a năm sau...
“ Tuyết, em đang ở công ty của chị, chị tan việc chưa?”
Cô nghe thấy giọng nói của hắn, trầm ấm êm tai vô cùng... ba năm, cô lấy danh của hắn đưa Dạ thị một bước phát triển, hai người làm việc cũng rất ăn ý... cô biết tình cảm của hắn nhưng cô không thể nào chấp nhận được, nhưng khi nghĩ đến nó cô mơ hồ cảm thấy rung động cảm thấy ấm áp vô cùng.
- “Buổi tối chị còn phải viết luận văn, nếu không có chuyện gì quan trọng thì sau khi tan việc chị sẽ về“.
- ừm...Sau khi tan việc, em ở ngay cổng công ty chờ chị Tuyết, chị về sớm tối nay chúng ta đi ăn.”
- “ ứm... tạm biệt...”
cúp máy, cô ngồi làm xong những gì cần làm ở công ty...
7giờ đêm ...
Ra khỏi cổng công ty, cô hướng mắt về phía chiếc xe đậu bên đường.
Mỗi lần Tống Hàn tới đón cô đều đậu xe ngay bên đường chờ cô ra, lần này cũng không ngoại lệ.Tua vào xe, Tống Hàn mặc trên mình cái áo T-shirt màu xanh dương, gương mặt tuấn tú hoàn mỹ dưới ánh sáng mặt trời, thân hình cao lớn càng thêm chói mắt, khiến không ít các cô gái bên đường quay đầu lại nhìn.Chỉ la trong mắt của hắn từ trước cho tới bây giờ chỉ có mình Dạ Hàn Lâm Tuyết, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa lớn của công ty, bắt gặp được dáng người mảnh mai dịu dàng không khỏi, lạnh lùng ,nở lên một nụ cười dịu dàng.
.” Hàn... ở đây!”
Dạ Hàn Lâm Tuyết hướng hắn phẩy tay chào, chạy về phía của hắn.
.”Nơi này gió lớn đừng đứng chỗ này ta tìm nơi khác đi”
Tống Hàn dịu dàng nói. Dạ Hàn Lâm Tuyết gật đầu một cái lộ ra một nụ cười như hoa nhưng không kém phần sắc xảo lạnh lùng. Tống Hàn lần nào cũng vậy đều suy nghĩ cho cô trước, nhưng cô chưa từng đem lại cho hắn cái gì nghĩ tới điều này làm cô có chút ảo não.
Chỉ là cô không chú ý trên tầng cao ốc khác rèm cửa sổ bị kéo ra, một đôi con ngươi lạnh lùng chăm chú nhìn một đôi nam nữ ở dưới.
đi vào một nhà hàng cao cấp, Tống Hàn chọn một bàn mà ít ai nhìn thấy...
xong xuôi, hắn nói với cô vào nhà vệ sinh một chút. cô gật đầu một cái coi như đồng ý.
một lúc sau, một nam phục vụ đến gần cô đưa cho cô một ly nước lọc..
cùng lúc ấy một người đàn ông chạy ngang qua vô tình làm đổ ly nước vào áo cô.
- “ sin lỗi...”
người đàn ông đó thấy vậy liền quay lại xin lỗi rối rít...
- “ xin lỗi cô, tôi có việc gấp... cô.. cô không sao chứ..”
hắn vừa nói xong liền ngước lên nhìn cô nhưng nhanh chóng nhìn xuống chỗ nước làm ướt một mảng áo của cô... cảnh xuân theo đó hiện ra.
“Anh nhìn cái gì?”
Dạ Hàn Lâm Tuyết thấy người đàn ông này không có ý tứ tránh đi mà còn nhìn vào cô chằm chằm làm cho cô khẩn trương dùng hai tay ôm ngực lại, cảnh giác chất vấn.
.”Khăn đây, cô lau đi”
Dương Hoằng trên mặt cũng tràn đầy lúng túng, đỏ mặt đưa khăn cho cô, tự giác quay đầu đi.Dạ Hàn Lâm Tuyết nhận lấy khăn tay lau sơ qua, phát hiện mảng trước ngực vẫn còn bị ướt nên không thể không đổi trang phục.
- “ có chuyện gì vậy...?”
giọng nói của Tống Hàn vang lên, cô liền quay đầu nhìn hắn.
-” Hàn, cởi áo khoác ra đi... “
Hắn nghe thấy cô nói liền nhíu mày một cái nhìn người đàn ông trước mặt nhưng nhanh chóng cởi áo khoác đưa cho cô.
-” đây... áo chị bị sao vậy...”?
-” lỡ tay đổ ra áo thôi, .. về thôi Hàn... chị không muốn bị cảm lạnh...”
- “ ừm...”
-”Tôi đi trước, cái này trả lại cho anh“.
Cô lấy chiếc khăn tay trả lại cho hắn, xoay người ra khỏi nơi đó. Dương Hoằng quay đầu lại ngắm nhìn bóng lưng cô trong lòng không khỏi nảy lên một cảm giác rung động.
