Nghỉ ngơi được một canh giờ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, rồi thanh âm nữ tử vang lên bên ngoài:
- Tiểu thư, lão gia cho nô tì tới mời người dùng bữa.
- Ta biết rồi. - Diệp Phương Nhã đã sớm tỉnh, ngồi trước gương đáp vọng ra, rồi lấy chiếc lược bằng ngà trên bàn chải tóc.
Suối tóc đen mượt phủ dài quá thắt lưng, nàng mân mê một hồi, tự mình búi gọn lên, không quá cầu kì nhưng cũng không qua loa. Đoạn, nàng thay bộ y phục khác rồi bước ra khỏi phòng. Bên ngoài đã có một nô tì đứng sẵn, thấy nàng ra liền cúi đầu thật thấp:
- Nô tì dẫn đường cho tiểu thư.
Lúc nàng đến phòng lớn, mọi người đều đã tập trung đông đủ. Nàng nhẹ nhàng cúi đầu lễ phép:
- Nhi nữ bái kiến phụ thân, mẫu thân... - Nàng hơi khựng lại, rồi nở một nụ cười mỉm - Bái kiến nhị nương.
Diệp Kính chỉ có hai vị phu nhân, một là Diệp Chính phu nhân, tức chính thê, người còn lại là Nhị phu nhân, được nạp vào sau khi Diệp phụ thành thân với Chính phu nhân ba năm. Thê tử của ông sinh được ba người con, hai trai cũng là hai vị thiếu gia duy nhất, và một gái, là Diệp Phương Nhã nàng. Nhị phu nhân chỉ sinh được một nhi nữ, tên Diệp Phương Uyên, kém nàng vừa vặn một tuổi. Vị Nhị phu nhân này trong ấn tượng của nàng không hề tốt chút nào, cho nên lần này về thăm nhà lại gặp phải, quả thực không vui vẻ gì cho cam.
Phụ thân cũng không bắt nàng đứng lâu, thanh âm hào sảng:
- Lại đây ngồi đi. Lâu lắm mới đoàn tụ đông đủ như vậy, gia thật cao hứng.
- Đúng vậy, Nhã Nhã con nhìn xem, trên này đều là những món con thích, dì biết con thích canh gà hầm nên đã đích thân xuống bếp đây. - Nhị phu nhân tên gọi Mã Tư hôm nay lại đột ngột mở lời ngon ngọt.
Nàng chỉ cười không đáp, tiến đến chỗ của Diệp Phương Uyên rồi đứng lại, nhìn thẳng vào người nàng ta. Diệp Phương Uyên có chút ngỡ ngàng, đang định lên tiếng hỏi thì nàng đã giành lời, quay về phía phụ thân giọng đầy xót xa xen lẫn ủy khuất:
- Con nhớ trước đây vị trí này luôn là của mình, vậy mà lại có người ngồi trước, nhìn quanh cũng không biết được mình sẽ an tọa chỗ nào đây?
Nói đoạn, nàng quay lại nhìn Diệp Phương Uyên, ánh mắt lộ rõ sự châm chọc hiếm thấy. Nàng ta siết chặt tay, mất tự nhiên đứng dậy, vội vã dịch sang phải nhường lại vị trí cho nàng. Diệp Phương Nhã thản nhiên ngồi xuống vị trí đó, hơi ngước mắt nhìn Nhị phu nhân đã cau mày khó chịu, lên tiếng:
- Lâu lắm rồi con mới quay trở về, nhìn những món ăn này có chút nhớ.
- Được rồi, ăn đi ăn đi. - Diệp Kính không muốn để tình trạng khó xử này kéo dài lâu, nhanh chóng mở lời.
