Sau khi mấy người Tử Châu và tiểu Thuật tử rời đi, Kỷ Trà Huyên suy nghĩ một lúc quay ra nói với Chi Thảo đang đứng một bên: Chi Thảo, em tự đi mời Dung quý nhân đến đây. . . . .
Chi Thảo vội vàng nói: Nô tì sẽ đi ngay.
Kỷ Trà Huyên gật đầu, tuy rằng Kỷ Trà Phù sẽ tự đến mà không cần mời, nhưng Kỷ Trà Huyên vẫn muốn cho người đi mời nàng ta.
Sau khi Chi Thảo rời đi, Kỷ Trà Huyên nhìn về phía chính điện, đang được trang trí tràn đầy không khí vui mừng.
Các lễ vật được chuẩn bị tốt chưa?
Phùng ma ma nói: Lão phu nhân một cây gậy chống, Kỷ phu nhân cùng nhị phu nhân mỗi người một bộ đồ trang sức, mặt khác cũng chuẩn bị cho đại công tử cùng ngũ công tử mỗi người một bộ bút pháp tốt nhất.
Kỷ Trà Huyên nói: Hôm nay tất cả mọi người trong cung đều quan sát bản cung, nhất định không thể làm cho người ta bắt được nhược điểm (điểm yếu).
Xin nương nương yên tâm, nô tì đã kiểm tra mấy lần rồi ạ.
Phùng ma ma ở trong cung nhiều năm, làm việc mấy việc này thật khiến người ta yên tâm.
Kỷ Trà Huyên ngồi trên ghế chủ vị nghỉ ngơi, Phùng ma ma đứng một bên.
Các cung nữ thái giám khác cũng đứng ở một bên chờ nàng phân phó.
Dung quý nhân đến. Tiếng hô của thái giám bên ngoài vừa dứt, Kỷ Trà Huyên liền thấy Dung quý nhân được Thị Cầm nâng đỡ chậm rãi đi đến.
Phùng ma ma đỡ Kỷ Trà Huyên đứng dậy.
Nhìn cách trang điểm của Kỷ Trà Phù, ánh mắt Kỷ Trà Huyên liền sáng lên. Kỷ Trà Phù chính là một vị mỹ nhân tuyệt sắc, hôm nay trang điểm xinh đẹp rung động lòng người, trong nét đoan trang hiền dịu tăng thêm sức sống hoạt bát. Nhìn tổng thể thật khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui*.
*Cảnh đẹp ý vui: ý nói cảnh đẹp làm cho người ta muốn nhìn mãi, cảnh đẹp làm cho người ngắm vui sướng.
Kỷ Trà Phù nhìn về phía Kỷ Trà Huyên, bụng nàng đã hơi lộ ra, ngày thường luôn có sức sống như nàng nhưng lúc này lại vô cùng dịu dàng.
Kỷ Trà Phù còn chưa kịp hành lễ Kỷ Trà Huyên liền kéo tay nàng ta, nói: Nhị tỷ tỷ mau ngồi xuống đi.
Kỷ Trà Phù vỗ vào tay Kỷ Trà Huyên, sau đó liền ngồi xuống theo Kỷ Trà Huyên.
Thị Cầm đi theo đứng ở phía sau nàng ta.
Kỷ Trà Huyên nhìn Thị Kỳ cùng Thị Thư ôm hai cái hòm lớn đến, mặc dù không biết bên trong chứa cái gì, nhưng nghĩ tới nhất định không phải lễ vật bình thường.
Những lễ vật mà Kỷ Trà Phù được ban thưởng không ít hơn so với Kỷ Trà Huyên là mấy.
Hai tỷ muội nói chuyện phiếm, nhưng rất ăn ý không bàn luận về chuyện sắp xảy ra.
Hiện tại thời tiết rất đẹp, không lâu sau, ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng.
Cửa chính điện luôn mở khiến ánh mặt trời vào mùa đông làm tâm trạng hai người càng vui sướng hơn.
Cuối cùng, một tên tiểu thái giám từ bên ngoài chạy vào, là một trong mấy người mà tiểu Thuật tử mang tới.
Ánh mắt Kỷ Trà Huyên cùng Kỷ Trà Phù đều đặt ở trên người hắn.
Tiểu thái giám lập tức cúi người xuống, nói: Khởi bẩm nương nương, Kỷ Mạnh thị, Kỷ Trịnh thị cùng Kỷ Từ thị đang ở ngoài chờ gặp nương nương.
Kỷ Trà Huyên nói: Mời vào
Tiểu thái giám nói: Dạ.
Sau đó liền lui sang một bên, lớn tiếng hô: Tuyên Kỷ Mạnh thị, Kỷ Trịnh thị cùng Kỷ Từ thị vào điện!
Tiểu thái giám vừa dứt lời, tuy Kỷ Trà Huyên ngồi ngay ngắn ở một bên, nhưng nàng rất nhạy bén cảm thấy sự kích động của Kỷ Trà Phù. Tiến vào thâm cung nửa năm, Kỷ Trà Phù không thể tránh được suy nghĩ mong nhớ người thân của nàng ta.
Trong lòng Kỷ Trà Huyên bỗng nhiên trào ra một dòng cảm xúc chua xót, tâm trạng cũng sa sút, Kỷ Trà Phù còn có khả năng gặp mặt người thân, nhưng nàng rất khó có cơ hội trở về thăm bọn họ.
Khi ba vị phu nhân chậm rãi đi vào tầm nhìn người trong điện, thân thể Kỷ Trà Phù đã hơi dời chỗ ngồi, khăn trên tay bị nàng ta nắm chặt đến nỗi nhăn nhúm còn không biết.
Đến khi ba người này sải bước tới cửa chính điện, tay Kỷ Trà Phù mới thả lỏng một chút, ánh mắt gắt gao nhìn ba người.
Tổ mẫu Kỷ Mạnh thị đứng ở trung tâm, mẫu thân Kỷ Trịnh thị đứng ở bên tay phải và Nguyệt di nương, bây giờ là Kỷ Từ thị đứng ở bên trái Kỷ Mạnh thị, chẳng qua nếu nhìn kỹ, góc đứng Kỷ Từ thị dựa vào phía sau hơn góc đứng của Kỷ Trịnh thị.
Thời đại này thiếp có địa vị rất thấp, hơn nữa các gia tộc có danh vọng tình nguyện cưới một người kế thất cũng không để thiếp lên làm vợ kế. Kỷ Từ thị đã sớm hiểu rõ quy tắc thế giới này, nữ nhi mang thai hoàng tự mà được thăng cấp làm chủ vị một hiên, bà chưa làm ra cử chỉ nào vượt qua quy củ.
