Khúc nhạc kết thúc. Huyền Lăng lệnh cho Lý Trường đi lấy bột hương Như Ý ban thưởng. Miêu thị vui vẻ đa tạ, rồi quay đầu sang hướng Nghi Tu, nói, “Tiếp theo, dĩ nhiên là Quý phi tỷ tỷ rồi.”
Nghi Tu còn định lên tiếng từ chối, Chu Nhu Tắc đã vội đáp lời, “Hay là để nô tì múa một điệu Kinh Hồng Vũ, mang đến niềm vui cho mọi người trong đêm giao thừa hôm nay?”
Lời vừa thốt ra, tất cả những ai có mặt đều không khỏi giật mình. Đại Chu từ khi lập quốc cho tới nay chưa từng có vị Hoàng hậu nào hiến vũ trước mặt người khác.
Ca múa đối với nữ tử mà nói là chuyện dễ dàng, một khi người đã sải bước vung tay, ai nấy đều thập phần tán thưởng. Có điều, khuê nữ danh môn dù có tài giỏi tới đâu, họ cũng tuyệt đối không chấp nhận uốn lượn trước mặt người khác, kẻo lại làm hỏng thanh danh. Hoàng hậu thân là Quốc mẫu, hôm nay hành sự như vậy, chỉ sợ chẳng khác gì Triệu Phi Yến* của tiền triều.
*Triệu Phi Yến là Hoàng hậu của Hán Thành đế, xuất thân là ca cơ trong phủ Công chúa; xinh đẹp, độc ác, tàn hại Hoàng tự.
Chu Nhu Tắc đã ra miệng thỉnh cầu, Huyền Lăng cũng không thể cự tuyệt. Nghi Tu làm ra bộ dáng vui vẻ thanh nhàn. Hoàng hậu đi vào trong thay y phục, cởi xuống mũ phượng, mái tóc hơi xõa, cài lên trâm màu xanh ngọc rồi bước ra ngoài, dáng đi uyển chuyển, mềm mại.
Trong mắt Huyền Lăng tràn đầy sự kinh ngạc, hắn thốt lên tán thưởng, “Uyển Uyển quả là xinh đẹp vạn phần, thuần khiết mà phong lưu chẳng kém. Trẫm có được nàng, là báu vật trời ban!”
Nhạc vang lên, là khúc “Lạc Thần Phú”. Chu Nghi Tu đối với Kinh Hồng Vũ chẳng có chút hứng thú. Chu Nhu Tắc bệnh còn chưa khỏi hẳn, vậy mà đã luyện múa đâu ra đấy! Chén rượu màu hổ phách ánh lên màu vàng sáng chói trước mặt, Chu Nghi Tu chẳng thèm để ý đến màn trình diễn của tỷ tỷ. Kiếp trước, nàng đã xem điệu múa này không biết bao nhiêu lần. Chu Nhu Tắc, Chân Huyên, An Lăng Dung, một lũ sống vì sắc tồn tại vì hương, suốt ngày chỉ mong nhận ân sủng của đế vương!
Nàng lơ đãng nhìn quanh, vô tình gặp ánh mắt của Đoan phi. Đoan phi vẫn trầm ổn như thường lệ, khẽ nở một nụ cười với nàng, rồi lại quay đầu qua Chu Nhu Tắc đang uốn lượn giữa sân.
Khúc nhạc kết thúc. Chu Nhu Tắc đứng dậy, lấy tay gạt mấy sợi tóc còn vương bên má, ngượng ngùng, “Nô tì tự bêu xấu mình rồi.”
Huyền Lăng đích thân bước xuống, phủ áo choàng lên vai cho nàng ta rồi cả hai cùng sóng bước trở lại chỗ ngồi.
“Nàng mới hết bệnh, lẽ ra nên tĩnh dưỡng nhiều mới tốt. Kinh Hồng Vũ nàng múa rất đẹp, nhưng lại tổn hao sức lực quá mức, trẫm xem mà cũng hơi ái ngại.”
