Hậu Duệ Của Thần

Chương 30: Hình Phạt Khốc Liệt

/35


Đứng lặng người sau cánh cửa gỗ, Sakura nhắm mắt, chờ đợi tiếng bước chân dần xa. Chiếc chuông bạc trong tay cô lần nữa kêu vang, trong trẻo thanh thúy nhưng âm thanh lại khác hẳn khi nãy.

Vẫn như cũ, chưa đến nửa phút, cửa thư phòng lại được đẩy ra, nhưng người bước vào lần này là Sako.

Đôi mắt to tròn của Sako long lanh nhìn người ngồi sau bàn làm việc, cánh môi cô bé vẽ nên nụ cười ngọt ngào:

-Sakura nee-san!

Sakura gật đầu xem như đáp lại, mà Sako cũng chẳng có chút bất mãn nào với việc đó, vừa đóng cửa phòng vừa toét miệng cười.

Cửa thư phòng đóng lại, kết giới cũng tự động được kích hoạt, đem không gian trong phòng ngăn cách với thế giới bên ngoài.

-Sakura nee-san, chị gọi em có việc gì thế ạ?

-Sako…- Sakura chống 2 tay trước mặt, lạnh lùng mở miệng- Em nghĩ thế nào về Hydron Edward?

-Hydron?- Sako nhíu mày như đang suy nghĩ- Rất đáng yêu, y như 1 con cún khiến em muốn bắt nạt, thích ăn đồ ngọt, phản ứng lanh lẹ lúc gặp nguy hiểm, ngoài ra còn là 1 tên phúc hắc nữa.

-Vậy…- Hàng ra dài hạ xuống- Em và cậu ta rất hợp nhau đấy.

Nụ cười của Sako cứng lại trên mặt, Sako bỗng cảm giác mình chẳng thể nào cười nổi nữa. Cô (Sako) không phải không hiểu ý định của Sakura.

-Tại sao?- Cô bé nhỏ giọng.

-Cậu ta là thiếu chủ nhà Edward, rất nhiều bí mật quan trọng của gia tộc này cậu ta nắm trong tay. Còn có, thế lực sau lưng Shun Kazumi…

-Em không hỏi việc này!- Sako hét lên- Chị muốn em trở thành bạn gái của cậu ta sao?

Sakura lẳng lặng nhìn Sako, ánh mắt lạnh băng vô cảm. Sako bỗng cảm thấy có cái gì mắc nghẹn ở cổ, vô thức nhớ lại lần ở bar Lucy vài tháng trước.

-Chị từng… hy vọng Hydron sẽ thành công, rồi cả an ủi em… Là… ý chỉ việc này sao?

Sakura nghiêng đầu, đôi môi anh đào mềm mại thốt ra những điều tàn nhẫn:

-Em mong muốn điều gì chứ?

1 cỗ chua xót trào lên tận cổ họng. Sako cắn chặt môi, cô gắng ngăn dòng nước mắt đang chực trào ra.

-Sakura nee-san, chị không phải loại người như vậy! Chị không bao giờ sử dụng đồng đội theo cách này, càng không tàn nhẫn vô tình đến vậy! Chị rất thích cười, rất nghịch ngợm và chỉ khi cần thiết mới lộ ra sự tàn nhẫn đó… Không phải sao?- 3 chữ cuối nói rất khẽ, dường như chỉ là lời tự an ủi bản thân.

-Cười?- Sakura nhướn mày, châm chọc nhìn Sako- Em muốn chị cười sao?

Sako hoảng hốt ngẩng đầu, đồng tử bất chợt co lại. Người ngồi trước mặt cô khẽ nghiêng đầu, mái tóc đỏ tươi xõa trên vai, trải xuống mặt bàn. Đôi mắt tím biếc cong lên dịu dàng, cánh môi mềm mại nở rộ nụ cười tuyệt mĩ. Ánh chớp ngoài trời bỗng lóe lên, chiếu rội khuôn mặt tinh xảo của cô, 1 vẻ đẹp tuyệt mĩ nhưng tràn ngập mùi vị của máu tươi khiến người ta run rẩy, vẻ đẹp của đóa Mạn Châu Sa nở rộ trên đường hoàng tuyền.

Sako lùi lại, đến tận khi lưng cô bé chạm tới cánh cửa thì ngã khụy xuống, ngồi chết nền sững trên nền đất lạnh.

Đôi mắt Sako mở to nhìn Sakura đang tiến lại gần.

-Không phải, không phải… Không phải nụ cười giả tạo này…- Nói đến đây, Sako nhịn không được khóc nấc lên- Cái gì cũng không phải! Sakura nee-san, em không cần chị như thế! Cứ như ngày trước không phải tốt sao? Chúng ta vẫn là bạn…

-Sako!- Sakura, ngồi xuống đối diện, không kiên nhẫn ngắt lời, mơ hồ có thể thấy bi thương đan xen với tàn nhẫn trong đáy mắt cô- Em nghĩ chúng ta có thể quay lại như trước sao? Hay em nghĩ em vẫn còn là bạn bè của chị?

