Mạc Kỳ Thiên vừa tan triều liền cho kiệu hướng về ngự thư phòng. Ngả người trên kiệu, lại vẫn nhớ đến dáng vẻ của nữ nhân ngốc nghếch kia, cũng tự hỏi lại chính hành động của mình. Ôn nhu với nữ tử, đối với hắn không phải lần đầu, nhưng nhìn nàng cảm kích như vậy lại khiến hắn cảm thấy... tội lỗi? Để một nữ tử thật tâm với mình phải chôn vùi tuổi thanh xuân trong chốn hậu cung thâm trầm nguy hiểm này, liệu có đáng không?
Vào ngự thư phòng, dùng tấu chương để gạt bỏ những suy nghĩ đó, đầu hắn giờ chỉ còn một điều duy nhất: “Hắn là cửu ngũ chí tôn, sẽ không để bất cứ nữ tử nào trở thành vật cản của mình! Nếu thực sự có một người, hắn sẽ tự tay giết chết kẻ đó!”
... Lạc Tiên điện...
Nàng nhón tay lấy một quả nho bỏ vào miệng. Vị ngọt chan hòa đầu lưỡi, quyện cùng chút chát nhẹ của vỏ, thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Ngả người trên kỉ, trong đầu suy nghĩ vẩn vơ vài điều, nàng chợt nghĩ tới mấy vị cao cao tại thượng kia. Nàng từ khi vào cung đến giờ đã nửa tháng, vậy mà một vị cũng không gặp. Mấy vị này thấy nàng độc sủng hơn mười ngày cũng không có ý kiến, hẳn cũng đều đã tu thành tinh rồi, coi nàng vẫn còn nhỏ bé lắm!
- Phải rồi, Trúc Mai, sắp tới là Thất tịch?(1) - Nàng như chợt nhớ ra, hỏi Trúc Mai.
- Bẩm chủ tử, đúng vậy ạ. - Trúc Mai nói - Nô tì nghe được rằng, hôm đó tất cả các phi tần trong cung đều được dự cung yến, sau đó Hoàng thượng cùng Hoàng hậu sẽ đại diện thả hoa đăng để cầu chúc điều tốt đẹp cho muôn dân.
Phải rồi, Thất tịch. Đến lúc đó, không muốn thì tất cả các phi tần đều phải đến dự cung yến, nàng chắc chắn phải tìm cơ hội chiêm ngưỡng những vị phẩm hạnh cao trên kia, đó mới là những người đáng để học hỏi. Nhất là vị Thục phi nương nương đó, nghe nói đã từng đắc sủng một tháng liền, hơn nữa tháng nào Hoàng thượng cũng qua đó vài lần, sủng ái chưa bao giờ ngớt. Sắc đẹp nghiêng thành, vũ đạo tuyệt đỉnh, thật đúng là khiến cho nam nhân say đắm. Chỉ tiếc là, Hoàng thượng... vốn không coi trọng nữ nhân! Có lẽ với hắn, nữ nhân chỉ như một món đồ chơi, dùng được thì cũng vứt đi được. Sắc đẹp, đâu phải là mãi mãi. Bông hoa nào rồi cũng sẽ đến lúc tàn phai mà thôi!
... Thất tịch...
Nàng chọn một bộ lam y nhạt, có thêu hai đóa hoa sen xanh biếc nổi bật phía dưới, cài chiếc trâm ngọc lên mái tóc đã được vấn lên gọn gàng, tiến ra cửa điện. Giờ nàng đang là phi tử được sủng ái, tất nhiên cũng không nên quá phai mờ rồi!
Đến nơi, nàng đã thấy vài vị khác tới. Nhún người hành lễ, nàng tiến về vị trí của mình, cách xa Long vị và Phượng vị. Phải rồi, nàng chỉ là một tiệp dư mà thôi...
- Hoàng thượng giá đáo! Hoàng hậu nương nương giá đáo! Thục phi nương nương giá đáo! - tiếng công công vang lên.
Tất cả phi tần đều quỳ xuống hành đại lễ. Hoàng thượng long bào uy nghiêm, cầm tay Hoàng hậu y phục đỏ thêu hình phượng, theo sau là vị Thục phi được sủng ái nhất hậu cung. Đợi ba vị an tọa rồi, nàng khẽ ngước lên nhìn. Hoàng hậu không có vẻ đẹp sắc sảo, bất quá lại rất có tư thế của một bậc Mẫu nghi thiên hạ, bao dung độ lượng. Thục phi nương nương thì... nàng phải công nhận, nếu hậu cung là vườn hoa tươi thắm, thì Thục phi chắc chắn là bông mẫu đơn nở rực rỡ nhất. Nghiêng nước nghiêng thành, cao cao tại thượng, thật không từ ngữ nào sánh nổi! Thực là tuyệt sắc giai nhân!
