít sâu một hơi, hắn ngẩng đầu lên nhìn các cường giả tộc Thần Qua, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Ly Vân đứng lên không trung nhìn cái bóng đó, trầm giọng nói: “Ngươi là ai?”
Cái bóng cười nhạo, kiêu ngạo nói: “Ngươi mà cũng xứng biết tên ta à?”
“Hỗn láo”.
Ly Vân bỗng nổi giận, ông ta chỉ vào cái bóng đó.
Xoẹt!
Không gian trên đỉnh đầu cái bóng đó bỗng nứt ra, ngay sau đó một ngón tay cực lớn ngàn trượng rơi xuống, sức mạnh khủng khiếp khiến không gian xung quanh sôi trào, vô cùng đáng sợ.
Cái bóng đó cười khẩy, vung tay áo lên.
Ầm!
Ngón tay khổng lồ đó bỗng đứt gãy, làn sóng tấn công mạnh mẽ khiến các cường giả ở đó đều lùi về sau mấy trăm trượng.
Thấy thế đồng tử Ly Vân co rụt lại, ánh mắt hiện lên vẻ kinh sợ.
Người này không đơn giản!
Các cường giả tộc Chân Long đó cũng hoảng sợ, đây là ông lớn nào vậy?
Cái bóng trên đỉnh đầu Diệp Khải lạnh lùng nhìn Ly Vân: “Nếu không phải nể mặt tộc Thần Qua ngươi có số mệnh của người mang thiên mệnh đời trước thì hôm nay ta đã tiêu diệt cả tộc Thần Qua ngươi rồi”.
Nói rồi ông ta quay đầu nhìn các cường giả tộc Chân Long đó: “Tộc Chân Long, hôm nay là có thể biến mất khỏi thế gian này rồi”.
Ông ta định ra tay nhưng lúc này đột nhiên có sự thay đổi.
Rầm!
/4376
|