Hoàng cung là một nơi rất thực tế, theo lẽ bình thường thì thân phận và địa vị đều liên quan đến việc được sủng ái hay không được sủng ái.
Kỷ Trà Huyên không chỉ được tấn phong thân phận cao là Thục phi, nhìn qua mấy ngày, coi như Tứ hoàng tử bị thái hậu ôm đi, nhưng số lần hoàng thượng giá lâm đến Tĩnh An hiên thì chẳng hề ít tẹo nào, cái này cũng có thể thấy được, nàng là một trong những phi tần được sủng ái nhất. Hơn nữa Tứ thái tử được thái hậu nuôi nấng, vì vậy hoàn toàn đối ngược với Tam hoàng tử mấy ngày trước, buổi đại tiệc làm đầy tháng cho Tứ hoàng tử được tổ chức vô cùng trang trọng.
Cung điện Thịnh Hoa là kiến trúc lớn nhất trong hoàng cung Đại Hán trừ điện Long Khôn là nơi tổ chức quốc yến, điện lớn to lớn, uy nghiêm, vì thế càng thêm có khí thế.
Lúc này, cung điện Thịnh Hoa được trang trí không ít lụa đỏ, sau sự uy nghiêm, cũng có thể khiến người ta cảm thấy vui mừng.
Yến hội còn chưa bắt đầu, trong điện khách đã đến đông đủ, tạo thành từng nhóm nói chuyện, tạo thành tiếng động lớn, trông mọi người ai cũng vui vẻ, nhưng trong tất cả những người này thì có mấy người thật lòng vui sướng.
Lúc Kỷ Trà Huyên đi vào, mọi tiếng nói chuyện ngừng lại. Nàng liếc nhìn mấy người chỗ này một cái, tất cả mọi người đều mỉm cười với Kỷ Trà Huyên.
Nụ cười này có ý gì, chỉ có các nàng rõ ràng nhất.
Kỷ Trà Huyên chậm rãi đi đến chỗ chính giữa cung điện, hành lễ với hoàng hậu đang ngồi trên ghế chính giữa.
Kỷ Trà Huyên vừa sinh đẻ xong nên dáng người lộ ra vẻ vui mừng, thân thể cũng không đẫy đà như vừa sinh xong, ngược lại càng có vẻ yểu điệu hơn. Đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, vốn khuôn mặt thanh tú mang nét non nớt nay đã trở nên xinh đẹp và trưởng thành rất nhiều. Trước kia không nghĩ Kỷ Trà Huyên có dung mạo đẹp, bây giờ nhìn lại, không khỏi hoảng sợ.
Tần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu thấy nàng mặc lễ phục của Thục nghi, nàng chẳng có vẻ gì là không vui, nhẹ nhàng nói: Muội muội miễn lễ, hôm nay là ngày trọng đại của muội cùng tứ hoàng tử, không cần giữ lễ tiết như vậy.
Kỷ Trà Huyên mỉm cười, nàng đứng lên, không còn khách sáo với hoàng hậu giống như trước.
Trong mắt Đức phi mới được tấn phong là Thục phi ( về sau sẽ được gọi là Thường phi) chợt lóe lên sự châm biếm giễu cợt.
Nàng ngồi bên dưới vị trí chỗ hoàng hậu, đối diện với Đức phi cùng Thục phi.
Bên người là Ninh quý tần, hai người cũng coi như quen biết đã lâu.
Theo lý, mạc dù Kỷ Trà Huyên mặc trang phục như Thục nghi, nhưng do chưa làm lễ sắc phong, thì Ninh quý tần có thể không cần hành lễ , nhưng lại khẽ nhún chân xuống.
Các vị phi tần liếc mắt một cái, sau đó cũng khẽ nhún hành lễ.
Gặp qua thục nghi nương nương, thục nghi nương nương an phúc!
Không khí đột nhiên trở lên căng thẳng, Kỷ Trà Huyên không vội vàng gọi dậy, để Phùng ma ma giúp nàng ngồi xuống.
Mọi người mong sao có thể quỳ lâu hơn một chút, cuối cùng hoàng thượng cùng thái hậu tình cờ thấy, cái kia rất tốt.
Hoàng hậu nhíu mày, nhìn Ninh quý tần!
Cung Đức phi đàm đạm cười nhìn.
Trong mắt Thục phi không giấu được sự vui mừng khi thấy người gặp họa.
Sau khi Kỷ Trà Huyên ngồi xuống, nhìn về phía hoàng hậu mỉm cười nói: Sau khi tần thiếp sinh hạ tứ hoàng tử, chẳng hiểu sao bệnh hay quên càng một trầm trọng. Bất quá, tần thiếp mới ngồi xuống, thig mới để ý các muội muội kêu tần thiếp, dù tần thiếp được ân điểm hoàng thượng và hoàng hậu, nhưng cảm thấy có chút không ổn, còn thỉnh nương nương thứ tội.
