Edit: Tiên Quý Nhân
Beta: Mai Thái Phi
Không có tìm, từ khi nô tỳ vào cung, chưa từng ra khỏi cung, lúc ấy lại qua tay vài người trung gian, muốn tìm người, Đại Sở lớn như vậy, nô tỳ chỉ hy vọng bọn họ có thể bình an tồn tại là tốt rồi, mặt khác nô tỳ cũng không hy vọng xa vời. Anh Đào nói.
Lưu Vĩnh Toàn đáp: Nếu như có manh mối gì, ta cũng có thể giúp đỡ tìm xem.
Anh Đào thưa: Đa tạ Lưu Công Công, chỉ là ngài không cần vì chút việc nhỏ này mà bận tâm.
Lưu Vĩnh Toàn lại nói: Chuyện này ta sẵn tiện để ý một chút, không thể coi là chuyện nhỏ được.
Quý phi đối đãi với hạ nhân bên người đều khá tốt, có thể kết thiện duyên cũng là điều không tồi.
Ở bên kia, quan viên Hàn Châu đều đang chờ thánh giá, mắt thấy thánh giá đã vào thành, nhưng lại chỉ thấy người ở trong thành mãi cho đến khi chuẩn bị đi hành cung ở Hàn Châu.
Nhóm quan viên bọn họ, ngay cả bóng dáng Hoàng Thượng cũng không thấy.
Bố chính sử Hàn Châu Đường đại nhân và một đám quan viên thấp thỏm ngóng chờ Hoàng Thượng, Đường đại nhân cũng lắc đầu, nói: Thánh thượng đi đường mệt nhọc, hôm nay sẽ không được diện kiến người.
Tri phủ cấp dưới Hàn Châu, Uông đại nhân nhỏ giọng nói: Có phải Hoàng Thượng thật sự không tới đây hay không, còn người nơi đó là giả?
Hắn cũng từ cấp dưới biết một ít tin tức, nói là lúc ở Nghênh Châu thấy có quý nhân từ kinh thành đến.
Đặc biệt là lúc ở Vị Thủy, còn có người nhà Uy Viễn Hầu.
Trong kinh thành đều nói, Uy Viễn Hầu chính là người thuộc Bảo Hoàng đảng*, hà cớ gì không ở bên cạnh Hoàng Thượng, mà lại ở Vị Thủy?
(*)Bảo Hoàng đảng: phe phái duy trì, ủng hộ Hoàng đế.
Hoàng Thượng sẽ không thật sự xuất hành tới nơi này, mà là cải trang đi theo Uy Viễn Hầu kia, đây chẳng phải là không xong sao?
Ai, Uông đại nhân, ngươi nói lời này, thật đúng là, cẩn thận người khác nghe thấy được, ngươi liền ăn không hết gói đem đi(*). Nếu là giả mạo, cũng không thể nói ra, bằng không đầu cũng khó bảo toàn!
(*)Ăn không hết gói đem đi: chỉ rõ sự cần thiết của việc giữ bí mật, giữ những điều cần giấu kín.
Đường đại nhân nói: Trở về cả đi, ngày mai Hoàng Thượng sẽ hội kiến chúng ta, đừng nói lung tung!
Đường đại nhân lên tiếng, người khác cũng không dám nói cái gì, ai bảo hắn là quan lớn nhất ở Hàn Châu.
Có điều Đường đại nhân tuy bên ngoài trấn định, nhưng sau khi về đến nhà, lại đi tới đi lui trong phòng, giống như ruồi bọ mất đầu.
Thê tử của hắn, Đường phu nhân lúc mang canh sâm đến, thì thấy trượng phu như vậy.
Vì sao lão gia lại sốt ruột như thế? Đường phu nhân hỏi.
Đường đại nhân nói: Thánh giá đã tới Hàn Châu rồi, chỉ là đến bây giờ ta cũng chưa thấy mặt Hoàng Thượng. Không biết có phải Hoàng Thượng tức giận ta hay không, mà lời đồn đãi ngầm đều giống nhau, nói là người vẫn chưa tới, cải trang ở nơi khác, quả thực khiến ta lo lắng.
Chuyện bên ngoài này, Đường phu nhân cũng biết một ít, nếu Hoàng Thượng muốn cải trang, thì vì cái gì lại làm vậy, còn không phải muốn điều tra sự tình mà người khác không biết hay sao?
