Ai biết được Hoàng Hậu không muốn nhúng tay vào chuyện này quá sâu, tự động xung phong để tránh bị nghi ngờ.
Thần thiếp là chủ nhân của hậu cung, đương nhiên cần phải đi đầu. Không bằng lục soát từ Khôn Ninh cung của thần thiếp trước đi.
Nếu muốn tra rõ chuyện này, lục soát cung là điều khó tránh khỏi. Chẳng qua Triệu hoàng hậu và Vương thái hậu vẫn đang cố giữ vững sự bình thản ở ngoài mặt mà thôi.
Hoàng Thượng đáp: Sao lại có chuyện một phi tần đủ tư cách lục soát cung của nàng? Trẫm tin tưởng Hoàng hậu, không cần phải lục soát Khôn Ninh cung.
Triệu hoàng hậu cảm thấy đáng tiếc vô cùng, nếu Hoàng Thượng không phản đối, để Vương Minh Nhã tuỳ ý lục soát cung của mình, như vậy người của Vương gia sẽ càng thêm mất mặt. Nhưng Hoàng Thượng lại không đồng ý.
Hoàng Thượng không chỉ không đồng ý, còn nói thêm: Trường Xuân cung cũng không cần lục soát. Bên đó có Lạc nhi và Uyên nhi, Quý phi cũng không phải là người như thế.
Một câu nói liền loại bỏ Võ quý phi khỏi phạm vi bị tình nghi.
---
Tuy rằng Triệu hoàng hậu không tham gia vào chuyện này làm Vương thái hậu và Vương Minh Nhã đều cảm thấy rất cao hứng, nhưng Vương thái hậu vẫn nhắc đến Triệu hoàng hậu, tỏ vẻ việc này cần sự trợ giúp của nàng ấy. Triệu Hoàng hậu từ chối hai ba lần, Vương thái hậu thấy Triệu hoàng hậu là thật lòng không muốn nhúng tay, liền không tiếp tục đề cập đến nữa.
Vương Minh Nhã hỏi: Hoàng Thượng đã lên tiếng không cho lục soát Trường Xuân cung. Cô mẫu, người cảm thấy như thế nào?
Vương thái hậu nghe xong cười nói: Vốn dĩ mục tiêu lần này của chúng ta không phải Trường Xuân cung của Võ thị. Nếu thế, sao phải khiến Hoàng Thượng không thoải mái? Ai gia dặn ngươi những gì, ngươi có nhớ kỹ không?
Vương Minh Nhã đáp: Cô mẫu yên tâm, Minh Nhã biết nên làm như thế nào.
Vương thái hậu thầm nghĩ, bà ở trong cung nhiều năm như vậy, nếu lần này ngay cả kẻ giả thần giả quỷ cũng tìm không ra, thì chẳng phải quá lãng phí quãng thời gian ấy sao?
Giao cơ hội tốt này cho chất nữ nhi chính là để cho mọi người biết, chất nữ nhi của mình so với Triệu hoàng hậu càng giỏi hơn. Thêm nữa, trong tay Vương Minh Nhã có Ngũ hoàng tử, Triệu hoàng hậu lại không có con trai, phần thắng đương nhiên nhiều hơn.
Đôi khi, không nhất định phải biết toàn bộ sự thật, chỉ cần có kết quả là đủ, hiểu không?
Trong cung này, khi nào yêu cầu chân tướng thì mới cần phải tìm ra chân tướng. Còn lúc không cần chân tướng, vậy chỉ cần một kết quả là được.
Đức phi từng đi đến Từ Ninh cung một chuyến, nên sau đó cũng bị điều tra trước, đương nhiên không lục soát được thứ gì.
Vương Vũ Lộ nói: Vương Minh Nhã có thái hậu cô mẫu, không khác gì được ban Thượng Phương Bảo kiếm (1). Chỗ nào trong cung cũng đều muốn lục soát một lần, nàng ta thật không biết xấu hổ. Chẳng qua nói tới nói lui, bởi vì nàng ta có Vương thái hậu phía sau nên ai cũng chỉ có thể oán giận trong lòng mà thôi.
(1) Thượng Phương Bảo kiếm: kiếm lệnh của nhà vua. Thấy nó như thấy vua.
Vương Vũ Lộ cho người chỉnh đốn lại mọi thứ, tránh việc tự dưng lại xuất hiện vài thứ không thuộc cung của mình. Loại chuyện này không thể đoán trước được.
Lục soát Đức phi xong, ngay cả chỗ của Dung phi, Vương Minh Nhã cũng muốn lục soát, cứ theo phân vị từ lớn đến nhỏ, mỗi nơi đều lục soát một lần. Đương nhiên là phát hiện một ít đồ cấm. Trong phòng vài phi tần khác còn tìm ra được xuân dược, tất nhiên bọn họ phải bị trừng phạt thật nặng. Vương thái hậu cảm thấy những người này vì lợi ích mà làm tổn hại long thể, quả thực không thể bỏ qua!
Cho nên mức độ trừng phạt rất cao, Yêu Nguyệt cung nhờ đó lại có thêm vài người.
Lâm thái phi thấy người lục soát đến cung của mình, nói: Nơi ở của trưởng bối như chúng ta cũng muốn lục soát? Lá gan các ngươi cũng thật lớn. Vương thục viện, chẳng lẽ đây chính là thái độ của ngươi đối với trưởng bối sao?
Vương Minh Nhã hành lễ, nói: Thái phi nương nương thứ tội. Bởi vì chuyện này liên quan đến Thái Hậu nương nương nên rất có thể những người từng có thù riêng với thái hậu sẽ giả thần giả quỷ, mà ngài cũng là người cùng thế hệ với Thái Hậu. Vì thế mong ngài đừng trách. Thần thiếp sẽ cẩn thận, tuyệt đối không quấy rầy người quá lâu!
Lâm thái phi đáp: Vậy lục soát đi, mất công các ngươi lại nói ta ngăn cản là do chột dạ.
Lâm thái phi một chút cũng không sợ, các loại chuyện trong cung này bà không hề liên quan. Chắc chắn lúc lục soát sẽ không thể tìm ra thứ gì.
Ồ? Đây là cái gì? Đại cung nữ Bảo Vy của Vương Minh Nhã phát hiện một túi đồ trong tẩm cung Lâm thái phi, nàng ta nhẹ nhàng kéo, dây túi liền buông lỏng ra.
Vậy mà bên trong lại là vài bộ quần áo của nam tử!
Ở tẩm cung một thái phi xuất hiện quần áo của nam nhân, thật sự là khiến người quá kinh ngạc rồi. Bảo Vy đi qua xem mặt sau của bình phong, lại phát hiện thêm một đôi giày của nam nhân!
Bảo Vy vội vàng báo cáo với Vương Minh Nhã, Vương Minh Nhã vừa nghe vừa âm thầm suy ngẫm. Không nghĩ tới Lâm thái phi đã là thái phi mà còn dám gặp mặt nam nhân?
Xem tình huống này, phỏng chừng thời gian cũng đã lâu. Là thái phi lại còn cho tiên đế đội nón xanh (*), tuyệt đối là một chuyện rất sỉ nhục! Cho nên Vương Minh Nhã liền cho người bao vây nơi của Lâm thái phi, sau đó bẩm báo với Vương thái hậu.
(*) đội nón xanh: cắm sừng, phản bội.
Vương thái hậu tỏ ra vô cùng đau đớn, thật đúng là quá mất mặt! Nhưng cho dù có mất mặt, bà nhất định phải xử trí, cho nên Vương Thái hậu mới nói với Hoàng Thượng: Có liên quan đến thanh danh của tiên đế, chuyện này không thể truyền ra, chỉ có thể ngầm xử lý. Ai gia và Lâm thái phi tốt xấu gì cũng có quen biết. Chuyện này không cần Hoàng đế tự mình xen vào, tránh bẩn lỗ tai, vẫn nên để ai gia lo liệu.
Ấn tượng về Lâm thái phi trong đầu Hoàng Thượng không quá sâu, trừ việc bà là cô tổ mẫu bên ngoại của Ngũ hoàng tử. Hiện tại lại biết được chuyện này, rõ ràng là đội nón xanh cho phụ hoàng hắn, chuyện như vậy hắn không thể chịu đựng. Cho nên Hoàng thượng cũng cho rằng, bí mật xử lý là rất cần thiết, Lâm thái phi cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục. Tuổi đã lớn còn làm ra chuyện, không bằng cứ để thái hậu lo đi.
Vậy phiền mẫu hậu làm chủ, thái phi bọn họ vốn dĩ cũng do mẫu hậu quản! Hoàng Thượng nói.
Không lâu sau, Lâm thái phi sinh bệnh, cung nhân bên cạnh mang tội không hầu hạ tốt thái phi, khiến bà sinh bệnh, cho nên toàn bộ đều đem đi xử tội. Lệnh xử phải chịu bốn mươi gậy, phần lớn đều chịu không nổi nên trực tiếp bị đánh chết.
Diêu ma ma ở bên cạnh chăm sóc cho Lâm thái phi. Thần sắc Lâm Thái phi có phần lạnh nhạt, bà biết, bản thân mình bị Vương thái hậu tính kế. Quỷ thần cái gì, muốn tra rõ cái gì, tất cả hoàn toàn là nhắm vào một mình bà!
Hậu cung khắp nơi đều là sương khói đạn lạc. Vương thái hậu đã thực sự muốn mình chết!
Ha ha, quá tốt, thật sự là quá tốt. Hoá ra là thế! Vốn dĩ còn chút nghi ngờ, hiện tại đã hoàn toàn khẳng định.
Cửa mở ra, Vương thái hậu và Cung ma ma cùng nhau bước vào. Bà ta nhìn Lâm thái phi ngồi nhàn hạ thoải mái uống trà trên bàn, thầm giễu sắp chết tới nơi mà không biết.
Lâm thái phi thật có nhã hứng, đã đến nước này còn có thể bình thản như thế. Khó trách ngươi được làm thái phi, an hưởng tuổi thọ!
Lâm thái phi gật đầu với Vương thái hậu: Nếu đã đến thì ngồi đi. Không nhìn thấy bộ dáng chó nhà có tang của ta, có thất vọng không?
Vương thái hậu cười nói: Không đến mức thất vọng. Đối với kẻ thất bại mà nói, kiêu ngạo ở trước mặt ai gia có ích lợi gì đâu. Nếu không thì sao có thể bị ai gia đánh nhẹ nhàng như vậy đã chết?
Ha ha, phải không? Lâm thái phi không tỏ ý kiến, cầm chén trà của mình: Ta có mời ngươi uống trà, tin chắc ngươi cũng sẽ không uống.
Vương thái hậu nhìn Lâm thái phi, nhàn nhã nói: Không nói cái khác, ai gia tự nhận là chưa từng có lỗi với ngươi. Tiên đế băng hà, rất nhiều phi tần đều phải cạo đầu đi làm ni cô mà sống, chính ai gia giúp ngươi ở lại hậu cung làm thái phi mấy năm qua, dù sao đã từng cùng nhau hầu hạ tiên đế, vinh sủng đều có. Chỉ cần ngươi an hưởng tuổi thọ, chuyện sau này không cần lo. Nhưng là ai gia không rõ, vì sao tới cuối cùng rồi Lâm thái phi còn muốn ám hại ai gia một phen?
Lâm thái phi cười nhạt: Thái hậu nói đùa, chính xác là thái hậu bày mưu ta, sao lại biến thành ta hãm hại thái hậu?
Chúng ta không cần phải nói vòng vo. Ngươi an bài người ở Khôn Ninh cung của ai gia, làm ra chuyện giả thần giả quỷ muốn doạ ai gia, muốn từ nay về sau ai gia mắc bệnh trên giường. Đáng tiếc, nhiều năm như vậy, người chết ai gia còn không sợ, sao lại sợ ma quỷ?