1 câu hỏi, tựa như lưỡi dao cứa nát lòng Sako. Đúng vậy, còn sao? Từ 5 năm trước, khi người đó ra đi, khi toàn bộ sự thật bị phanh phui trước mặt Sakura nee-san, chẳng phải mỗi quan hệ giữa bọn họ đã thay đổi rồi sao?

Sakura là kẻ chơi cờ, từng đường đi nước bước đều được toan tính cẩn thận, hy sinh quân này sẽ có quân khác thay thế. Cứ như vậy, cho đến hết đời…

Còn Sako, cũng giống như Nari, Rin, Mira hay Dạ, chỉ là 1 quân cờ được người chơi phát hiện ra và đem về từ trong bãi phế thải, suy cho cùng cũng chỉ như hàng trăm hàng ngàn quân cờ khác mà thôi. Ngày mai, quân cờ ấy ra sao đều phụ thuộc hết vào người chơi.

Gắng gượng lau khô nước mắt, Sako run run nhìn Sakura:

-Em sẽ tiếp nhận nhiệm vụ!

-Đã trễ rồi!- Sakura đứng lên, cười nhạt- Em chưa bao giờ chất vấn chị về nhiệm vụ như hôm nay. Thừa nhận đi, Sako! Là em không thể chấp nhận cách chị sử dụng em hay không thể chấp nhận cách chị sử dụng em đối với Hydron?

Bắt gặp tia bối rối trong mắt Sako, cô lạnh lùng nói tiếp:

-Không khó để điều tra thông tin nhà Sakira lúc ở đảo Maldives. Em có dám thề trước chị rằng em chưa bao giờ quý mến cậu ta hơn 1 người bạn? Em không đủ khả năng tiếp nhận nhiệm vụ này. Sako, em đang dần trở nên vô dụng!

Sako cúi đầu, cái gì cũng chẳng thể thốt ra, duy chỉ có 2 bờ vai vẫn không ngừng run rẩy.

Sakura nhắm mắt, âm thanh lạnh lẽo vang lên:

- Cứ hận chị nếu như em muốn, nhưng chị tuyệt đối không cần quân cờ có cảm xúc.

Sako đang mở cửa phòng, nghe được những lời này của cô thì bỗng quay đầu lại, đôi mắt xanh lam ánh lên sự thê lương tột độ.

-Em sẽ không hận chị, vĩnh viễn không! Trái tim chị đã quá đau đớn rồi…

Sakura, những vết sẹo chằng chịt trong trái tim chị có bao nhiêu, em vĩnh viễn cũng chẳng đếm nổi? Em không phải không nhớ, 2 năm về trước, chị từ 1 cô bé nghịch ngợm trở thành ác ma như thế nào. Chỉ trong 1 ngày 1 đêm, chị từ đại tiểu thư danh giá bỗng mất tất cả. Người con trai chị yêu, bạn thân thưở ấu thơ đều bỏ chị mà đi, những tình cảm không chân thật từ mọi người xung quanh đều vỡ nát, gia tộc bộc lộ âm mưu toan tính, mà chị, thì ra trước nay chỉ là con rối bị thao túng. Rồi bọn họ ném chị sang Anh, nói là quản lý chi nhánh nhưng thực chất là cản trở chị phát triển thế lực.Con hùng ưng ngày nào nay đã bị bẻ gãy đôi cánh.

Quá nhiều người quay lưng với chị, quá nhiều nỗi đau buộc chị phải thâm độc để tồn tài. Chị sợ thứ gọi là tình cảm bởi càng gắn bó bao nhiêu thì khi mất đi càng đau khổ bấy nhiêu.

Em không muốn hận chị, vì em không muốn rạch lên trái tim chị vết thương nào nữa.

Chị coi em là quân cờ cũng được, sử dụng em thế nào cũng được. Mạng em là do chị cứu, mọi thứ em có lúc này cũng là do chị đem đến. Nếu không thể hoàn thành trách nhiệm của mình, em còn đủ tư cách đứng tại đây nữa sao?

Cửa phòng đóng lại trước mắt Sakura, trả cho không gian dáng vẻ yên tĩnh vốn có.

Sakura mệt mỏi gục xuống bàn, cô cảm giác khoang miệng đắng nghét, theo thói quen đặt tay lên ngực.

Tim cô vẫn đập…

Nó vẫn sống! Dù cho có bao nhiêu lần đau đến rỉ máu đi chăng nữa, nó vẫn sống!

Cô hận nhất là âm thanh này. Bình ổn, trầm tĩnh, chưa từng có chút xao động, tựa như ngoài duy trì sự sống ra thì nó và cô chẳng còn mối liên hệ nào nữa.

-Thật đáng kinh tởm!

Móng tay cách 1 lớp áo sơ mi ra sức cào xé tưởng như đang tìm cách lấy trái tim trong lồng ngực ra, muốn quăng nó đi, để cô không bao giờ phải nghe thứ âm thanh này nữa.