Đường phu nhân nghĩ nghĩ, nói: Thiếp nghe nói Hoàng Thượng rất sủng ái Võ Quý phi. Lần này đến đây nam tuần, cũng mang Võ Quý phi theo. Không bằng thiếp lấy danh nghĩa của mình, xin diện kiến Quý phi nương nương, chúng ta cũng là nữ tắc nhân gia(*), nếu có thất lễ, cũng không có gì đáng ngại.
(*)Nữ tắc nhân gia: Khuôn phép mà người con gái phải tuân theo để sinh sống ở nhà chồng.
Đường đại nhân nghĩ, nói: Hôm nay cứ quyết định như vậy. Ngày mai ngươi và gia quyến các quan lại khác cùng nhau đi đi.
Nếu ngày mai Quý phi nương nương không gặp thê tử của mình và phu nhân của các quan khác, như vậy chứng minh Hoàng Thượng rất có thể không đến, mình cũng có thể suy tính nhiều việc!
Ngày hôm sau, Đường phu nhân và vài vị phụ nhân quan lại khác cùng đi vào hành cung, muốn bái kiến Quý phi nương nương.
Chỉ là hiện tại Quý phi nương nương có ở đây hay không còn chưa rõ, tuy nhiên Đường phu nhân vẫn đợi bên ngoài, không hề có ý trở về một chút nào.
Người hầu hạ ở hành cung đành phải truyền ý tứ của Đường phu nhân vào bên trong. Không bao lâu sau, bên trong truyền lời, nói Quý phi nương nương cho mời.
Đường phu nhân nhẹ nhõm thở dài một hơi. Tuy rằng làm như vậy, có chút vô lại, nhưng so với tiền đồ của trượng phu mình, điều này không tính là cái gì. Nếu như chút nữa Quý phi nương nương có trách tội, nàng cũng không có nửa câu oán hận.
Đường phu nhân và đoàn người sau khi tiến vào, đầu đều không dám ngẩng lên, chỉ thấy phía trên có nữ tử mặc cung trang, ngồi ngay ngắn ở ghế chủ thượng, các nàng vội vàng quỳ xuống, thỉnh an Quý phi nương nương.
Bên trên phát ra thanh âm dễ nghe: Miễn lễ, ban tọa.
Lúc này Đường phu nhân mới dám trộm nhìn thoáng qua Quý phi nương nương phía trên, thấy một mỹ nhân tỏa ra khí chất cao quý, trên mặt nhàn nhạt ý cười.
Bổn cung mới đến, vốn định tạm nghỉ ngơi một hai ngày mới tái kiến các vị, không nghĩ tới các vị vội vã muốn gặp bổn cung như vậy, không biết có chuyện gì quan trọng hay không? Lý Già La nói. Trên mặt nàng mang theo chút mệt mỏi, thoạt nhìn giống như không được nghỉ ngơi tốt.
Đường phu nhân trong lòng rơi bộp một cái. Phàm là người trong cung ra đều không dễ đụng đến. Nàng biết rõ mình làm như vậy, sẽ khiến Quý phi tức giận, nhưng vẫn đánh bạo làm liều một phen. Quý phi thấy mình, trong lòng không cao hứng cũng là sự thật.
Chỉ là Đường phu nhân đã nghĩ kỹ đối sách, nói với Quý phi nương nương: Thần thiếp lỗ mãng, quấy rầy Quý phi nương nương, là đám người thần thiếp biết Quý phi nương nương thiên nhân chi tư(*), gấp không chờ nổi muốn gặp Quý phi nương nương một lần. Hơn nữa đoàn người chúng thần dâng lễ gặp mặt lên Quý phi nương nương, chúc nương nương thanh xuân trường tồn, mưu sự thành công.
(*)Thiên nhân chi tư: người cao quý, khí chất bất phàm như người trên thiên giới.
Những người còn lại cũng phụ họa theo Đường phu nhân, tỏ vẻ sôi nổi, là bởi vì muốn gặp Quý phi thiên nhân chi tư, cho nên hôm nay mới tới đây quấy rầy, hơn nữa cũng mang theo lễ vật tới, dâng lên Quý phi nương nương.