Ánh mắt Nhu Tắc lộ ra vẻ ngọt ngào, khuôn mặt mệt mỏi vì điệu múa vừa rồi có hơi ửng đỏ, vô tình làm tăng thêm vẻ kiều diễm.
“Hoàng huynh và hoàng tẩu quả thực phu thê tình thâm, là phúc của Đại Chu. Kinh Hồng Vũ về sau truyền ra nhân gian, chúng ta lại có thêm một giai thoại.” Huyền Tế thốt ra câu nói mang hàm ý khinh thường. Vương phi Hạ thị phải trừng mắt với hắn, hắn mới vội thu liễm thái độ.
Huyền Lăng đang cao hứng nên cũng không chấp nhất ý xấu trong lời nói của Huyền Tế. Giờ đây, hắn chỉ biết nghĩ đến Nhu Tắc mà thôi. Trong điện, trừ bỏ Đế Hậu tình cảm mỗi lúc một trào dâng, những người còn lại chỉ biết mắt to mắt nhỏ nhìn mà ghen tỵ.
Bất thình lình, Chu Nghi Tu nghe sau lưng mình có tiếng nói không rõ ràng, cơ hồ là đang thốt ra từng chữ, “... Chu... chu...” Nàng xoay người lại, thấy nhũ mẫu sợ đến tái mặt đi, đang cố gắng dỗ Dư Phong ngồi yên.
“Còn không mau bế Đại Hoàng tử về?” Chu Nghi Tu lên tiếng.
“Ôm Phong nhi qua cho trẫm nhìn một cái.” Huyền Lăng nói, Nghi Tu bất đắc dĩ đành làm theo lệnh.
Dư Phong được bế đến, đôi mắt đen tròn nhìn chằm chằm người trước mặt.
“Hoàng nhi vừa rồi nói cái gì?”
Nhũ mẫu đáp, “Dạ, Đại Hoàng tử lẩm bẩm chữ “Chu”...”
Huyền Lăng không khỏi mừng rỡ, cúi đầu nhìn con rồi nói, “Nói lại cho phụ hoàng nghe với nào.”
Dư Phong cũng rất nhiệt tình, không mấp môi chữ “Chu” nữa, mà phát âm rõ ràng hai tiếng “phụ hoàng”. Huyền Lăng nghe xong thì bất ngờ quá, liền nói, “Đứa nhỏ này thiên tư thông minh, không hổ là con trai của trẫm!”
Nhu Tắc thấy vậy cũng muốn kiểm tra đứa nhỏ. Nào ngờ, tiểu hài tử không thèm nhìn nàng ta, trái lại quay đầu, hướng về phía Chu Nghi Tu mà kêu “ a a”, khiến nàng ta một phen xấu hổ.
Đoan phi lúc này mới thốt lời, “Hoàng thượng, Tiểu hoàng tử còn nhỏ, rời khỏi Quý phi lâu như vậy, xung quanh lại nhiều người, chắc là đang rất sợ.”
Huyền Lăng xưa nay đối với Đoan phi vô cùng kính trọng, lập tức đưa đứa nhỏ cho nhũ mẫu. Dư Phong được bế qua chỗ Chu Nghi Tu. Hắn ôm chặt cổ nàng, dúi đầu vào vai nàng.
Nghi Tu đợi đến khi tiểu hài tử không còn nghịch nữa mới bảo nhũ mẫu bế hắn trở về điện Chiêu Dương. Nàng đứng dậy, nâng chén rồi nói, “Nô tì chúc Hoàng thượng phúc thọ an khang, nguyện cho Đại Chu mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.”
Huyền Lăng nghe vậy thì rất mừng, “Tốt! Quý phi quả rất hiểu lòng trẫm!”
Mọi người thấy thế liền ào ào đứng dậy, nhất loạt hô vạn tuế, càng khiến Huyền Lăng nở mày nở mặt. Về phần Miêu thị, lời nói của nàng ta sớm đã tựa như mây khói bị thổi tiêu tán trong gió đêm.