Những vệt hồng hiện lên, tựa như đáo hoa nở rộ trên làn da trắng nõn.

Đầu óc cô bắt đầu hỗn loạn, tâm trí cũng không còn thanh tỉnh nữa. Tim cô đau muốn nổ tung nhưng nhịp đập vẫn thản nhiên như cũ.

Lại nữa, hạt giống “Kiêu ngạo” trong cơ thể cô lại hỗn loạn rồi.

“Đúng là không nên có cảm xúc.” Gương mặt đầm đìa mồ hôi, Sakura nhếch môi cười nhạt.

Có lẽ, vì thời điểm hạt giống hỗn loạn là khi Sakura yếu nhất, cũng có thể vì tâm trí bị hỗn loạn, hay bởi 1 lý do nào khác, Sakura chẳng hay biết phía bên kia cánh cửa, Sako đang lấy tay bịt miệng chính mình, ngăn không cho âm thanh nức nở trào ra.

Nước mắt Sako tựa như những viên pha lê lặng lẽ rơi.



Tầng 3 của tòa biệt thự,Shigeki xoa huyệt thái dương, mệt mỏi thả mình xuống ghế sofa. Nhìn đến Nari thiếp đi bên đầu giường, tay quấn băng trắng nắm lấy tay Mira, cậu khe khẽ thở dài. Nari lạnh lùng nhưng không loại bỏ được hoàn toàn thứ mang tên cảm xúc, còn Sakura đã thật sự hóa thành ác ma rồi.

Tiếng gõ cửa vang lên trong không gian yên tĩnh. Shigeki nhắm mắt, chậm rãi mở miệng:

-Vào đi!

Có âm thanh cửa gỗ kẽo kẹt. không cần nhìn, cậu cũng thừa biết là ai.

-Bọn họ sao rồi?- Giọng nói lạnh nhạt của Sakura truyền đến.

-Rất tệ!- Shigeki mím môi- Mira bị thương nặng nhất, thịt trên lưng cháy cả mảng lớn. mặt cũng bị phỏng, mất máu trầm trọng. May mà có thần thuật và hạt giống duy trì sự sống. Toàn thân Rin phỏng nặng, đặc biệt là khuôn mặt nhưng nhờ kẻ gây ra trận hỏa hoạn cố ý duy trì sự sống cho Rin, hơn nữa còn được cứu kịp thời nên không gây nguy hiểm tới tình mạng. Nari coi như đỡ nhất nhưng vết phỏng trên tay cũng khiến cậu ấy phải nghỉ ngơi 1 thời gian.

-Ừm…- Sakura dời tầm mắt về phía 2 chiếc giường trong phòng. Cô tiến lại gần, đem Nari đặt lên giường- Tớ phải về nhà Sammon một lát…

Shigeki vội bật dậy. mở to mắt như không tin nổi những điều Sakura vừa nói.

-Cậu về chỗ đó? Để làm gì? Bộ cậu muốn chịu hình phạt sao?

Bước chân Sakura hướng về phía cửa. Âm thanh không chứa đựng cảm xúc truyền vào tai cậu.

-Đúng là bọn họ đã bỏ rơi tớ, cơ mà trên danh nghĩa thì tớ vẫn là đại tiểu thư gia tộc Sammon. Lần này trở về gia tộc để báo cáo, chẳng phải cơ hội để bọn họ cho tớ nếm mùi trừng phạt sao?

-Bọn họ lúc không cần thì đuổi cậu sang Anh, lúc cần lại lôi cậu về. Cậu muốn sống thế này mãi sao? Rõ ràng vô cùng căm ghét, hà cớ gì cậu cứ phải ép mình như vậy? Cậu có thể rời khỏi gia tộc Sammon, The Hell không phải chỉ xây dựng cho vui!

-Shigeki, cậu cho rằng tớ chưa từng nghĩ đến việc này sao? Nhưng tớ hỏi cậu, nếu bây giờ gia tộc Sammon muốn tiêu diệt tớ, chỉ bằng vào thế lực của The Hell và địa vị các cậu trong thập đại gia tộc, có khác gì con kiến trước bão táp cuồng phong? Vậy nên… thà rằng cam chịu ẩn nhẫn, đợi đến khi tất cả các cậu đều đạt được ướ muốn của mình, lúc đó tớ rời đi cũng chưa muộn.

Shigeki nhìn chăm chăm vào bóng lưng phía trước. Sakura, cậu đang suy nghĩ cho bọn tớ hay sợ công sức bao nhiêu năm đổ bể?

-Giá như người đó còn ở đây…- Cậu hạ mi mắt, buồn bã mở miệng.

Trong chớp mắt, thân hình Sakura bỗng cứng lại.

-Trên thế giới này không có chỗ cho “giá như”. Người đó đã chết, từ, rất, lâu, rồi…Cậu đã hiểu chưa?- Sakura quay đầu nhìn Shigeki.