Ba người đều hành lễ quân thần* với Kỷ Trà Huyên cùng Kỷ Trà Phù rồi mới dám đứng dậy.
*Lễ quân thần: lễ giữa người không có phẩm cấp với người có địa vị cao.
Kỷ Trà Huyên vung tay ra hiệu cho Phùng ma ma, Phùng ma ma vội vàng mang mọi người bên trong lui ra ngoài.
Kỷ Trà Phù cố nén nước mắt, gọi: Tổ mẫu, mẫu thân...
Kỷ Trà Huyên từ trên chỗ ngồi đứng lên, cũng kêu lên: Tổ mẫu, mẫu thân, nhị nương.
Kỷ Trà Phù cảm giác được sự thất lễ của mình, nàng ta lập tức khôi phục bộ dáng đoan trang, kêu lên: Tổ mẫu, mẫu thân, nhị nương.
Kỷ Mạnh thị nhìn hai người cháu gái này, trong lòng chứa rất nhiều cảm xúc.
Kỷ Trịnh thị nhìn Kỷ Trà Phù bằng ánh mắt yêu thương, thấy sắc mặt nàng ta hồng hào, tràn đầy sức sống liền cảm thấy yên tâm.
Chỉ có Kỷ Từ thị luôn cúi đầu, không dám làm động tác gì.
Kỷ Trà Huyên nói: Tổ mẫu ngồi xuống trước đã, cháu gái cũng muốn trò chuyện với tổ mẫu (bà nội).
Kỷ Mạnh thị liền ngẩn ra.
Kỷ Trà Huyên lại mỉm cười nhìn Kỷ Trà Phù: Nhị tỷ tỷ cùng mẫu thân có thể đi thiên điện ôn chuyện.
Kỷ Trà Phù gật đầu đỡ Kỷ Trịnh thị, sau khi Kỷ Trịnh thị liếc mắt nhìn Kỷ Mạnh thị một cái, liền mỉm cười nói với Kỷ Trà Huyên: Tạ ơn nương nương.
Kỷ Trà Huyên nói: Mẫu thân không cần như thế, một lát sau, nữ nhi còn phải mời mẫu thân nói chuyện riêng cùng nữ nhi.
Kỷ Trịnh thị gật đầu.
Kỷ Trà Huyên gọi Chi Thảo đi vào, bảo nàng dẫn Kỷ Trịnh thị cùng Kỷ Trà Phù đi đến thiên điện gần nhất. Các vị tỷ muội trong cung đều biết tình cảm của nàng và Dung quý nhân rất tốt, Kỷ Trà Huyên chưa nói tình hình thực tế của Kỷ phủ với người khác.
Chi Thảo là người hiểu biết Kỷ phủ nhất, ở trong cung cũng trưởng thành hơn rất nhiều, cho nên Kỷ Trà Huyên mới phân phó nàng ta đi qua.
Ba người đi rồi, trong phòng chỉ còn lại có Kỷ Trà Huyên cùng Kỷ Mạnh thị, Kỷ Từ thị.
Kỷ Trà Huyên thấy Kỷ mạnh thị đã ngồi xuống, liền đi đến bên người Kỷ Từ thị, cũng mời bà ngồi xuống.
Kỷ Mạnh thị ngồi một bên cũng đã hiểu rõ.
Kỷ Từ thị nhìn thoáng qua Kỷ Mạnh thị, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Kỷ Trà Huyên cũng trở lại trên vị trí của mình, nói: Tổ mẫu, phụ thân, đại ca ca và ngũ đệ có khỏe không?
Kỷ Mạnh thị cười nói: Nương nương yên tâm, tất cả mọi người trong nhà đều rất tốt. Nói đến đại ca nhi (cách gọi thân mật của trưởng bối với con cháu) cũng nên đón dâu, hôm nay thần phụ* muốn tìm nương nương bàn bạc chuyện này.
*Thần phụ: cách xưng của phu nhân với phi tần, hoàng thượng…
Kỷ Trà Huyên biết hoàng tự trong bụng nàng rất được chú ý ở kinh thành, nếu như thật sự sinh ra hoàng tử, lại dựa vào thân phận cử nhân* của đại ca, cũng có thể đi cầu cưới tiểu thư của một số nhà công hầu**. Mọi người đều biết, hoàng thượng có rất ít hoàng tử, nếu Kỷ gia có một vị hoàng tử làm chỗ dựa, tương lai ít nhất sẽ là một vị thân vương. Huống chi, một ít quý tộc đứng đầu cũng biết đến thái độ của thái hậu, có thể nói, chỉ cần sinh ra hoàng tử, tỷ lệ gặp chuyện không may là rất nhỏ. Hơn nữa, hai tỷ muội Kỷ gia đều trong cung, đều nhận được sủng ái, trong mắt người khác chính là một người rất có tiềm lực.
*Cử nhân: Học vị được công nhận khi thi đỗ kì thi hương thời phong kiến, trên tú tài.
**Nhà công hầu: gia tộc có tước vị, quý tộc.
Hôn sự của nhóm vãn bối đều dựa theo lời cha mẹ, chỉ cần tổ mẫu cùng mẫu thân vừa lòng, trưởng tẩu* tương lai tất nhiên rất tốt.
*Trưởng tẩu: con dâu cả.
Kỷ Mạnh thị thở dài trong lòng, người cháu gái này mới ở trong cung được nửa năm, nói chuyện có trình độ hơn rất nhiều so với ngày trước. Vụng trộm nhìn thoáng qua sắc mặt của Kỷ Trà Huyên, phát hiện sắc mặt nàng cực kì chân thành.
Tuy như thế, nhưng nếu cháu dâu cùng nương nương hợp nhau, cũng có thể dính một chút may mắn của nương nương. Kỷ Mạnh đặt thái độ của mình xuống rất thấp.
Kỷ Trà Huyên cười thầm trong lòng, thái độ này của tổ mẫu xem ra là muốn chuyển đổi mục tiêu? Làm cho một thứ nữ như nàng quyết định về chuyện hôn nhân của trưởng tử, bà ta sẽ không sợ nàng vì thứ đệ ruột thịt mà cố tình chọn một người không thích hợp sao?