Chỉ cần nguỵ trang đã điều tra ra ngươi. Nếu tra không được, ai gia cũng không cần ở lại cái hoàng cung này. Ngươi lợi dụng người trong cung ai gia, treo vài thứ nơi ai gia đọc kinh Phật khiến tinh thần ai gia hoảng hốt. Ngay từ đầu, ai gia thật sự đã bị tính kế, chẳng qua ai gia nhanh chóng nghĩ thông suốt, vội tra xét đồ vật mình hay dùng một lần nữa mới phát hiện.
Ai gia thật không nghĩ tới, bên trong hậu cung còn ẩn dấu một người như ngươi đến phút cuối cùng. Đúng là không biết phân biệt tốt xấu. Ngươi nói, rốt cuộc ngươi biết những gì? Nếu nói đúng, ai gia có thể cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng. Nếu ngươi dám lừa gạt, ai gia cho ngươi sống không bằng chết!
Ha ha, Vương Trác Quân, ngươi cần gì phải nói như vậy? Đáng tiếc, ta biết rất nhiều, nhưng sẽ không nói cho ngươi. Bằng không, ngươi đoán thử xem? Lâm thái phi cười nói.
Vương thái hậu nhìn chằm chằm Lâm thái phi một hồi, nói: Đúng thế, quả thật ngươi biết quá nhiều. Nhưng ngươi có muốn biết vì sao ai gia điều tra ra là ngươi giở trò quỷ nhanh như vậy không?
Lâm thái phi cười lạnh nói: Là bởi vì nô tài bên người ta bán đứng ta, chuyện này còn gì để nói thêm nữa? Không nghĩ tới thời điểm cuối cùng, Diêu ma ma lại bán đứng ta. Xem ra người làm chủ tử như ta thật thất bại. Nếu hiện tại còn chưa hiểu rõ, Lâm thái phi cũng không làm đến chức Lâm thái phi. Chuyện cơ mật này, cũng chỉ có Diêu ma ma là hiểu rõ nhất. Không biết Vương thái hậu đã biết được gì từ miệng Diêu ma ma, nhưng dù sao cũng không còn quan trọng nữa.
Diêu ma ma nước mắt lưng tròng, quỳ gối trước Lâm thái phi. Nàng phản bội chủ tử, là vì có nỗi khổ riêng.
Lâm thái phi nói: Làm thì cũng đã làm rồi, ngươi quỳ gối thế này, là muốn ta tha thứ cho ngươi sao? Đáng tiếc, đối với kẻ phản bội ta, cả đời ta sẽ không tha thứ. Chỉ mong về sau ngươi có thể sống tốt.
Diêu ma ma khóc lóc nói: Nô tỳ thực xin lỗi nương nương, chỉ là nô tỳ phải bất đắc dĩ. Nô tỳ hại nương nương, không cầu nương nương tha thứ, nhưng nô tỳ muốn nói cho nương nương, trừ bỏ chuyện giả quỷ này, nô tỳ không nói bất kỳ gì cả. Một nô tài bất tín sẽ không có kết cục gì tốt, vậy nên nô tỳ đi trước một bước. Thái phi nương nương, kiếp sau dù có làm trâu làm ngựa, nô tỳ sẽ đến báo đáp đại ân của nương nương. Trước khi Diêu ma ma tiến vào đã ăn độc dược, hiện tại nói xong những lời này, khoé miệng liền chảy máu, trong chốc lát đã bỏ mình.
Đôi mắt Vương thái hậu, từ đầu đến cuối không hề chớp một cái nào, chỉ có vành mắt Lâm thái phi là hơi đỏ. Diêu ma ma từ khi tiến cung đã đi theo bà, mãi cho đến khi bà làm thái phi. Vài thập niên trôi qua, có thể nói Diêu ma ma là người chăm sóc cho bà nhiều nhất. Bà vui vẻ, bà buồn bã, đều có Diêu ma ma quan tâm. Hiện tại nhìn Diêu ma ma uống thuốc độc tự sát, trong lòng thật sự vô cùng thương cảm.
Vương thái hậu tiến lên một bước: Đây là điểm khác nhau giữa ai gia và ngươi. Một nô tài bất tín, thái phi vẫn đau lòng, cho nên ngươi chỉ có thể làm thái phi, còn ai gia có thể làm thái hậu. Biết tại sao mà Diêu ma ma phản bội ngươi không? Là vì người cháu trai tốt của ngươi đấy. Vì ta nói ta có thể cho cháu ngoại hắn một tiền đồ tốt, hắn liền uy hiếp cả nhà Diêu ma ma, cho nên Diêu ma ma mới nói ra. Nhưng mà, dù Diêu ma ma không nói, ai gia cũng sẽ biết được từ trong miệng người cháu trai tốt kia của ngươi. Cũng đã biết, ngươi tính kế sau lưng ai gia, làm sao ai gia không đề phòng? Đấu cùng ai gia, trước nay ngươi đều không thể thắng!
Lâm thái phi nghe xong liền cười lớn. Chất nhi kia của bà, thật sự cho rằng Ngũ hoàng tử là cháu ngoại ruột? Quả thực là buồn cười cực kỳ.
Không đúng, lúc bà và cháu trai thư từ qua lại, luôn có điều hoài nghi đối với Ngũ hoàng tử, sao cháu trai vẫn hợp tác cùng Vương thái hậu? Nghĩ đến đây, Lâm thái phi khiếp sợ nhìn Vương thái hậu.
Vương thái hậu thấy biểu cảm này của Lâm thái phi, mỉm cười nói: Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Thật thật giả giả, có gì quan trọng đâu? Trên thực tế, Ngũ hoàng tử chính là Lâm Trang phi sinh, là cháu ngoại Lâm gia. Cháu ngoại Lâm gia bước lên vị trí trên kia, ít nhiều gì Lâm gia cũng được hưởng lợi, đúng không? Mà ngươi là Lâm thái phi, lại cứ một hai phải tìm ngọn nguồn đúng sai, may là Lâm gia vẫn có người sáng suốt. Chuyện này không thể truy cứu quá mức, vả lại truy cứu rồi có chỗ gì tốt? Chỉ cần mang đến lợi ích cho gia tộc sao lại không làm? Ai gia nói rất đúng phải không, Lâm thái phi?
Vương thái hậu nắm chắc thắng lợi, coi Lâm thái phi như một con chuột đang bị bà ta chậm rãi đùa giỡn.
Phụ thân của Lâm Trang phi là một người thông minh, không giống như Lâm thái phi, một hai muốn cá chết lưới rách (2). Hắn thậm chí còn chủ động liên hệ với người của Vương gia. Lâm gia rốt cuộc thế nào? Một nữ nhi đã chết, Lâm thái phi cũng là ăn no chờ chết, sao phải vì hai người vô dụng này mà đùa giỡn với tính mạng của cả nhà?
(2) Cá chết lưới rách: cùng nhau chết chung.
Thái hậu đã biết ý định của Lâm thái phi nên lập tức khống chế bà. Bằng không đợi Lâm thái phi phản ứng lại, phơi bày mọi chuyện ra ánh sáng, không phải sẽ có chuyện lớn hay sao?
Đương nhiên Thái hậu có thể cam đoan, không có ai tin tưởng lời nói của Lâm thái phi. Nhưng nếu có thể để người khác không biết, thì tốt nhất là để họ không biết đi.
Hiện tại sự việc phát triển đúng với dự đoán của bản thân Thái hậu, lo lắng duy nhất chính là Lâm thái phi này có biện pháp dự phòng hay không. Nhưng dù sao cũng đã cho người lục soát chỗ Lâm thái phi vài lần, hoàn toàn không có phát hiện ra điều gì.
Lúc hỏi Diêu ma ma, Diêu ma ma cũng chỉ nói Lâm thái phi là chủ mưu chuyện giả thần giả quỷ này, những chuyện khác, cái gì cũng không biết.
Chuyện tới mức này, ai gia cũng không che giấu với ngươi. Nếu ngươi muốn chết thoải mái, ai gia có thể giúp ngươi. Nhưng ngươi phải nói cho ai gia biết, rốt cuộc ngươi đã có chứng cứ xác thực hay tất cả chỉ là suy đoán? Hoặc là có ai đó cũng đã nghe về chuyện này?
Thần sắc Lâm thái phi biến đổi, bà cố nén thống khổ trong bụng, cười với Vương thái hậu: Ngươi đoán thế nào? Bà muốn cho Vương thái hậu phải sống trong lo sợ, lo sợ rằng có người đã biết chuyện của bà ta. Cho nên bà không thể nói bất cứ điều gì cho Vương thái hậu được. Vừa nãy lúc uống trà, Lâm Thái phi đã bỏ thêm độc dược. Biết rõ bản thân rồi sẽ chết nên bà muốn để lại trong lòng Vương thái hậu một chút bất ổn, khiến buổi tối bà ta không thể ngủ yên!
Vương thái hậu nhìn khoé miệng Lâm thái phi chảy máu đen, liền biết sự việc đã hỏng. Chỉ là hiện giờ muốn cứu người cũng không kịp nữa rồi.
Vương thái hậu hận không thể tàn nhẫn đánh Lâm thái phi mấy bạt tai, làm ả ta nói với mình mọi chuyện, rốt cuộc ả ta có đem chuyện đấy nói cho người khác hay không.
Trừ bỏ Dương gia, Lâm gia đã đứng về phía mình. Phụ thân Lâm Trang phi sẽ không dễ gì buông bỏ vinh hoa phú quý, cho nên căn bản sẽ không vạch trần thân phận của Ngũ hoàng tử, việc này không tốt chút nào với hắn. Nói cách khác, bọn họ sớm đã là người chung thuyền!
Vương thái hậu đã thiết kế ra kết cục này từ rất lâu, vốn là muốn chậm rãi tra tấn Lâm thái phi, khiến bà nói ra mọi chuyện. Ai biết Lâm thái phi bà ta còn để lại một đường lui, tự chuẩn bị độc dược tự sát trước mặt mình!
Liệu có khi nào, vì một đường lui hôm nay mà sau này sẽ nổi lên biết bao nhiêu chuyện?
Tiện nhân! Đem xác nàng cho chó hoang ăn đi! Vương thái hậu phân phó. Trước khi chết còn dám tính kế mình một phen, Vương thái hậu chắc chắn sẽ không cho ả ta đi dễ dàng.
Ha ha, cho dù ả ta để lại đường lui thì sao, ai sẽ tin tưởng lời ả? Hiện tại ả đã là nữ nhân dâm loạn hậu cung, lời nói của nữ nhân như thế, sẽ không ai tin tưởng. Người khác cho rằng, chẳng qua là muốn bôi nhọ chính mình cho nên mới nói ra những lời đó.
Vương thái hậu thầm nghĩ, dù sao đến bây giờ cũng chưa phát sinh chuyện gì. Không phải Hoàng Thường cũng rất thoải mái ném Lâm thái phi cho mình xử lý hay sao?
Nói đến Hoàng Thượng bên kia, may là hắn không tiện đến nơi này. Cho nên trước khi chết Lâm Thái phi cậy mạnh tính kế mình một phen nhưng lại không thành!
Thái hậu cũng không thể bị lời nói này ảnh hưởng, tránh việc về sau cứ đến tối lại không ngủ được
Kết quả là, trong thời gian này, giấc ngủ của Vương thái hậu càng lúc càng không tốt, suy cho cùng cũng vì trong lòng có quỷ. Lúc ban ngày mọi người đi thỉnh an đều thấy được sắc mặt bà ta rất kém.