-…- Shigeki cắn môi, lảng tránh ánh mắt của Sakura.Hồi lâu sau, cậu mới ngập ngừng mở miệng- Còn 1 chuyện nữa, lúc đưa đến đây, đồng tử của Rin và Mira đều…- Cậu chỉ vào mắt- Tớ đã khôi phục như cũ cho 2 cậu ấy, nhưng…

Đôi mắt Sakura cụp xuống, cô hiểu Shigeki muốn nói gì.

-Đem toàn bộ gương và bất cứ thứ gì phản chiếu được cách xa 2 cậu ấy. Cho đến lúc khuôn mặt Rin và Mira hoàn toàn bình phục, tuyệt đối không được cho các cậu ấy nhìn thấy mặt mình.

-Được rồi!- Shigeki gật đầu, tầm mắt đảo qua cửa sổ- Mới tầm 5 giờ sáng, vẫn còn sớm quá.- Cậu vẫn không muốn để bạn mình trở lại nơi tàn nhẫn đó.

Bàn tay đặt lên khung cửa bất ngờ siết chặt khiến các đốt ngón tay, Sakura nhếch môi:

-Sớm? E rằng cả đêm qua bọn họ chỉ chờ tớ đến ấy chứ!

Trong 1 thoáng, Shigeki nghĩ mình đã thấy nét mặt bi thương của Sakura, nhưng khi cậu nhìn lại, chỉ có nồng đậm châm chọc trên khuôn mặt cô.



Biệt thự gia tộc Sammon.

Chiếc Maybach 62S chậm rãi tiến đến cổng chính. Bảo vệ theo thói quen lập tức tiến tới bao vây chiếc xe.

-Xin lỗi! Yêu cầu xuống xe!- 1 trong số họ tiến lại gần, gương mặt người bảo vệ khá trẻ nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ không tầm thường.

Cửa xe hạ xuống, Dạ ngồi trên ghế tài xế, vẻ mặt lạnh lẽo khiến người khác phải rùng mình.

-Tôi đưa đại tiểu thư đến,...- Dạ trầm giọng, không vui nói-... Saoi-sama.

Saoi Sammon, cựu cận thân của Spectra Sammon, hiện tại là đội trưởng đội hộ vệ của Sammon đại tộc. Ông ta không có quan hệ trực tiếp với đại tộc nhưng được mang họ Sammon nhờ những thành tựu lớn lao của mình.Bộ dáng nho nhã lịch sự này, không thể nghi ngờ, Saoi là 1 kẻ mang huyết thống của thống của thần.

-...- Saoi gật đầu, đối với những người ở đằng sau phất tay. Trước khi rời đi, đôi mắt ẩn sau cặp kính gọng đen như vô tình lướt qua người ngồi phía sau.

Xe chậm rãi tiến vào khuôn viên nhà Sammon. Dọc đường đi,mọi người đều phải nghiêng mình cúi chào, ngay cả các trưởng lão cũng phải dừng cước bộ. Tất cả, đối với vị ngồi trong xe kia đều là vừa kính vừa sợ.

Xe dừng lại trước cổng khu vực cấm. Bước ra ngoài, Sakura đã thấy Saoi đứng chờ. Rõ ràng mới vài phút trước còn ở cổng vào cách nơi này rất xa, hơn nữa còn không có đến 1 giọt mồ hôi...

Dạ thoáng nhìn qua rồi lại cụp mắt xuống, trong lòng cảm giác không vui vẻ gì.

Saoi cúi nửa người, làm cái dấu hiệu “Mời!”.

-Dạ, em ở lại đây!- Sakura quay sang Dạ dặn dò, sau đó xoay người, bước chân theo Saoi.

Đi đến tòa nhà nằm sâu trong khu vực cấm, Saoi dừng lại, hướng Sakura cúi đầu. Sakura chẳng buồn để ý tới hắn, tiếp tục đi thẳng vào trong.

Chờ bóng lưng Sakura khuất hẳn, Saoi mới xoay người, không tiếng động rời đi.

...

“Susanoo”, tòa nhà nằm thu mình trong 1 góc vườn hoa, vẻ đẹp hoàn mĩ của khung cảnh xung quanh không thể lấn át vẻ âm u chết chóc, hương hoa thơm ngát chẳng ngăn nổi mùi máu tươi. Lấy tên vị thần Susanoo, chỉ cần liếc thoáng qua cũng đủ để hiểu ý nghĩa của tòa nhà: Đừng làm điều gì dại dột, bởi thứ các ngươi mất sẽ không chỉ đơn thuần là ánh sáng Mặt Trời thôi đâu.

Sakura đứng trong căn phòng tối om, ánh sáng mơ hồ từ ngọn lửa treo lơ lửng trên bốn bức tường phác lên khuôn mặt cô nét âm u lạnh lẽo. Những người mặc áo choàng đen đứng xung quanh phòng, thân hình cao lớn như hòa làm 1 với bóng đêm.