Kỷ Trà Huyên nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh thờ ơ Kỷ Từ thị, nàng nói: Ánh mắt tổ mẫu và mẫu thân luôn rất tốt, chỉ cần có thể làm Kỷ gia hòa thuận còn biết cách chăm lo việc nhà, cháu gái tự nhiên thích vô cùng, cho nên tổ mẫu và mẫu thân không cần lo lắng.
Kỷ Mạnh thị vừa nghe thấy, liền biết người cháu gái này không muốn nhúng tay vào chuyện này. Trong lòng bà càng cảm thấy phức tạp hơn, vì bà không thể nhìn ra được người cháu gái này. Lúc trước còn nghĩ rằng nàng dựa vào may mắn và thái hậu mới được tấn phong thành tần, nhưng bây giờ bà đã phủ định suy đoán này. Có lẽ thật sự có lý do nào đó mới có được sự sủng ái thái hậu và may mắn, nhưng người cháu gái có thể ăn nói chặt chẽ trôi chảy như thế này sao có thể là đứa nha đầu liều lĩnh to gan ngày xưa được.
Liếc mắt nhìn Kỷ từ thị im lặng ngồi ở phía sau một cái, Kỷ Mạnh thị lộ ra nụ cười.
Mẹ đẻ có khả năng hiểu biết thời thế, nên không thể không biết dạy bảo nữ nhi.
Nương nương yên tâm, thần phụ tất nhiên sẽ chọn cô nương để nương nương hài lòng, đến lúc đó còn xin nương nương đồng ý gặp mặt.
Kỷ Trà Huyên gật đầu, giờ phút này lại cự tuyệt thật không tôn trọng người tổ mẫu này.
Kỷ Mạnh thị thấy thế, liền nói: Từ thị, ngươi cũng nói chuyện riêng với nương nương đi, lão thân* đi thăm Dung quý nhân.
*Lão thân: cách xưng hô của người lớn tuổi với người có địa vị cao.
Kỷ Trà Huyên gật đầu.
Kỷ Mạnh thị xoay người bước vào phía trong.
Kỷ Trà Huyên thấy Kỷ Từ thị chậm rãi ngẩng đầu, nàng nói: Nhị nương, ngài và ngũ đệ ở trong phủ như thế nào?
Kỷ Từ thị gật đầu, sau đó mỉm cười nói: Tuy phu nhân kiêng kị, nhưng lão gia và lão phu nhân rất coi trọng ta và ngũ đệ của ngài.
Kỷ Trà Huyên thở dài: Vậy thì tốt.
Kỷ Từ thị nói: Cuộc sống trong cung cũng không dễ dàng, ngài đừng lo lắng nhiều cho chúng ta, chỉ cần nương nương khở mạnh, ta và ngũ đệ của ngài đều sẽ khoẻ.
Kỷ Trà Huyên gật đầu.
Kỷ Từ thị do dự một lát, nhìn về phía cái bụng hơi nhô lên của Kỷ Trà Huyên, quan tâm hỏi: Nương nương được mấy tháng rồi?
Đã ba tháng rồi.
Kỷ Từ thị gật đầu: Vậy thì tốt, tuy rằng đã ổn định, nhưng cũng phải chú ý nhiều hơn.
Kỷ Trà Huyên nói: Ta biết rồi.
Kỷ Từ thị lấy một quyển sách nhỏ từ trong tay áo ra.
Kỷ Trà Huyên kỳ quái nói: Đây là cái gì?
Kỷ Từ thị nói: Ta không biết chữ, đây đều do ngũ đệ của ngươi viết.
Kỷ Trà Huyên mở ra, mới phát hiện dĩ nhiên là một quyển sách ghi lại những việc cần chú ý. Chữ viết vô cùng non nớt, nhưng không có chữ viết sai.
Ngũ đệ mới nhập học một năm có thể viết lại như vậy, thật sự rất giỏi! Kỷ Trà Huyên khen ngợi.
Kỷ Từ thị lộ ra tươi cười, nói: Ích nhi luôn nhớ nương nương.
Kỷ Trà Huyên mỉm cười gật đầu: Ngũ đệ có lòng, còn mong nhị nương cùng phụ thân đôn đốc ngũ đệ tiến bộ hơn nữa.
Kỷ Từ thị gật đầu, con có tương lai, sau này nàng mới có được cuộc sống tốt. Dựa vào nương nương trong cung? Kỷ Từ thị nghĩ đến tính toán của những người trong nhà, trong mắt bà hiện lên một tia buồn bã.
Sự buồn bã này không thể gạt Kỷ Trà Huyên.
Nhị nương, sao vậy?
Kỷ Từ thị lắc đầu, nói: Nương nương chú ý giữ gìn sức khỏe, chỉ cần trong lòng ngài nhớ đến nhị nương là tốt rồi!
Kỷ Trà Huyên nhíu mày: Rốt cuộc có chuyện gì?
Kỷ Từ thị do dự một lát rồi nói: Nương nương, lão gia đã bàn bạc muốn chuyển ngài qua danh nghĩa của phu nhân...
Kỷ Trà Huyên cẩn thận nhìn Kỷ Từ thị, sắc mặt Kỷ Từ thị cũng hơi u ám.
Là ai bảo ngài nói với ta? Phụ thân? Tổ mẫu? Hay là mẫu thân?
Kỷ Từ thị không nói chuyện, Kỷ Trà Huyên lập tức hiểu rõ, chỉ sợ ba người này đều dặn dò bà.
Đích nữ, điều này có ý nghĩa là xuất thân của nàng được đề cao, càng dễ dàng đi lên địa vị cao hơn thân phận thứ nữ.
Đáng tiếc, nàng không muốn nhận thân phận này.
Nhị nương, sự việc này ta đều có tính toán.
Kỷ Từ thị nghe giọng điệu Kỷ Trà Huyên giống như không có ý ủng hộ, không tự giác ngây ngốc nhìn nàng.
Nương nương, đích nữ so...
Kỷ Trà Huyên ngăn lại lời nói Kỷ Từ thị, nói: Nhị nương không cần phải nói vể sự có hại và có lợi, ta đều biết rõ. Nếu nhị nương yêu thích thì cố gắng dạy bảo ngũ đệ. Ngũ đệ có tương lai, ta cũng có vinh quang.
Kỷ Từ thị chậm rãi gật đầu.
Hai mẹ con còn nói chuyện với nhau một lát, Kỷ Mạnh thị liền đi ra.
Kỷ Từ thị thỉnh an Kỷ Mạnh thị.
Kỷ Trà Huyên mỉm cười nói: Nhị nương, bản cung cho người ta chuẩn bị một ít lễ vật tặng ngũ đệ, nhị nương muốn nhìn qua không?