Yến hội tiếp tục ca múa. Chu Nghi Tu kính Đoan phi một ly rượu, khóe miệng hai người tràn đầy ý cười sâu xa.
Nghi Tu còn định lên tiếng từ chối, Chu Nhu Tắc đã vội đáp lời, “Hay là để nô tì múa một điệu Kinh Hồng Vũ, mang đến niềm vui cho mọi người trong đêm giao thừa hôm nay?”
Lời vừa thốt ra, tất cả những ai có mặt đều không khỏi giật mình. Đại Chu từ khi lập quốc cho tới nay chưa từng có vị Hoàng hậu nào hiến vũ trước mặt người khác.
Ca múa đối với nữ tử mà nói là chuyện dễ dàng, một khi người đã sải bước vung tay, ai nấy đều thập phần tán thưởng. Có điều, khuê nữ danh môn dù có tài giỏi tới đâu, họ cũng tuyệt đối không chấp nhận uốn lượn trước mặt người khác, kẻo lại làm hỏng thanh danh. Hoàng hậu thân là Quốc mẫu, hôm nay hành sự như vậy, chỉ sợ chẳng khác gì Triệu Phi Yến* của tiền triều.
*Triệu Phi Yến là Hoàng hậu của Hán Thành đế, xuất thân là ca cơ trong phủ Công chúa; xinh đẹp, độc ác, tàn hại Hoàng tự.
Chu Nhu Tắc đã ra miệng thỉnh cầu, Huyền Lăng cũng không thể cự tuyệt. Nghi Tu làm ra bộ dáng vui vẻ thanh nhàn. Hoàng hậu đi vào trong thay y phục, cởi xuống mũ phượng, mái tóc hơi xõa, cài lên trâm màu xanh ngọc rồi bước ra ngoài, dáng đi uyển chuyển, mềm mại.
Trong mắt Huyền Lăng tràn đầy sự kinh ngạc, hắn thốt lên tán thưởng, “Uyển Uyển quả là xinh đẹp vạn phần, thuần khiết mà phong lưu chẳng kém. Trẫm có được nàng, là báu vật trời ban!”
Nhạc vang lên, là khúc “Lạc Thần Phú”. Chu Nghi Tu đối với Kinh Hồng Vũ chẳng có chút hứng thú. Chu Nhu Tắc bệnh còn chưa khỏi hẳn, vậy mà đã luyện múa đâu ra đấy! Chén rượu màu hổ phách ánh lên màu vàng sáng chói trước mặt, Chu Nghi Tu chẳng thèm để ý đến màn trình diễn của tỷ tỷ. Kiếp trước, nàng đã xem điệu múa này không biết bao nhiêu lần. Chu Nhu Tắc, Chân Huyên, An Lăng Dung, một lũ sống vì sắc tồn tại vì hương, suốt ngày chỉ mong nhận ân sủng của đế vương!
Nàng lơ đãng nhìn quanh, vô tình gặp ánh mắt của Đoan phi. Đoan phi vẫn trầm ổn như thường lệ, khẽ nở một nụ cười với nàng, rồi lại quay đầu qua Chu Nhu Tắc đang uốn lượn giữa sân.
Khúc nhạc kết thúc. Chu Nhu Tắc đứng dậy, lấy tay gạt mấy sợi tóc còn vương bên má, ngượng ngùng, “Nô tì tự bêu xấu mình rồi.”
Huyền Lăng đích thân bước xuống, phủ áo choàng lên vai cho nàng ta rồi cả hai cùng sóng bước trở lại chỗ ngồi.
“Nàng mới hết bệnh, lẽ ra nên tĩnh dưỡng nhiều mới tốt. Kinh Hồng Vũ nàng múa rất đẹp, nhưng lại tổn hao sức lực quá mức, trẫm xem mà cũng hơi ái ngại.”
Ánh mắt Nhu Tắc lộ ra vẻ ngọt ngào, khuôn mặt mệt mỏi vì điệu múa vừa rồi có hơi ửng đỏ, vô tình làm tăng thêm vẻ kiều diễm.