Tầm mắt Sakura đảo qua bọn họ rồi lại chuyển về trên người phụ nữ lười biếng ngồi trên ghế quý phi. Tachibana Arusa, người đã họa lên lịch sử thần tộc 1 nét mực đậm, người mở ra lịch sử cường đại của gia tộc Arusa và cũng là người kết thúc nó. Đẹp như hoa Mạn Châu Sa, yêu dị tựa đóa anh túc, xuất chúng hơn cả đàn ông, 12 tuổi tiếp nhận vị trí trưởng tộc, đem gia tộc Arusa lên đỉnh cao, thậm chí, đã từng có 1 đoạn thời gian, toàn bộ các gia tộc trong tam giới tranh đấu vì bà. Mọi ngôn từ trên thế gian đều không diễn tả nổi người phụ nữ này.

Đáng tiếc, suy cho cùng vẫn chỉ là phụ nữ, vẫn không cách nào đứng vững trước “tình yêu”.

Đón nhận ánh mắt sắc bén của Sakura, Spectra Sammon bình thản cười cười. Một đôi mắt xanh như ngọc thạch nhìn thấu mọi dối trá ồn ào, như đem bản thân cách xa khói bụi trần gian. Nhớ năm đó, một đêm lột xác, vị thiếu gia yếu đuối của Sammon đại tộc bỗng đứng trên đỉnh cao, từ kẻ bị điều khiển trở thành kẻ điều khiển hết thảy. Biết lấy dịu dàng làm mặt nạ, trong nhu hòa lại ẩn chứa sát khí diễm lệ... Ông là người dịu dàng nhất nhưng cũng tàn bạo nhất, chân thật nhất nhưng cũng dối trá nhất, vô tình nhất nhưng cũng si tình nhất.

Có lẽ, muôn đời sau Tachibana vẫn chẳng thể nào biết được, tại sao bà lại bị người đàn ông này cướp mất trái tim.

Thu lại ánh mắt, Sakura nửa quỳ trên nền đất. Một nửa gương mặt cô chìm trong bóng tối, ngược chiều ánh sáng cho nên nhìn không rõ, chỉ có đôi mắt màu tím rõ rệt khác thường ánh lên tia sáng rét lạnh.

Thân hình mềm mại của Tachibana khẽ động, lười biếng chỉnh lại tư thế. Sườn xám đen nhánh bao bọc cơ thể, lộ ra cặp đùi trắng nõn mê hồn, mái tóc đen gợn sóng trải dài trên ghế...

-Con có gì muốn giải thích không?- Cánh môi người phụ nữ kéo lên thành độ cong hoàn mĩ.

Sakura âm thầm châm biếm. Ngay từ đầu đã muốn ra đòn cảnh cáo thì cần gì phải dài dòng?

-Lần này để xảy ra chuyện là lỗi của con, con không còn gì để nói!- Cô cúi đầu.

-Haha...- Tiếng cười trầm thấp nhẹ nhàng truyền tới- Sakura, đứng lên đi.

-Nhìn vào mắt mẹ!- Tachibana hài lòng nhìn đôi mắt tím vô cảm hướng về phía mình. Trong khoảng khắc, nụ cười trên mặt bà bỗng trở nên yêu dị khác thường.

Cường đại uy áp từ trong đôi mắt tím bắn ra, như đem mọi sự sống trong căn phòng bức tử.

Sakura rùng mình, bước chân lùi lại phía sau, dù chỉ là nửa bước nhưng cũng khiến Tachibana lộ ra chút hài lòng.

Nhận ra hàng động của mình, Sakura lập tức đứng thẳng, phượng mâu sắc lạnh nhìn thẳng người trước mặt.

Không phải Tachibana mà là người đứng sau lưng bà, Spectra Sammon.

Người đàn ông mà đúng ra cô phải cung kính gọi là “cha”, người mà cô mỗi khi gặp mặt vẫn cười nói vui vẻ.

Nhưng chỉ có bọn họ mới hiểu, cái mối quan hệ cha-con này lạnh bạc tới nhường nào.

Sakura hận người đàn ông này đến thấu xương. Cô nhớ mẹ mình của ngày trước, nhớ người mẹ lạnh lùng tàn nhẫn nhưng luôn lặng thầm yêu thương cô, nhớ bàn tay ấm áp luôn xoa đầu cô và nụ cười chân thật khi cô đạt được thành tựu.

Vậy mà, chính ông ta đã cướp đi mẹ!

Tình yêu của Spectra Sammon ấm áp như ánh thái dương, nhưng cũng đồng thời đầy ích kỷ độc chiếm. Ông ta không muốn trong trái tim Tachibana chưa đựng thêm bất cứ ai, dù cho đó là đứa con ruột thịt của mình.

Tình yêu của Spectra khiến Tachibana trở thành con rối vô cảm. Ông giam hãm Tachibana vào trong đó, khiến cả thế giới quay lưng lại với bà, khiến Tachibana vĩnh viễn chỉ có thể phụ thuộc vào ông.

Hùng ưng ngày nào đã bị bẻ gãy đôi cánh, bị giam cầm trong chiếc lồng son, để rồi cuối cùng ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay của người đàn ông này.