Quý phi nương nương cười nói: Không cần, ở xa tới chính là khách, tâm ý của các ngươi bổn cung ghi nhận. Vốn dĩ bổn cung muốn sai người đưa chút lễ đến cho các ngươi, nhưng nếu các ngươi tới rồi, chốc lát cung nhân của bổn cung chuẩn bị xong, các vị đều đến lấy đi.
Các phu nhân nghe xong đều cao hứng, có thể được Quý phi nương nương đáp lễ, mặc kệ tốt hay xấu, đều là một niềm vinh hạnh lớn lao. Huống chi, Quý phi nương nương từ trong cung ra, vật phẩm kia tuyệt đối sẽ không tệ, đến lúc đó nói không chừng có thể trở thành đồ gia truyền.
Lưu lại đồ của Quý phi, sau này đưa cho nữ nhi khi xuất giá, bên nhà trượng phu ai còn dám coi thường?
Cũng vì Hoàng Thượng muốn nam tuần, cho nên mới có cơ hội này. Bằng không đến kinh thành, những người như các nàng, quan chức không cao, phẩm cấp không đủ, muốn thấy được quý nhân trong cung là điều không thể.
Các phu nhân và Quý phi nương nương nói chuyện phiếm về đất đai, khí hậu Hàn Châu một lúc, mãi đến khi cung nhân của Quý phi nương nương dâng trà tiễn khách, những người này mới vui vẻ rời đi, đương nhiên không thể thiếu ban thưởng.
Anh Đào mang vật phẩm mà các phu nhân đưa tới dâng lên cho Lý Già La, Lý Già La nhìn một hai món nổi trội hơn so với số còn lại, rồi cho người thu hồi, Thong thả xem sau đi. Đi thôi, đến chỗ Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng đã thấy những người hộ tống theo thánh giá, cũng biết mấy nhóm giả trang làm bản thân mình ở trên đường bị tập kích.
Hắn muốn cải trang, tất nhiên không phải hoàn toàn không chuẩn bị, hắn cho người tung hỏa mù, đưa người đi thành nhiều hướng khác nhau, trong đó có hai nhóm người bị đánh lén.
Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, có điều Hoàng Thượng chung quy vẫn tức giận. Đường đường là đương kim hoàng đế, có người muốn đẩy vào chỗ chết, đương nhiên sẽ không được đắc ý.
Tất nhiên, những tên đánh lén người của hắn không đắc thủ, chỉ là bị bí mật áp giải đến Hàn Châu này.
Hoàng Thượng, Quý phi nương nương đến. Lưu Vĩnh Toàn bẩm báo nói.
Hoàng Thượng tạm gác chuyện này xuống, ra ngoài thấy Quý phi đã tới, nàng nói: Hoàng Thượng, vừa rồi thần thiếp đã ban thưởng một chút cho gia quyến Bố chính sử Đường đại nhân và người nhà các quan lại khác. Đường phu nhân thật là hào phóng rộng rãi, chỉ là muốn gặp thần thiếp, không màng có được diện kiến thần thiếp hay không, vẫn dâng lên thần thiếp chút lễ gặp mặt.
Hoàng Thượng nói: Chỉ là thử xem trẫm có chân chính tới đây hay không thôi. Nàng ban thưởng, cũng là cho bọn họ một liều thuốc an thần, không cần để ý tới.
Lý Già La biết Bố chính sử Hàn Châu Đường đại nhân có chuyện lớn không ổn, bằng không cũng sẽ không phái phu nhân đến đây thử.
Thật đúng là người thông minh, chỉ là có phần vội vàng.
Lý Già La cũng tùy tiện hỏi chuyện Bố chính sử, dù sao xem bộ dáng Hoàng Thượng đã có định liệu trước, an toàn của nàng có thể cam đoan.
Tuy rằng cường long trấn áp bọn rắn độc, nhưng nếu bọn rắn độc này đều trong phạm vi quản lý của cường long thì sao?
Từ trước đến nay không phải dùng kịch bản, có không ít quan văn và quan võ, quan văn xảy ra chuyện gì, Hoàng Thượng có thể trực tiếp điều quan võ đến, sau đó quan văn cũng chỉ có thể buông tay chịu trói.
Đương nhiên, vì để ngừa vạn nhất, Hoàng Thượng vẫn ngầm điều hộ vệ của các châu phủ vùng lân cận đến, đợi đến lúc đó bắt những người này một lần là được.