Những người đang hành lễ không người nào là không nghiến răng.
Bệnh hay quên? Thật sự không chỉ tặng cho nàng một đại lễ lớn như vậy còn tạo lên sự uy nghiêm cho nàng, thế mà nàng chỉ nói một câu đem việc này không liên quan và dính líu tới mình một tý nào.
Hoàng hậu cười nói: Vừa mới bắt đầu nên mới có bệnh hay quên đó, qua mấy ngày nữa sẽ đỡ. Sao có thể trách tội cái này được, mà Kỷ muội muội còn lập công lớn nữa, chút việc nhỏ này không cần để ý.
Kỷ Trà Huyên nhìn về phía đám phi tần còn chưa đứng dậy, nàng cười nói: Hoàng hậu nương nương khoan dung rộng lượng, trong lòng tần thiếp cảm kích vô cùng.
Hoàng hậu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó mới quay đầu nói: Chư vị muội muội đã nhớ kỹ đến thứ tự trên dưới, bản cung rất mừng. Lại quay đầu nói với cung nữ bên người: Kỳ nguyệt, sau yến hội, ngươi đi đến các cung gia tặng một phần thưởng thay cho bản cung.
Kỳ nguyệt cúi người, nhẹ giọng nói: Tuân lệnh ý chỉ của hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nhìn về phía các vị phi tần, nói: Đúng lên đi đi.
Chân mọi người chân có chút run, rối rít nói: Tạ hoàng hậu nương nương.
Kỷ Trà Huyên nở một nụ cười với Ninh quý tần đang đứng lên, Ninh quý tần cũng đồng dạng nở một nụ cười thân cận, tựa hồ mọi hành động vừa rồi của nàng ta thật sự xuất phát từ sự tôn kính với Kỷ Trà Huyên.
Trong điện lại khôi phục sự náo nhiệt.
Ninh quý tần nhẹ giọng nói: Vài ngày nay, tần thiếp cũng đi vinh thọ cung để nhìn tứ hoàng tử, dáng vẻ thật sự đáng yêu? Nàng hài lòng nói, nhưng Kỷ Trà Huyên chẳng thể nào nghe ra được ý nghĩa câu nói của nàng ta.
Dù thế nào hoàng tử là long tự, sao có thể không tốt chứ? Ngươi nói có phải không phải?
Ninh quý tần thấy Kỷ Trà Huyên giả ngu với nàng ta, nàng ta đáp: Đúng vậy, đại hoàng tử ưu tú, khiến gần đây cung Đức phi nương nương tràn đầy sự vui vẻ, đúng là làm người ta thán phục.
Nói rõ cung Đức phi cùng đại hoàng tử, không phải ám chỉ nàng cùng tứ hoàng tử.
Kỷ Trà Huyên không có chút gì là bực mình cả, nhẹ nhàng cười nói: Xem ra Ninh quý tần thật sự thích trẻ nhỏ, hoàng thượng sủng ái muội muội, bản cung chúc ngươi sớm ngày sinh ra long tự. Ninh quý tần vừa vào cung đã là phi tần được sủng ái nhất, nhưng Du tu hoa cùng Kỷ Trà Huyên vào sau nàng đều đã sinh hạ hoàng tử, chỉ có nàng ta là chưa có tin tức gì cả. Có thể nói, lời này của Kỷ Trà Huyên đã chọc vào lỗi đau của nàng ta.
Khóe miệng Ninh quý tần khẽ giật, nói: Thật sự cám ơn lời chúc của tỷ tỷ!
Kỷ Trà Huyên quay đầu, nhìn về phía mua hát trên yến hội.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến âm thanh Hoàng thượng giá lâm Thái hậu nương nương giá lâm Tam hoàng tử, tứ hoàng tử đến .
Kỷ Trà Huyên cười nhàn nhạt, theo mọi người đứng dậy.
Mọi người vội vàng thỉnh an hoàng thượng cùng thái hậu, Triệu Tồn Hi cùng thái hậu ngồi xuống. Hôm nay tâm tình Triệu Tồn Hi khá tốt, hiền hoà nói: Bình thân.
Mọi người đứng dậy.
Hai vị hoàng tử được nhũ ma ma ôm đến giữa cung điện, khom mình hành lễ với hoàng hậu, lại thỉnh an các chủ vị nương nương, khi đến các vị chủ tử ở sườn điện, những tần phi này đều nghiêng người, có người chỉ hơi cúi chào, có người khom người hành lễ.