Vương thái hậu nói với bên ngoài: Giao tình giữa ai gia và Lâm thái phi cũng đã qua vài thập niên. Nhìn nàng ấy bệnh qua đời, trong lòng ai gia rất khó chịu. Ai gia cũng lớn tuổi rồi, kỵ nhất chính là thấy người thân quen qua đời, nói không chừng một ngày nào đó liền đến phiên ai gia.
Mọi người vội vàng an ủi nói Thái hậu nương nương hồng phúc tề thiên, nhất định sống lâu trăm tuổi, không nên lo lắng.
Cái chết của Lâm thái phi đối với người ngoài, là sinh bệnh mà chết. Diêu ma ma bên người nàng, sau khi chủ tử chết cũng đi theo tuẫn táng. Vương thái hậu khen Diêu ma ma là một hạ nhân trung thành, toàn bộ hạ nhân cần học tập Diêu ma ma.
Lâm thái phi là thái phi nên được an táng ở bên cạnh lăng tẩm của tiên đế. Những mệnh phụ bên ngoài cũng tiến cung túc trực bên linh cữu, nhưng dù sao bà cũng chỉ là một thái phi, không được tổ chức quá long trọng. Hơn nữa, Hoàng Thượng còn biết nội tình, lễ tang là để che lấp gièm pha này, không thể nói sau khi phụ hoàng chết, phi tử lại đội nón xanh cho ông. Như vậy, uy nghiêm của hoàng gia sẽ đi đâu?
Lúc Lâm thái phi sinh bệnh, Lý Già La đã cảm thấy không thích hợp. Chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy, Lâm thái phi đã chết.
Vương thái hậu không hổ danh là thái hậu, Lâm thái phi không phải đối thủ của bà.
Chỉ là, Lý Già La cảm thấy có chỗ bất hợp lý, chẳng lẽ Lâm thái phi không nói nghi ngờ của mình cho nhà mẹ đẻ?
Nhưng mãi đến hiện tại, người Lâm gia còn chưa hồi kinh, Lâm thái phi đã chết cũng không tiến cung. Mọi chuyện liền sáng tỏ.
Không lẽ Lâm gia không quan tâm đến Lâm thái phi? Hoặc nói cách khác, Lâm gia đã cấu kết cùng với Vương gia?
Lý Già La ngồi bật dậy, việc này rất có khả năng. Dù sao thì, mặc kệ Ngũ hoàng tử là thật hay giả, ở trong mắt mọi người cũng là do Lâm Trang phi sinh. Mặc kệ Ngũ hoàng tử thật sự là người của Vương gia, chỉ cần Vương thái hậu không công bố, như vậy, nhà ngoại Ngũ hoàng tử vẫn luôn là Lâm gia.
Ngũ hoàng tử nếu dựa vào Vương gia có thể thành thái tử, lợi ích sao lại không có phần của Lâm gia?
Chuyện tốt như vậy, so với việc liều mạng với Vương gia khiến hai bên đều tổn thất, thì liên kết sẽ dễ dàng hơn. Có Vương gia trợ giúp, địa vị Ngũ hoàng tử càng cao, nói không chừng, hiện tại Lâm gia đã trở thành chó săn của Vương gia.
Lý Già La thở dài một hơi, nói: Ký thác chuyện này lên người có lương tâm, chính là một loại sai lầm. Lần này bổn cung thật ra đã gián tiếp hại chết Lâm thái phi phải không?
Hổ Phách đáp: Nô tỳ thấy, nương nương và Lâm thái phi đều không sai. Lâm thái phi là người tốt, cho nên sẽ đấu tranh vì sự an bình của chất nữ nhi. Có lẽ Lâm Thái phi nghĩ rằng, phụ mẫu của Lâm Trang phi nếu biết nữ nhi của mình bị người ta hại chết, cháu ngoại còn bị đánh tráo, khẳng định sẽ hận đối phương thấu xương. Đây là ý nghĩ của người bình thường! Cái chính là Lâm gia không phải người bình thường, chỉ quan tâm đến lợi ích, vì thế mọi chuyện mới thành như bây giờ.
Có ai không đau lòng cho cốt nhục của mình? Nhưng Lý Già La và Lâm thái phi lại gặp phải vài người chỉ biết lợi ích, ngay cả cốt nhục thân tình cũng không đặt vào trong mắt. Càng không nói là ở trong cung, tình cảm xem ra còn ít hơn so với bên ngoài, nhưng chẳng ngờ người nhà của Lâm Trang phi cũng là loại đức hạnh thế này?
Vương gia và Lâm gia, sau chuyện hôm nay xem như cột vào nhau rồi đi!
Hổ Phách nhỏ giọng nói với Lý Già La: Vương thục viện phái người đi lục soát cung của Lâm thái phi, nghe nói tìm ra được quần áo của nam nhân.
Cho nên Lâm thái phi cần phải chết! Bởi vì đây là một sự sỉ nhục!
Hổ Phách cảm thấy Vương thái hậu cực kỳ tàn nhẫn và độc ác, thủ đoạn ngoan độc như vậy cũng dùng được. Chủ tử mình càng phải cẩn thận, bằng không cũng không biết khi nào bị Vương thái hậu tính kế, một chiêu chí mạng.
Nói vậy thì cái chết của Diêu ma ma cũng có điều kỳ quặc! Vương thái hậu thật biết làm trò, trước mặt nhiều người như vậy còn khen Diêu ma ma là một hạ nhân trung thành. Cái chết của Diêu ma ma này không thể không có vấn đề!
Dặn mọi người về sau phải cẩn thận một chút, không cần tìm hiểu tin tức về Thái hậu quá nhiều. Cẩn thận là trên hết!
Tìm hiểu tin tức từ chỗ Vương Minh Nhã là chuyện không quá khó khăn. Quả nhiên, Vương Minh Nhã vẫn còn quá trẻ, mà Vương thái hậu đã là cáo già, thủ đoạn cũng âm ngoan hơn rất nhiều. Một chút vô ý sẽ bị bà ta nhanh chóng bắt được, sau đó mạng cũng không còn!
Tiểu Lục Tử ra khỏi cung, đi đến phủ đệ của mình. Hắn cũng có nhà ở bên ngoài, ở đây không ai không biết hắn là tổng quản thái giám Trường Xuân cung nên số người nịnh bợ hắn rất nhiều. Chỉ là Tiểu Lục Tử vẫn luôn nhớ kỹ lời sư phó nói, không thể đắc ý vênh váo, mỗi ngày đều phải quy quy củ củ. Bên ngoài có ngững người muốn quen biết với người của Quý phi, cũng đều bị hắn lựa lời đuổi đi.
Hôm nayTiểu Lục Tử nhân được một cái tráp (3), có người đưa đến cửa quý phủ của hắn, nhưng lúc phát hiện ra thì người đã không thấy đâu.
(3) Cái tráp: đồ dùng hình hộp nhỏ bằng gỗ, thời trước dùng để đựng các vậy nhỏ hay giấy tờ.
Thế nào? Sao lại không thấy người? Tiêu Lục Tử nhìn cái tráp.
Hạ nhân kia thỉnh tội: Lúc nghe được tiếng đập cửa, tiểu nhân chỉ thấy bọn ăn mày trên đường đem đồ đến. Có người cho bọn hắn tiền, bọn hắn liền thay người đó tặng đồ. Hành tung của người này thật không dễ phát hiện.
Tiểu Lục Tử nói: Ngươi đi xuống đi. Nhưng có điều, chuyện này chỉ ngươi biết, ta biết. Ta không hy vọng có người thứ ba biết, hiểu không?
Tiểu nhân hiểu rõ! Làm hạ nhân, là phải kín miệng. Huống chi hắn không hề biết cái tráp này dùng để làm gì, không phải là có người muốn tặng đồ cho lão gia, lại sợ lão gia cự tuyệt nên mới dùng phương thức này chứ? Người này thật đúng là, thứ ngươi muốn đưa, chắc lão gia cũng sẽ không cần.
Tên hạ nhân chắc chắn sẽ không nói ra ngoài, bởi vì nếu lão gia xui xẻo, vận mệnh nô tài như bọn họ càng bi thảm!
Tiểu Lục Tử cẩn thận mở hộp tráp ra, sau đó phát hiện bên trong là một phong thư. Chữ trên mặt ghi rõ, gửi cho sư phụ của mình, Lưu Vĩnh Toàn. Như thế cũng thật kỳ quái, nếu là tặng đồ cho sư phụ thì sao không trực tiếp đưa đi, lại phải dùng cách này?
Nếu là đưa cho sư phụ, hắn sẽ không sợ. Nếu không có sư phụ dẫn dắt, hắn cũng chẳng có những ngày tháng tốt đẹp như bây giờ.
Đi theo Quý phi, Quý phi đối đãi hạ nhân rất tốt, cho dù có phạm sai cũng không đánh chửi. Được làm việc ở Trường Xuân cung, có thể nói, hắn vô cùng hài lòng với hiện tại.
Nhân lúc rảnh rỗi, Tiểu Lục Tử thay một bộ quần áo, sau đó ngồi lên xe ngựa đi đến phủ đệ của sư phụ hắn, Lưu Vĩnh Toàn.
Người canh phủ Lưu Vĩnh Toàn thấy Tiểu Lục Tử tới, vội ân cần chào đón. Ai cũng biết rằng, vị Lục công công này chính là tâm phúc bên người Quý phi nương nương, cũng là đồ đệ lão gia nhà mình.
Lục gia, ngài đã tới! Lão thái gia chúng ta đang chờ ngài, ngài ấy cũng vừa trở về.
Tiểu Lục Tử thưởng cho người này một thỏi bạc làm hắn vui mừng hớn hở.
Lưu Vĩnh Toàn đang lau mặt, thấy Tiểu Lục Tử đến liền ngẩng đầu lên, nói: Sao hôm nay ngươi lại tới đây? Có phải là có chuyện gì rồi hay không?
Bọn họ ở trong cung là nô tài, luôn phải cẩn thận, ở quý phủ của chính mình, có thể thoải mái hơn một chút.
Tiểu Lục Tử đáp: Sư phụ, đúng thật là có việc. Người xem cái này, là có người đưa đến quý phủ của đồ đệ, sau đó đồ đệ cũng không thể tìm được người này. Đồ đệ vừa mở ra xem, bên trong chỉ là một phong thư. Tin tức này cần phải nói cho sư phụ, nên đồ đệ chạy nhanh đến đây tìm người, sợ có cái gì quan trọng sẽ làm chậm trễ!
Lưu Vĩnh Toàn vừa nghe cũng thấy kỳ quặc. Hắn bỏ khăn lông vào nước, tự mình đi tới.
Hắn đưa tay mở phong thư ra, vì sợ đồ vật có bẫy nên mới rung rung một chút. Đây là cách làm của người có kinh nghiệm.
Nhìn và học một chút đi. Thư tín không rõ lai lịch, tốt nhất là nên để người khác xử lý trước một phen. Còn nếu không muốn để người khác biết, bắt buộc phải tự mình mở, thì rung nhẹ. Vì trên thư chỉ cần bỏ một chút thuốc bột linh tinh, hoặc là vừa mở ra thì bột phấn bay vào trong mắt, lúc đó ngươi đã bị tính kế. Rung lên như vậy, dù là có thuốc bột cũng không tác dụng gì. Phải lấy khăn để cầm thư, như thế sẽ không bị trúng độc.
Sư phụ thật sáng suốt! Đồ đệ học cả đời cũng không được một phần mười của sư phụ. Tiểu Lục Tử nịnh nọt nói: Chỉ là đồ đệ thấy đồ của người khác đưa cho sư phụ, đồ đệ nào dám mở ra xem? Cho nên mới trực tiếp đến đây đưa thư.
Lưu Vĩnh Toàn nhìn lá thư, sau đó hỏi: Chỉ có một mình ngươi biết về lá thư này?