“ Tuyết, em đang ở công ty của chị, chị tan việc chưa?”
Cô nghe thấy giọng nói của hắn, trầm ấm êm tai vô cùng... ba năm, cô lấy danh của hắn đưa Dạ thị một bước phát triển, hai người làm việc cũng rất ăn ý... cô biết tình cảm của hắn nhưng cô không thể nào chấp nhận được, nhưng khi nghĩ đến nó cô mơ hồ cảm thấy rung động cảm thấy ấm áp vô cùng.
- “Buổi tối chị còn phải viết luận văn, nếu không có chuyện gì quan trọng thì sau khi tan việc chị sẽ về“.
- ừm...Sau khi tan việc, em ở ngay cổng công ty chờ chị Tuyết, chị về sớm tối nay chúng ta đi ăn.”
- “ ứm... tạm biệt...”
cúp máy, cô ngồi làm xong những gì cần làm ở công ty...
7giờ đêm ...
Ra khỏi cổng công ty, cô hướng mắt về phía chiếc xe đậu bên đường.
Mỗi lần Tống Hàn tới đón cô đều đậu xe ngay bên đường chờ cô ra, lần này cũng không ngoại lệ.Tua vào xe, Tống Hàn mặc trên mình cái áo T-shirt màu xanh dương, gương mặt tuấn tú hoàn mỹ dưới ánh sáng mặt trời, thân hình cao lớn càng thêm chói mắt, khiến không ít các cô gái bên đường quay đầu lại nhìn.Chỉ la trong mắt của hắn từ trước cho tới bây giờ chỉ có mình Dạ Hàn Lâm Tuyết, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa lớn của công ty, bắt gặp được dáng người mảnh mai dịu dàng không khỏi, lạnh lùng ,nở lên một nụ cười dịu dàng.
.” Hàn... ở đây!”
Dạ Hàn Lâm Tuyết hướng hắn phẩy tay chào, chạy về phía của hắn.
.”Nơi này gió lớn đừng đứng chỗ này ta tìm nơi khác đi”
Tống Hàn dịu dàng nói. Dạ Hàn Lâm Tuyết gật đầu một cái lộ ra một nụ cười như hoa nhưng không kém phần sắc xảo lạnh lùng. Tống Hàn lần nào cũng vậy đều suy nghĩ cho cô trước, nhưng cô chưa từng đem lại cho hắn cái gì nghĩ tới điều này làm cô có chút ảo não.
Chỉ là cô không chú ý trên tầng cao ốc khác rèm cửa sổ bị kéo ra, một đôi con ngươi lạnh lùng chăm chú nhìn một đôi nam nữ ở dưới.
đi vào một nhà hàng cao cấp, Tống Hàn chọn một bàn mà ít ai nhìn thấy...
xong xuôi, hắn nói với cô vào nhà vệ sinh một chút. cô gật đầu một cái coi như đồng ý.
một lúc sau, một nam phục vụ đến gần cô đưa cho cô một ly nước lọc..
cùng lúc ấy một người đàn ông chạy ngang qua vô tình làm đổ ly nước vào áo cô.
- “ sin lỗi...”
người đàn ông đó thấy vậy liền quay lại xin lỗi rối rít...
- “ xin lỗi cô, tôi có việc gấp... cô.. cô không sao chứ..”
hắn vừa nói xong liền ngước lên nhìn cô nhưng nhanh chóng nhìn xuống chỗ nước làm ướt một mảng áo của cô... cảnh xuân theo đó hiện ra.
“Anh nhìn cái gì?”
Dạ Hàn Lâm Tuyết thấy người đàn ông này không có ý tứ tránh đi mà còn nhìn vào cô chằm chằm làm cho cô khẩn trương dùng hai tay ôm ngực lại, cảnh giác chất vấn.
.”Khăn đây, cô lau đi”
Dương Hoằng trên mặt cũng tràn đầy lúng túng, đỏ mặt đưa khăn cho cô, tự giác quay đầu đi.Dạ Hàn Lâm Tuyết nhận lấy khăn tay lau sơ qua, phát hiện mảng trước ngực vẫn còn bị ướt nên không thể không đổi trang phục.
- “ có chuyện gì vậy...?”
giọng nói của Tống Hàn vang lên, cô liền quay đầu nhìn hắn.
-” Hàn, cởi áo khoác ra đi... “
Hắn nghe thấy cô nói liền nhíu mày một cái nhìn người đàn ông trước mặt nhưng nhanh chóng cởi áo khoác đưa cho cô.
-” đây... áo chị bị sao vậy...”?
-” lỡ tay đổ ra áo thôi, .. về thôi Hàn... chị không muốn bị cảm lạnh...”
- “ ừm...”
-”Tôi đi trước, cái này trả lại cho anh“.
Cô lấy chiếc khăn tay trả lại cho hắn, xoay người ra khỏi nơi đó. Dương Hoằng quay đầu lại ngắm nhìn bóng lưng cô trong lòng không khỏi nảy lên một cảm giác rung động.
/66
|