Nàng gật nhẹ đầu, đưa tay gắp lấy miếng thịt trước mặt. Trên bàn đều là những món nàng khi còn ở trong phủ rất thích, nhưng cũng chỉ đến Tết và Nguyên Tiêu mới được ăn, hương vị rất tuyệt vời. Nàng thử mỗi thứ một chút, thỉnh thoảng lại tấm tắc khen ngon, nhưng tuyệt nhiên không động tới bát canh gà. Thái độ của nàng đối với mẫu tử họ Mã kia đều như vậy, không quá cay nghiệt nhưng cũng không phải nhắm mắt làm ngơ, phụ thân thấy cũng quen, không tiện quản nữa. Vả lại tuy không rõ ngọn ngành nhưng ông cũng biết chuyện năm đó tất có liên quan đến Nhị phu nhân, chỉ là vẫn còn vương vấn chút tình nên bỏ qua không tra cứu nữa. Chỉ khác là hôm nay Mã Tư tuyệt nhiên không móc mỉa lại nàng, sắc mặt không tốt nhưng chỉ im lặng ngồi một bên. Diệp Phương Uyên cũng ngoan ngoãn lạ thường, nếu như là trước đây, nàng ta tuyệt đối không lập tức đứng dậy nhường chỗ cho nàng như vậy. Diệp Phương Nhã có chút băn khoăn, nhưng dù gì mình cũng chỉ về đây một ngày, lại là đầu năm mới, mấy chuyện nhỏ nhặt như thế tốt nhất là sớm vứt ra khỏi đầu, vì vậy cũng không nghĩ ngợi gì nữa.
Ăn xong, nàng về phòng của Chính phu nhân hàn huyên. Mẫu tử lâu ngày không gặp nên nói chuyện rất lâu, trọng tâm đều là nàng ở trong cung thế nào, có bị người nào chướng mắt hay không. Nàng không muốn mẫu thân lo lắng, mấy việc kia cũng giấu nhẹm, chỉ đáp rằng mình được Hoàng hậu từ bi che chở, cho đến giờ vẫn ổn. Diệp thái thái nghe nàng đáp, lại nhìn nhi nữ của mình sắc mặt hồng hào, thậm chí còn phổng phao hơn, chỉ dặn dò thêm vài câu rồi cho nàng lui. Nào ngờ vừa đi được vài bước đã có người chặn lại, nàng cau mày khó chịu, còn chưa lên tiếng thì gia nhân kia đã mở miệng trước:
- Tiểu thư, Nhị phu nhân mời người đến chỗ của người.- Ta hiện giờ rất không thoải mái, nhị nương sẽ không gặp được rồi. - Nàng thực sự không muốn nhìn mặt mẫu tử nhà họ, lách người rời đi. Gia nhân kia lúng túng định gọi theo nhưng không dám, đành để mặc nàng cứ thế đi mất.
Ở trong phòng nghỉ ngơi cả trưa, Diệp Phương Nhã định qua thăm nhị ca sáng nay chưa có dịp nói chuyện cùng, nhưng phiền phức lại tự động tìm đến cửa. Nhị phu nhân không gặp được nàng liền trực tiếp đến đây, dù gì bà ta cũng hơn tuổi nàng, địa vị trong phủ không thấp, giờ đuổi thì còn ra tôn ti trật tự gì nữa. Nàng ngoài mặt nở nụ cười nhạt, trong lòng lại muốn đay nghiến ngàn lần. Bản thân vốn không muốn dây dưa gì đến, vậy mà người ta không chịu hiểu ý, tâm tình vô cùng tệ. Mời Mã Tư an tọa xong, nàng rót tách trà cho bản thân, rồi mới nhìn đến Diệp Phương Uyên đang đứng sau lưng bà ta, nghĩ ngợi một lát cũng không muốn làm khó nàng ta nữa:
- Ngồi đi.
Nói đoạn, nàng quay sang nhìn Mã Tư dường như đang phân vân chuyện gì:
- Nhị nương hôm nay hạ mình tới đây là có gì muốn chỉ dạy tiểu nữ?
- À, không... không phải, chỉ là... - Bà ta ấp úng không thành lời, mất một lúc mới nói ra cả câu, ánh nắt thủy chung không đặt lên người nàng - Nhã Nhã, con vào cung nửa năm đã lên đến Tam phẩm, hẳn là được sủng ái đi?
Nàng không ngờ bà ta lại hỏi vấn đề này, hơi bất ngờ trong giây lát rồi cười nhẹ:
- Con cũng có chút phúc khí, không dám nhận là nhiều.
- Vậy... Con thấy Tiểu Uyên có thể nhập cung hay không?
Ý cười trên môi nàng đậm thêm. Mới đến câu thứ hai đã lòi đuôi cáo, đây mới chính là ý bà muốn hỏi phải không? Chẳng qua trên mặt nàng không bộc lộ biểu tình, nhẹ đặt ánh mắt lướt qua người Diệp Phương Uyên rồi đáp:
- Cái này, con phận nữ nhi không dám nêu ý kiến. Tiểu Uyên dung nhan sắc sảo, lại khôn khéo, nếu được gả vào nhà tốt mà làm chính thê, so với việc vào cung tương lai tươi đẹp hơn nhiều.