Đường phu nhân sau khi trở về, nói cho Đường đại nhân nghe chuyện đã nhìn thấy Quý phi nương nương. Đường đại nhân tâm trạng buông thỏng một nửa, quay đầu thương lượng sự tình với hạ quan tâm phúc của mình.
Mà Uông phu nhân sau khi trở về, lại nói tiếp chuyện gặp được Quý phi nương nương với Uông đại nhân, Thật là mỹ nhân khó gặp, trách không được Hoàng Thượng sủng nàng như vậy. Đi đến đâu cũng đều đưa nàng ấy theo, nhìn qua một chút cũng không giống như là người đã sinh hai nhi tử.
Bản thân mình sinh hai đứa nhỏ, vòng eo đều phì sắp gấp đôi, trượng phu đi tìm những nữ nhân tuổi trẻ mỹ mạo. Nếu mình có một nửa tốt như Quý phi nương nương, không cần phải tức giận mỗi ngày với những tiểu yêu tinh đó.
Ta nghĩ người mà chúng ta chuẩn bị, Hoàng Thượng nhất định sẽ không vui! Uông phu nhân nói.
Hoàng Thượng tới Hàn Châu, bên này khẳng định sẽ chuẩn bị mỹ nhân, có điều không giống lúc ở Nghênh Châu, chuẩn bị oanh oanh liệt liệt, mà là ngầm chuẩn bị. Đến lúc đó khi nào Hoàng Thượng muốn xem ca vũ, liền cho người biểu diễn. Hoàng Thượng trực tiếp coi trọng, thuận lý thành chương, bằng không, ai có thể cưỡng bách Hoàng Thượng thu nhận mỹ nhân kia, đây không phải là tìm chết sao?
Cũng chỉ có bản thân Hoàng Thượng được vui vẻ, lúc này mới có thể khiến nước chảy thành sông.
Cũng đừng nói tiểu thư gia thế lớn thì không thể biểu diễn ca vũ, chỉ cần có thể được Hoàng Thượng yêu thích, biểu diễn ca vũ thì có gì là quá đáng đâu?
Lại nói, không phải tiến cung để làm đương kim Hoàng Hậu, có thể biểu diễn ca múa một chút cũng không có gì. Cùng lắm thì làm thiếp, đều không phải là hầu hạ người khác sao?
Nếu người đến không phải Quý phi mà là một phi tần không được sủng ái khác, thì có thể thông qua người ấy mà tiến cung, rốt cuộc có thể bố trí nhiều người trong cung, thêm nhiều sự giúp đỡ cũng là điều không tồi.
Nhưng người tới lại chính là Quý phi nương nương, bản thân nàng ta rất được sủng ái, có lý nào lại yêu cầu người khác giúp đỡ mình củng cố sủng ái?
Vốn nghĩ Quý phi tuổi cũng không nhỏ, hai mươi tuổi, nên muốn tìm mấy tiểu cô nương trẻ tuổi để hấp dẫn Hoàng Thượng. Nhưng hôm nay gặp thì mới biết, Quý phi hòa toàn không cần những điều này.
Nếu Quý phi không có sinh hoàng tử thì tốt, đến lúc đó còn có thể lấy hoàng tử làm mồi nhử. Chỉ là Quý phi đã có hai hoàng tử, còn cần người khác giúp đỡ sinh hoàng tử sao? Cho nên con đường thông qua Quý phi là không thể.
Vương thái hậu lưu lại biệt viện ở Thanh Châu, muốn theo phe Vương thái hậu cũng không được.
Bên Hàn Châu chuẩn bị người, phỏng chừng là vô ích.
Có điều Uông đại nhân lại nói: Nam nhân và nữ nhân không giống nhau. Là nam nhân, có ai lại không yêu sắc đẹp? Nam nhân với chuyện mỹ nhân là càng nhiều càng tốt, huống chi người đó lại là Hoàng Thượng? Đưa mỹ nhân tới mà không cần thì không phải người ngốc sao? Cho nên ngươi lo lắng cái gì?
Uông phu nhân nghe xong trong lòng có chút trầm xuống, khó trách trượng phu mình hoa tâm như vậy, thì ra trong lòng hắn cho rằng nam nhân là kiểu người như thế này.