Tiểu Lục Tử đáp: Mới vừa hồi phủ, đồ đệ liền nhận được. Tuyệt đối không có ai khác biết, nhiều lắm chỉ có quản gia của đồ đệ thấy được người đưa tráp. Chỉ là đồ đệ nghĩ, hắn chắc chắn sẽ nhầm tưởng ai đó tặng quà cho ta.
Người khác tặng quà, ngươi cũng không thể nhận hết, người chúng ta nên ỷ lại nhất chỉ có chủ tử của mình. Những người này tặng quà, đơn giản là muốn thông qua ngươi, khiến chủ tử của ngươi chú ý đến bọn chúng, hoặc là nhờ địa vị chủ tử làm chút chuyện. Tuy rằng có rất nhiều thứ không ảnh hưởng toàn cục, nhưng đến lúc đó thật sự có một hai việc khó xử, vậy thì có thể sẽ liên lụy chủ tử của ngươi. Ngươi phải cẩn thận!
Hắn là nô tài của Hoàng Thượng, thật ra không cần lo lắng phương diện này, nhưng Tiểu Lục Tử lại là người của Quý phi. Nếu chẳng may hắn làm ra chuyện gì đó ảnh hưởng Quý phi, chưa nói đến chức quản sự, đến lúc đó, có lẽ ngay cả mạng cũng không giữ nổi.
Sư phụ dạy bảo, đồ đệ ghi nhớ trong lòng! Nhất định sẽ cẩn thận. Cái gì quan trọng nhất đối với chúng ta, đồ đệ cũng đều rõ ràng, đồ đệ sẽ không tuỳ tiện thu đồ vật của người khác. Về việc này, thỉnh sư phụ yên tâm, đồ đệ sẽ không làm sư phụ hổ thẹn.
Đồ vật không nên nhận, hắn tuyệt đối sẽ không nhận.
Nếu đã như vậy, chuyện ngày hôm nay ngươi cũng nên chôn ở trong lòng, coi như không biết. Lưu Vĩnh Toàn nói.
Sư phụ, có phải người có lo lắng gì hay không? Người có thể nói với đồ đệ, tuy rằng đồ đệ không so được với sư phụ, nhưng hai người sẽ tốt hơn một.
Lưu Vĩnh Toàn cười cười: Không phải chuyện lớn gì, về sau có cơ hội, ta sẽ nói cho ngươi. Ngươi không cần đề cập chuyện này với những người khác.
Quý phi là chủ tử của đồ đệ, chuyện này không nói đến liệu có tốt hay không?
Lưu Vĩnh Toàn hạ giọng: Chuyện này, sư phụ có thể cam đoan không có nửa điểm liên quan đến chủ tử của ngươi. Nếu không liên quan đến chủ tử ngươi, chỉ là việc riêng của ta, thì nói cho ngươi và Quý phi làm gì? Nếu thật sự có khó khăn, sao ta không nói cho ngươi được? Ngươi đừng quên, trong kinh thành, chuyện khiến ta gặp phiền toái cũng không nhiều. Cho nên việc ngày hôm nay không cần nói với Quý phi. Sao chúng ta có thể lấy chuyện này mà làm phiền Quý phi? Như vậy sẽ không tốt! Thôi, hôm nay ta không giữ ngươi lại dùng cơm, về nghỉ ngơi cho khoẻ đi.
Tiểu Lục Tử không hỏi nhiều. Hắn biết tính tình sư phụ, không nói với ngươi, là tuyệt đối không nói, bằng không hắn cũng sẽ không được Hoàng Thượng coi trọng, trực tiếp trở thành đại nội tổng quản.
Thì ra là bức thư là do Lâm thái phi gửi cho Lưu Vĩnh Toàn. Trên thư nói, bà có để lại cho Hoàng Thượng một mật thư, đặt ở phía dưới lệnh bài của Lâm Trang phi tại Vĩnh Hoà cung.
Có thể người khác không biết, nhưng Lưu Vĩnh Toàn lại biết vì sao Lâm thái phi chết. Liên quan đến việc tư mật của cung đình, Lưu Vĩnh Toàn cực kỳ kín miệng. Chuyện không nên nói, không nên hỏi thì không đề cập tới, như vậy mới có thể sinh tồn trong cung.
Chỉ là Lâm thái phi này đã chết, sao lại còn lưu mật thư gửi cho Hoàng Thượng? Chẳng lẽ Lâm thái phi cảm thấy mình sẽ chết oan, nên mới viết thư mật báo? Cũng không giống lắm! Có điều thật sự cần phải làm gì, vẫn nên nghe theo ý định của Hoàng Thượng trước.
Hoàng Thượng nghe xong, nhàn nhạt lên tiếng: Trẫm đi Vĩnh Hoà cung sẽ khiến nhiều người chú ý. Ngươi tìm một nngười có thể lấy lá thư kia mà thần không biết quỷ không hay cho trẫm. Trẫm muốn chắc chắn không có người khác biết, hiểu không?
Vâng, nô tài tuân chỉ! Lưu Vĩnh Toàn đáp. Chuyện như vậy, đối với Lưu Vĩnh Toàn mà nói thì rất đơn giản, tốt xấu gì hắn cũng là đại nội tổng quản. Có lẽ Lâm thái phi nghĩ đến thân phận của hắn nên mới gửi phong thư này, nhưng Lâm thái phi có bí mật gì, một nô tài như hắn không nên thắc mắc. Chỉ là Hoàng Thượng đã có hứng thú, nên hắn sẽ lấy đến lấy cho Hoàng Thượng.
Lá thư kia mau chóng đến tay Hoàng Thượng. Lưu Vĩnh Toàn nói: Để nô tài kiểm tra trước xem có vấn đề gì không. Vì là thứ không rõ lai lịch thì càng phải cẩn thận cảnh giác, bằng không tổn hại long thể của Hoàng Thượng, đại nội tổng quản như hắn chết bao nhiêu lần cũng không đủ.
Không cần, trẫm tin Lâm thái phi sẽ không hại trẫm. Ngươi lui xuống đi, trẫm muốn tự mình xem lá thư này.
Vâng! Nô tài biết vâng lời, mới là nô tài tốt. Huống chi, phong thư này đã qua tay Lưu Vĩnh Toàn, chắc chắn không có vấn đề. Tuy không mở ra nhưng hắn cũng đã kiểm tra phía ngoài.
Hoàng Thượng không phải người ngu ngốc, sao có thể không phòng bị được? Nếu không, hắn cũng không thể làm Hoàng Thượng!
Bên này, Hoàng Thượng chầm chậm mở thư ra. Nhìn nội dung bên trong thư, biểu tình trên mặt hắn không thay đổi, nhưng nội tâm xác thực dậy sóng! Tuy những gì Lâm thái phi nói đều là suy đoán của bản thân hắn trước giờ, cái chính là, hắn một chút cũng chưa từng nghĩ điều này là sự thật
Lâm thái phi là trưởng bối trong cung, có một số việc người khác không rõ nhưng bà ta chắc chắn sẽ biết một chút.
Lá thư này, hẳn là Lâm thái phi vì đề phòng việc ngoài ý muốn nên đã chuẩn bị từ trước. Dòng đầu viết, nếu bà chết, sẽ có người đến nói cho Hoàng Thượng biết sự tồn tại của phong thư. Hiện tại Lâm thái phi đã chết, người bà an bài, thông qua Lưu Vĩnh Toàn đưa cho mình.
Lâm thái phi là một nhân vật khó lường, chỉ tiếc thua trong tay Vương thái hậu. Nhưng rốt cuộc cũng đã có phòng bị.
Thái hậu, Ngũ hoàng tử, hết thảy những người này!
Hiện tại Hoàng Thượng đã chết lặng. Suy nghĩ một chút, mọi thứ đều rõ ràng. Hóa ra sự thật là như vậy, mình thật sự không phải nhi tử do Thái Hậu sinh ra đời!
Lời Tĩnh phi năm đó nói, hoàn là sự thật!
Rất buồn cười. Thái Hậu khiến hắn trở thành kẻ ngốc, bà ta muốn làm thế nào thì làm thế đấy! Mà chính mình còn diễn một màn mẫu từ tử hiếu, rốt cuộc, tất cả mọi người đều nguỵ trang.
Tâm tìnhHoàng Thượng buồn bực, lúc đến Trường Xuân cung dùng bữa còn uống thêm vài chén rượu.
Lý Già La khuyên nhủ: Hoàng Thượng, uống nhiều không tốt cho sức khoẻ đâu, nên uống ít một chút.
Hoàng Thượng cười nói: Đường đường là Hoàng Thượng, ngay cả uống rượu cũng không thể tự do sao? Ái phi, trẫm không có say. Cũng chỉ có ở nơi này của ái phi, trẫm mới có thể nhẹ nhàng thoải mái. Có những thứ, trẫm phải chôn giấu trong lòng cả đời, không thể nói với ai. Có phải trẫm thực buồn cười không?
Lý Già La nghe xong, dịu dàng đáp: Hoàng Thượng không thử, sao lại biết không có ai có thể tâm sự cùng? Lại nói, Hoàng Thượng không tín nhiệm thiếp đúng không? Hoàng thượng sợ thần thiếp sẽ nói ra sao? Nhưng thật ra, thần thiếp cảm thấy thần thiếp là một người vô cùng kín miệng.
Hoàng Thượng là trượng phu thần thiếp, là chỗ dựa của hai đứa nhỏ. Người ta nói nhà mẹ đẻ là chỗ dựa của cô nương khi xuất giá, nhưng nhà mẹ đẻ thần thiếp không như thế, thần thiếp cảm thấy không thể tin cậy được. Chỗ dựa duy nhất của thần thiếp, chính là người, Hoàng Thượng. Người không vui, mẹ con bọn ta cũng không dễ chịu. Cho nên, thần thiếp thích nhất là lúc Hoàng Thượng vui vẻ!
Lý Già La nói với Hoàng Thượng, nàng và Hoàng Thượng cùng nhận vinh hoa chịu chung tổn hại. Nàng không có một nhà mẹ đẻ tốt, nếu Hoàng Thượng suy sụp, nàng cũng sẽ cùng đường.
Hoàng Thượng vuốt ve mặt Lý Già La: Mấy năm nay, ái phi cũng không thay đổi dù chỉ một chút, vẫn cứ như lần đầu tiên trẫm nhìn thấy ái phi. Giống như đúc, à mà không đúng, càng lúc càng trở nên hoàn mỹ. Ngươi nói xem, trẫm lớn lên có giống Thái Hậu hay không? Khi Hoàng Thượng nói lời này, đại khái có chút say.
Lý Già La nói: Không phải lớn lên giống tiên đế sao? Tuy không giống với Thái Hậu, nhưng rất anh tuấn. Thần thiếp cực thích. Lý Già La đã gián tiếp nói ra đáp án của mình. Hoàng Thượng và Thái Hậu một chút cũng không giống nhau.
Đây là sự thật, nàng không hề nói sai, Hoàng Thượng khi lớn, căn bản là không giống với Thái Hậu. Nếu là trước kia, Hoàng Thượng sẽ không nghĩ nhiều, bởi vì lớn lên giống tiên đế mà không giống Thái Hậu là chuyện bình thường. Nhi tử có người giống phụ thân, có người giống mẫu thân. Nhưng Hoàng Thượng đã tìm được đáp án, im lặng một lát rồi nói với Lý Già La: Nàng nói đúng lắm, trẫm và Thái Hậu không giống nhau, sao trẫm lại không phát hiện sớm chứ?
Nếu mình và Thái Hậu không giống, như vậy Ngũ hoàng tử lớn lên giống Thái Hậu, đặc thù người của Vương gia rõ ràng như thế, đây chính là đáp án!
Vương gia thế mà cũng dám mơ tưởng! Trẫm sẽ không nóng nảy. Trẫm muốn xem Vương gia các ngươi từ từ chậm rãi sụp đổ!