Ngoài mặt nói lời dễ nghe như vậy, trong lòng nàng đã sớm phỉ nhổ. Hỏi một nữ nhân xem nàng ta có muốn chung phu quân với tỉ muội của mình không sao? Hơn nữa vị phu quân này còn là Thiên tử, hậu cung đã vô số mỹ nhân, liệu ai còn muốn có thêm người mới vào? Ghế phượng chỉ có một, mà nữ nhân có dã tâm lại quá nhiều, kẻ trong cung đấu đá dẹp trừ lẫn nhau còn chưa hết, đâu đến phiên kẻ mới vào thêm?
- Con thực sự thấy vậy sao? Chỉ là ta cảm thấy Tiểu Uyên cũng mười lăm tuổi rồi, năm sau là vừa vặn bắt đầu cập kê, mà mấy mối quanh đây không có kẻ nào ưng ý cả. - Mã Tư nghe nàng nói có chút buồn phiền, than thở.
Là không có kẻ nào ưng ý, hay do lòng người quá tham lam, còn cảm thấy chưa đủ? Diệp Phương Nhã cảm thấy sức kiên nhẫn của bản thân cũng sắp đến giới hạn, khẽ hạ lệnh đuổi khách:
- Nhị nương, chuyện gia thất của tiểu muội không liên quan đến con, người nên bàn bạc với phụ thân thì hơn. Cũng không còn sớm, con còn có chút việc, không tiện tiếp người nữa.
- Vậy ta đi đây. - Bà ta cũng không lưu luyến gì nữa, nhanh chóng đứng dậy, tựa hồ thực sự muốn đến tìm Diệp Kính.
- Thứ lỗi con không tiễn. - Nàng chỉ đứng dậy, cũng không đi ra cửa, nhìn bóng lưng mẫu tử bọn họ xa dần, khóe môi cong lên một nụ cười chế giễu.
Diệp Phương Uyên? Vào cung?
- Tiểu thư, lão gia cho nô tì tới mời người dùng bữa.
- Ta biết rồi. - Diệp Phương Nhã đã sớm tỉnh, ngồi trước gương đáp vọng ra, rồi lấy chiếc lược bằng ngà trên bàn chải tóc.
Suối tóc đen mượt phủ dài quá thắt lưng, nàng mân mê một hồi, tự mình búi gọn lên, không quá cầu kì nhưng cũng không qua loa. Đoạn, nàng thay bộ y phục khác rồi bước ra khỏi phòng. Bên ngoài đã có một nô tì đứng sẵn, thấy nàng ra liền cúi đầu thật thấp:
- Nô tì dẫn đường cho tiểu thư.
Lúc nàng đến phòng lớn, mọi người đều đã tập trung đông đủ. Nàng nhẹ nhàng cúi đầu lễ phép:
- Nhi nữ bái kiến phụ thân, mẫu thân... - Nàng hơi khựng lại, rồi nở một nụ cười mỉm - Bái kiến nhị nương.
Diệp Kính chỉ có hai vị phu nhân, một là Diệp Chính phu nhân, tức chính thê, người còn lại là Nhị phu nhân, được nạp vào sau khi Diệp phụ thành thân với Chính phu nhân ba năm. Thê tử của ông sinh được ba người con, hai trai cũng là hai vị thiếu gia duy nhất, và một gái, là Diệp Phương Nhã nàng. Nhị phu nhân chỉ sinh được một nhi nữ, tên Diệp Phương Uyên, kém nàng vừa vặn một tuổi. Vị Nhị phu nhân này trong ấn tượng của nàng không hề tốt chút nào, cho nên lần này về thăm nhà lại gặp phải, quả thực không vui vẻ gì cho cam.
Phụ thân cũng không bắt nàng đứng lâu, thanh âm hào sảng:
- Lại đây ngồi đi. Lâu lắm mới đoàn tụ đông đủ như vậy, gia thật cao hứng.