-Sakura, con đang nghĩ gì mà tỏa ra sát khí vậy?- Tachibana đứng dậy, để cho Spectra chỉnh trang lại sườn xám trên người bà. Sakura vội thu lại suy nghĩ, cảnh giác nhìn người phụ nữ đang chậm rãi tới gần.

Đột ngột, người phụ nữ trước mắt bỗng lao nhanh về phía cô. Sakura cứng đờ, đôi mắt mở to, 1 cỗ khí thế như đao sắc chém trong không gian...

Tachibana nhẹ nhàng di động, bóng dáng màu đen như cách bướm mềm mại. Dường như, Sakura có thể thấy cánh môi bà mấp máy mấy chữ đầy châm chọc...

“Chậm quá!”

...

Dạ ngẩng đầu, vầng thái dương đã vượt qua đường chân trời, đem ánh sáng đến cho vạn vật thế gian. Ấy vậy mà vào lúc này, cảm giác rùng mình như sóng triều đột ngột đánh vào đại não. Dạ nhắm mắt, bất an đi đi lại lại, chỉ thiếu chút nữa xông vào bên trong, làm rõ thứ dự cảm chẳng lành vừa mới xuất hiện.

-Xem ra cô rất lo lắng cho đại tiểu thư nhỉ?

Dạ ngẩng đầu nhìn người mới vừa xuất hiện:

-Saoi-sama!

-Vài năm không gặp, cô không còn là đứa bé yếu ớt năm nào nữa.- Đôi mắt thâm thúy của Saoi quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Dạ-Trong 3 đứa trẻ năm đó được đem về, chỉ có mình cô là tồn tại được...

Dạ mím môi, hai mắt dính chặt xuống nền đất. 1 cơn gió thoảng qua, Dạ nghiêng người về phía sau, 2 chân vẫn trụ vững trên nền đất, hoàn hảo tránh được cú đấm của Saoi.

-Ha!- Saoi bật cười- Trò giỏi hơn thầy, Dạ, cô thật sự đã tiến bộ rất nhiều, hơn nữa...- Đôi mắt ý vị sâu xa nhìn Dạ-... cũng khác trước rất nhiều.

Thấy Dạ không trả lời, Saoi chỉ nhún vai, thản nhiên tiếp tục độc thoại:

-Năm đó, lúc cô được đem về Sammon đại tộc, tôi là ngươi tự tay huấn luyện cô. Vốn muốn đem cô đào tạo thành cận thân xuất sắc nối nghiệp tôi sau này... Chậc, giá mà cô không có lòng trung thành với đại tiểu thư lớn như vậy...

-Saoi-sama, tôi không có ý muốn xúc phạm ngài, nhưng chính ngài hồi thiếu niên cũng 1 lòng đi theo đương gia đấy thôi.

-Tôi có lòng tin vào Spectra.- Đáy mắt Saoi lóe lên tia kính trọng khi nhắc đến người đàn ông đó.

-Tôi cũng có lòng tin vào tiểu thư của mình!- Dạ quả quyết đáp lại.

Saoi ngạc nhiên nhìn Dạ. Không gian xung quanh bỗng trầm xuống, ánh nắng buổi sớm dát lên 2 con người tuyệt mĩ lớp ánh sáng dịu nhẹ. Tiếng chim hót rả rích trong vườn, trong trẻo như tiếng suối.

Qua hồi lâu, tiếng cười vang lên, như văng vẳng trong không trung, khiến mấy chú chim nhỏ giật mình tung cánh bay.

-Tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu được niềm tin của cô.

...

Bàn tay thon dài mảnh khảnh đặt trên chiếc cổ trắng nõn, mà 1 cánh tay còn lại đặt trên cổ tay trắng tuyết, động tác nhẹ nhàng thật giống đang đùa giỡn.

Tiếng xương kêu răng rắc vọng trong không gian tối tăm. Dường như thích thú với âm thanh này, bàn tay kia lại gia tăng thêm lực đạo, siết mạnh tới mức những đốt ngót tay trắng bệch.

Cả người Sakura bị 1 tay Tachibana nhấc lên không trung, máu và tóc bết lại với nhau, đòn lại trên sàn nhà.

Sakura nhắm mắt, cô có thể nghe được âm thanh từng khớp xương trên cơ thể mình kêu rên, cảm giác đau đớn thiêu đốt lý trí cô, khiến cô nửa mê nửa tỉnh.

Mặc dù vậy, tuyệt nhiên không 1 tiếng kêu nào thốt ra.

Đối với biểu cảm quật cường của cô con gái, Tachibana như bị kích thích, bàn tay từ từ tăng thêm sức lực.

“Rắc rắc” Tiếng vỡ vụn lần nữa vang lên. Đi kèm theo đó là tiếng cười khanh khách tàn nhẫn.

Cảm giác chua xóc thoáng qua đáy lòng Sakura, rất nhanh rồi vụt tắt.

-Được rồi, Tachibana. Em còn đùa nữa là con sẽ chết đó.- Giọng nói trầm ấm vang lên, kèm theo đó là 1 bàn tay rắn chắc cẩn thận ôm lấy Tachibana. Tachibana ngẩng đầu nhìn chồng, hơi nhíu mày, nhưng dưới vẻ mặt ôn hòa của Spectra cũng rất nhanh buông tay.