Thần thiếp là chủ nhân của hậu cung, đương nhiên cần phải đi đầu. Không bằng lục soát từ Khôn Ninh cung của thần thiếp trước đi.
Nếu muốn tra rõ chuyện này, lục soát cung là điều khó tránh khỏi. Chẳng qua Triệu hoàng hậu và Vương thái hậu vẫn đang cố giữ vững sự bình thản ở ngoài mặt mà thôi.
Hoàng Thượng đáp: Sao lại có chuyện một phi tần đủ tư cách lục soát cung của nàng? Trẫm tin tưởng Hoàng hậu, không cần phải lục soát Khôn Ninh cung.
Triệu hoàng hậu cảm thấy đáng tiếc vô cùng, nếu Hoàng Thượng không phản đối, để Vương Minh Nhã tuỳ ý lục soát cung của mình, như vậy người của Vương gia sẽ càng thêm mất mặt. Nhưng Hoàng Thượng lại không đồng ý.
Hoàng Thượng không chỉ không đồng ý, còn nói thêm: Trường Xuân cung cũng không cần lục soát. Bên đó có Lạc nhi và Uyên nhi, Quý phi cũng không phải là người như thế.
Một câu nói liền loại bỏ Võ quý phi khỏi phạm vi bị tình nghi.
---
Tuy rằng Triệu hoàng hậu không tham gia vào chuyện này làm Vương thái hậu và Vương Minh Nhã đều cảm thấy rất cao hứng, nhưng Vương thái hậu vẫn nhắc đến Triệu hoàng hậu, tỏ vẻ việc này cần sự trợ giúp của nàng ấy. Triệu Hoàng hậu từ chối hai ba lần, Vương thái hậu thấy Triệu hoàng hậu là thật lòng không muốn nhúng tay, liền không tiếp tục đề cập đến nữa.
Vương Minh Nhã hỏi: Hoàng Thượng đã lên tiếng không cho lục soát Trường Xuân cung. Cô mẫu, người cảm thấy như thế nào?
Vương thái hậu nghe xong cười nói: Vốn dĩ mục tiêu lần này của chúng ta không phải Trường Xuân cung của Võ thị. Nếu thế, sao phải khiến Hoàng Thượng không thoải mái? Ai gia dặn ngươi những gì, ngươi có nhớ kỹ không?
Vương Minh Nhã đáp: Cô mẫu yên tâm, Minh Nhã biết nên làm như thế nào.
Vương thái hậu thầm nghĩ, bà ở trong cung nhiều năm như vậy, nếu lần này ngay cả kẻ giả thần giả quỷ cũng tìm không ra, thì chẳng phải quá lãng phí quãng thời gian ấy sao?
Giao cơ hội tốt này cho chất nữ nhi chính là để cho mọi người biết, chất nữ nhi của mình so với Triệu hoàng hậu càng giỏi hơn. Thêm nữa, trong tay Vương Minh Nhã có Ngũ hoàng tử, Triệu hoàng hậu lại không có con trai, phần thắng đương nhiên nhiều hơn.
Đôi khi, không nhất định phải biết toàn bộ sự thật, chỉ cần có kết quả là đủ, hiểu không?
Trong cung này, khi nào yêu cầu chân tướng thì mới cần phải tìm ra chân tướng. Còn lúc không cần chân tướng, vậy chỉ cần một kết quả là được.
Đức phi từng đi đến Từ Ninh cung một chuyến, nên sau đó cũng bị điều tra trước, đương nhiên không lục soát được thứ gì.
Vương Vũ Lộ nói: Vương Minh Nhã có thái hậu cô mẫu, không khác gì được ban Thượng Phương Bảo kiếm (1). Chỗ nào trong cung cũng đều muốn lục soát một lần, nàng ta thật không biết xấu hổ. Chẳng qua nói tới nói lui, bởi vì nàng ta có Vương thái hậu phía sau nên ai cũng chỉ có thể oán giận trong lòng mà thôi.
(1) Thượng Phương Bảo kiếm: kiếm lệnh của nhà vua. Thấy nó như thấy vua.
Vương Vũ Lộ cho người chỉnh đốn lại mọi thứ, tránh việc tự dưng lại xuất hiện vài thứ không thuộc cung của mình. Loại chuyện này không thể đoán trước được.
Lục soát Đức phi xong, ngay cả chỗ của Dung phi, Vương Minh Nhã cũng muốn lục soát, cứ theo phân vị từ lớn đến nhỏ, mỗi nơi đều lục soát một lần. Đương nhiên là phát hiện một ít đồ cấm. Trong phòng vài phi tần khác còn tìm ra được xuân dược, tất nhiên bọn họ phải bị trừng phạt thật nặng. Vương thái hậu cảm thấy những người này vì lợi ích mà làm tổn hại long thể, quả thực không thể bỏ qua!
Cho nên mức độ trừng phạt rất cao, Yêu Nguyệt cung nhờ đó lại có thêm vài người.
Lâm thái phi thấy người lục soát đến cung của mình, nói: Nơi ở của trưởng bối như chúng ta cũng muốn lục soát? Lá gan các ngươi cũng thật lớn. Vương thục viện, chẳng lẽ đây chính là thái độ của ngươi đối với trưởng bối sao?
Vương Minh Nhã hành lễ, nói: Thái phi nương nương thứ tội. Bởi vì chuyện này liên quan đến Thái Hậu nương nương nên rất có thể những người từng có thù riêng với thái hậu sẽ giả thần giả quỷ, mà ngài cũng là người cùng thế hệ với Thái Hậu. Vì thế mong ngài đừng trách. Thần thiếp sẽ cẩn thận, tuyệt đối không quấy rầy người quá lâu!
Lâm thái phi đáp: Vậy lục soát đi, mất công các ngươi lại nói ta ngăn cản là do chột dạ.
Lâm thái phi một chút cũng không sợ, các loại chuyện trong cung này bà không hề liên quan. Chắc chắn lúc lục soát sẽ không thể tìm ra thứ gì.
Ồ? Đây là cái gì? Đại cung nữ Bảo Vy của Vương Minh Nhã phát hiện một túi đồ trong tẩm cung Lâm thái phi, nàng ta nhẹ nhàng kéo, dây túi liền buông lỏng ra.
Vậy mà bên trong lại là vài bộ quần áo của nam tử!
Ở tẩm cung một thái phi xuất hiện quần áo của nam nhân, thật sự là khiến người quá kinh ngạc rồi. Bảo Vy đi qua xem mặt sau của bình phong, lại phát hiện thêm một đôi giày của nam nhân!
Bảo Vy vội vàng báo cáo với Vương Minh Nhã, Vương Minh Nhã vừa nghe vừa âm thầm suy ngẫm. Không nghĩ tới Lâm thái phi đã là thái phi mà còn dám gặp mặt nam nhân?
Xem tình huống này, phỏng chừng thời gian cũng đã lâu. Là thái phi lại còn cho tiên đế đội nón xanh (*), tuyệt đối là một chuyện rất sỉ nhục! Cho nên Vương Minh Nhã liền cho người bao vây nơi của Lâm thái phi, sau đó bẩm báo với Vương thái hậu.
(*) đội nón xanh: cắm sừng, phản bội.
Vương thái hậu tỏ ra vô cùng đau đớn, thật đúng là quá mất mặt! Nhưng cho dù có mất mặt, bà nhất định phải xử trí, cho nên Vương Thái hậu mới nói với Hoàng Thượng: Có liên quan đến thanh danh của tiên đế, chuyện này không thể truyền ra, chỉ có thể ngầm xử lý. Ai gia và Lâm thái phi tốt xấu gì cũng có quen biết. Chuyện này không cần Hoàng đế tự mình xen vào, tránh bẩn lỗ tai, vẫn nên để ai gia lo liệu.
Ấn tượng về Lâm thái phi trong đầu Hoàng Thượng không quá sâu, trừ việc bà là cô tổ mẫu bên ngoại của Ngũ hoàng tử. Hiện tại lại biết được chuyện này, rõ ràng là đội nón xanh cho phụ hoàng hắn, chuyện như vậy hắn không thể chịu đựng. Cho nên Hoàng thượng cũng cho rằng, bí mật xử lý là rất cần thiết, Lâm thái phi cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục. Tuổi đã lớn còn làm ra chuyện, không bằng cứ để thái hậu lo đi.
Vậy phiền mẫu hậu làm chủ, thái phi bọn họ vốn dĩ cũng do mẫu hậu quản! Hoàng Thượng nói.
Không lâu sau, Lâm thái phi sinh bệnh, cung nhân bên cạnh mang tội không hầu hạ tốt thái phi, khiến bà sinh bệnh, cho nên toàn bộ đều đem đi xử tội. Lệnh xử phải chịu bốn mươi gậy, phần lớn đều chịu không nổi nên trực tiếp bị đánh chết.
Diêu ma ma ở bên cạnh chăm sóc cho Lâm thái phi. Thần sắc Lâm Thái phi có phần lạnh nhạt, bà biết, bản thân mình bị Vương thái hậu tính kế. Quỷ thần cái gì, muốn tra rõ cái gì, tất cả hoàn toàn là nhắm vào một mình bà!
Hậu cung khắp nơi đều là sương khói đạn lạc. Vương thái hậu đã thực sự muốn mình chết!
Ha ha, quá tốt, thật sự là quá tốt. Hoá ra là thế! Vốn dĩ còn chút nghi ngờ, hiện tại đã hoàn toàn khẳng định.
Cửa mở ra, Vương thái hậu và Cung ma ma cùng nhau bước vào. Bà ta nhìn Lâm thái phi ngồi nhàn hạ thoải mái uống trà trên bàn, thầm giễu sắp chết tới nơi mà không biết.
Lâm thái phi thật có nhã hứng, đã đến nước này còn có thể bình thản như thế. Khó trách ngươi được làm thái phi, an hưởng tuổi thọ!
Lâm thái phi gật đầu với Vương thái hậu: Nếu đã đến thì ngồi đi. Không nhìn thấy bộ dáng chó nhà có tang của ta, có thất vọng không?
Vương thái hậu cười nói: Không đến mức thất vọng. Đối với kẻ thất bại mà nói, kiêu ngạo ở trước mặt ai gia có ích lợi gì đâu. Nếu không thì sao có thể bị ai gia đánh nhẹ nhàng như vậy đã chết?
Ha ha, phải không? Lâm thái phi không tỏ ý kiến, cầm chén trà của mình: Ta có mời ngươi uống trà, tin chắc ngươi cũng sẽ không uống.
Vương thái hậu nhìn Lâm thái phi, nhàn nhã nói: Không nói cái khác, ai gia tự nhận là chưa từng có lỗi với ngươi. Tiên đế băng hà, rất nhiều phi tần đều phải cạo đầu đi làm ni cô mà sống, chính ai gia giúp ngươi ở lại hậu cung làm thái phi mấy năm qua, dù sao đã từng cùng nhau hầu hạ tiên đế, vinh sủng đều có. Chỉ cần ngươi an hưởng tuổi thọ, chuyện sau này không cần lo. Nhưng là ai gia không rõ, vì sao tới cuối cùng rồi Lâm thái phi còn muốn ám hại ai gia một phen?
Lâm thái phi cười nhạt: Thái hậu nói đùa, chính xác là thái hậu bày mưu ta, sao lại biến thành ta hãm hại thái hậu?
Chúng ta không cần phải nói vòng vo. Ngươi an bài người ở Khôn Ninh cung của ai gia, làm ra chuyện giả thần giả quỷ muốn doạ ai gia, muốn từ nay về sau ai gia mắc bệnh trên giường. Đáng tiếc, nhiều năm như vậy, người chết ai gia còn không sợ, sao lại sợ ma quỷ?