Uông đại nhân mặc kệ thê tử mình có cao hứng hay không, nàng ta có thể có cuộc sống tốt đẹp như hiện tại, còn không phải do trượng phu hắn mang tới hay sao?
Lại nói, hắn dưỡng nữ nhân khác, cũng là xứng đáng số tiền mà hắn bỏ ra, nên hà cớ gì lại không dưỡng? Tóm lại không thể mỗi ngày đối mặt với một bà thím ngày càng già đi, như vậy cả đời này còn có ý nghĩa gì? Có ai không thích tiểu cô nương tươi mới đâu, đây cũng là lẽ thường tình.
Hoàng Thượng tới ba ngày, mới đến xem các quan viên ở Hàn Châu. Sau đó hắn triệu quan viên nhất nhất trình diện, bề ngoài thật sự yên bình, nhưng đến buổi tiệc tối, đội ngũ của Hoàng Thượng từ nơi khác điều tới đây, vây quanh đám quan viên có liên can, bắt hết lại không có một chút sai sót nào.
Bố chính sử Hàn Châu Đường đại nhân bị nhốt lại, ngay cả cơ hội kêu oan cũng không có.
Hoàng Thượng sai quan viên tra xét sổ sách nha môn Bố chính sử đến, lại có người ngầm làm một bộ sổ sách khác. Hai bộ sổ sách hoàn toàn khác nhau, trong đó số hao hụt gần một trăm vạn lượng bạc.
Một trăm vạn lượng, gần bằng một phần mười quốc khố. Nếu là tham, Đường đại nhân này thật đúng là tham đủ nhiều!
Tiếp theo phái binh vây quanh quý phủ Đường đại nhân, trực tiếp kê biên gia sản!
Đường phu nhân không còn bộ dạng quý phụ nhân lúc trước nữa, đầu bù tóc rối, trông thật thê thảm.
Một Bố chính sử, mới đó đã rơi đài, lúc này quan viên Hàn Châu lòng người đều hoảng sợ, sợ người tiếp theo gặp họa là mình.
Uông đại nhân cuống quít, hắn cũng bị bắt, thật sự hắn còn không biết mình có tội hay không.
Vì muốn nịnh bợ cấp trên, hắn cung kính dâng cho Đường đại nhân rất nhiều vật phẩm, chỉ là không biết phía bên Đường đại nhân có ghi chép lại hay không, nếu có, vậy hắn xong đời rồi!
Cũng không biết lần này tại sao Hoàng Thượng lại nổi giận như vậy, còn phái binh lính đến đây, quả thực là một chút cũng không muốn buông tha Đường đại nhân!
Lần này Đường đại nhân chết chắc rồi.
Uông phu nhân thật vất vả mới tìm được cơ hội tới thăm trượng phu của mình. Trượng phu và các tiểu quan khác giống nhau, nhốt đơn độc tại một gian nhỏ, không giống nhà tù, nhưng hoàn cảnh cũng không tốt lắm.
Lão gia, ngươi sao lại như vậy, làm gì cho phải đây, mấy mẫu tử chúng ta về sau biết sống thế nào. Uông phu nhân vừa thấy mặt trượng phu thì khóc.
Uông đại nhân bị ầm ĩ làm cho phiền não, vốn dĩ trong lòng không thoải mái, hiện tại thấy phu nhân khóc như vậy, không khác gì khóc tang, liền quát lớn nói: Lão gia ta còn chưa chết đâu, ngươi gào tang cái gì?
Uông phu nhân lập tức không khóc nữa. Uông đại nhân thấy gia quyến mình còn có thể tự do đi lại, biết tình hình của hắn cũng không tính nghiêm trọng. Chỉ là hắn không biết tình huống bên ngoài bây giờ như thế nào, vội hỏi phu nhân của mình.
Uông phu nhân nói: Như thế nào? Lão gia, ngươi còn không biết sao? Đường đại nhân lần này không chỉ mất chức quan, ngay cả tính mệnh cũng khó bảo toàn!
Cái gì? Vì cái gì? Đường đại nhân sai phạm cái gì?
Hắn chỉ biết là hắn và mọi người cùng nhau bồi Hoàng Thượng ăn cơm uống rượu. Dung nhan Hoàng Thượng hắn còn không thấy rõ, biểu diễn ca vũ còn chưa đến lúc cao trào, thoắt cái, đã bị một đám quan binh vây quanh, chắp cánh cũng khó chạy thoát.
