Bạch Kình Thiên nói xong liền im lặng ...
đoàng ...
đoàng...
những đạo sấm sét đánh trong đầu của mỗi người nghe thấy những từ thốt ra khỏi miệng của Bạch Kình Thiên...
Tiêu Dục như hết sức lực ngồi thụp xuống đất.... Lăng Triệt buông thõng hai cánh tay xuống ánh mắt vô hồn dựa vào tường khỏi ngã... ánh mắt đau thương nhìn về phía cánh cửa phòng cô nằm
Chỉ còn Tôn Khắc Hi vẫn im lặng đứng dựa vào tường nhắm mắt..... Sở Vân Phong tuy không nói gì nhưng trong lòng đau nhói... Tuyết... em cho tôi ăn cái gì mà sao đau quá. Tất cả bao quanh lấy một chùm chết chóc tang thương vô cùng....
- Tôi muốn gặp Tuyết nhi lần cuối...
- tôi cũng vậy... tôi muốn xem em ấy một chút...
Dạ Minh run run nói, Lăng Triệt giọng nói đau buồn gật đầu nói theo. Bạch Kình Thiên gật đầu coi như đồng ý, Tôn Khắc Hi và Sở Vân Phong không nói gì nhưng cũng đi theo đoàn ba người đó.... đến nơi Dạ Hàn Lâm Tuyết “nghỉ” .....
Trên giường bệnh là một cô gái xinh đẹp vô ngần, làn da trắng bệch đã không còn sức sống, xanh xao nằm yên một chỗ... cô gái nằm đó, như chờ đợi chàng hoàng tử của cô lại gần hôn cô nhưng... có phải cô có thể tỉnh dậy... như bình thường....
Tiêu Dục đau lòng nhắm đôi mắt lại không dám nhìn nữa, tiếp tục nhìn anh sẽ chết mất... Tim anh rất đau.... Vô cùng đau đớn khi nhìn thấy cô nằm đấy.... cô đã từng nằm đó... cô lại nằm đó nhắm mắt ngủ... rồi... tại sao.... tại sao cô lại như vậy.... hắn chưa trả nợ cho cô xong... hắn nợ cô 2 kiếp chưa trả xong ... vậy mà cô lại nằm đó... lại nằm trên chiếc giường trắng tinh kiết xinh đẹp nhưng đầy rẫy những chết chóc...
Lăng Triệt như suy sụp quỳ xuống bên giường cô nằm, tay chân run rẩy lại gần nắm chặt lấy bàn tay của cô....
Lạnh ngắt! Tay cô Tại sao lại lạnh vậy, cô chỉ ngủ một chút rồi dậy thôi mà... hắn nhất định là nghe nhầm tên bác sĩ họ Bạch kia nói cô chết rồi... hắn không tin... cô nhất đinh là đang ngủ....
Bạch Kình Thiên đứng bên cạnh cánh cửa thấy hai người đàn ông quá bi thương, ánh mắt hắn cũng không hiểu có chút gì đó đau xót rồi lập tức biến mất, anh quay người bỏ đi. Con tim không tự nhủ nhói lên một cái rồi biến mất... hắn cần phải giữ thăng bằng, hắn không được ngã xuống... tuy hắn chỉ quen biết cô một chút vào ngày hôm đó nhưng hắn không thể nào quên được hình bóng cô trong tâm trí... chẳng phải trong lòng hắn khinh thường cô sao... đúng nhất định là khinh thường cô nên hắn mới có cảm giác thế này... người hắn yêu chỉ có một thôi... nhất định không phải con đàn bà lẳng lơ đó...
Dạ Vân Phong hắn không dám nói gì, cũng không dám bước vào căn phòng trắng này..., ôm trái tim đau quặn lại.... hắn quay người bước đi như Bạch Kình Thiên... ai kêu hắn không đau chứ... là hắn không có dũng khí bước vào căn phòng đó, hắn sợ... hắn sợ nhìn thấy mặt cô... khuôn mặt không còn cảm xúc... khuôn mặt không bao giờ mở mắt nhìn hắn nữa...
Tôn Khắc Hi cố mấy bước loạng choạng... hắn phải gặp cô, hắn không tin cô chết... hắn không tin... không phải cô muốn lạnh lùng xa cách hắn sao.. không phải cô muốn hắn yêu cô sao... giờ hắn yêu cô rồi... tại sao cô lại nằm đó chứ... cô nói dối hắn phải không... Dạ Hàn Lâm Tuyết, em mở mắt ra nói chuyện với anh đi mà... Chắc chắn tất cả đang đùa giỡn với hắn mà thôi... phải không... Tuyết... nhi....