Màn chào hỏi qua đi, nhũ ma ma mang hai hài tử đến bên cạnh ghế rồng củaTriệu Tồn Hi. Các nàng dựng thảng tã bọc lên để mọi người có thể nhìn rõ bộ dáng của hoàng tử.
Kỷ Trà Huyên hết sức cao hứng, chỉ mới một tháng thôi mà con đã trưởng thành lên một ít, được thái hậu nuôi dưỡng nên trắng trẻo mập mạp, hình dáng nhỏ nhắn đã từ từ rõ ràng, bộ dạng có chút tinh xảo, rất giống Kỷ Trà Huyên.
Tiếng cười nói vui cẻ của các chúng phi tần lại vang lên, những lời khen chúc tán dương đều được các nàng nói, nhưng bên trong lại không giống nhau.
Kỷ khanh, tiến lên đây.
Mọi người lập tức ngừng lại, không có mấy người dám đi xem hoàng thượng, vì thế mấy chục con mắt nhìn về phía Kỷ Trà Huyên.
Kỷ Trà Huyên đi lên, nhũ ma ma nhận được ánh mắt của thái hậu, sau đó để Kỷ Trà Huyên bế Tứ hoàng tử.
Lúc này, tứ hoàng tử tỉnh dậy, mở to đôi mắt đen bóng nhìn xung quanh, dường như không có bất kỳ sự chống đối nào dù vừa bị một người xa lạ ôm.
Nhìn bộ dáng tứ hoàng tử, vậy mà không có chút nào sợ người lạ.
Dám nói như vậy, trừ bỏ Thục phi thì chính là Khiêm dung hoa . Thục phi sẽ không ngu ngốc như vậy, cho nên, lời nói này chỉ phát ra từ người nào đó.
Sắc mặt thái hậu không vui, dường như Triệu Tồn Hi không có nghe thấy, hoàng hậu hoà giải nói: Huyết mạch tương liên, làm sao sợ người lạ?
Khiêm dung hoa cười một cái, cũng không tranh cãi.
Triệu Tồn Hi đứng lên, Kỷ Trà Huyên thấy động tác của hắn, vội vàng đưa đứa nhỏ qua.
Triệu Tồn Hi giơ lên một bàn tay, Thường Toàn Tóa từ phía sau cẩn thận nâng lên một khối ngọc bội màu vàng, Kỷ Trà Huyên cùng hoàng hậu gần nhất, cho nên có thể thấy rõ hình dáng viên ngọc bội này. Ngũ trảo vì long, tứ trảo vì mãng, cho nên một bên ngọc bội là nhất tứ trảo mãng, là trượng trưng cho sự tôn quý của hoàng tử, về phần bên kia, có khắc một chữ ‘mộc’.
Trong lòng Kỷ Trà Huyên trầm ngâm, mộc, mang theo ân trạch, ý nghĩa may mắn.
Triệu Tồn Hi liếc nhìn mọi người, sau đó vỗ nhẹ đứa bé, rồi đột nhiên đặt viên ngọc bội ở tã của tứ hoàng tử.
Sau đó nghiêm túc nói: Hôm nay tứ hoàng tử vừa đầy tháng, ngày lành tháng tốt trẫm ban cho Tứ hoàng tử danh tự là ‘Mộc’.
Mọi người ngạc nhiên, trong hoàng thất đứa nhỏ rất dễ chết non, bình thường phải đợi trăm ngày mới đặt tên, thậm chí còn đợi hoàng tử nhập học thì mới được ban tên. Vì một khi ban tên cho thì liền được ghi vào gia phả có, liền ý nghĩa vào gia phả xếp, có hưởng tế (thờ cúng).
Bây giờ từ hoàng tử mới tròn một tháng mà đã được ban tên, mọi người sinh ra lòng ghen ghét.
Cung Đức phi nhớ rõ ràng, hoàng nhi của nàng phải đầy một tuổi thì mới được van tên. Thái hậu, Đức phi trong lòng cười lạnh, cũng phải nhìn cái thân nho nhỏ đó có nhận được phúc phần lớn như vậy không đã.
Tần thiếp thay mặt Mộc nhi tạ ơn ân điển của hoàng thượng.
Kỷ Trà Huyên cúi người hành lễ tiếp nhận tên tứ hoàng tử.
Triệu Tồn Hi tự tay nâng Kỷ Trà Huyên dậy, khiến người ở đây vừa sợ vừa đố kỵ.
Nhưng vẫn phải chúc mừng, cho nên, tất cả các nàng đều đứng dậy, cùng nói: Nô tì / tần thiếp chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng tứ hoàng tử hoàng tử vừa tròn đầy tháng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Triệu Tồn Hi nâng tay, mọi người đứng dậy.