Kỷ Từ thị tự nhiên hiểu rõ ý Kỷ Trà Huyên, bà gật đầu.
Kỷ Trà Huyên kêu lên: Tử Châu.
Tử Châu vội vàng đi vào, kêu lên: Nương nương.
Kỷ Trà Huyên mỉm cười nói: Ngươi đưa nhị phu nhân đi Kỳ Ngọc điện rồi mang những lễ vật mà bản cung đã chuẩn bị tốt đến đây.
Tử Châu vội vàng nói: Nô tì tuân mệnh.
Kỷ Trà Huyên nói: Tử Châu là người đưa đón mọi người đến, nhị nương đừng ngại ngùng.
Kỷ Từ thị nhìn Tử Châu, đúng là cung nữ đưa các nàng vào cung.
Được! Kỷ Từ thị nói.
Kỷ Trà Huyên phất tay, Tử Châu đưa Kỷ Từ thị đi ra ngoài, trong lòng vốn còn nghi ngờ vì sao nương nương gọi nàng mà không gọi Phùng ma ma người chuẩn bị lễ vật, bây giờ nàng mới hiểu được.
Kỷ Từ thị đến cùng là thiếp, đi đến hoàng cung tự nhiên câu nệ, tìm tới người quen thuộc như nàng quả thật tốt hơn một ít so với Phùng ma ma.
Tử Châu đưa Kỷ Từ thị rời đi.
Kỷ Trà Huyên thân thiết nói: Tổ mẫu.
Kỷ Mạnh thị nói: Nương nương phải giữ gìn sức khỏe thật tốt.
Kỷ Trà Huyên liên tiếp gật đầu.
Còn xin tổ mẫu cố gắng chăm sóc cho nhị nương cùng ngũ đệ. Kỷ Trà Huyên nói thẳng ra.
Kỷ Mạnh thị tự nhiên gật đầu, nói: Đã chuyển tên tiểu thiếp (ý nói đã công nhận thân phận thiếp thất của mẹ Kỷ Trà Huyên) vào trong gia phả.
Kỷ Trà Huyên không nói chuyện, trên mặt không biểu lộ ra cảm xúc gì.
Kỷ Mạnh thị vội vàng nói: Qua một thời gian nữa, quan phủ phê chuẩn nàng thân phận lương dân*, Từ thị liền danh chính ngôn thuận.
*Lương dân: người dân thường.
Kỷ Trà Huyên lúc này mới gật đầu, dòng họ thừa nhận tiểu thiếp kém hơn quan phủ phê chuẩn thân phận lương dân rồi sẽ được công nhận là thiếp thất. Tổ mẫu ở, mẫu thân không dám chối bỏ.
Nương nương, nói lên thân phận, nương nương ngài...
Kỷ Trà Huyên mỉm cười: Tổ mẫu, nhị nương đã nói rõ ràng.
Ý tứ của nương nương là?
Kỷ Trà Huyên nói: Bản cung là thứ nữ đó là sự thật không thay đổi được, bây giờ sửa lại, trong cung sẽ có người chê cười bản cung vong ân bội nghĩa.
Kỷ Mạnh thị sợ hãi, Kỷ Trà Huyên nhẹ nhàng đỡ Kỷ Mạnh thị.
Bản cung hiểu ý tốt của tổ mẫu và phụ thân, mẫu than và vô cùng tôn trọng mọi người. Cho nên bản cung mới nói lời thật long cho tổ mẫu biết.
Trong lòng Kỷ Mạnh thị khẽ buông lỏng, bà nhìn Kỷ Trà Huyên.
Kỷ Trà Huyên buồn bã nói: Bản cung trở thành tần vị nương nương nhanh như vậy, dựa vào hoàng tự đã có công xả thân cứu người, trên thực tế cũng là ân điển thái hậu và hoàng hậu. Bản cung nếu là con vợ cả, phần ân điển này đã đến cuối rồi.
Kỷ Mạnh thị mở to hai mắt.
Kỷ Trà Huyên cười khổ một tiếng, Kỷ Trà Huyên nói: Không nói, tổ mẫu, sự việc này dừng ở đây thôi.
Kỷ Mạnh thị vội vàng gật đầu, không nghĩ tới còn có một tầng quan hệ lợi hại như vậy.
Càng ít người biết sự việc này càng tốt, còn xin tổ mẫu ghi nhớ trong lòng!
Kỷ Mạnh thị nghĩ lại một chút, những lời nói Kỷ Trà Huyên có lỗi tự đoán ý nghĩ thái hậu cùng hoàng hậu, nếu bị truy cứu, sẽ là một tội lớn. Sự việc này bà phải chôn trong lòng.
Nương nương yên tâm, thần phụ nhất định nghĩ ra phương pháp giải quyết toàn vẹn.
Kỷ Trà Huyên miễn cưỡng cười: Tạ ơn tổ mẫu.
Kỷ Mạnh thị trong lòng khẽ động, nói: Nương nương không cần bi quan, còn phải để ý đến tiểu hoàng tử trong bụng, có tiểu hoàng tử, nương nương có thể hưởng thụ phú quý!
Sắc mặt của Kỷ Trà Huyên mới tốt hơn một ít, thật dịu dàng nói: Tứ nhi đã biết, tổ mẫu!
Từ lúc trước xưng cháu gái, đến trung gian bản cung, cho tới bây giờ lại xưng tứ nhi, thay đổi cách xưng hô, hiệu quả thu được cũng không giống nhau.
Kỷ Mạnh thị vừa nghe, trong mắt hiền dịu rất nhiều, xen lẫn một chút thương tiếc.
Kỷ Trà Huyên lộ ra ý muốn ỷ lại, Kỷ Mạnh thị thở dài trong lòng.
Hậu cung làm người ta thay đổi, tóm lại nữ nhi Kỷ gia dạy dỗ tóm đều tốt.
Ngay lập tức, Kỷ Mạnh thị cho Kỷ Trà Huyên đồ mà mình đã sớm chuẩn bị tốt.
Kỷ Trà Huyên mỉm cười, lần này Kỷ gia cuối cũng coi như thiết lập được mối quan hệ với huyêts mạch trong gia đình, nhìn ngân phiếu và bạc ở bên trong cùng, khiến Kỷ Trà Huyên ngạc nhiên.
Quan chức Kỷ gia không lớn, số tiền này khá lớn.
Kỷ Trà Huyên nói: Tổ mẫu, này...