Chỉ cần nguỵ trang đã điều tra ra ngươi. Nếu tra không được, ai gia cũng không cần ở lại cái hoàng cung này. Ngươi lợi dụng người trong cung ai gia, treo vài thứ nơi ai gia đọc kinh Phật khiến tinh thần ai gia hoảng hốt. Ngay từ đầu, ai gia thật sự đã bị tính kế, chẳng qua ai gia nhanh chóng nghĩ thông suốt, vội tra xét đồ vật mình hay dùng một lần nữa mới phát hiện.
Ai gia thật không nghĩ tới, bên trong hậu cung còn ẩn dấu một người như ngươi đến phút cuối cùng. Đúng là không biết phân biệt tốt xấu. Ngươi nói, rốt cuộc ngươi biết những gì? Nếu nói đúng, ai gia có thể cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng. Nếu ngươi dám lừa gạt, ai gia cho ngươi sống không bằng chết!
Ha ha, Vương Trác Quân, ngươi cần gì phải nói như vậy? Đáng tiếc, ta biết rất nhiều, nhưng sẽ không nói cho ngươi. Bằng không, ngươi đoán thử xem? Lâm thái phi cười nói.
Vương thái hậu nhìn chằm chằm Lâm thái phi một hồi, nói: Đúng thế, quả thật ngươi biết quá nhiều. Nhưng ngươi có muốn biết vì sao ai gia điều tra ra là ngươi giở trò quỷ nhanh như vậy không?
Lâm thái phi cười lạnh nói: Là bởi vì nô tài bên người ta bán đứng ta, chuyện này còn gì để nói thêm nữa? Không nghĩ tới thời điểm cuối cùng, Diêu ma ma lại bán đứng ta. Xem ra người làm chủ tử như ta thật thất bại. Nếu hiện tại còn chưa hiểu rõ, Lâm thái phi cũng không làm đến chức Lâm thái phi. Chuyện cơ mật này, cũng chỉ có Diêu ma ma là hiểu rõ nhất. Không biết Vương thái hậu đã biết được gì từ miệng Diêu ma ma, nhưng dù sao cũng không còn quan trọng nữa.
Diêu ma ma nước mắt lưng tròng, quỳ gối trước Lâm thái phi. Nàng phản bội chủ tử, là vì có nỗi khổ riêng.
Lâm thái phi nói: Làm thì cũng đã làm rồi, ngươi quỳ gối thế này, là muốn ta tha thứ cho ngươi sao? Đáng tiếc, đối với kẻ phản bội ta, cả đời ta sẽ không tha thứ. Chỉ mong về sau ngươi có thể sống tốt.
Diêu ma ma khóc lóc nói: Nô tỳ thực xin lỗi nương nương, chỉ là nô tỳ phải bất đắc dĩ. Nô tỳ hại nương nương, không cầu nương nương tha thứ, nhưng nô tỳ muốn nói cho nương nương, trừ bỏ chuyện giả quỷ này, nô tỳ không nói bất kỳ gì cả. Một nô tài bất tín sẽ không có kết cục gì tốt, vậy nên nô tỳ đi trước một bước. Thái phi nương nương, kiếp sau dù có làm trâu làm ngựa, nô tỳ sẽ đến báo đáp đại ân của nương nương. Trước khi Diêu ma ma tiến vào đã ăn độc dược, hiện tại nói xong những lời này, khoé miệng liền chảy máu, trong chốc lát đã bỏ mình.
Đôi mắt Vương thái hậu, từ đầu đến cuối không hề chớp một cái nào, chỉ có vành mắt Lâm thái phi là hơi đỏ. Diêu ma ma từ khi tiến cung đã đi theo bà, mãi cho đến khi bà làm thái phi. Vài thập niên trôi qua, có thể nói Diêu ma ma là người chăm sóc cho bà nhiều nhất. Bà vui vẻ, bà buồn bã, đều có Diêu ma ma quan tâm. Hiện tại nhìn Diêu ma ma uống thuốc độc tự sát, trong lòng thật sự vô cùng thương cảm.
Vương thái hậu tiến lên một bước: Đây là điểm khác nhau giữa ai gia và ngươi. Một nô tài bất tín, thái phi vẫn đau lòng, cho nên ngươi chỉ có thể làm thái phi, còn ai gia có thể làm thái hậu. Biết tại sao mà Diêu ma ma phản bội ngươi không? Là vì người cháu trai tốt của ngươi đấy. Vì ta nói ta có thể cho cháu ngoại hắn một tiền đồ tốt, hắn liền uy hiếp cả nhà Diêu ma ma, cho nên Diêu ma ma mới nói ra. Nhưng mà, dù Diêu ma ma không nói, ai gia cũng sẽ biết được từ trong miệng người cháu trai tốt kia của ngươi. Cũng đã biết, ngươi tính kế sau lưng ai gia, làm sao ai gia không đề phòng? Đấu cùng ai gia, trước nay ngươi đều không thể thắng!
Lâm thái phi nghe xong liền cười lớn. Chất nhi kia của bà, thật sự cho rằng Ngũ hoàng tử là cháu ngoại ruột? Quả thực là buồn cười cực kỳ.
Không đúng, lúc bà và cháu trai thư từ qua lại, luôn có điều hoài nghi đối với Ngũ hoàng tử, sao cháu trai vẫn hợp tác cùng Vương thái hậu? Nghĩ đến đây, Lâm thái phi khiếp sợ nhìn Vương thái hậu.
Vương thái hậu thấy biểu cảm này của Lâm thái phi, mỉm cười nói: Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Thật thật giả giả, có gì quan trọng đâu? Trên thực tế, Ngũ hoàng tử chính là Lâm Trang phi sinh, là cháu ngoại Lâm gia. Cháu ngoại Lâm gia bước lên vị trí trên kia, ít nhiều gì Lâm gia cũng được hưởng lợi, đúng không? Mà ngươi là Lâm thái phi, lại cứ một hai phải tìm ngọn nguồn đúng sai, may là Lâm gia vẫn có người sáng suốt. Chuyện này không thể truy cứu quá mức, vả lại truy cứu rồi có chỗ gì tốt? Chỉ cần mang đến lợi ích cho gia tộc sao lại không làm? Ai gia nói rất đúng phải không, Lâm thái phi?
Vương thái hậu nắm chắc thắng lợi, coi Lâm thái phi như một con chuột đang bị bà ta chậm rãi đùa giỡn.
Phụ thân của Lâm Trang phi là một người thông minh, không giống như Lâm thái phi, một hai muốn cá chết lưới rách (2). Hắn thậm chí còn chủ động liên hệ với người của Vương gia. Lâm gia rốt cuộc thế nào? Một nữ nhi đã chết, Lâm thái phi cũng là ăn no chờ chết, sao phải vì hai người vô dụng này mà đùa giỡn với tính mạng của cả nhà?
(2) Cá chết lưới rách: cùng nhau chết chung.
Thái hậu đã biết ý định của Lâm thái phi nên lập tức khống chế bà. Bằng không đợi Lâm thái phi phản ứng lại, phơi bày mọi chuyện ra ánh sáng, không phải sẽ có chuyện lớn hay sao?
Đương nhiên Thái hậu có thể cam đoan, không có ai tin tưởng lời nói của Lâm thái phi. Nhưng nếu có thể để người khác không biết, thì tốt nhất là để họ không biết đi.
Hiện tại sự việc phát triển đúng với dự đoán của bản thân Thái hậu, lo lắng duy nhất chính là Lâm thái phi này có biện pháp dự phòng hay không. Nhưng dù sao cũng đã cho người lục soát chỗ Lâm thái phi vài lần, hoàn toàn không có phát hiện ra điều gì.
Lúc hỏi Diêu ma ma, Diêu ma ma cũng chỉ nói Lâm thái phi là chủ mưu chuyện giả thần giả quỷ này, những chuyện khác, cái gì cũng không biết.
Chuyện tới mức này, ai gia cũng không che giấu với ngươi. Nếu ngươi muốn chết thoải mái, ai gia có thể giúp ngươi. Nhưng ngươi phải nói cho ai gia biết, rốt cuộc ngươi đã có chứng cứ xác thực hay tất cả chỉ là suy đoán? Hoặc là có ai đó cũng đã nghe về chuyện này?
Thần sắc Lâm thái phi biến đổi, bà cố nén thống khổ trong bụng, cười với Vương thái hậu: Ngươi đoán thế nào? Bà muốn cho Vương thái hậu phải sống trong lo sợ, lo sợ rằng có người đã biết chuyện của bà ta. Cho nên bà không thể nói bất cứ điều gì cho Vương thái hậu được. Vừa nãy lúc uống trà, Lâm Thái phi đã bỏ thêm độc dược. Biết rõ bản thân rồi sẽ chết nên bà muốn để lại trong lòng Vương thái hậu một chút bất ổn, khiến buổi tối bà ta không thể ngủ yên!
Vương thái hậu nhìn khoé miệng Lâm thái phi chảy máu đen, liền biết sự việc đã hỏng. Chỉ là hiện giờ muốn cứu người cũng không kịp nữa rồi.
Vương thái hậu hận không thể tàn nhẫn đánh Lâm thái phi mấy bạt tai, làm ả ta nói với mình mọi chuyện, rốt cuộc ả ta có đem chuyện đấy nói cho người khác hay không.
Trừ bỏ Dương gia, Lâm gia đã đứng về phía mình. Phụ thân Lâm Trang phi sẽ không dễ gì buông bỏ vinh hoa phú quý, cho nên căn bản sẽ không vạch trần thân phận của Ngũ hoàng tử, việc này không tốt chút nào với hắn. Nói cách khác, bọn họ sớm đã là người chung thuyền!
Vương thái hậu đã thiết kế ra kết cục này từ rất lâu, vốn là muốn chậm rãi tra tấn Lâm thái phi, khiến bà nói ra mọi chuyện. Ai biết Lâm thái phi bà ta còn để lại một đường lui, tự chuẩn bị độc dược tự sát trước mặt mình!
Liệu có khi nào, vì một đường lui hôm nay mà sau này sẽ nổi lên biết bao nhiêu chuyện?
Tiện nhân! Đem xác nàng cho chó hoang ăn đi! Vương thái hậu phân phó. Trước khi chết còn dám tính kế mình một phen, Vương thái hậu chắc chắn sẽ không cho ả ta đi dễ dàng.
Ha ha, cho dù ả ta để lại đường lui thì sao, ai sẽ tin tưởng lời ả? Hiện tại ả đã là nữ nhân dâm loạn hậu cung, lời nói của nữ nhân như thế, sẽ không ai tin tưởng. Người khác cho rằng, chẳng qua là muốn bôi nhọ chính mình cho nên mới nói ra những lời đó.
Vương thái hậu thầm nghĩ, dù sao đến bây giờ cũng chưa phát sinh chuyện gì. Không phải Hoàng Thường cũng rất thoải mái ném Lâm thái phi cho mình xử lý hay sao?
Nói đến Hoàng Thượng bên kia, may là hắn không tiện đến nơi này. Cho nên trước khi chết Lâm Thái phi cậy mạnh tính kế mình một phen nhưng lại không thành!
Thái hậu cũng không thể bị lời nói này ảnh hưởng, tránh việc về sau cứ đến tối lại không ngủ được
Kết quả là, trong thời gian này, giấc ngủ của Vương thái hậu càng lúc càng không tốt, suy cho cùng cũng vì trong lòng có quỷ. Lúc ban ngày mọi người đi thỉnh an đều thấy được sắc mặt bà ta rất kém.
Vương thái hậu nói với bên ngoài: Giao tình giữa ai gia và Lâm thái phi cũng đã qua vài thập niên. Nhìn nàng ấy bệnh qua đời, trong lòng ai gia rất khó chịu. Ai gia cũng lớn tuổi rồi, kỵ nhất chính là thấy người thân quen qua đời, nói không chừng một ngày nào đó liền đến phiên ai gia.