Vừa Tặng thưởng Kỷ Trà Huyên cùng tiểu hoàng tử Triệu Mộc, hoàng hậu theo sát hoàng thượng, tưng tự tặng không lễ vật xa xỉ. Cái tần phi khác cũng không tình nguyện, nhưng vẫn đưa lên một phần lễ vật
Sau khi khen ngợi tán dương, Triệu Tồn Hi nhìn tam hoàng tử cùng nhũ ma ma bị vắng vẻ ở một bên.
Hắn đối tam hoàng tử nhũ ma ma vẫy tay.
Ánh mắt Cung Đức phi chăm chú nhìn tam hoàng tử, trong mắt có gợn sóng khác thường.
Tam hoàng tử tỉnh an phụ hoàng. Nhũ ma ma thay tam hoàng tử thỉnh an Triệu Tồn Hi.
Lần ôm này động tác của Triệu Tồn Hi thuần thục hơn một ít, nhìn đứa nhỏ trước mắt, chung quy cũng là huyết mạch của mình.
Mẫu hậu cùng Lưu thị, thậm chí năm đó Ngâm Lan đều có ngăn cách, hi vọng đặt ở dưới tên nàng, có thể khiến người ta yên tâm!
Thường Toàn Hóa lại theo mang theo thái giám khác bưng lên một hộp khác và đưa lên một ngọc bội khác.
Ban cho tam hoàng tử danh hiệu là Triệu Bái.
Mọi người ngẩn ra, sau đó toàn bộ nhìn về phía Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên giao Triệu Mộc vào trong nhũ ma ma, lại hành lễ: Tần thiếp thay Bái nhi tạ ơn ân điển của hoàng thượng.
Triệu Tồn Hi nói: Lưu thị đã qua đời, Bái nhi liền ghi dưới tên nàng, đừng phụ lòng kỳ vọng của phụ trẫm đối với nàng.
Kỷ Trà Huyên cực kỳ bất ngờ, trong khoảng thời gian ngắn liền sững sờ ở đây.
Trong đại điện yên tĩnh không tiếng động, chỉ có thái hậu đăm chiêu.
Mọi người còn lại đều nắm chặt khăn trong tay, trong lòng đấu tranh sự đố kỵ chứ không phải đạo làm người.
Hoàng hậu liếc mắt nhìn Triệu Tồn Hi một cái, sau đó trêu ghẹo nói: Kỷ muội muội thật có phúc, lần có thai thứ nhất liến sinh ra hai hoàng tử!
Mọi người bị lời nói của hoàng hậu làm cho hoàn hồn, cuối cùng các nàng cũng minh bạch vì sao hoàng thượng có thể sai người đưa tam hoàng tử lại đây.
Hoàng hậu nương nương nói đúng, may mắn này của Kỷ tỷ tỷ khiến tần thiếp theo không kịp, chỉ mong mấy ngày sau Kỷ tỷ tỷ chớ trách tần thiếp thường đến quấy rầy, được hưởng tý sự may mắn này cũng tốt.
Người nói chính là Trương mỹ nhân Trương tài tử chình là Trương Vũ Oánh trước kia.
Giờ phút này ai cũng có ý nghĩ riêng, địa vị cao được sủng ái, trong lòng không thuận, không nghĩ nói nhiều để rước lấy họa qua cách ứng xử của mình. Sợ đắc tội với người ta, hay không dám tùy ý mở miệng.
Trương Vũ Oánh vừa thốt ra lời kia, tự nhiên trở thành tiêu điểm mọi ánh mắt của tất cả mọi người.
Hoàng hậu cười, nãy giờ không nói gì thái hậu đột nhiên nói: Nói chuyện rất hay.
Triệu Tồn Hi không nhớ được người nay là ai? Thường Toàn Hóa thấp giọng ở bên tai Triệu Tồn Hi nói: Mỹ nhân Trương thị.
Triệu Tồn Hi nhìn về phía Trương Vũ Oánh, người này tựa hồ đã gặp ở nơi nào? Hình như là tĩnh an hiên.
Nghiền ngẫm nhìn Kỷ Trà Huyên vẫn còn hơi ngây ngốc, nói: Thưởng!
Kỷ Trà Huyên lập tức lấy lại tinh thần, nhìn về phía Trương Vũ Oánh một cái, nàng từ tay Triệu Tồn Hi bế lấy tam hoàng tử, nói: Vì hoàng thượng kéo con nối dòng, là may mắn của tần thiếp.
Sấm sứt mưa lớn, đều là ân huệ của quân vương.
Cái này đối với nàng cũng không có chỗ nào thiệt đúng không? Huống chi, việc này cũng cho nàng một tín hiệu, sự tón nhiệm của hoàng thượng đối với nàng gia tăng không ít.