Kỷ Mạnh thị nói: Về sau có một phần của nhị tỷ ngài, còn một phần của ngài, mặt khác, thần phụ còn âm thầm bỏ thêm hai phần nữa cho ngài.
Chi Thảo vội vàng nói: Nô tì sẽ đi ngay.
Kỷ Trà Huyên gật đầu, tuy rằng Kỷ Trà Phù sẽ tự đến mà không cần mời, nhưng Kỷ Trà Huyên vẫn muốn cho người đi mời nàng ta.
Sau khi Chi Thảo rời đi, Kỷ Trà Huyên nhìn về phía chính điện, đang được trang trí tràn đầy không khí vui mừng.
Các lễ vật được chuẩn bị tốt chưa?
Phùng ma ma nói: Lão phu nhân một cây gậy chống, Kỷ phu nhân cùng nhị phu nhân mỗi người một bộ đồ trang sức, mặt khác cũng chuẩn bị cho đại công tử cùng ngũ công tử mỗi người một bộ bút pháp tốt nhất.
Kỷ Trà Huyên nói: Hôm nay tất cả mọi người trong cung đều quan sát bản cung, nhất định không thể làm cho người ta bắt được nhược điểm (điểm yếu).
Xin nương nương yên tâm, nô tì đã kiểm tra mấy lần rồi ạ.
Phùng ma ma ở trong cung nhiều năm, làm việc mấy việc này thật khiến người ta yên tâm.
Kỷ Trà Huyên ngồi trên ghế chủ vị nghỉ ngơi, Phùng ma ma đứng một bên.
Các cung nữ thái giám khác cũng đứng ở một bên chờ nàng phân phó.
Dung quý nhân đến. Tiếng hô của thái giám bên ngoài vừa dứt, Kỷ Trà Huyên liền thấy Dung quý nhân được Thị Cầm nâng đỡ chậm rãi đi đến.
Phùng ma ma đỡ Kỷ Trà Huyên đứng dậy.
Nhìn cách trang điểm của Kỷ Trà Phù, ánh mắt Kỷ Trà Huyên liền sáng lên. Kỷ Trà Phù chính là một vị mỹ nhân tuyệt sắc, hôm nay trang điểm xinh đẹp rung động lòng người, trong nét đoan trang hiền dịu tăng thêm sức sống hoạt bát. Nhìn tổng thể thật khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui*.
*Cảnh đẹp ý vui: ý nói cảnh đẹp làm cho người ta muốn nhìn mãi, cảnh đẹp làm cho người ngắm vui sướng.
Kỷ Trà Phù nhìn về phía Kỷ Trà Huyên, bụng nàng đã hơi lộ ra, ngày thường luôn có sức sống như nàng nhưng lúc này lại vô cùng dịu dàng.
Kỷ Trà Phù còn chưa kịp hành lễ Kỷ Trà Huyên liền kéo tay nàng ta, nói: Nhị tỷ tỷ mau ngồi xuống đi.
Kỷ Trà Phù vỗ vào tay Kỷ Trà Huyên, sau đó liền ngồi xuống theo Kỷ Trà Huyên.
Thị Cầm đi theo đứng ở phía sau nàng ta.
Kỷ Trà Huyên nhìn Thị Kỳ cùng Thị Thư ôm hai cái hòm lớn đến, mặc dù không biết bên trong chứa cái gì, nhưng nghĩ tới nhất định không phải lễ vật bình thường.
Những lễ vật mà Kỷ Trà Phù được ban thưởng không ít hơn so với Kỷ Trà Huyên là mấy.
Hai tỷ muội nói chuyện phiếm, nhưng rất ăn ý không bàn luận về chuyện sắp xảy ra.
Hiện tại thời tiết rất đẹp, không lâu sau, ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng.
Cửa chính điện luôn mở khiến ánh mặt trời vào mùa đông làm tâm trạng hai người càng vui sướng hơn.
Cuối cùng, một tên tiểu thái giám từ bên ngoài chạy vào, là một trong mấy người mà tiểu Thuật tử mang tới.
Ánh mắt Kỷ Trà Huyên cùng Kỷ Trà Phù đều đặt ở trên người hắn.
Tiểu thái giám lập tức cúi người xuống, nói: Khởi bẩm nương nương, Kỷ Mạnh thị, Kỷ Trịnh thị cùng Kỷ Từ thị đang ở ngoài chờ gặp nương nương.
Kỷ Trà Huyên nói: Mời vào
Tiểu thái giám nói: Dạ.
Sau đó liền lui sang một bên, lớn tiếng hô: Tuyên Kỷ Mạnh thị, Kỷ Trịnh thị cùng Kỷ Từ thị vào điện!
Tiểu thái giám vừa dứt lời, tuy Kỷ Trà Huyên ngồi ngay ngắn ở một bên, nhưng nàng rất nhạy bén cảm thấy sự kích động của Kỷ Trà Phù. Tiến vào thâm cung nửa năm, Kỷ Trà Phù không thể tránh được suy nghĩ mong nhớ người thân của nàng ta.
Trong lòng Kỷ Trà Huyên bỗng nhiên trào ra một dòng cảm xúc chua xót, tâm trạng cũng sa sút, Kỷ Trà Phù còn có khả năng gặp mặt người thân, nhưng nàng rất khó có cơ hội trở về thăm bọn họ.
Khi ba vị phu nhân chậm rãi đi vào tầm nhìn người trong điện, thân thể Kỷ Trà Phù đã hơi dời chỗ ngồi, khăn trên tay bị nàng ta nắm chặt đến nỗi nhăn nhúm còn không biết.
Đến khi ba người này sải bước tới cửa chính điện, tay Kỷ Trà Phù mới thả lỏng một chút, ánh mắt gắt gao nhìn ba người.
Tổ mẫu Kỷ Mạnh thị đứng ở trung tâm, mẫu thân Kỷ Trịnh thị đứng ở bên tay phải và Nguyệt di nương, bây giờ là Kỷ Từ thị đứng ở bên trái Kỷ Mạnh thị, chẳng qua nếu nhìn kỹ, góc đứng Kỷ Từ thị dựa vào phía sau hơn góc đứng của Kỷ Trịnh thị.
Thời đại này thiếp có địa vị rất thấp, hơn nữa các gia tộc có danh vọng tình nguyện cưới một người kế thất cũng không để thiếp lên làm vợ kế. Kỷ Từ thị đã sớm hiểu rõ quy tắc thế giới này, nữ nhi mang thai hoàng tự mà được thăng cấp làm chủ vị một hiên, bà chưa làm ra cử chỉ nào vượt qua quy củ.
