Trong lúc cung nhân đi lục soát, Hoàng hậu vẫn vô cùng bình tĩnh, khẽ nhấp ngụm trà rồi lên tiếng:
- Bổn cung hỏi lại lần nữa, tất cả những người ở đây, ai là hung thủ hoặc biết hung thủ hãy bẩm báo thành khẩn, đừng để đến lúc phát hiện ra điều gì lại van nài vô ích.
Tất cả im thin thít, không một ai đáp lời. Diệp Phương Nhã nhìn Diễm Cơ cả người run rẩy, không biết do sợ hay giận, lặng lẽ đưa mắt về phía Hoàng đế, lại thấy hắn cũng đang nhìn về phía mình. Hắn không tỏ thái độ gì, để cho Hoàng hậu toàn quyền xét xử, chỉ đưa tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt vẫn hướng thẳng về chỗ nàng, nhưng không rõ là nhìn nàng hay nhìn Diễm Cơ. Những người còn lại cũng không ai lên tiếng, chỉ chờ xem kịch hay, một vài người còn hiện rõ sự chán nản trên khuôn mặt, tiêu biểu như Lan Phi. Nàng ta đối với việc này hẳn không hề hứng thú, lấy tay mân mê tách trà đã hết một hồi lại đặt xuống, tay chống cằm nhìn lên bức họa long ly quy phụng (*) trên trần.
Chừng một canh giờ sau, hai nô tài đại diện cho cung nhân lục soát hai bên tiến vào bên trong. Hoàng hậu khẽ câu khóe môi, mở giọng:
- Có tìm thấy gì không?
- Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, trong Lạc Tiên điện hoàn toàn không có gì đáng nghi. - Tên nô tài thứ nhất lên tiếng.
Y vừa nói xong, Diệp Phương Nhã cũng như thả được cục đá trong lòng. Nhưng Diễm Quý tần thì ngược lại, đôi vai càng lúc càng run mạnh hơn. Nàng vô tội, chẳng phải khả năng cao sẽ tìm thấy gì đó ở điện của Diễm Cơ sao?
Quả nhiên, nô tài thứ hai chần chừ một lúc rồi kính cẩn dâng một hộp gỗ nhỏ lên phía Hoàng hậu:
- Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, chúng nô tài tìm thấy hộp gỗ này dưới gậm giường Diễm Quý tần, còn phát hiện ra một nô tì trong cung Diễm Quý tần đã biến mất.
- Mở hộp đó ra. - Hoàng hậu ra lệnh.
Tên nô tài đó mở nắp hộp, bên trong là vài nhánh cây trông giống cỏ dại. Một mùi hương nhàn nhạt tỏa ra, chỉ có những người ở gần là nàng, Diễm Cơ và Lương Hiền tần mới ngửi thấy. Mùi hương này, chắc chắn là Vãn thảo, thảo dược dùng để điều chế độc Hoa niên!
Hoàng hậu đưa tay ý bảo đem hộp gỗ lại chỗ mình. Y Hòa nhanh nhẹn tiến đến, cầm hộp gỗ trên tay rồi dâng lên Hoàng hậu. Nàng ta cũng chẳng nhìn lâu, đóng hộp gỗ lại rồi để lên bàn đá:
- Đưa cái này cho Phùng thượng quan xem xét, tìm rõ ngọn nguồn cho bổn cung.
Phùng thượng quan chính là người phụ trách Nam viện, là nơi sản xuất hương đốt nến cho các phi tần, đối với các loại thảo dược vô cùng thông thạo. Nếu Hoàng hậu đã đưa cho vị thượng quan này, chứng tỏ nàng ta thực sự muốn tất cả mọi người có mặt ở đây biết rõ ngọn ngành của Vãn thảo này rồi.
Không mất quá nhiều thời gian, chỉ độ một nén hương sau, Phùng thượng quan đã xuất hiện. Bà cúi đầu khấu kiến Đế Hậu, rồi lên tiếng:
- Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, loại cỏ này có tên là Vãn thảo. Chúng có tính hàn, thường được giã nhuyễn pha với nước để chữa bệnh dạ dày, nhưng nếu trộn với cam thảo và quy linh sẽ trở thành độc tố, chính là độc Hoa niên mà Tô Hiền dung trúng phải.
- Diễm Quý tần có bệnh dạ dày, sao không tìm thái y chữa trị mà lại dùng phương thuốc cổ truyền này? - Hoàng hậu nghe đến đây hẳn đã hiểu rõ vấn đề, quay sang Diễm Cơ chất vấn.
- Chuyện này... là Trần thị hôm đó đưa cho tần thiếp, tần thiếp thực sự không làm ra việc này! - Diễm Cơ hoảng hốt phân bua.
Lời nàng ta nói ra hoàn toàn không đáng tin cậy. Nếu nàng ta và Trần thị không quen biết, vậy tại sao lại dễ dàng nhận đồ từ Trần thị được? Ai cũng nghe ra sự sơ hở trong lời nói này, chỉ khẽ lắc đầu cảm thán. Diễm Quý tần lần này thực sự không còn đường sống nữa rồi.