Triệu Tồn Hi phất tay, ý bảo Kỷ Trà Huyên bế tam hoàng tử đi ngồi xuống.
Kỷ Trà Huyên không chỉ được tấn phong thân phận cao là Thục phi, nhìn qua mấy ngày, coi như Tứ hoàng tử bị thái hậu ôm đi, nhưng số lần hoàng thượng giá lâm đến Tĩnh An hiên thì chẳng hề ít tẹo nào, cái này cũng có thể thấy được, nàng là một trong những phi tần được sủng ái nhất. Hơn nữa Tứ thái tử được thái hậu nuôi nấng, vì vậy hoàn toàn đối ngược với Tam hoàng tử mấy ngày trước, buổi đại tiệc làm đầy tháng cho Tứ hoàng tử được tổ chức vô cùng trang trọng.
Cung điện Thịnh Hoa là kiến trúc lớn nhất trong hoàng cung Đại Hán trừ điện Long Khôn là nơi tổ chức quốc yến, điện lớn to lớn, uy nghiêm, vì thế càng thêm có khí thế.
Lúc này, cung điện Thịnh Hoa được trang trí không ít lụa đỏ, sau sự uy nghiêm, cũng có thể khiến người ta cảm thấy vui mừng.
Yến hội còn chưa bắt đầu, trong điện khách đã đến đông đủ, tạo thành từng nhóm nói chuyện, tạo thành tiếng động lớn, trông mọi người ai cũng vui vẻ, nhưng trong tất cả những người này thì có mấy người thật lòng vui sướng.
Lúc Kỷ Trà Huyên đi vào, mọi tiếng nói chuyện ngừng lại. Nàng liếc nhìn mấy người chỗ này một cái, tất cả mọi người đều mỉm cười với Kỷ Trà Huyên.
Nụ cười này có ý gì, chỉ có các nàng rõ ràng nhất.
Kỷ Trà Huyên chậm rãi đi đến chỗ chính giữa cung điện, hành lễ với hoàng hậu đang ngồi trên ghế chính giữa.
Kỷ Trà Huyên vừa sinh đẻ xong nên dáng người lộ ra vẻ vui mừng, thân thể cũng không đẫy đà như vừa sinh xong, ngược lại càng có vẻ yểu điệu hơn. Đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, vốn khuôn mặt thanh tú mang nét non nớt nay đã trở nên xinh đẹp và trưởng thành rất nhiều. Trước kia không nghĩ Kỷ Trà Huyên có dung mạo đẹp, bây giờ nhìn lại, không khỏi hoảng sợ.
Tần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu thấy nàng mặc lễ phục của Thục nghi, nàng chẳng có vẻ gì là không vui, nhẹ nhàng nói: Muội muội miễn lễ, hôm nay là ngày trọng đại của muội cùng tứ hoàng tử, không cần giữ lễ tiết như vậy.
Kỷ Trà Huyên mỉm cười, nàng đứng lên, không còn khách sáo với hoàng hậu giống như trước.
Trong mắt Đức phi mới được tấn phong là Thục phi ( về sau sẽ được gọi là Thường phi) chợt lóe lên sự châm biếm giễu cợt.
Nàng ngồi bên dưới vị trí chỗ hoàng hậu, đối diện với Đức phi cùng Thục phi.
Bên người là Ninh quý tần, hai người cũng coi như quen biết đã lâu.
Theo lý, mạc dù Kỷ Trà Huyên mặc trang phục như Thục nghi, nhưng do chưa làm lễ sắc phong, thì Ninh quý tần có thể không cần hành lễ , nhưng lại khẽ nhún chân xuống.
Các vị phi tần liếc mắt một cái, sau đó cũng khẽ nhún hành lễ.
Gặp qua thục nghi nương nương, thục nghi nương nương an phúc!
Không khí đột nhiên trở lên căng thẳng, Kỷ Trà Huyên không vội vàng gọi dậy, để Phùng ma ma giúp nàng ngồi xuống.
Mọi người mong sao có thể quỳ lâu hơn một chút, cuối cùng hoàng thượng cùng thái hậu tình cờ thấy, cái kia rất tốt.
Hoàng hậu nhíu mày, nhìn Ninh quý tần!
Cung Đức phi đàm đạm cười nhìn.
Trong mắt Thục phi không giấu được sự vui mừng khi thấy người gặp họa.
Sau khi Kỷ Trà Huyên ngồi xuống, nhìn về phía hoàng hậu mỉm cười nói: Sau khi tần thiếp sinh hạ tứ hoàng tử, chẳng hiểu sao bệnh hay quên càng một trầm trọng. Bất quá, tần thiếp mới ngồi xuống, thig mới để ý các muội muội kêu tần thiếp, dù tần thiếp được ân điểm hoàng thượng và hoàng hậu, nhưng cảm thấy có chút không ổn, còn thỉnh nương nương thứ tội.