Mọi người vội vàng an ủi nói Thái hậu nương nương hồng phúc tề thiên, nhất định sống lâu trăm tuổi, không nên lo lắng.
Cái chết của Lâm thái phi đối với người ngoài, là sinh bệnh mà chết. Diêu ma ma bên người nàng, sau khi chủ tử chết cũng đi theo tuẫn táng. Vương thái hậu khen Diêu ma ma là một hạ nhân trung thành, toàn bộ hạ nhân cần học tập Diêu ma ma.
Lâm thái phi là thái phi nên được an táng ở bên cạnh lăng tẩm của tiên đế. Những mệnh phụ bên ngoài cũng tiến cung túc trực bên linh cữu, nhưng dù sao bà cũng chỉ là một thái phi, không được tổ chức quá long trọng. Hơn nữa, Hoàng Thượng còn biết nội tình, lễ tang là để che lấp gièm pha này, không thể nói sau khi phụ hoàng chết, phi tử lại đội nón xanh cho ông. Như vậy, uy nghiêm của hoàng gia sẽ đi đâu?
Lúc Lâm thái phi sinh bệnh, Lý Già La đã cảm thấy không thích hợp. Chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy, Lâm thái phi đã chết.
Vương thái hậu không hổ danh là thái hậu, Lâm thái phi không phải đối thủ của bà.
Chỉ là, Lý Già La cảm thấy có chỗ bất hợp lý, chẳng lẽ Lâm thái phi không nói nghi ngờ của mình cho nhà mẹ đẻ?
Nhưng mãi đến hiện tại, người Lâm gia còn chưa hồi kinh, Lâm thái phi đã chết cũng không tiến cung. Mọi chuyện liền sáng tỏ.
Không lẽ Lâm gia không quan tâm đến Lâm thái phi? Hoặc nói cách khác, Lâm gia đã cấu kết cùng với Vương gia?
Lý Già La ngồi bật dậy, việc này rất có khả năng. Dù sao thì, mặc kệ Ngũ hoàng tử là thật hay giả, ở trong mắt mọi người cũng là do Lâm Trang phi sinh. Mặc kệ Ngũ hoàng tử thật sự là người của Vương gia, chỉ cần Vương thái hậu không công bố, như vậy, nhà ngoại Ngũ hoàng tử vẫn luôn là Lâm gia.
Ngũ hoàng tử nếu dựa vào Vương gia có thể thành thái tử, lợi ích sao lại không có phần của Lâm gia?
Chuyện tốt như vậy, so với việc liều mạng với Vương gia khiến hai bên đều tổn thất, thì liên kết sẽ dễ dàng hơn. Có Vương gia trợ giúp, địa vị Ngũ hoàng tử càng cao, nói không chừng, hiện tại Lâm gia đã trở thành chó săn của Vương gia.
Lý Già La thở dài một hơi, nói: Ký thác chuyện này lên người có lương tâm, chính là một loại sai lầm. Lần này bổn cung thật ra đã gián tiếp hại chết Lâm thái phi phải không?
Hổ Phách đáp: Nô tỳ thấy, nương nương và Lâm thái phi đều không sai. Lâm thái phi là người tốt, cho nên sẽ đấu tranh vì sự an bình của chất nữ nhi. Có lẽ Lâm Thái phi nghĩ rằng, phụ mẫu của Lâm Trang phi nếu biết nữ nhi của mình bị người ta hại chết, cháu ngoại còn bị đánh tráo, khẳng định sẽ hận đối phương thấu xương. Đây là ý nghĩ của người bình thường! Cái chính là Lâm gia không phải người bình thường, chỉ quan tâm đến lợi ích, vì thế mọi chuyện mới thành như bây giờ.
Có ai không đau lòng cho cốt nhục của mình? Nhưng Lý Già La và Lâm thái phi lại gặp phải vài người chỉ biết lợi ích, ngay cả cốt nhục thân tình cũng không đặt vào trong mắt. Càng không nói là ở trong cung, tình cảm xem ra còn ít hơn so với bên ngoài, nhưng chẳng ngờ người nhà của Lâm Trang phi cũng là loại đức hạnh thế này?
Vương gia và Lâm gia, sau chuyện hôm nay xem như cột vào nhau rồi đi!
Hổ Phách nhỏ giọng nói với Lý Già La: Vương thục viện phái người đi lục soát cung của Lâm thái phi, nghe nói tìm ra được quần áo của nam nhân.
Cho nên Lâm thái phi cần phải chết! Bởi vì đây là một sự sỉ nhục!
Hổ Phách cảm thấy Vương thái hậu cực kỳ tàn nhẫn và độc ác, thủ đoạn ngoan độc như vậy cũng dùng được. Chủ tử mình càng phải cẩn thận, bằng không cũng không biết khi nào bị Vương thái hậu tính kế, một chiêu chí mạng.
Nói vậy thì cái chết của Diêu ma ma cũng có điều kỳ quặc! Vương thái hậu thật biết làm trò, trước mặt nhiều người như vậy còn khen Diêu ma ma là một hạ nhân trung thành. Cái chết của Diêu ma ma này không thể không có vấn đề!
Dặn mọi người về sau phải cẩn thận một chút, không cần tìm hiểu tin tức về Thái hậu quá nhiều. Cẩn thận là trên hết!
Tìm hiểu tin tức từ chỗ Vương Minh Nhã là chuyện không quá khó khăn. Quả nhiên, Vương Minh Nhã vẫn còn quá trẻ, mà Vương thái hậu đã là cáo già, thủ đoạn cũng âm ngoan hơn rất nhiều. Một chút vô ý sẽ bị bà ta nhanh chóng bắt được, sau đó mạng cũng không còn!
Tiểu Lục Tử ra khỏi cung, đi đến phủ đệ của mình. Hắn cũng có nhà ở bên ngoài, ở đây không ai không biết hắn là tổng quản thái giám Trường Xuân cung nên số người nịnh bợ hắn rất nhiều. Chỉ là Tiểu Lục Tử vẫn luôn nhớ kỹ lời sư phó nói, không thể đắc ý vênh váo, mỗi ngày đều phải quy quy củ củ. Bên ngoài có ngững người muốn quen biết với người của Quý phi, cũng đều bị hắn lựa lời đuổi đi.
Hôm nayTiểu Lục Tử nhân được một cái tráp (3), có người đưa đến cửa quý phủ của hắn, nhưng lúc phát hiện ra thì người đã không thấy đâu.
(3) Cái tráp: đồ dùng hình hộp nhỏ bằng gỗ, thời trước dùng để đựng các vậy nhỏ hay giấy tờ.
Thế nào? Sao lại không thấy người? Tiêu Lục Tử nhìn cái tráp.
Hạ nhân kia thỉnh tội: Lúc nghe được tiếng đập cửa, tiểu nhân chỉ thấy bọn ăn mày trên đường đem đồ đến. Có người cho bọn hắn tiền, bọn hắn liền thay người đó tặng đồ. Hành tung của người này thật không dễ phát hiện.
Tiểu Lục Tử nói: Ngươi đi xuống đi. Nhưng có điều, chuyện này chỉ ngươi biết, ta biết. Ta không hy vọng có người thứ ba biết, hiểu không?
Tiểu nhân hiểu rõ! Làm hạ nhân, là phải kín miệng. Huống chi hắn không hề biết cái tráp này dùng để làm gì, không phải là có người muốn tặng đồ cho lão gia, lại sợ lão gia cự tuyệt nên mới dùng phương thức này chứ? Người này thật đúng là, thứ ngươi muốn đưa, chắc lão gia cũng sẽ không cần.
Tên hạ nhân chắc chắn sẽ không nói ra ngoài, bởi vì nếu lão gia xui xẻo, vận mệnh nô tài như bọn họ càng bi thảm!
Tiểu Lục Tử cẩn thận mở hộp tráp ra, sau đó phát hiện bên trong là một phong thư. Chữ trên mặt ghi rõ, gửi cho sư phụ của mình, Lưu Vĩnh Toàn. Như thế cũng thật kỳ quái, nếu là tặng đồ cho sư phụ thì sao không trực tiếp đưa đi, lại phải dùng cách này?
Nếu là đưa cho sư phụ, hắn sẽ không sợ. Nếu không có sư phụ dẫn dắt, hắn cũng chẳng có những ngày tháng tốt đẹp như bây giờ.
Đi theo Quý phi, Quý phi đối đãi hạ nhân rất tốt, cho dù có phạm sai cũng không đánh chửi. Được làm việc ở Trường Xuân cung, có thể nói, hắn vô cùng hài lòng với hiện tại.
Nhân lúc rảnh rỗi, Tiểu Lục Tử thay một bộ quần áo, sau đó ngồi lên xe ngựa đi đến phủ đệ của sư phụ hắn, Lưu Vĩnh Toàn.
Người canh phủ Lưu Vĩnh Toàn thấy Tiểu Lục Tử tới, vội ân cần chào đón. Ai cũng biết rằng, vị Lục công công này chính là tâm phúc bên người Quý phi nương nương, cũng là đồ đệ lão gia nhà mình.
Lục gia, ngài đã tới! Lão thái gia chúng ta đang chờ ngài, ngài ấy cũng vừa trở về.
Tiểu Lục Tử thưởng cho người này một thỏi bạc làm hắn vui mừng hớn hở.
Lưu Vĩnh Toàn đang lau mặt, thấy Tiểu Lục Tử đến liền ngẩng đầu lên, nói: Sao hôm nay ngươi lại tới đây? Có phải là có chuyện gì rồi hay không?
Bọn họ ở trong cung là nô tài, luôn phải cẩn thận, ở quý phủ của chính mình, có thể thoải mái hơn một chút.
Tiểu Lục Tử đáp: Sư phụ, đúng thật là có việc. Người xem cái này, là có người đưa đến quý phủ của đồ đệ, sau đó đồ đệ cũng không thể tìm được người này. Đồ đệ vừa mở ra xem, bên trong chỉ là một phong thư. Tin tức này cần phải nói cho sư phụ, nên đồ đệ chạy nhanh đến đây tìm người, sợ có cái gì quan trọng sẽ làm chậm trễ!
Lưu Vĩnh Toàn vừa nghe cũng thấy kỳ quặc. Hắn bỏ khăn lông vào nước, tự mình đi tới.
Hắn đưa tay mở phong thư ra, vì sợ đồ vật có bẫy nên mới rung rung một chút. Đây là cách làm của người có kinh nghiệm.
Nhìn và học một chút đi. Thư tín không rõ lai lịch, tốt nhất là nên để người khác xử lý trước một phen. Còn nếu không muốn để người khác biết, bắt buộc phải tự mình mở, thì rung nhẹ. Vì trên thư chỉ cần bỏ một chút thuốc bột linh tinh, hoặc là vừa mở ra thì bột phấn bay vào trong mắt, lúc đó ngươi đã bị tính kế. Rung lên như vậy, dù là có thuốc bột cũng không tác dụng gì. Phải lấy khăn để cầm thư, như thế sẽ không bị trúng độc.
Sư phụ thật sáng suốt! Đồ đệ học cả đời cũng không được một phần mười của sư phụ. Tiểu Lục Tử nịnh nọt nói: Chỉ là đồ đệ thấy đồ của người khác đưa cho sư phụ, đồ đệ nào dám mở ra xem? Cho nên mới trực tiếp đến đây đưa thư.
Lưu Vĩnh Toàn nhìn lá thư, sau đó hỏi: Chỉ có một mình ngươi biết về lá thư này?