Sakura ngã xuống nền đất, vô lực tựa vào tường thở dốc.

-Jinn, tới đây chữa cho Sakura đi!- Tachibana hướng góc tối ra lệnh. 1 người mặc áo choàng đen chậm rãi đi ra, ước chừng cao hơn Sakura một cái đầu, trên nền áo đen ánh lên hoa văn chỉ đỏ đẹp đẽ.

Người đó quỳ 1 chân trước mặt Sakura, bàn tay nắm lấy cổ tay cô. Có vết chai do luyện võ nhưng không dày lắm cho thấy chủ nhân đôi bàn tay này luyện võ chưa quá 20 năm, ước chừng tuổi tác cũng không chênh lệch Sakura là bao.

Sakura hừ lạnh, giật tay mình khỏi người lạ mặt, gắng gượng đứng lên. Thấy vậy, Tachibana nhẹ giọng:

-Đừng cố quá, vết thương rất nặng đấy.- Bộ dáng thật giống như mẹ lo lắng cho con gái, hoàn toàn chẳng có chút gì của người gây ra mọi chuyện.

Sakura lẳng lặng nhìn Tachibana và Spectra đứng cạnh nhau, thật lâu sau, khi cảm giác chân mình không còn run rẩy nửa, Sakura mới cúi đầu:

-Nếu không còn gì nữa thì con xin phép.- Giọng điệu lạnh lùng nhưng thoáng chút mềm nhẹ, nghe thật giống cô con gái của 1 gia đình bình thường đang tạm biệt cha mẹ.

Chiếc mặt nạ hoàn mĩ bao bọc tâm hồn, giả và thật trộn lẫn với nhau.

Âm điệu bình thản như vậy, hà cớ gì nghe thật thê lương?

Từng bước lững thững đi ra khỏi tòa nhà, Sakura vẫn kiêu ngạo thẳng lưng, giống như mọi thứ vừa mới xảy ra chỉ là ảo ảnh đáng sợ.

Bóng dáng cao gầy đổ lên nền đất, gợi lên xúc cảm lạnh lẽo tựa mũi tên bắn vào trong tim.

Cảnh tượng ấy lọt vào trong mắt Dạ, đôi huyết đồng lóe lên nhàn nhạt bi thương. Dạ vội vã tiến tới, cẩn thận nhìn Sakura:

-Tiểu thư...

Thân hình Sakura lung lay ngã vào lòng Dạ. Dạ đỡ lấy, hốt hoảng nhìn cô:

-Tiểu thư!

-Không sao, đừng làm ầm lên như vậy.- Sakura thở dốc, nét châm biếm nặng nề hiện trên khuôn mặt.

-Cái gì mà không sao chứ!- Dạ nhìn vết máu loang lổ trên người cô, tức giận trầm giọng- Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, sao bọn họ có thể...

-Đủ rồi!- Sakura cắt ngang- Em có mang theo áo choàng không?

Dạ cẩn thận để Sakura đứng vững trên nền đất rồi mới bước trở lại chiếc Maybach, từ trong xe lấy ra 1 cái áo khoác đen dài đến chân. Cẩn thận khoác lên người Sakura, áo choàng đã che hết mọi vết thương trên cơ thể cô.

-Em có mang theo ít bột hoa anh đào.- Dạ lấy ra 1 chiếc bình sứ màu hống nhạt đưa cho Sakura.

-Không cần, trên đường đi chị đã xử lý rồi.- Sakura khoát tay- Mau đi nhanh trước khi có kẻ phiền phức tìm tới.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến. Sakura lạnh lùng nhìn kẻ đang lê thân mình ục ịch đi tới. Cái bụng đầy mỡ không biết chưa bao nhiêu tham lam đố kị, đôi mắt híp hèn mọn đáng khinh bỉ, ông ta dường như 1 con heo giữa bầy thiên nga xinh đẹp của nhà Sammon. Bộ mặt xấu xí và hơn nữa chẳng có mái tóc đỏ tuyệt mĩ, nói ông ta là 1 phần của tộc Sammon thật giống như sỉ nhục gia tộc này.

Người đàn ông mấp máy cánh môi như 2 cái lạp xưởng dính trên mặt, khiêu khích nhìn Sakura:

-Cháu gái, sao lâu rồi cháu không về nhà? Ồ, cháu bị thương à? Anh chị cũng thật là, sao lại nặng tay với cháu như vậy?

Dạ dành cho người đàn ông đang lảm nhảm đến mức nước bọt tung tóe 1 ánh mắt coi thường. Gia tộc nào cũng có nỗi nhục của riêng mình, dĩ nhiên, thần tộc như nhà Sammon cũng không ngoại lệ.