Những người đang hành lễ không người nào là không nghiến răng.
Bệnh hay quên? Thật sự không chỉ tặng cho nàng một đại lễ lớn như vậy còn tạo lên sự uy nghiêm cho nàng, thế mà nàng chỉ nói một câu đem việc này không liên quan và dính líu tới mình một tý nào.
Hoàng hậu cười nói: Vừa mới bắt đầu nên mới có bệnh hay quên đó, qua mấy ngày nữa sẽ đỡ. Sao có thể trách tội cái này được, mà Kỷ muội muội còn lập công lớn nữa, chút việc nhỏ này không cần để ý.
Kỷ Trà Huyên nhìn về phía đám phi tần còn chưa đứng dậy, nàng cười nói: Hoàng hậu nương nương khoan dung rộng lượng, trong lòng tần thiếp cảm kích vô cùng.
Hoàng hậu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó mới quay đầu nói: Chư vị muội muội đã nhớ kỹ đến thứ tự trên dưới, bản cung rất mừng. Lại quay đầu nói với cung nữ bên người: Kỳ nguyệt, sau yến hội, ngươi đi đến các cung gia tặng một phần thưởng thay cho bản cung.
Kỳ nguyệt cúi người, nhẹ giọng nói: Tuân lệnh ý chỉ của hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nhìn về phía các vị phi tần, nói: Đúng lên đi đi.
Chân mọi người chân có chút run, rối rít nói: Tạ hoàng hậu nương nương.
Kỷ Trà Huyên nở một nụ cười với Ninh quý tần đang đứng lên, Ninh quý tần cũng đồng dạng nở một nụ cười thân cận, tựa hồ mọi hành động vừa rồi của nàng ta thật sự xuất phát từ sự tôn kính với Kỷ Trà Huyên.
Trong điện lại khôi phục sự náo nhiệt.
Ninh quý tần nhẹ giọng nói: Vài ngày nay, tần thiếp cũng đi vinh thọ cung để nhìn tứ hoàng tử, dáng vẻ thật sự đáng yêu? Nàng hài lòng nói, nhưng Kỷ Trà Huyên chẳng thể nào nghe ra được ý nghĩa câu nói của nàng ta.
Dù thế nào hoàng tử là long tự, sao có thể không tốt chứ? Ngươi nói có phải không phải?
Ninh quý tần thấy Kỷ Trà Huyên giả ngu với nàng ta, nàng ta đáp: Đúng vậy, đại hoàng tử ưu tú, khiến gần đây cung Đức phi nương nương tràn đầy sự vui vẻ, đúng là làm người ta thán phục.
Nói rõ cung Đức phi cùng đại hoàng tử, không phải ám chỉ nàng cùng tứ hoàng tử.
Kỷ Trà Huyên không có chút gì là bực mình cả, nhẹ nhàng cười nói: Xem ra Ninh quý tần thật sự thích trẻ nhỏ, hoàng thượng sủng ái muội muội, bản cung chúc ngươi sớm ngày sinh ra long tự. Ninh quý tần vừa vào cung đã là phi tần được sủng ái nhất, nhưng Du tu hoa cùng Kỷ Trà Huyên vào sau nàng đều đã sinh hạ hoàng tử, chỉ có nàng ta là chưa có tin tức gì cả. Có thể nói, lời này của Kỷ Trà Huyên đã chọc vào lỗi đau của nàng ta.
Khóe miệng Ninh quý tần khẽ giật, nói: Thật sự cám ơn lời chúc của tỷ tỷ!
Kỷ Trà Huyên quay đầu, nhìn về phía mua hát trên yến hội.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến âm thanh Hoàng thượng giá lâm Thái hậu nương nương giá lâm Tam hoàng tử, tứ hoàng tử đến .
Kỷ Trà Huyên cười nhàn nhạt, theo mọi người đứng dậy.
Mọi người vội vàng thỉnh an hoàng thượng cùng thái hậu, Triệu Tồn Hi cùng thái hậu ngồi xuống. Hôm nay tâm tình Triệu Tồn Hi khá tốt, hiền hoà nói: Bình thân.
Mọi người đứng dậy.
Hai vị hoàng tử được nhũ ma ma ôm đến giữa cung điện, khom mình hành lễ với hoàng hậu, lại thỉnh an các chủ vị nương nương, khi đến các vị chủ tử ở sườn điện, những tần phi này đều nghiêng người, có người chỉ hơi cúi chào, có người khom người hành lễ.
Màn chào hỏi qua đi, nhũ ma ma mang hai hài tử đến bên cạnh ghế rồng củaTriệu Tồn Hi. Các nàng dựng thảng tã bọc lên để mọi người có thể nhìn rõ bộ dáng của hoàng tử.