Ba người đều hành lễ quân thần* với Kỷ Trà Huyên cùng Kỷ Trà Phù rồi mới dám đứng dậy.
*Lễ quân thần: lễ giữa người không có phẩm cấp với người có địa vị cao.
Kỷ Trà Huyên vung tay ra hiệu cho Phùng ma ma, Phùng ma ma vội vàng mang mọi người bên trong lui ra ngoài.
Kỷ Trà Phù cố nén nước mắt, gọi: Tổ mẫu, mẫu thân...
Kỷ Trà Huyên từ trên chỗ ngồi đứng lên, cũng kêu lên: Tổ mẫu, mẫu thân, nhị nương.
Kỷ Trà Phù cảm giác được sự thất lễ của mình, nàng ta lập tức khôi phục bộ dáng đoan trang, kêu lên: Tổ mẫu, mẫu thân, nhị nương.
Kỷ Mạnh thị nhìn hai người cháu gái này, trong lòng chứa rất nhiều cảm xúc.
Kỷ Trịnh thị nhìn Kỷ Trà Phù bằng ánh mắt yêu thương, thấy sắc mặt nàng ta hồng hào, tràn đầy sức sống liền cảm thấy yên tâm.
Chỉ có Kỷ Từ thị luôn cúi đầu, không dám làm động tác gì.
Kỷ Trà Huyên nói: Tổ mẫu ngồi xuống trước đã, cháu gái cũng muốn trò chuyện với tổ mẫu (bà nội).
Kỷ Mạnh thị liền ngẩn ra.
Kỷ Trà Huyên lại mỉm cười nhìn Kỷ Trà Phù: Nhị tỷ tỷ cùng mẫu thân có thể đi thiên điện ôn chuyện.
Kỷ Trà Phù gật đầu đỡ Kỷ Trịnh thị, sau khi Kỷ Trịnh thị liếc mắt nhìn Kỷ Mạnh thị một cái, liền mỉm cười nói với Kỷ Trà Huyên: Tạ ơn nương nương.
Kỷ Trà Huyên nói: Mẫu thân không cần như thế, một lát sau, nữ nhi còn phải mời mẫu thân nói chuyện riêng cùng nữ nhi.
Kỷ Trịnh thị gật đầu.
Kỷ Trà Huyên gọi Chi Thảo đi vào, bảo nàng dẫn Kỷ Trịnh thị cùng Kỷ Trà Phù đi đến thiên điện gần nhất. Các vị tỷ muội trong cung đều biết tình cảm của nàng và Dung quý nhân rất tốt, Kỷ Trà Huyên chưa nói tình hình thực tế của Kỷ phủ với người khác.
Chi Thảo là người hiểu biết Kỷ phủ nhất, ở trong cung cũng trưởng thành hơn rất nhiều, cho nên Kỷ Trà Huyên mới phân phó nàng ta đi qua.
Ba người đi rồi, trong phòng chỉ còn lại có Kỷ Trà Huyên cùng Kỷ Mạnh thị, Kỷ Từ thị.
Kỷ Trà Huyên thấy Kỷ mạnh thị đã ngồi xuống, liền đi đến bên người Kỷ Từ thị, cũng mời bà ngồi xuống.
Kỷ Mạnh thị ngồi một bên cũng đã hiểu rõ.
Kỷ Từ thị nhìn thoáng qua Kỷ Mạnh thị, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Kỷ Trà Huyên cũng trở lại trên vị trí của mình, nói: Tổ mẫu, phụ thân, đại ca ca và ngũ đệ có khỏe không?
Kỷ Mạnh thị cười nói: Nương nương yên tâm, tất cả mọi người trong nhà đều rất tốt. Nói đến đại ca nhi (cách gọi thân mật của trưởng bối với con cháu) cũng nên đón dâu, hôm nay thần phụ* muốn tìm nương nương bàn bạc chuyện này.
*Thần phụ: cách xưng của phu nhân với phi tần, hoàng thượng…
Kỷ Trà Huyên biết hoàng tự trong bụng nàng rất được chú ý ở kinh thành, nếu như thật sự sinh ra hoàng tử, lại dựa vào thân phận cử nhân* của đại ca, cũng có thể đi cầu cưới tiểu thư của một số nhà công hầu**. Mọi người đều biết, hoàng thượng có rất ít hoàng tử, nếu Kỷ gia có một vị hoàng tử làm chỗ dựa, tương lai ít nhất sẽ là một vị thân vương. Huống chi, một ít quý tộc đứng đầu cũng biết đến thái độ của thái hậu, có thể nói, chỉ cần sinh ra hoàng tử, tỷ lệ gặp chuyện không may là rất nhỏ. Hơn nữa, hai tỷ muội Kỷ gia đều trong cung, đều nhận được sủng ái, trong mắt người khác chính là một người rất có tiềm lực.
*Cử nhân: Học vị được công nhận khi thi đỗ kì thi hương thời phong kiến, trên tú tài.
**Nhà công hầu: gia tộc có tước vị, quý tộc.
Hôn sự của nhóm vãn bối đều dựa theo lời cha mẹ, chỉ cần tổ mẫu cùng mẫu thân vừa lòng, trưởng tẩu* tương lai tất nhiên rất tốt.
*Trưởng tẩu: con dâu cả.
Kỷ Mạnh thị thở dài trong lòng, người cháu gái này mới ở trong cung được nửa năm, nói chuyện có trình độ hơn rất nhiều so với ngày trước. Vụng trộm nhìn thoáng qua sắc mặt của Kỷ Trà Huyên, phát hiện sắc mặt nàng cực kì chân thành.
Tuy như thế, nhưng nếu cháu dâu cùng nương nương hợp nhau, cũng có thể dính một chút may mắn của nương nương. Kỷ Mạnh đặt thái độ của mình xuống rất thấp.
Kỷ Trà Huyên cười thầm trong lòng, thái độ này của tổ mẫu xem ra là muốn chuyển đổi mục tiêu? Làm cho một thứ nữ như nàng quyết định về chuyện hôn nhân của trưởng tử, bà ta sẽ không sợ nàng vì thứ đệ ruột thịt mà cố tình chọn một người không thích hợp sao?
Kỷ Trà Huyên nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh thờ ơ Kỷ Từ thị, nàng nói: Ánh mắt tổ mẫu và mẫu thân luôn rất tốt, chỉ cần có thể làm Kỷ gia hòa thuận còn biết cách chăm lo việc nhà, cháu gái tự nhiên thích vô cùng, cho nên tổ mẫu và mẫu thân không cần lo lắng.