- Khai yến đi. - Hắn lúc này mở lời. Hoàng hậu cũng giơ cao ly rượu lên
- Bổn cung thay mặt tỉ muội trong cung cạn trước. - Nói đoạn, nàng ta quay sang kính Hoàng thượng. Hắn cũng gật đầu rồi cạn sạch, nàng ta liền quay người lại - Nào, cạn ly, chúng ta cùng chúc muôn dân vụ mùa bội thu!
Các vị phi tần khác cũng đồng loạt nâng cốc. Uống xong chén rượu, mỹ thực lần lượt được dâng lên. Nào... Đợi Hoàng thượng và Hoàng hậu ăn trước, mọi người cũng lần lượt động đũa. Nàng gắp thử món. Đúng là mỹ thực, dù là mỹ hay vị đều tuyệt hảo. Gắp thêm vài đũa nữa, nàng chuyển sang thử món khác. Ăn từng chút một, cố gắng giữ tư thế của một người sủng phi, nhẹ nhàng duyên dáng, nàng lại như thấy có một đạo ánh mắt đang dõi theo mình. Ngước lên, nàng bắt gặp ánh mắt của Thục phi đang nhìn nàng. Thấy nàng ngước lên, nàng ấy chỉ nhẹ cười, nụ cười như trăm hoa đua nở, rung động lòng người. Nàng cũng nhẹ đáp lại bằng một nụ cười e thẹn, rồi cúi đầu tiếp tục thưởng thức mỹ vị.
Cung yến kết thúc, Hoàng thượng cầm tay Hoàng hậu tiến ra hồ nước tại hậu cung, cùng nhau viết lời cầu chúc cho muôn dân, rồi thả hoa đăng trôi theo dòng nước. Hoa đăng sáng nhẹ trôi trên mặt hồ gợn sóng lăn tăn, như nổi bật giữa bầu trời đã về khuya. Các vị phi tử khác cũng được phát mỗi người một hoa đăng để ghi điều ước. Nàng cầm lấy bút, ghi vài con chữ vào trong, rồi nhẹ thả xuống hồ. Nhìn đám hoa đăng trôi dần, nàng mắt khẽ ngước nhìn hắn, lại bắt gặp ánh mắt đang ôn nhu nhìn Thục phi, liền cười nhạt. Thế đó, sủng hạnh một người, cầm tay một người, lại sủng ái người khác, đó mới là Hoàng đế vô tình lãnh khốc mà muôn dân Mạc Quốc biết đến!
***
(1): ngày 7/7 âm lịch, Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, luôn có mưa. Tương truyền nếu đi thả hoa đăng điều ước thì sẽ thành sự thật.
Vào ngự thư phòng, dùng tấu chương để gạt bỏ những suy nghĩ đó, đầu hắn giờ chỉ còn một điều duy nhất: “Hắn là cửu ngũ chí tôn, sẽ không để bất cứ nữ tử nào trở thành vật cản của mình! Nếu thực sự có một người, hắn sẽ tự tay giết chết kẻ đó!”
... Lạc Tiên điện...
Nàng nhón tay lấy một quả nho bỏ vào miệng. Vị ngọt chan hòa đầu lưỡi, quyện cùng chút chát nhẹ của vỏ, thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Ngả người trên kỉ, trong đầu suy nghĩ vẩn vơ vài điều, nàng chợt nghĩ tới mấy vị cao cao tại thượng kia. Nàng từ khi vào cung đến giờ đã nửa tháng, vậy mà một vị cũng không gặp. Mấy vị này thấy nàng độc sủng hơn mười ngày cũng không có ý kiến, hẳn cũng đều đã tu thành tinh rồi, coi nàng vẫn còn nhỏ bé lắm!
- Phải rồi, Trúc Mai, sắp tới là Thất tịch?(1) - Nàng như chợt nhớ ra, hỏi Trúc Mai.
- Bẩm chủ tử, đúng vậy ạ. - Trúc Mai nói - Nô tì nghe được rằng, hôm đó tất cả các phi tần trong cung đều được dự cung yến, sau đó Hoàng thượng cùng Hoàng hậu sẽ đại diện thả hoa đăng để cầu chúc điều tốt đẹp cho muôn dân.
Phải rồi, Thất tịch. Đến lúc đó, không muốn thì tất cả các phi tần đều phải đến dự cung yến, nàng chắc chắn phải tìm cơ hội chiêm ngưỡng những vị phẩm hạnh cao trên kia, đó mới là những người đáng để học hỏi. Nhất là vị Thục phi nương nương đó, nghe nói đã từng đắc sủng một tháng liền, hơn nữa tháng nào Hoàng thượng cũng qua đó vài lần, sủng ái chưa bao giờ ngớt. Sắc đẹp nghiêng thành, vũ đạo tuyệt đỉnh, thật đúng là khiến cho nam nhân say đắm. Chỉ tiếc là, Hoàng thượng... vốn không coi trọng nữ nhân! Có lẽ với hắn, nữ nhân chỉ như một món đồ chơi, dùng được thì cũng vứt đi được. Sắc đẹp, đâu phải là mãi mãi. Bông hoa nào rồi cũng sẽ đến lúc tàn phai mà thôi!