Đúng lúc này, quan tra khảo bước vào. Y Hòa tiến đến, vị quan này thì thầm vào tai nàng ấy vài câu rồi nhanh chóng lui ra. Nàng ấy tiến về phía Hoàng hậu, bẩm lại cho nàng ta, thanh âm nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy. Nghe xong, Hoàng hậu khẽ cười nhẹ, lên tiếng:
- Trần thị đã khai, Diễm Cơ có xích mích với Tô Hiền dung, trước giờ vốn chưa hề ưa nàng. Nghe nói Trần thị là nữ nhi của một dược sư có tiếng, lại biết chút y thuật, Diễm Cơ đã uy hiếp và bắt nàng ta điều chế độc dược để mưu hại Tô Hiền dung.
- Hoàng hậu nương nương, tần thiếp thực sự bị oan! Kể cả có chế được độc, thứ Tô thị ăn hôm đó cũng là đồ của cung Cảnh Phượng, làm sao tần thiếp có thể đổ độc dễ dàng như vậy?! - Diễm Cơ lớn giọng, thân thể run lẩy bẩy.
- Điều này bổn cung cũng đã điều tra. Độc tuy có trong bát, nhưng chỉ là một lượng rất nhỏ. Thứ chứa nhiều độc hơn lại là chiếc nhẫn của Tô Hiền dung. - Hoàng hậu không hề nao núng - Mà chiếc nhẫn này, lại do Trần thị dâng lên Tô Hiền dung.
Mọi việc đã rõ ràng. Diễm Cơ dẫu trong sạch, nhưng lời khai của Trần thị lại thực đến vậy, vốn không thể tìm ra sơ hở. Những kẻ tinh ý ắt nhận ra điều này, nhưng việc chẳng liên quan đến mình, bọn họ cũng không rảnh nói ra. Chỉ tiếc cho Diễm Cơ, lại trở thành quân tốt thí mạng trong màn đấu trí giữa Hoàng hậu và Thục Phi!
- Mọi chuyện đã rõ ràng, giam Diễm thị vào ngục, chờ ngày xét xử! - Hoàng hậu nói, đoạn quay sang Mạc Kỳ Thiên - Hoàng thượng, còn gì không hợp lí không ạ?
- Hoàng hậu xét xử nghiêm minh, trẫm không có gì phàn nàn. - Hắn đáp - Hình thức xử phạt tùy Hoàng hậu quyết định.
Dứt lời, hắn đứng dậy đi thẳng, mặc cho chúng phi phía sau hành lễ, và thanh âm tuyệt vọng của Diễm Cơ vang vọng trong không trung:
- Hoàng thượng, thiếp bị oan...
- Bổn cung hỏi lại lần nữa, tất cả những người ở đây, ai là hung thủ hoặc biết hung thủ hãy bẩm báo thành khẩn, đừng để đến lúc phát hiện ra điều gì lại van nài vô ích.
Tất cả im thin thít, không một ai đáp lời. Diệp Phương Nhã nhìn Diễm Cơ cả người run rẩy, không biết do sợ hay giận, lặng lẽ đưa mắt về phía Hoàng đế, lại thấy hắn cũng đang nhìn về phía mình. Hắn không tỏ thái độ gì, để cho Hoàng hậu toàn quyền xét xử, chỉ đưa tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt vẫn hướng thẳng về chỗ nàng, nhưng không rõ là nhìn nàng hay nhìn Diễm Cơ. Những người còn lại cũng không ai lên tiếng, chỉ chờ xem kịch hay, một vài người còn hiện rõ sự chán nản trên khuôn mặt, tiêu biểu như Lan Phi. Nàng ta đối với việc này hẳn không hề hứng thú, lấy tay mân mê tách trà đã hết một hồi lại đặt xuống, tay chống cằm nhìn lên bức họa long ly quy phụng (*) trên trần.
Chừng một canh giờ sau, hai nô tài đại diện cho cung nhân lục soát hai bên tiến vào bên trong. Hoàng hậu khẽ câu khóe môi, mở giọng:
- Có tìm thấy gì không?
- Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, trong Lạc Tiên điện hoàn toàn không có gì đáng nghi. - Tên nô tài thứ nhất lên tiếng.
Y vừa nói xong, Diệp Phương Nhã cũng như thả được cục đá trong lòng. Nhưng Diễm Quý tần thì ngược lại, đôi vai càng lúc càng run mạnh hơn. Nàng vô tội, chẳng phải khả năng cao sẽ tìm thấy gì đó ở điện của Diễm Cơ sao?
Quả nhiên, nô tài thứ hai chần chừ một lúc rồi kính cẩn dâng một hộp gỗ nhỏ lên phía Hoàng hậu:
- Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, chúng nô tài tìm thấy hộp gỗ này dưới gậm giường Diễm Quý tần, còn phát hiện ra một nô tì trong cung Diễm Quý tần đã biến mất.
- Mở hộp đó ra. - Hoàng hậu ra lệnh.