- Đúng vậy, Nhã Nhã con nhìn xem, trên này đều là những món con thích, dì biết con thích canh gà hầm nên đã đích thân xuống bếp đây. - Nhị phu nhân tên gọi Mã Tư hôm nay lại đột ngột mở lời ngon ngọt.
Nàng chỉ cười không đáp, tiến đến chỗ của Diệp Phương Uyên rồi đứng lại, nhìn thẳng vào người nàng ta. Diệp Phương Uyên có chút ngỡ ngàng, đang định lên tiếng hỏi thì nàng đã giành lời, quay về phía phụ thân giọng đầy xót xa xen lẫn ủy khuất:
- Con nhớ trước đây vị trí này luôn là của mình, vậy mà lại có người ngồi trước, nhìn quanh cũng không biết được mình sẽ an tọa chỗ nào đây?
Nói đoạn, nàng quay lại nhìn Diệp Phương Uyên, ánh mắt lộ rõ sự châm chọc hiếm thấy. Nàng ta siết chặt tay, mất tự nhiên đứng dậy, vội vã dịch sang phải nhường lại vị trí cho nàng. Diệp Phương Nhã thản nhiên ngồi xuống vị trí đó, hơi ngước mắt nhìn Nhị phu nhân đã cau mày khó chịu, lên tiếng:
- Lâu lắm rồi con mới quay trở về, nhìn những món ăn này có chút nhớ.
- Được rồi, ăn đi ăn đi. - Diệp Kính không muốn để tình trạng khó xử này kéo dài lâu, nhanh chóng mở lời.
Nàng gật nhẹ đầu, đưa tay gắp lấy miếng thịt trước mặt. Trên bàn đều là những món nàng khi còn ở trong phủ rất thích, nhưng cũng chỉ đến Tết và Nguyên Tiêu mới được ăn, hương vị rất tuyệt vời. Nàng thử mỗi thứ một chút, thỉnh thoảng lại tấm tắc khen ngon, nhưng tuyệt nhiên không động tới bát canh gà. Thái độ của nàng đối với mẫu tử họ Mã kia đều như vậy, không quá cay nghiệt nhưng cũng không phải nhắm mắt làm ngơ, phụ thân thấy cũng quen, không tiện quản nữa. Vả lại tuy không rõ ngọn ngành nhưng ông cũng biết chuyện năm đó tất có liên quan đến Nhị phu nhân, chỉ là vẫn còn vương vấn chút tình nên bỏ qua không tra cứu nữa. Chỉ khác là hôm nay Mã Tư tuyệt nhiên không móc mỉa lại nàng, sắc mặt không tốt nhưng chỉ im lặng ngồi một bên. Diệp Phương Uyên cũng ngoan ngoãn lạ thường, nếu như là trước đây, nàng ta tuyệt đối không lập tức đứng dậy nhường chỗ cho nàng như vậy. Diệp Phương Nhã có chút băn khoăn, nhưng dù gì mình cũng chỉ về đây một ngày, lại là đầu năm mới, mấy chuyện nhỏ nhặt như thế tốt nhất là sớm vứt ra khỏi đầu, vì vậy cũng không nghĩ ngợi gì nữa.
Ăn xong, nàng về phòng của Chính phu nhân hàn huyên. Mẫu tử lâu ngày không gặp nên nói chuyện rất lâu, trọng tâm đều là nàng ở trong cung thế nào, có bị người nào chướng mắt hay không. Nàng không muốn mẫu thân lo lắng, mấy việc kia cũng giấu nhẹm, chỉ đáp rằng mình được Hoàng hậu từ bi che chở, cho đến giờ vẫn ổn. Diệp thái thái nghe nàng đáp, lại nhìn nhi nữ của mình sắc mặt hồng hào, thậm chí còn phổng phao hơn, chỉ dặn dò thêm vài câu rồi cho nàng lui. Nào ngờ vừa đi được vài bước đã có người chặn lại, nàng cau mày khó chịu, còn chưa lên tiếng thì gia nhân kia đã mở miệng trước:
- Tiểu thư, Nhị phu nhân mời người đến chỗ của người.- Ta hiện giờ rất không thoải mái, nhị nương sẽ không gặp được rồi. - Nàng thực sự không muốn nhìn mặt mẫu tử nhà họ, lách người rời đi. Gia nhân kia lúng túng định gọi theo nhưng không dám, đành để mặc nàng cứ thế đi mất.