Trong gia tộc Sammon, người sở hữu thần lực hầu hết đều là con cái do các phu nhân sinh ra, mỗi 1 người đều phải trải qua lựa chọn khắt khe để duy trì dòng máu của thần tộc. Tuy nhiên, đàn ông có tiền thì lúc nào cũng thích “của lạ”, có vài ba đứa con ngoài giá thú cũng chẳng xa lạ gì. Rồi những đứa trẻ ấy lại sinh ra những đứa con riêng khác, lâu dần, dòng máu của Sammon đại tộc cũng phai mờ.

Những đứa trẻ do tình nhân sinh ra đều được thu nhận vòa nhà Sammon nhưng phần lớn đều không có năng lực gì đặc biệt. Còn đối với gia tộc coi trọng lợi ích như nhà Sammon, chỉ cần có thể mang chút thành quả cho gia tộc thì đều có thể ở lại.

Sakura không bài xích với những người chú, bác chẳng có quan hệ thân thích này. Đối với bọn họ, cô luôn có sự kính trọng nhất định, và tất nhiên cũng có rất nhiều kẻ dù có là con riêng hay không thì cô cũng chỉ nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ.

Người đàn ông trước mặt này chính là ví dụ điển hình nhất!

Sakura khinh thường nói chuyện với ông ta, liếc mắt ra hiệu cho Dạ. Dạ hiểu ý, lập tức tiến lên chặn đường.

-Này, cậu* đang làm gì vậy? Sao cậu dám cản tôi? Cậu nghĩ mình là ai hả?

Dạ hừ lạnh, tránh móng vuốt heo muốn đẩy mình ra.

-Xin hãy giữ lễ độ. Thân phận của ngài ở dưới đại tiểu thư.

-Cậu... cậu...- Người đàn ông hung tợn chỉ vào Dạ. Dạ im lặng, biểu cảm lạnh tanh chưa từng thay đổi.

Sakura ở bên cạnh, lạnh nhạt quan sát.

-Nee-san! Ủa, có chuyện gì vậy?- 1 giọng nói vang lên phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.

Sakura ngẩng đầu, thu vào trong mắt nụ cười của Nokoru. Là chị em song sinh, cô và Nokoru có rất nhiều điểm chung, nhưng dường như khuôn mặt của thằng bé mang theo nhiều nét của “cha” hơn, nhất là cánh môi lúc nào cũng cong lên thành tươi cười ấm áp.

Đôi lúc, Sakura cũng cảm thấy phiền lòng vì chuyện này.

-Nee-san, sao chị về nhà mà không tới thăm em?

Sakura dịu giọng:

-Chị sợ phá giấc ngủ của em, em lại cho rằng chị “muốn chết”.

-Em còn lâu mới là vậy!- Nokoru tinh nghịch lè lưỡi- Nee-san, chị thù dai quá đấy!

Ném cho cậu em song sinh 1 cái trừng mắt, Sakura quay sang Dạ, nhỏ giọng phân phó vài chuyện. Lúc Sakura không để ý, Nokoru quay sang người đàn ông mập mạp kia, nụ cười yếu ớt thay bằng âm u lạnh lẽo.

Cậu mấp máy môi tạo thành khẩu ngữ: “Sao còn chưa xéo đi?”

Người đàn ông rung mình sợ hãi, thân hình mập ú ngã ngửa trên đất, sau đó cuống cuồng cong đuôi bỏ chạy. Tia ghét bỏ thoáng hiện trên mặt Nokoru.

-Ông ta đâu rồi?- Lúc Sakura quay sang, chỉ có 1 mình Nokoru ở bên cạnh.

-Chú bảo có việc nên phải đi gấp.- Như nhớ ra việc gì, cậu cúi đầu, nhỏ giọng- Nee-san, em xin lỗi... Nếu lúc đó em và Rin...

Nhẹ cắn cánh môi, Sakura im lặng, bàn tay dừng lại trên mái tóc màu đỏ của Nokoru. Thay vì xoa đầu, Sakura thẳng tay cốc 1 cái:

-Ngu ngốc, em không cần suy nghĩ nhiều như vậy! Lần này chẳng phải lỗi tại ai cả!

Đáy mắt Sakura thoáng xuất hiện tia yêu thương, mà Nokoru cũng phát hiện ra việc này, lặng im xoa cục u trên đầu. Nhưng nếu nhìn sâu qua lớp vỏ bọc cảm xúc ấy, có lẽ Nokoru sẽ nhận ra, tận cùng đôi mắt cô là rất nhiều cảm xúc đan xen.

Tiếc rằng, Nokoru chỉ là 1 tiểu hồ ly nên vẫn chưa thể phát hiện ra điều đó.

­­­­­­­­­­­­_________________________________________

*Ở đây, con heo mập đó không biết Dạ là nữ.

_________________________________________

Mọi người, bổn tác giả đã đội mồ sống dậy, có ai nhớ tác giả hông???!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Xúc động chết mất, có 1 độc giả inbox cho tác giả nè!!! Cảm ơn bạn rất rất rất... (lược bỏ n từ "rất") nhiều!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Các độc giả thân yêu, mọi ý kiến, bình luận, nhận xét, chửi rủa,... đều gửi hết cho tác giả đi =)))


/35

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status