Tên nô tài đó mở nắp hộp, bên trong là vài nhánh cây trông giống cỏ dại. Một mùi hương nhàn nhạt tỏa ra, chỉ có những người ở gần là nàng, Diễm Cơ và Lương Hiền tần mới ngửi thấy. Mùi hương này, chắc chắn là Vãn thảo, thảo dược dùng để điều chế độc Hoa niên!
Hoàng hậu đưa tay ý bảo đem hộp gỗ lại chỗ mình. Y Hòa nhanh nhẹn tiến đến, cầm hộp gỗ trên tay rồi dâng lên Hoàng hậu. Nàng ta cũng chẳng nhìn lâu, đóng hộp gỗ lại rồi để lên bàn đá:
- Đưa cái này cho Phùng thượng quan xem xét, tìm rõ ngọn nguồn cho bổn cung.
Phùng thượng quan chính là người phụ trách Nam viện, là nơi sản xuất hương đốt nến cho các phi tần, đối với các loại thảo dược vô cùng thông thạo. Nếu Hoàng hậu đã đưa cho vị thượng quan này, chứng tỏ nàng ta thực sự muốn tất cả mọi người có mặt ở đây biết rõ ngọn ngành của Vãn thảo này rồi.
Không mất quá nhiều thời gian, chỉ độ một nén hương sau, Phùng thượng quan đã xuất hiện. Bà cúi đầu khấu kiến Đế Hậu, rồi lên tiếng:
- Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, loại cỏ này có tên là Vãn thảo. Chúng có tính hàn, thường được giã nhuyễn pha với nước để chữa bệnh dạ dày, nhưng nếu trộn với cam thảo và quy linh sẽ trở thành độc tố, chính là độc Hoa niên mà Tô Hiền dung trúng phải.
- Diễm Quý tần có bệnh dạ dày, sao không tìm thái y chữa trị mà lại dùng phương thuốc cổ truyền này? - Hoàng hậu nghe đến đây hẳn đã hiểu rõ vấn đề, quay sang Diễm Cơ chất vấn.
- Chuyện này... là Trần thị hôm đó đưa cho tần thiếp, tần thiếp thực sự không làm ra việc này! - Diễm Cơ hoảng hốt phân bua.
Lời nàng ta nói ra hoàn toàn không đáng tin cậy. Nếu nàng ta và Trần thị không quen biết, vậy tại sao lại dễ dàng nhận đồ từ Trần thị được? Ai cũng nghe ra sự sơ hở trong lời nói này, chỉ khẽ lắc đầu cảm thán. Diễm Quý tần lần này thực sự không còn đường sống nữa rồi.
Đúng lúc này, quan tra khảo bước vào. Y Hòa tiến đến, vị quan này thì thầm vào tai nàng ấy vài câu rồi nhanh chóng lui ra. Nàng ấy tiến về phía Hoàng hậu, bẩm lại cho nàng ta, thanh âm nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy. Nghe xong, Hoàng hậu khẽ cười nhẹ, lên tiếng:
- Trần thị đã khai, Diễm Cơ có xích mích với Tô Hiền dung, trước giờ vốn chưa hề ưa nàng. Nghe nói Trần thị là nữ nhi của một dược sư có tiếng, lại biết chút y thuật, Diễm Cơ đã uy hiếp và bắt nàng ta điều chế độc dược để mưu hại Tô Hiền dung.
- Hoàng hậu nương nương, tần thiếp thực sự bị oan! Kể cả có chế được độc, thứ Tô thị ăn hôm đó cũng là đồ của cung Cảnh Phượng, làm sao tần thiếp có thể đổ độc dễ dàng như vậy?! - Diễm Cơ lớn giọng, thân thể run lẩy bẩy.
- Điều này bổn cung cũng đã điều tra. Độc tuy có trong bát, nhưng chỉ là một lượng rất nhỏ. Thứ chứa nhiều độc hơn lại là chiếc nhẫn của Tô Hiền dung. - Hoàng hậu không hề nao núng - Mà chiếc nhẫn này, lại do Trần thị dâng lên Tô Hiền dung.
Mọi việc đã rõ ràng. Diễm Cơ dẫu trong sạch, nhưng lời khai của Trần thị lại thực đến vậy, vốn không thể tìm ra sơ hở. Những kẻ tinh ý ắt nhận ra điều này, nhưng việc chẳng liên quan đến mình, bọn họ cũng không rảnh nói ra. Chỉ tiếc cho Diễm Cơ, lại trở thành quân tốt thí mạng trong màn đấu trí giữa Hoàng hậu và Thục Phi!
- Mọi chuyện đã rõ ràng, giam Diễm thị vào ngục, chờ ngày xét xử! - Hoàng hậu nói, đoạn quay sang Mạc Kỳ Thiên - Hoàng thượng, còn gì không hợp lí không ạ?
- Hoàng hậu xét xử nghiêm minh, trẫm không có gì phàn nàn. - Hắn đáp - Hình thức xử phạt tùy Hoàng hậu quyết định.
Dứt lời, hắn đứng dậy đi thẳng, mặc cho chúng phi phía sau hành lễ, và thanh âm tuyệt vọng của Diễm Cơ vang vọng trong không trung:
- Hoàng thượng, thiếp bị oan...
/84
|