Kỷ Mạnh thị vừa nghe thấy, liền biết người cháu gái này không muốn nhúng tay vào chuyện này. Trong lòng bà càng cảm thấy phức tạp hơn, vì bà không thể nhìn ra được người cháu gái này. Lúc trước còn nghĩ rằng nàng dựa vào may mắn và thái hậu mới được tấn phong thành tần, nhưng bây giờ bà đã phủ định suy đoán này. Có lẽ thật sự có lý do nào đó mới có được sự sủng ái thái hậu và may mắn, nhưng người cháu gái có thể ăn nói chặt chẽ trôi chảy như thế này sao có thể là đứa nha đầu liều lĩnh to gan ngày xưa được.
Liếc mắt nhìn Kỷ từ thị im lặng ngồi ở phía sau một cái, Kỷ Mạnh thị lộ ra nụ cười.
Mẹ đẻ có khả năng hiểu biết thời thế, nên không thể không biết dạy bảo nữ nhi.
Nương nương yên tâm, thần phụ tất nhiên sẽ chọn cô nương để nương nương hài lòng, đến lúc đó còn xin nương nương đồng ý gặp mặt.
Kỷ Trà Huyên gật đầu, giờ phút này lại cự tuyệt thật không tôn trọng người tổ mẫu này.
Kỷ Mạnh thị thấy thế, liền nói: Từ thị, ngươi cũng nói chuyện riêng với nương nương đi, lão thân* đi thăm Dung quý nhân.
*Lão thân: cách xưng hô của người lớn tuổi với người có địa vị cao.
Kỷ Trà Huyên gật đầu.
Kỷ Mạnh thị xoay người bước vào phía trong.
Kỷ Trà Huyên thấy Kỷ Từ thị chậm rãi ngẩng đầu, nàng nói: Nhị nương, ngài và ngũ đệ ở trong phủ như thế nào?
Kỷ Từ thị gật đầu, sau đó mỉm cười nói: Tuy phu nhân kiêng kị, nhưng lão gia và lão phu nhân rất coi trọng ta và ngũ đệ của ngài.
Kỷ Trà Huyên thở dài: Vậy thì tốt.
Kỷ Từ thị nói: Cuộc sống trong cung cũng không dễ dàng, ngài đừng lo lắng nhiều cho chúng ta, chỉ cần nương nương khở mạnh, ta và ngũ đệ của ngài đều sẽ khoẻ.
Kỷ Trà Huyên gật đầu.
Kỷ Từ thị do dự một lát, nhìn về phía cái bụng hơi nhô lên của Kỷ Trà Huyên, quan tâm hỏi: Nương nương được mấy tháng rồi?
Đã ba tháng rồi.
Kỷ Từ thị gật đầu: Vậy thì tốt, tuy rằng đã ổn định, nhưng cũng phải chú ý nhiều hơn.
Kỷ Trà Huyên nói: Ta biết rồi.
Kỷ Từ thị lấy một quyển sách nhỏ từ trong tay áo ra.
Kỷ Trà Huyên kỳ quái nói: Đây là cái gì?
Kỷ Từ thị nói: Ta không biết chữ, đây đều do ngũ đệ của ngươi viết.
Kỷ Trà Huyên mở ra, mới phát hiện dĩ nhiên là một quyển sách ghi lại những việc cần chú ý. Chữ viết vô cùng non nớt, nhưng không có chữ viết sai.
Ngũ đệ mới nhập học một năm có thể viết lại như vậy, thật sự rất giỏi! Kỷ Trà Huyên khen ngợi.
Kỷ Từ thị lộ ra tươi cười, nói: Ích nhi luôn nhớ nương nương.
Kỷ Trà Huyên mỉm cười gật đầu: Ngũ đệ có lòng, còn mong nhị nương cùng phụ thân đôn đốc ngũ đệ tiến bộ hơn nữa.
Kỷ Từ thị gật đầu, con có tương lai, sau này nàng mới có được cuộc sống tốt. Dựa vào nương nương trong cung? Kỷ Từ thị nghĩ đến tính toán của những người trong nhà, trong mắt bà hiện lên một tia buồn bã.
Sự buồn bã này không thể gạt Kỷ Trà Huyên.
Nhị nương, sao vậy?
Kỷ Từ thị lắc đầu, nói: Nương nương chú ý giữ gìn sức khỏe, chỉ cần trong lòng ngài nhớ đến nhị nương là tốt rồi!
Kỷ Trà Huyên nhíu mày: Rốt cuộc có chuyện gì?
Kỷ Từ thị do dự một lát rồi nói: Nương nương, lão gia đã bàn bạc muốn chuyển ngài qua danh nghĩa của phu nhân...
Kỷ Trà Huyên cẩn thận nhìn Kỷ Từ thị, sắc mặt Kỷ Từ thị cũng hơi u ám.
Là ai bảo ngài nói với ta? Phụ thân? Tổ mẫu? Hay là mẫu thân?
Kỷ Từ thị không nói chuyện, Kỷ Trà Huyên lập tức hiểu rõ, chỉ sợ ba người này đều dặn dò bà.
Đích nữ, điều này có ý nghĩa là xuất thân của nàng được đề cao, càng dễ dàng đi lên địa vị cao hơn thân phận thứ nữ.
Đáng tiếc, nàng không muốn nhận thân phận này.
Nhị nương, sự việc này ta đều có tính toán.
Kỷ Từ thị nghe giọng điệu Kỷ Trà Huyên giống như không có ý ủng hộ, không tự giác ngây ngốc nhìn nàng.
Nương nương, đích nữ so...
Kỷ Trà Huyên ngăn lại lời nói Kỷ Từ thị, nói: Nhị nương không cần phải nói vể sự có hại và có lợi, ta đều biết rõ. Nếu nhị nương yêu thích thì cố gắng dạy bảo ngũ đệ. Ngũ đệ có tương lai, ta cũng có vinh quang.
Kỷ Từ thị chậm rãi gật đầu.
Hai mẹ con còn nói chuyện với nhau một lát, Kỷ Mạnh thị liền đi ra.
Kỷ Từ thị thỉnh an Kỷ Mạnh thị.
Kỷ Trà Huyên mỉm cười nói: Nhị nương, bản cung cho người ta chuẩn bị một ít lễ vật tặng ngũ đệ, nhị nương muốn nhìn qua không?
Kỷ Từ thị tự nhiên hiểu rõ ý Kỷ Trà Huyên, bà gật đầu.
