Bước sang tháng hai, trong cung nhộn nhịp hẳn lên. Đầu tháng ba là đợt tuyển tú tiếp theo, vì thế từ lúc này các vị nữ quan đã bắt đầu đưa danh sách các nhi nữ khuê các của Phong quốc lên cho Hoàng hậu chọn lựa rồi chuẩn bị cho ngày tuyển chọn. Luật tuyển tú của Phong quốc trước nay chưa từng thay đổi, đó là chọn ra các nữ nhi gia thế sạch sẽ đưa vào cung học cung quy, sau hai tuần sẽ được trở về nhà. Nếu ngày hôm sau có chiếu chỉ đến thì tức là được tham gia ngày tuyển tú nữ của Hoàng đế, còn nếu được ban trâm vàng thì chỉ có thể đợi đợt tiếp theo hoặc gả đi nơi khác. Tuy vậy, nếu được tham gia tuyển tú nhưng Hoàng đế không chọn trúng mình thì vẫn phải xuất cung, được ban thưởng một bộ nữ trang vàng ròng. Vì biểu hiện trong hai tuần học cung quy là yếu tố quan trọng quyết định việc tham gia tuyển tú nên tất cả các nữ nhi được chọn đều rất coi trọng việc này. Đây có thể coi là một màn cung đấu nhỏ, nhưng những nữ nhi kia dù có đấu đá đến đâu thì cũng không thể đọ lại những người ở trong cung đang âm thầm chèn ép.
Diệp Phương Uyên từ trước đến nay lòng tự trọng đều rất cao, chuyện tỷ tỷ cùng cha khác mẹ được vào cung, còn leo lên chức Hiền dung đối với nàng ta mà nói là một sự sỉ nhục. Mẫu tử nàng ta từ trước đến giờ luôn ỷ thế bắt nạt mẫu thân Diệp Phương Nhã - đại phu nhân, hơn nữa vì đã có hai nhi tử nên Diệp lão gia đối với nữ nhi nhỏ tuổi nhất này càng thêm yêu thương. Diệp Phương Nhã từ nhỏ tính tình lãnh đạm, bình thường cũng không thân thiết với Diệp lão gia, nhưng Phương Uyên thì khác. Nàng biết phụ thân thích có nữ nhi quây quần bên mình, vì thế ngày ngày bồi ông ngâm thơ, miệng lưỡi trơn tru khiến cho lão gia vô cùng yêu thích, vì thế mà có thể nói sống trong nhà không khác gì con mẹ cả, tự do tự tại vô cùng. Ai mà ngờ được Diệp Phương Nhã vào cung lại có thể thành công như vậy, nếu nàng ta lên làm Phi, chắc chắn sẽ tìm cách nâng đỡ hai vị huynh trưởng của mình, Diệp lão gia cũng sẽ nghiêng về phía nàng ta nhiều hơn, như vậy quá bất lợi cho mẫu tử nàng! Vì thế hai người bàn nhau một hồi, Diệp Phương Uyên chuyến này nhất định phải vào cung, còn phải đoạt lại sủng ái của Hoàng đế từ tay tỷ tỷ nàng!
Chỉ tiếc là, chỗ dựa của Diệp Phương Nhã chưa bao giờ là vị Cửu ngũ chí tôn kia, mà là Mẫu nghi thiên hạ có quyền lực lớn nhất thâu tóm toàn bộ hậu cung. Những thứ mà nàng phải đối mặt, so với những gì nàng ta tưởng tượng còn kinh khủng hơn nhiều.
Triệu Thục Nghi sau khi nói chuyện với Diệp Phương Nhã xong thì vô cùng hứng thú về nàng muội muội này. Diệp Phương Nhã đã kể cho nàng chuyện mẫu tử nàng ta đã làm với đệ đệ còn chưa kịp ra đời của mình. Bản thân Triệu Thục Nghi chẳng phải người nhân hậu gì cho cam, nhưng có một tôn chỉ nàng không bao giờ vi phạm, chính là dù có thế nào cũng không được động đến hài tử! Nàng có thể khiến một phi tần trở thành kẻ điên, nhưng không nỡ hại một đứa trẻ. Chuyện mẫu tử Diệp Phương Nhã làm đối với nàng chính là đại nghịch bất đạo, không thể tha thứ. Nàng không vội loại nàng ta từ vòng đầu tiên, chính là để nàng ta lên thiên đàng rồi rơi thẳng xuống địa ngục, bị cảm giác thất bại giày vò!
- Thẩm nữ quan, ngày mai là bắt đầu học cung quy rồi phải không? - Triệu Thục Nghi mân mê khăn tay, hỏi nữ quan quản đốc việc tuyển tú.
- Bẩm Hoàng hậu nương nương, đúng vậy ạ. Không biết nương nương có gì dặn dò? - Thẩm nữ quan là người trong cung đã nhiều năm, chuyện nhìn sắc mặt đoán tâm trạng các vị chủ tử bà đã sớm nằm lòng.