Kỷ Trà Huyên hết sức cao hứng, chỉ mới một tháng thôi mà con đã trưởng thành lên một ít, được thái hậu nuôi dưỡng nên trắng trẻo mập mạp, hình dáng nhỏ nhắn đã từ từ rõ ràng, bộ dạng có chút tinh xảo, rất giống Kỷ Trà Huyên.
Tiếng cười nói vui cẻ của các chúng phi tần lại vang lên, những lời khen chúc tán dương đều được các nàng nói, nhưng bên trong lại không giống nhau.
Kỷ khanh, tiến lên đây.
Mọi người lập tức ngừng lại, không có mấy người dám đi xem hoàng thượng, vì thế mấy chục con mắt nhìn về phía Kỷ Trà Huyên.
Kỷ Trà Huyên đi lên, nhũ ma ma nhận được ánh mắt của thái hậu, sau đó để Kỷ Trà Huyên bế Tứ hoàng tử.
Lúc này, tứ hoàng tử tỉnh dậy, mở to đôi mắt đen bóng nhìn xung quanh, dường như không có bất kỳ sự chống đối nào dù vừa bị một người xa lạ ôm.
Nhìn bộ dáng tứ hoàng tử, vậy mà không có chút nào sợ người lạ.
Dám nói như vậy, trừ bỏ Thục phi thì chính là Khiêm dung hoa . Thục phi sẽ không ngu ngốc như vậy, cho nên, lời nói này chỉ phát ra từ người nào đó.
Sắc mặt thái hậu không vui, dường như Triệu Tồn Hi không có nghe thấy, hoàng hậu hoà giải nói: Huyết mạch tương liên, làm sao sợ người lạ?
Khiêm dung hoa cười một cái, cũng không tranh cãi.
Triệu Tồn Hi đứng lên, Kỷ Trà Huyên thấy động tác của hắn, vội vàng đưa đứa nhỏ qua.
Triệu Tồn Hi giơ lên một bàn tay, Thường Toàn Tóa từ phía sau cẩn thận nâng lên một khối ngọc bội màu vàng, Kỷ Trà Huyên cùng hoàng hậu gần nhất, cho nên có thể thấy rõ hình dáng viên ngọc bội này. Ngũ trảo vì long, tứ trảo vì mãng, cho nên một bên ngọc bội là nhất tứ trảo mãng, là trượng trưng cho sự tôn quý của hoàng tử, về phần bên kia, có khắc một chữ ‘mộc’.
Trong lòng Kỷ Trà Huyên trầm ngâm, mộc, mang theo ân trạch, ý nghĩa may mắn.
Triệu Tồn Hi liếc nhìn mọi người, sau đó vỗ nhẹ đứa bé, rồi đột nhiên đặt viên ngọc bội ở tã của tứ hoàng tử.
Sau đó nghiêm túc nói: Hôm nay tứ hoàng tử vừa đầy tháng, ngày lành tháng tốt trẫm ban cho Tứ hoàng tử danh tự là ‘Mộc’.
Mọi người ngạc nhiên, trong hoàng thất đứa nhỏ rất dễ chết non, bình thường phải đợi trăm ngày mới đặt tên, thậm chí còn đợi hoàng tử nhập học thì mới được ban tên. Vì một khi ban tên cho thì liền được ghi vào gia phả có, liền ý nghĩa vào gia phả xếp, có hưởng tế (thờ cúng).
Bây giờ từ hoàng tử mới tròn một tháng mà đã được ban tên, mọi người sinh ra lòng ghen ghét.
Cung Đức phi nhớ rõ ràng, hoàng nhi của nàng phải đầy một tuổi thì mới được van tên. Thái hậu, Đức phi trong lòng cười lạnh, cũng phải nhìn cái thân nho nhỏ đó có nhận được phúc phần lớn như vậy không đã.
Tần thiếp thay mặt Mộc nhi tạ ơn ân điển của hoàng thượng.
Kỷ Trà Huyên cúi người hành lễ tiếp nhận tên tứ hoàng tử.
Triệu Tồn Hi tự tay nâng Kỷ Trà Huyên dậy, khiến người ở đây vừa sợ vừa đố kỵ.
Nhưng vẫn phải chúc mừng, cho nên, tất cả các nàng đều đứng dậy, cùng nói: Nô tì / tần thiếp chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng tứ hoàng tử hoàng tử vừa tròn đầy tháng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Triệu Tồn Hi nâng tay, mọi người đứng dậy.