“Hoàng huynh và hoàng tẩu quả thực phu thê tình thâm, là phúc của Đại Chu. Kinh Hồng Vũ về sau truyền ra nhân gian, chúng ta lại có thêm một giai thoại.” Huyền Tế thốt ra câu nói mang hàm ý khinh thường. Vương phi Hạ thị phải trừng mắt với hắn, hắn mới vội thu liễm thái độ.
Huyền Lăng đang cao hứng nên cũng không chấp nhất ý xấu trong lời nói của Huyền Tế. Giờ đây, hắn chỉ biết nghĩ đến Nhu Tắc mà thôi. Trong điện, trừ bỏ Đế Hậu tình cảm mỗi lúc một trào dâng, những người còn lại chỉ biết mắt to mắt nhỏ nhìn mà ghen tỵ.
Bất thình lình, Chu Nghi Tu nghe sau lưng mình có tiếng nói không rõ ràng, cơ hồ là đang thốt ra từng chữ, “... Chu... chu...” Nàng xoay người lại, thấy nhũ mẫu sợ đến tái mặt đi, đang cố gắng dỗ Dư Phong ngồi yên.
“Còn không mau bế Đại Hoàng tử về?” Chu Nghi Tu lên tiếng.
“Ôm Phong nhi qua cho trẫm nhìn một cái.” Huyền Lăng nói, Nghi Tu bất đắc dĩ đành làm theo lệnh.
Dư Phong được bế đến, đôi mắt đen tròn nhìn chằm chằm người trước mặt.
“Hoàng nhi vừa rồi nói cái gì?”
Nhũ mẫu đáp, “Dạ, Đại Hoàng tử lẩm bẩm chữ “Chu”...”
Huyền Lăng không khỏi mừng rỡ, cúi đầu nhìn con rồi nói, “Nói lại cho phụ hoàng nghe với nào.”
Dư Phong cũng rất nhiệt tình, không mấp môi chữ “Chu” nữa, mà phát âm rõ ràng hai tiếng “phụ hoàng”. Huyền Lăng nghe xong thì bất ngờ quá, liền nói, “Đứa nhỏ này thiên tư thông minh, không hổ là con trai của trẫm!”
Nhu Tắc thấy vậy cũng muốn kiểm tra đứa nhỏ. Nào ngờ, tiểu hài tử không thèm nhìn nàng ta, trái lại quay đầu, hướng về phía Chu Nghi Tu mà kêu “ a a”, khiến nàng ta một phen xấu hổ.
Đoan phi lúc này mới thốt lời, “Hoàng thượng, Tiểu hoàng tử còn nhỏ, rời khỏi Quý phi lâu như vậy, xung quanh lại nhiều người, chắc là đang rất sợ.”
Huyền Lăng xưa nay đối với Đoan phi vô cùng kính trọng, lập tức đưa đứa nhỏ cho nhũ mẫu. Dư Phong được bế qua chỗ Chu Nghi Tu. Hắn ôm chặt cổ nàng, dúi đầu vào vai nàng.
Nghi Tu đợi đến khi tiểu hài tử không còn nghịch nữa mới bảo nhũ mẫu bế hắn trở về điện Chiêu Dương. Nàng đứng dậy, nâng chén rồi nói, “Nô tì chúc Hoàng thượng phúc thọ an khang, nguyện cho Đại Chu mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.”
Huyền Lăng nghe vậy thì rất mừng, “Tốt! Quý phi quả rất hiểu lòng trẫm!”
Mọi người thấy thế liền ào ào đứng dậy, nhất loạt hô vạn tuế, càng khiến Huyền Lăng nở mày nở mặt. Về phần Miêu thị, lời nói của nàng ta sớm đã tựa như mây khói bị thổi tiêu tán trong gió đêm.
Yến hội tiếp tục ca múa. Chu Nghi Tu kính Đoan phi một ly rượu, khóe miệng hai người tràn đầy ý cười sâu xa.
/71
|