- Bổn cung cảm thấy trong cung có không ít phi tần dù đã qua vòng cung quy nhưng không biết cư xử đúng mực chút nào, nữ quan xem, có phải các người đánh giá hơi lỏng lẻo rồi không?
- Thần biết tội. Chúng thần sẽ nghiêm túc dạy dỗ các nàng thật tốt. - Thẩm nữ quan đáp lời. Nàng còn cho là Hoàng hậu muốn đặc biệt để ý thiên vị ai, chứ việc dạy cung quy nghiêm khắc đối với các nàng rất đơn giản.
- Tốt, bổn cung sẽ thường xuyên ghé qua, mong nữ quan có thể làm đúng chức trách của mình. Lui ra đi.
Diệp Phương Nhã, bổn cung cứu muội một lần, mong muội có thể nhớ rõ.
---
Trở lại Dĩ Hòa cung. Trời đã sẩm tối, Diệp Phương Nhã còn chưa kịp dùng bữa tối thì đã nghe tiếng công công vọng vào:- Hoàng thượng giá đáo!
- Thần thiếp khấu kiến Bệ hạ. - Giữ trên môi nụ cười tươi tắn nhất, nàng nhẹ nhàng đáp.
- Miễn lễ. - Hoàng đế cầm lấy tay nàng, nhiệt độ ấm áp của bàn tay kia truyền đến khiến người ta tham luyến - Thế nào, nàng có vừa ý hay không?
- Được Hoàng thượng để ý đến đã là phúc của thiếp, thiếp nào dám đòi hỏi nhiều. - Nàng đáp, ánh mắt lại không giấu nổi sự vui mừng - Chỉ là... cung điện lớn như vậy, thật thích.
Hai chữ thật thích kia nói ra rất nhỏ, chỉ vừa đủ hai người nghe thấy, vào tai Mạc Kỳ Thiên lại xem như làm nũng. Vốn dĩ ban đầu tưởng rằng sự hứng thú với nữ nhân này sẽ sớm đi mất, không ngờ một năm trôi qua, hắn lại tự phá phần nhỏ kế hoạch của mình mà thăng cho nàng lên đến chức Hiền dung. Chỉ là, nữ nhân này tuy không đơn thuần dễ thương, cũng không tâm đầu ý hợp với hắn hoàn toàn, nhưng cái cách nàng đối diện với hắn luôn khiến hắn yêu thích không thôi.
- Đối với người ban cho nàng phúc lợi này, nàng không có gì để nói sao?
- Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng. - Diệp Phương Nhã biết rõ Hoàng đế gì, nhưng vẫn quy củ đáp.
Nói rồi, không đợi đáp lời, nàng nhanh chóng đưa tay vòng qua eo hắn, rướn người lên hôn nhẹ một cái. Cảm nhận người đối diện không hề động, nàng hơi bĩu môi, bỏ tay ra muốn quay người đi thì chợt nghe thấy tiếng cười khẽ trầm thấp:
- Nhã Nhã, không nên đùa với lửa đâu.
Thắt lưng đột nhiên bị người nào đó ôm lấy, cả người nằm trọn trong vòng tay người kia, hơi thở của hắn lởn vởn ngay bên tai:
- Một cái hôn chưa đủ, trẫm muốn quà tạ ơn long trọng hơn.
Diệp Phương Uyên từ trước đến nay lòng tự trọng đều rất cao, chuyện tỷ tỷ cùng cha khác mẹ được vào cung, còn leo lên chức Hiền dung đối với nàng ta mà nói là một sự sỉ nhục. Mẫu tử nàng ta từ trước đến giờ luôn ỷ thế bắt nạt mẫu thân Diệp Phương Nhã - đại phu nhân, hơn nữa vì đã có hai nhi tử nên Diệp lão gia đối với nữ nhi nhỏ tuổi nhất này càng thêm yêu thương. Diệp Phương Nhã từ nhỏ tính tình lãnh đạm, bình thường cũng không thân thiết với Diệp lão gia, nhưng Phương Uyên thì khác. Nàng biết phụ thân thích có nữ nhi quây quần bên mình, vì thế ngày ngày bồi ông ngâm thơ, miệng lưỡi trơn tru khiến cho lão gia vô cùng yêu thích, vì thế mà có thể nói sống trong nhà không khác gì con mẹ cả, tự do tự tại vô cùng. Ai mà ngờ được Diệp Phương Nhã vào cung lại có thể thành công như vậy, nếu nàng ta lên làm Phi, chắc chắn sẽ tìm cách nâng đỡ hai vị huynh trưởng của mình, Diệp lão gia cũng sẽ nghiêng về phía nàng ta nhiều hơn, như vậy quá bất lợi cho mẫu tử nàng! Vì thế hai người bàn nhau một hồi, Diệp Phương Uyên chuyến này nhất định phải vào cung, còn phải đoạt lại sủng ái của Hoàng đế từ tay tỷ tỷ nàng!