Ở trong phòng nghỉ ngơi cả trưa, Diệp Phương Nhã định qua thăm nhị ca sáng nay chưa có dịp nói chuyện cùng, nhưng phiền phức lại tự động tìm đến cửa. Nhị phu nhân không gặp được nàng liền trực tiếp đến đây, dù gì bà ta cũng hơn tuổi nàng, địa vị trong phủ không thấp, giờ đuổi thì còn ra tôn ti trật tự gì nữa. Nàng ngoài mặt nở nụ cười nhạt, trong lòng lại muốn đay nghiến ngàn lần. Bản thân vốn không muốn dây dưa gì đến, vậy mà người ta không chịu hiểu ý, tâm tình vô cùng tệ. Mời Mã Tư an tọa xong, nàng rót tách trà cho bản thân, rồi mới nhìn đến Diệp Phương Uyên đang đứng sau lưng bà ta, nghĩ ngợi một lát cũng không muốn làm khó nàng ta nữa:
- Ngồi đi.
Nói đoạn, nàng quay sang nhìn Mã Tư dường như đang phân vân chuyện gì:
- Nhị nương hôm nay hạ mình tới đây là có gì muốn chỉ dạy tiểu nữ?
- À, không... không phải, chỉ là... - Bà ta ấp úng không thành lời, mất một lúc mới nói ra cả câu, ánh nắt thủy chung không đặt lên người nàng - Nhã Nhã, con vào cung nửa năm đã lên đến Tam phẩm, hẳn là được sủng ái đi?
Nàng không ngờ bà ta lại hỏi vấn đề này, hơi bất ngờ trong giây lát rồi cười nhẹ:
- Con cũng có chút phúc khí, không dám nhận là nhiều.
- Vậy... Con thấy Tiểu Uyên có thể nhập cung hay không?
Ý cười trên môi nàng đậm thêm. Mới đến câu thứ hai đã lòi đuôi cáo, đây mới chính là ý bà muốn hỏi phải không? Chẳng qua trên mặt nàng không bộc lộ biểu tình, nhẹ đặt ánh mắt lướt qua người Diệp Phương Uyên rồi đáp:
- Cái này, con phận nữ nhi không dám nêu ý kiến. Tiểu Uyên dung nhan sắc sảo, lại khôn khéo, nếu được gả vào nhà tốt mà làm chính thê, so với việc vào cung tương lai tươi đẹp hơn nhiều.
Ngoài mặt nói lời dễ nghe như vậy, trong lòng nàng đã sớm phỉ nhổ. Hỏi một nữ nhân xem nàng ta có muốn chung phu quân với tỉ muội của mình không sao? Hơn nữa vị phu quân này còn là Thiên tử, hậu cung đã vô số mỹ nhân, liệu ai còn muốn có thêm người mới vào? Ghế phượng chỉ có một, mà nữ nhân có dã tâm lại quá nhiều, kẻ trong cung đấu đá dẹp trừ lẫn nhau còn chưa hết, đâu đến phiên kẻ mới vào thêm?
- Con thực sự thấy vậy sao? Chỉ là ta cảm thấy Tiểu Uyên cũng mười lăm tuổi rồi, năm sau là vừa vặn bắt đầu cập kê, mà mấy mối quanh đây không có kẻ nào ưng ý cả. - Mã Tư nghe nàng nói có chút buồn phiền, than thở.
Là không có kẻ nào ưng ý, hay do lòng người quá tham lam, còn cảm thấy chưa đủ? Diệp Phương Nhã cảm thấy sức kiên nhẫn của bản thân cũng sắp đến giới hạn, khẽ hạ lệnh đuổi khách:
- Nhị nương, chuyện gia thất của tiểu muội không liên quan đến con, người nên bàn bạc với phụ thân thì hơn. Cũng không còn sớm, con còn có chút việc, không tiện tiếp người nữa.
- Vậy ta đi đây. - Bà ta cũng không lưu luyến gì nữa, nhanh chóng đứng dậy, tựa hồ thực sự muốn đến tìm Diệp Kính.
- Thứ lỗi con không tiễn. - Nàng chỉ đứng dậy, cũng không đi ra cửa, nhìn bóng lưng mẫu tử bọn họ xa dần, khóe môi cong lên một nụ cười chế giễu.
Diệp Phương Uyên? Vào cung?
/84
|