... Thất tịch...
Nàng chọn một bộ lam y nhạt, có thêu hai đóa hoa sen xanh biếc nổi bật phía dưới, cài chiếc trâm ngọc lên mái tóc đã được vấn lên gọn gàng, tiến ra cửa điện. Giờ nàng đang là phi tử được sủng ái, tất nhiên cũng không nên quá phai mờ rồi!
Đến nơi, nàng đã thấy vài vị khác tới. Nhún người hành lễ, nàng tiến về vị trí của mình, cách xa Long vị và Phượng vị. Phải rồi, nàng chỉ là một tiệp dư mà thôi...
- Hoàng thượng giá đáo! Hoàng hậu nương nương giá đáo! Thục phi nương nương giá đáo! - tiếng công công vang lên.
Tất cả phi tần đều quỳ xuống hành đại lễ. Hoàng thượng long bào uy nghiêm, cầm tay Hoàng hậu y phục đỏ thêu hình phượng, theo sau là vị Thục phi được sủng ái nhất hậu cung. Đợi ba vị an tọa rồi, nàng khẽ ngước lên nhìn. Hoàng hậu không có vẻ đẹp sắc sảo, bất quá lại rất có tư thế của một bậc Mẫu nghi thiên hạ, bao dung độ lượng. Thục phi nương nương thì... nàng phải công nhận, nếu hậu cung là vườn hoa tươi thắm, thì Thục phi chắc chắn là bông mẫu đơn nở rực rỡ nhất. Nghiêng nước nghiêng thành, cao cao tại thượng, thật không từ ngữ nào sánh nổi! Thực là tuyệt sắc giai nhân!
- Khai yến đi. - Hắn lúc này mở lời. Hoàng hậu cũng giơ cao ly rượu lên
- Bổn cung thay mặt tỉ muội trong cung cạn trước. - Nói đoạn, nàng ta quay sang kính Hoàng thượng. Hắn cũng gật đầu rồi cạn sạch, nàng ta liền quay người lại - Nào, cạn ly, chúng ta cùng chúc muôn dân vụ mùa bội thu!
Các vị phi tần khác cũng đồng loạt nâng cốc. Uống xong chén rượu, mỹ thực lần lượt được dâng lên. Nào... Đợi Hoàng thượng và Hoàng hậu ăn trước, mọi người cũng lần lượt động đũa. Nàng gắp thử món. Đúng là mỹ thực, dù là mỹ hay vị đều tuyệt hảo. Gắp thêm vài đũa nữa, nàng chuyển sang thử món khác. Ăn từng chút một, cố gắng giữ tư thế của một người sủng phi, nhẹ nhàng duyên dáng, nàng lại như thấy có một đạo ánh mắt đang dõi theo mình. Ngước lên, nàng bắt gặp ánh mắt của Thục phi đang nhìn nàng. Thấy nàng ngước lên, nàng ấy chỉ nhẹ cười, nụ cười như trăm hoa đua nở, rung động lòng người. Nàng cũng nhẹ đáp lại bằng một nụ cười e thẹn, rồi cúi đầu tiếp tục thưởng thức mỹ vị.
Cung yến kết thúc, Hoàng thượng cầm tay Hoàng hậu tiến ra hồ nước tại hậu cung, cùng nhau viết lời cầu chúc cho muôn dân, rồi thả hoa đăng trôi theo dòng nước. Hoa đăng sáng nhẹ trôi trên mặt hồ gợn sóng lăn tăn, như nổi bật giữa bầu trời đã về khuya. Các vị phi tử khác cũng được phát mỗi người một hoa đăng để ghi điều ước. Nàng cầm lấy bút, ghi vài con chữ vào trong, rồi nhẹ thả xuống hồ. Nhìn đám hoa đăng trôi dần, nàng mắt khẽ ngước nhìn hắn, lại bắt gặp ánh mắt đang ôn nhu nhìn Thục phi, liền cười nhạt. Thế đó, sủng hạnh một người, cầm tay một người, lại sủng ái người khác, đó mới là Hoàng đế vô tình lãnh khốc mà muôn dân Mạc Quốc biết đến!
***
(1): ngày 7/7 âm lịch, Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, luôn có mưa. Tương truyền nếu đi thả hoa đăng điều ước thì sẽ thành sự thật.
/84
|