đoàng ...
đoàng...
những đạo sấm sét đánh trong đầu của mỗi người nghe thấy những từ thốt ra khỏi miệng của Bạch Kình Thiên...
Tiêu Dục như hết sức lực ngồi thụp xuống đất.... Lăng Triệt buông thõng hai cánh tay xuống ánh mắt vô hồn dựa vào tường khỏi ngã... ánh mắt đau thương nhìn về phía cánh cửa phòng cô nằm
Chỉ còn Tôn Khắc Hi vẫn im lặng đứng dựa vào tường nhắm mắt..... Sở Vân Phong tuy không nói gì nhưng trong lòng đau nhói... Tuyết... em cho tôi ăn cái gì mà sao đau quá. Tất cả bao quanh lấy một chùm chết chóc tang thương vô cùng....
- Tôi muốn gặp Tuyết nhi lần cuối...
- tôi cũng vậy... tôi muốn xem em ấy một chút...
Dạ Minh run run nói, Lăng Triệt giọng nói đau buồn gật đầu nói theo. Bạch Kình Thiên gật đầu coi như đồng ý, Tôn Khắc Hi và Sở Vân Phong không nói gì nhưng cũng đi theo đoàn ba người đó.... đến nơi Dạ Hàn Lâm Tuyết “nghỉ” .....
Trên giường bệnh là một cô gái xinh đẹp vô ngần, làn da trắng bệch đã không còn sức sống, xanh xao nằm yên một chỗ... cô gái nằm đó, như chờ đợi chàng hoàng tử của cô lại gần hôn cô nhưng... có phải cô có thể tỉnh dậy... như bình thường....
Tiêu Dục đau lòng nhắm đôi mắt lại không dám nhìn nữa, tiếp tục nhìn anh sẽ chết mất... Tim anh rất đau.... Vô cùng đau đớn khi nhìn thấy cô nằm đấy.... cô đã từng nằm đó... cô lại nằm đó nhắm mắt ngủ... rồi... tại sao.... tại sao cô lại như vậy.... hắn chưa trả nợ cho cô xong... hắn nợ cô 2 kiếp chưa trả xong ... vậy mà cô lại nằm đó... lại nằm trên chiếc giường trắng tinh kiết xinh đẹp nhưng đầy rẫy những chết chóc...
Lăng Triệt như suy sụp quỳ xuống bên giường cô nằm, tay chân run rẩy lại gần nắm chặt lấy bàn tay của cô....
Lạnh ngắt! Tay cô Tại sao lại lạnh vậy, cô chỉ ngủ một chút rồi dậy thôi mà... hắn nhất định là nghe nhầm tên bác sĩ họ Bạch kia nói cô chết rồi... hắn không tin... cô nhất đinh là đang ngủ....
Bạch Kình Thiên đứng bên cạnh cánh cửa thấy hai người đàn ông quá bi thương, ánh mắt hắn cũng không hiểu có chút gì đó đau xót rồi lập tức biến mất, anh quay người bỏ đi. Con tim không tự nhủ nhói lên một cái rồi biến mất... hắn cần phải giữ thăng bằng, hắn không được ngã xuống... tuy hắn chỉ quen biết cô một chút vào ngày hôm đó nhưng hắn không thể nào quên được hình bóng cô trong tâm trí... chẳng phải trong lòng hắn khinh thường cô sao... đúng nhất định là khinh thường cô nên hắn mới có cảm giác thế này... người hắn yêu chỉ có một thôi... nhất định không phải con đàn bà lẳng lơ đó...
Dạ Vân Phong hắn không dám nói gì, cũng không dám bước vào căn phòng trắng này..., ôm trái tim đau quặn lại.... hắn quay người bước đi như Bạch Kình Thiên... ai kêu hắn không đau chứ... là hắn không có dũng khí bước vào căn phòng đó, hắn sợ... hắn sợ nhìn thấy mặt cô... khuôn mặt không còn cảm xúc... khuôn mặt không bao giờ mở mắt nhìn hắn nữa...
Tôn Khắc Hi cố mấy bước loạng choạng... hắn phải gặp cô, hắn không tin cô chết... hắn không tin... không phải cô muốn lạnh lùng xa cách hắn sao.. không phải cô muốn hắn yêu cô sao... giờ hắn yêu cô rồi... tại sao cô lại nằm đó chứ... cô nói dối hắn phải không... Dạ Hàn Lâm Tuyết, em mở mắt ra nói chuyện với anh đi mà... Chắc chắn tất cả đang đùa giỡn với hắn mà thôi... phải không... Tuyết... nhi....
/66
|