Vừa Tặng thưởng Kỷ Trà Huyên cùng tiểu hoàng tử Triệu Mộc, hoàng hậu theo sát hoàng thượng, tưng tự tặng không lễ vật xa xỉ. Cái tần phi khác cũng không tình nguyện, nhưng vẫn đưa lên một phần lễ vật
Sau khi khen ngợi tán dương, Triệu Tồn Hi nhìn tam hoàng tử cùng nhũ ma ma bị vắng vẻ ở một bên.
Hắn đối tam hoàng tử nhũ ma ma vẫy tay.
Ánh mắt Cung Đức phi chăm chú nhìn tam hoàng tử, trong mắt có gợn sóng khác thường.
Tam hoàng tử tỉnh an phụ hoàng. Nhũ ma ma thay tam hoàng tử thỉnh an Triệu Tồn Hi.
Lần ôm này động tác của Triệu Tồn Hi thuần thục hơn một ít, nhìn đứa nhỏ trước mắt, chung quy cũng là huyết mạch của mình.
Mẫu hậu cùng Lưu thị, thậm chí năm đó Ngâm Lan đều có ngăn cách, hi vọng đặt ở dưới tên nàng, có thể khiến người ta yên tâm!
Thường Toàn Hóa lại theo mang theo thái giám khác bưng lên một hộp khác và đưa lên một ngọc bội khác.
Ban cho tam hoàng tử danh hiệu là Triệu Bái.
Mọi người ngẩn ra, sau đó toàn bộ nhìn về phía Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên giao Triệu Mộc vào trong nhũ ma ma, lại hành lễ: Tần thiếp thay Bái nhi tạ ơn ân điển của hoàng thượng.
Triệu Tồn Hi nói: Lưu thị đã qua đời, Bái nhi liền ghi dưới tên nàng, đừng phụ lòng kỳ vọng của phụ trẫm đối với nàng.
Kỷ Trà Huyên cực kỳ bất ngờ, trong khoảng thời gian ngắn liền sững sờ ở đây.
Trong đại điện yên tĩnh không tiếng động, chỉ có thái hậu đăm chiêu.
Mọi người còn lại đều nắm chặt khăn trong tay, trong lòng đấu tranh sự đố kỵ chứ không phải đạo làm người.
Hoàng hậu liếc mắt nhìn Triệu Tồn Hi một cái, sau đó trêu ghẹo nói: Kỷ muội muội thật có phúc, lần có thai thứ nhất liến sinh ra hai hoàng tử!
Mọi người bị lời nói của hoàng hậu làm cho hoàn hồn, cuối cùng các nàng cũng minh bạch vì sao hoàng thượng có thể sai người đưa tam hoàng tử lại đây.
Hoàng hậu nương nương nói đúng, may mắn này của Kỷ tỷ tỷ khiến tần thiếp theo không kịp, chỉ mong mấy ngày sau Kỷ tỷ tỷ chớ trách tần thiếp thường đến quấy rầy, được hưởng tý sự may mắn này cũng tốt.
Người nói chính là Trương mỹ nhân Trương tài tử chình là Trương Vũ Oánh trước kia.
Giờ phút này ai cũng có ý nghĩ riêng, địa vị cao được sủng ái, trong lòng không thuận, không nghĩ nói nhiều để rước lấy họa qua cách ứng xử của mình. Sợ đắc tội với người ta, hay không dám tùy ý mở miệng.
Trương Vũ Oánh vừa thốt ra lời kia, tự nhiên trở thành tiêu điểm mọi ánh mắt của tất cả mọi người.
Hoàng hậu cười, nãy giờ không nói gì thái hậu đột nhiên nói: Nói chuyện rất hay.
Triệu Tồn Hi không nhớ được người nay là ai? Thường Toàn Hóa thấp giọng ở bên tai Triệu Tồn Hi nói: Mỹ nhân Trương thị.
Triệu Tồn Hi nhìn về phía Trương Vũ Oánh, người này tựa hồ đã gặp ở nơi nào? Hình như là tĩnh an hiên.
Nghiền ngẫm nhìn Kỷ Trà Huyên vẫn còn hơi ngây ngốc, nói: Thưởng!
Kỷ Trà Huyên lập tức lấy lại tinh thần, nhìn về phía Trương Vũ Oánh một cái, nàng từ tay Triệu Tồn Hi bế lấy tam hoàng tử, nói: Vì hoàng thượng kéo con nối dòng, là may mắn của tần thiếp.
Sấm sứt mưa lớn, đều là ân huệ của quân vương.
Cái này đối với nàng cũng không có chỗ nào thiệt đúng không? Huống chi, việc này cũng cho nàng một tín hiệu, sự tón nhiệm của hoàng thượng đối với nàng gia tăng không ít.
Triệu Tồn Hi phất tay, ý bảo Kỷ Trà Huyên bế tam hoàng tử đi ngồi xuống.
/75
|