Tiểu Lục Tử đáp: Mới vừa hồi phủ, đồ đệ liền nhận được. Tuyệt đối không có ai khác biết, nhiều lắm chỉ có quản gia của đồ đệ thấy được người đưa tráp. Chỉ là đồ đệ nghĩ, hắn chắc chắn sẽ nhầm tưởng ai đó tặng quà cho ta.
Người khác tặng quà, ngươi cũng không thể nhận hết, người chúng ta nên ỷ lại nhất chỉ có chủ tử của mình. Những người này tặng quà, đơn giản là muốn thông qua ngươi, khiến chủ tử của ngươi chú ý đến bọn chúng, hoặc là nhờ địa vị chủ tử làm chút chuyện. Tuy rằng có rất nhiều thứ không ảnh hưởng toàn cục, nhưng đến lúc đó thật sự có một hai việc khó xử, vậy thì có thể sẽ liên lụy chủ tử của ngươi. Ngươi phải cẩn thận!
Hắn là nô tài của Hoàng Thượng, thật ra không cần lo lắng phương diện này, nhưng Tiểu Lục Tử lại là người của Quý phi. Nếu chẳng may hắn làm ra chuyện gì đó ảnh hưởng Quý phi, chưa nói đến chức quản sự, đến lúc đó, có lẽ ngay cả mạng cũng không giữ nổi.
Sư phụ dạy bảo, đồ đệ ghi nhớ trong lòng! Nhất định sẽ cẩn thận. Cái gì quan trọng nhất đối với chúng ta, đồ đệ cũng đều rõ ràng, đồ đệ sẽ không tuỳ tiện thu đồ vật của người khác. Về việc này, thỉnh sư phụ yên tâm, đồ đệ sẽ không làm sư phụ hổ thẹn.
Đồ vật không nên nhận, hắn tuyệt đối sẽ không nhận.
Nếu đã như vậy, chuyện ngày hôm nay ngươi cũng nên chôn ở trong lòng, coi như không biết. Lưu Vĩnh Toàn nói.
Sư phụ, có phải người có lo lắng gì hay không? Người có thể nói với đồ đệ, tuy rằng đồ đệ không so được với sư phụ, nhưng hai người sẽ tốt hơn một.
Lưu Vĩnh Toàn cười cười: Không phải chuyện lớn gì, về sau có cơ hội, ta sẽ nói cho ngươi. Ngươi không cần đề cập chuyện này với những người khác.
Quý phi là chủ tử của đồ đệ, chuyện này không nói đến liệu có tốt hay không?
Lưu Vĩnh Toàn hạ giọng: Chuyện này, sư phụ có thể cam đoan không có nửa điểm liên quan đến chủ tử của ngươi. Nếu không liên quan đến chủ tử ngươi, chỉ là việc riêng của ta, thì nói cho ngươi và Quý phi làm gì? Nếu thật sự có khó khăn, sao ta không nói cho ngươi được? Ngươi đừng quên, trong kinh thành, chuyện khiến ta gặp phiền toái cũng không nhiều. Cho nên việc ngày hôm nay không cần nói với Quý phi. Sao chúng ta có thể lấy chuyện này mà làm phiền Quý phi? Như vậy sẽ không tốt! Thôi, hôm nay ta không giữ ngươi lại dùng cơm, về nghỉ ngơi cho khoẻ đi.
Tiểu Lục Tử không hỏi nhiều. Hắn biết tính tình sư phụ, không nói với ngươi, là tuyệt đối không nói, bằng không hắn cũng sẽ không được Hoàng Thượng coi trọng, trực tiếp trở thành đại nội tổng quản.
Thì ra là bức thư là do Lâm thái phi gửi cho Lưu Vĩnh Toàn. Trên thư nói, bà có để lại cho Hoàng Thượng một mật thư, đặt ở phía dưới lệnh bài của Lâm Trang phi tại Vĩnh Hoà cung.
Có thể người khác không biết, nhưng Lưu Vĩnh Toàn lại biết vì sao Lâm thái phi chết. Liên quan đến việc tư mật của cung đình, Lưu Vĩnh Toàn cực kỳ kín miệng. Chuyện không nên nói, không nên hỏi thì không đề cập tới, như vậy mới có thể sinh tồn trong cung.
Chỉ là Lâm thái phi này đã chết, sao lại còn lưu mật thư gửi cho Hoàng Thượng? Chẳng lẽ Lâm thái phi cảm thấy mình sẽ chết oan, nên mới viết thư mật báo? Cũng không giống lắm! Có điều thật sự cần phải làm gì, vẫn nên nghe theo ý định của Hoàng Thượng trước.
Hoàng Thượng nghe xong, nhàn nhạt lên tiếng: Trẫm đi Vĩnh Hoà cung sẽ khiến nhiều người chú ý. Ngươi tìm một nngười có thể lấy lá thư kia mà thần không biết quỷ không hay cho trẫm. Trẫm muốn chắc chắn không có người khác biết, hiểu không?
Vâng, nô tài tuân chỉ! Lưu Vĩnh Toàn đáp. Chuyện như vậy, đối với Lưu Vĩnh Toàn mà nói thì rất đơn giản, tốt xấu gì hắn cũng là đại nội tổng quản. Có lẽ Lâm thái phi nghĩ đến thân phận của hắn nên mới gửi phong thư này, nhưng Lâm thái phi có bí mật gì, một nô tài như hắn không nên thắc mắc. Chỉ là Hoàng Thượng đã có hứng thú, nên hắn sẽ lấy đến lấy cho Hoàng Thượng.
Lá thư kia mau chóng đến tay Hoàng Thượng. Lưu Vĩnh Toàn nói: Để nô tài kiểm tra trước xem có vấn đề gì không. Vì là thứ không rõ lai lịch thì càng phải cẩn thận cảnh giác, bằng không tổn hại long thể của Hoàng Thượng, đại nội tổng quản như hắn chết bao nhiêu lần cũng không đủ.
Không cần, trẫm tin Lâm thái phi sẽ không hại trẫm. Ngươi lui xuống đi, trẫm muốn tự mình xem lá thư này.
Vâng! Nô tài biết vâng lời, mới là nô tài tốt. Huống chi, phong thư này đã qua tay Lưu Vĩnh Toàn, chắc chắn không có vấn đề. Tuy không mở ra nhưng hắn cũng đã kiểm tra phía ngoài.
Hoàng Thượng không phải người ngu ngốc, sao có thể không phòng bị được? Nếu không, hắn cũng không thể làm Hoàng Thượng!
Bên này, Hoàng Thượng chầm chậm mở thư ra. Nhìn nội dung bên trong thư, biểu tình trên mặt hắn không thay đổi, nhưng nội tâm xác thực dậy sóng! Tuy những gì Lâm thái phi nói đều là suy đoán của bản thân hắn trước giờ, cái chính là, hắn một chút cũng chưa từng nghĩ điều này là sự thật
Lâm thái phi là trưởng bối trong cung, có một số việc người khác không rõ nhưng bà ta chắc chắn sẽ biết một chút.
Lá thư này, hẳn là Lâm thái phi vì đề phòng việc ngoài ý muốn nên đã chuẩn bị từ trước. Dòng đầu viết, nếu bà chết, sẽ có người đến nói cho Hoàng Thượng biết sự tồn tại của phong thư. Hiện tại Lâm thái phi đã chết, người bà an bài, thông qua Lưu Vĩnh Toàn đưa cho mình.
Lâm thái phi là một nhân vật khó lường, chỉ tiếc thua trong tay Vương thái hậu. Nhưng rốt cuộc cũng đã có phòng bị.
Thái hậu, Ngũ hoàng tử, hết thảy những người này!
Hiện tại Hoàng Thượng đã chết lặng. Suy nghĩ một chút, mọi thứ đều rõ ràng. Hóa ra sự thật là như vậy, mình thật sự không phải nhi tử do Thái Hậu sinh ra đời!
Lời Tĩnh phi năm đó nói, hoàn là sự thật!
Rất buồn cười. Thái Hậu khiến hắn trở thành kẻ ngốc, bà ta muốn làm thế nào thì làm thế đấy! Mà chính mình còn diễn một màn mẫu từ tử hiếu, rốt cuộc, tất cả mọi người đều nguỵ trang.
Tâm tìnhHoàng Thượng buồn bực, lúc đến Trường Xuân cung dùng bữa còn uống thêm vài chén rượu.
Lý Già La khuyên nhủ: Hoàng Thượng, uống nhiều không tốt cho sức khoẻ đâu, nên uống ít một chút.
Hoàng Thượng cười nói: Đường đường là Hoàng Thượng, ngay cả uống rượu cũng không thể tự do sao? Ái phi, trẫm không có say. Cũng chỉ có ở nơi này của ái phi, trẫm mới có thể nhẹ nhàng thoải mái. Có những thứ, trẫm phải chôn giấu trong lòng cả đời, không thể nói với ai. Có phải trẫm thực buồn cười không?
Lý Già La nghe xong, dịu dàng đáp: Hoàng Thượng không thử, sao lại biết không có ai có thể tâm sự cùng? Lại nói, Hoàng Thượng không tín nhiệm thiếp đúng không? Hoàng thượng sợ thần thiếp sẽ nói ra sao? Nhưng thật ra, thần thiếp cảm thấy thần thiếp là một người vô cùng kín miệng.
Hoàng Thượng là trượng phu thần thiếp, là chỗ dựa của hai đứa nhỏ. Người ta nói nhà mẹ đẻ là chỗ dựa của cô nương khi xuất giá, nhưng nhà mẹ đẻ thần thiếp không như thế, thần thiếp cảm thấy không thể tin cậy được. Chỗ dựa duy nhất của thần thiếp, chính là người, Hoàng Thượng. Người không vui, mẹ con bọn ta cũng không dễ chịu. Cho nên, thần thiếp thích nhất là lúc Hoàng Thượng vui vẻ!
Lý Già La nói với Hoàng Thượng, nàng và Hoàng Thượng cùng nhận vinh hoa chịu chung tổn hại. Nàng không có một nhà mẹ đẻ tốt, nếu Hoàng Thượng suy sụp, nàng cũng sẽ cùng đường.
Hoàng Thượng vuốt ve mặt Lý Già La: Mấy năm nay, ái phi cũng không thay đổi dù chỉ một chút, vẫn cứ như lần đầu tiên trẫm nhìn thấy ái phi. Giống như đúc, à mà không đúng, càng lúc càng trở nên hoàn mỹ. Ngươi nói xem, trẫm lớn lên có giống Thái Hậu hay không? Khi Hoàng Thượng nói lời này, đại khái có chút say.
Lý Già La nói: Không phải lớn lên giống tiên đế sao? Tuy không giống với Thái Hậu, nhưng rất anh tuấn. Thần thiếp cực thích. Lý Già La đã gián tiếp nói ra đáp án của mình. Hoàng Thượng và Thái Hậu một chút cũng không giống nhau.
Đây là sự thật, nàng không hề nói sai, Hoàng Thượng khi lớn, căn bản là không giống với Thái Hậu. Nếu là trước kia, Hoàng Thượng sẽ không nghĩ nhiều, bởi vì lớn lên giống tiên đế mà không giống Thái Hậu là chuyện bình thường. Nhi tử có người giống phụ thân, có người giống mẫu thân. Nhưng Hoàng Thượng đã tìm được đáp án, im lặng một lát rồi nói với Lý Già La: Nàng nói đúng lắm, trẫm và Thái Hậu không giống nhau, sao trẫm lại không phát hiện sớm chứ?
Nếu mình và Thái Hậu không giống, như vậy Ngũ hoàng tử lớn lên giống Thái Hậu, đặc thù người của Vương gia rõ ràng như thế, đây chính là đáp án!
Vương gia thế mà cũng dám mơ tưởng! Trẫm sẽ không nóng nảy. Trẫm muốn xem Vương gia các ngươi từ từ chậm rãi sụp đổ!
/268
|