Kỷ Trà Huyên kêu lên: Tử Châu.
Tử Châu vội vàng đi vào, kêu lên: Nương nương.
Kỷ Trà Huyên mỉm cười nói: Ngươi đưa nhị phu nhân đi Kỳ Ngọc điện rồi mang những lễ vật mà bản cung đã chuẩn bị tốt đến đây.
Tử Châu vội vàng nói: Nô tì tuân mệnh.
Kỷ Trà Huyên nói: Tử Châu là người đưa đón mọi người đến, nhị nương đừng ngại ngùng.
Kỷ Từ thị nhìn Tử Châu, đúng là cung nữ đưa các nàng vào cung.
Được! Kỷ Từ thị nói.
Kỷ Trà Huyên phất tay, Tử Châu đưa Kỷ Từ thị đi ra ngoài, trong lòng vốn còn nghi ngờ vì sao nương nương gọi nàng mà không gọi Phùng ma ma người chuẩn bị lễ vật, bây giờ nàng mới hiểu được.
Kỷ Từ thị đến cùng là thiếp, đi đến hoàng cung tự nhiên câu nệ, tìm tới người quen thuộc như nàng quả thật tốt hơn một ít so với Phùng ma ma.
Tử Châu đưa Kỷ Từ thị rời đi.
Kỷ Trà Huyên thân thiết nói: Tổ mẫu.
Kỷ Mạnh thị nói: Nương nương phải giữ gìn sức khỏe thật tốt.
Kỷ Trà Huyên liên tiếp gật đầu.
Còn xin tổ mẫu cố gắng chăm sóc cho nhị nương cùng ngũ đệ. Kỷ Trà Huyên nói thẳng ra.
Kỷ Mạnh thị tự nhiên gật đầu, nói: Đã chuyển tên tiểu thiếp (ý nói đã công nhận thân phận thiếp thất của mẹ Kỷ Trà Huyên) vào trong gia phả.
Kỷ Trà Huyên không nói chuyện, trên mặt không biểu lộ ra cảm xúc gì.
Kỷ Mạnh thị vội vàng nói: Qua một thời gian nữa, quan phủ phê chuẩn nàng thân phận lương dân*, Từ thị liền danh chính ngôn thuận.
*Lương dân: người dân thường.
Kỷ Trà Huyên lúc này mới gật đầu, dòng họ thừa nhận tiểu thiếp kém hơn quan phủ phê chuẩn thân phận lương dân rồi sẽ được công nhận là thiếp thất. Tổ mẫu ở, mẫu thân không dám chối bỏ.
Nương nương, nói lên thân phận, nương nương ngài...
Kỷ Trà Huyên mỉm cười: Tổ mẫu, nhị nương đã nói rõ ràng.
Ý tứ của nương nương là?
Kỷ Trà Huyên nói: Bản cung là thứ nữ đó là sự thật không thay đổi được, bây giờ sửa lại, trong cung sẽ có người chê cười bản cung vong ân bội nghĩa.
Kỷ Mạnh thị sợ hãi, Kỷ Trà Huyên nhẹ nhàng đỡ Kỷ Mạnh thị.
Bản cung hiểu ý tốt của tổ mẫu và phụ thân, mẫu than và vô cùng tôn trọng mọi người. Cho nên bản cung mới nói lời thật long cho tổ mẫu biết.
Trong lòng Kỷ Mạnh thị khẽ buông lỏng, bà nhìn Kỷ Trà Huyên.
Kỷ Trà Huyên buồn bã nói: Bản cung trở thành tần vị nương nương nhanh như vậy, dựa vào hoàng tự đã có công xả thân cứu người, trên thực tế cũng là ân điển thái hậu và hoàng hậu. Bản cung nếu là con vợ cả, phần ân điển này đã đến cuối rồi.
Kỷ Mạnh thị mở to hai mắt.
Kỷ Trà Huyên cười khổ một tiếng, Kỷ Trà Huyên nói: Không nói, tổ mẫu, sự việc này dừng ở đây thôi.
Kỷ Mạnh thị vội vàng gật đầu, không nghĩ tới còn có một tầng quan hệ lợi hại như vậy.
Càng ít người biết sự việc này càng tốt, còn xin tổ mẫu ghi nhớ trong lòng!
Kỷ Mạnh thị nghĩ lại một chút, những lời nói Kỷ Trà Huyên có lỗi tự đoán ý nghĩ thái hậu cùng hoàng hậu, nếu bị truy cứu, sẽ là một tội lớn. Sự việc này bà phải chôn trong lòng.
Nương nương yên tâm, thần phụ nhất định nghĩ ra phương pháp giải quyết toàn vẹn.
Kỷ Trà Huyên miễn cưỡng cười: Tạ ơn tổ mẫu.
Kỷ Mạnh thị trong lòng khẽ động, nói: Nương nương không cần bi quan, còn phải để ý đến tiểu hoàng tử trong bụng, có tiểu hoàng tử, nương nương có thể hưởng thụ phú quý!
Sắc mặt của Kỷ Trà Huyên mới tốt hơn một ít, thật dịu dàng nói: Tứ nhi đã biết, tổ mẫu!
Từ lúc trước xưng cháu gái, đến trung gian bản cung, cho tới bây giờ lại xưng tứ nhi, thay đổi cách xưng hô, hiệu quả thu được cũng không giống nhau.
Kỷ Mạnh thị vừa nghe, trong mắt hiền dịu rất nhiều, xen lẫn một chút thương tiếc.
Kỷ Trà Huyên lộ ra ý muốn ỷ lại, Kỷ Mạnh thị thở dài trong lòng.
Hậu cung làm người ta thay đổi, tóm lại nữ nhi Kỷ gia dạy dỗ tóm đều tốt.
Ngay lập tức, Kỷ Mạnh thị cho Kỷ Trà Huyên đồ mà mình đã sớm chuẩn bị tốt.
Kỷ Trà Huyên mỉm cười, lần này Kỷ gia cuối cũng coi như thiết lập được mối quan hệ với huyêts mạch trong gia đình, nhìn ngân phiếu và bạc ở bên trong cùng, khiến Kỷ Trà Huyên ngạc nhiên.
Quan chức Kỷ gia không lớn, số tiền này khá lớn.
Kỷ Trà Huyên nói: Tổ mẫu, này...
Kỷ Mạnh thị nói: Về sau có một phần của nhị tỷ ngài, còn một phần của ngài, mặt khác, thần phụ còn âm thầm bỏ thêm hai phần nữa cho ngài.
/75
|