Chỉ tiếc là, chỗ dựa của Diệp Phương Nhã chưa bao giờ là vị Cửu ngũ chí tôn kia, mà là Mẫu nghi thiên hạ có quyền lực lớn nhất thâu tóm toàn bộ hậu cung. Những thứ mà nàng phải đối mặt, so với những gì nàng ta tưởng tượng còn kinh khủng hơn nhiều.
Triệu Thục Nghi sau khi nói chuyện với Diệp Phương Nhã xong thì vô cùng hứng thú về nàng muội muội này. Diệp Phương Nhã đã kể cho nàng chuyện mẫu tử nàng ta đã làm với đệ đệ còn chưa kịp ra đời của mình. Bản thân Triệu Thục Nghi chẳng phải người nhân hậu gì cho cam, nhưng có một tôn chỉ nàng không bao giờ vi phạm, chính là dù có thế nào cũng không được động đến hài tử! Nàng có thể khiến một phi tần trở thành kẻ điên, nhưng không nỡ hại một đứa trẻ. Chuyện mẫu tử Diệp Phương Nhã làm đối với nàng chính là đại nghịch bất đạo, không thể tha thứ. Nàng không vội loại nàng ta từ vòng đầu tiên, chính là để nàng ta lên thiên đàng rồi rơi thẳng xuống địa ngục, bị cảm giác thất bại giày vò!
- Thẩm nữ quan, ngày mai là bắt đầu học cung quy rồi phải không? - Triệu Thục Nghi mân mê khăn tay, hỏi nữ quan quản đốc việc tuyển tú.
- Bẩm Hoàng hậu nương nương, đúng vậy ạ. Không biết nương nương có gì dặn dò? - Thẩm nữ quan là người trong cung đã nhiều năm, chuyện nhìn sắc mặt đoán tâm trạng các vị chủ tử bà đã sớm nằm lòng.
- Bổn cung cảm thấy trong cung có không ít phi tần dù đã qua vòng cung quy nhưng không biết cư xử đúng mực chút nào, nữ quan xem, có phải các người đánh giá hơi lỏng lẻo rồi không?
- Thần biết tội. Chúng thần sẽ nghiêm túc dạy dỗ các nàng thật tốt. - Thẩm nữ quan đáp lời. Nàng còn cho là Hoàng hậu muốn đặc biệt để ý thiên vị ai, chứ việc dạy cung quy nghiêm khắc đối với các nàng rất đơn giản.
- Tốt, bổn cung sẽ thường xuyên ghé qua, mong nữ quan có thể làm đúng chức trách của mình. Lui ra đi.
Diệp Phương Nhã, bổn cung cứu muội một lần, mong muội có thể nhớ rõ.
---
Trở lại Dĩ Hòa cung. Trời đã sẩm tối, Diệp Phương Nhã còn chưa kịp dùng bữa tối thì đã nghe tiếng công công vọng vào:- Hoàng thượng giá đáo!
- Thần thiếp khấu kiến Bệ hạ. - Giữ trên môi nụ cười tươi tắn nhất, nàng nhẹ nhàng đáp.
- Miễn lễ. - Hoàng đế cầm lấy tay nàng, nhiệt độ ấm áp của bàn tay kia truyền đến khiến người ta tham luyến - Thế nào, nàng có vừa ý hay không?
- Được Hoàng thượng để ý đến đã là phúc của thiếp, thiếp nào dám đòi hỏi nhiều. - Nàng đáp, ánh mắt lại không giấu nổi sự vui mừng - Chỉ là... cung điện lớn như vậy, thật thích.
Hai chữ thật thích kia nói ra rất nhỏ, chỉ vừa đủ hai người nghe thấy, vào tai Mạc Kỳ Thiên lại xem như làm nũng. Vốn dĩ ban đầu tưởng rằng sự hứng thú với nữ nhân này sẽ sớm đi mất, không ngờ một năm trôi qua, hắn lại tự phá phần nhỏ kế hoạch của mình mà thăng cho nàng lên đến chức Hiền dung. Chỉ là, nữ nhân này tuy không đơn thuần dễ thương, cũng không tâm đầu ý hợp với hắn hoàn toàn, nhưng cái cách nàng đối diện với hắn luôn khiến hắn yêu thích không thôi.
- Đối với người ban cho nàng phúc lợi này, nàng không có gì để nói sao?
- Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng. - Diệp Phương Nhã biết rõ Hoàng đế gì, nhưng vẫn quy củ đáp.
Nói rồi, không đợi đáp lời, nàng nhanh chóng đưa tay vòng qua eo hắn, rướn người lên hôn nhẹ một cái. Cảm nhận người đối diện không hề động, nàng hơi bĩu môi, bỏ tay ra muốn quay người đi thì chợt nghe thấy tiếng cười khẽ trầm thấp:
- Nhã Nhã, không nên đùa với lửa đâu.
Thắt lưng đột nhiên bị người nào đó ôm lấy, cả người nằm trọn trong vòng tay người kia, hơi thở của hắn lởn vởn ngay bên tai:
- Một cái hôn chưa đủ, trẫm muốn quà tạ ơn long trọng hơn.
/84
|