Lão gia, ngươi thật không biết, bên ngoài đều lan truyền rằng Đường đại nhân mấy năm nay nhậm chức Bố chính sử đã tham ô không biết bao nhiêu tiền. Nghe nói kê biên tài sản từ nhà bọn họ ra, sắp thành tòa kim sơn ( núi vàng), còn có Hộ bộ cho hắn bạc tu sửa đê đập, hắn cũng to gan lớn mật bỏ túi riêng, dùng đất bùn để sửa chữa đê đập. Nếu không đúng thì sao bị Hoàng Thượng phát hiện, chứng cứ lại vô cùng xác thực như vậy. Lần này mũ cánh chuồn của Đường đại nhân khó giữ, có khi còn bị chém đầu.
Uông đại nhân nghe thấy, trên trán một tầng mồ hôi lạnh, chuyện tham ô này, làm quan không có mấy ai trong sạch. Như hắn, cũng có tham một ít, chỉ là tham lớn giống như Đường đại nhân, hắn không dám. Người có bao nhiêu lá gan lớn, vẫn nên coi trọng mũ cánh chuồn hơn.
Không thể nào, lần trước chúng ta tặng lễ Đường đại nhân, hắn đều không nhận. Uông đại nhân nói.
Đó là hắn khinh thường lễ của chúng ta quá ít. Lại nói tiếp, cả nhà Đường đại nhân thật là ngụy quân tử. Ngày thường không phải kiểu người tham ô vô lại, ai biết đều là giả dạng, thể hiện mình thực thanh liêm, sau lưng thì lén hành động. Quả thực là, hắn không thu chút bạc lẻ của ngươi, mà là thu bạc của những phú thương, một chút cũng không nương tay. Đã có mấy quý phủ tố giác hắn, lần này xem như hắn xong đời rồi, may mắn chúng ta không có kết thông gia với bọn họ, bằng không lần này cũng sẽ bị liên lụy.
Thứ nữ nhà Đường đại nhân, lúc ấy Uông phu nhân nhìn trúng, đang nghĩ tới có thể cưới về nhà làm con dâu hay không. Tuy là thứ nữ, nhưng là thứ nữ của Bố chính sử, so với nhà mình cũng coi như là môn đăng hộ đối. Chính là khi đó Đường phu nhân nói muốn suy xét thêm, cũng do Đường phu nhân còn đang suy tính nên hiện tại nhà mình mới không có quan hệ gì.
Hiện giờ Đường gia khó giữ được, người khác bỏ đá xuống giếng cũng là chuyện bình thường.
Uông đại nhân thầm nghĩ, ta có thể không ra ngoài được, còn không biết mất bao lâu, hiện tại ngươi cao hứng không phải quá sớm hay sao.
Có điều Uông đại nhân thấy mình cũng không bị thẩm vấn, thê tử còn có thể đến đây vấn an, như vậy khẳng định mình sẽ không bỏ mệnh, đây là trực giác, cũng là phỏng đoán.
Hiện tại nên làm như thế nào? Nếu Đường đại nhân đã như vậy, còn không bằng thuận tiện đạp thêm một cước, cũng làm cho mình thoát thân.
Nhưng mà rốt cuộc nên đưa ra chứng cứ có lợi gì, làm Đường đại nhân lập tức không thể trở mình được, còn mình lại có thể thoát thân?
Uông đại nhân lâm vào thâm trầm suy nghĩ.
Phía bên Hoàng Thượng đã cho người đưa chứng cứ đến trước mặt Đường đại nhân, Đường đại nhân trở thành tù nhân, biết chính mình không sống nổi, cũng không giảo biện nói một câu nào.
Chỉ hỏi hắn, là ai sai khiến hắn phái người ám sát Hoàng Thượng, Đường đại nhân chỉ nói, hắn không có ám sát Hoàng Thượng.
Nếu nói tham ô, như vậy chỉ cần tính mạng một mình hắn là đủ. Chỉ là thêm tội danh ám sát Hoàng Thượng, như vậy cả nhà hắn, còn có chín tộc phỏng chừng đều sẽ không có kết cục tốt, hắn sống chết cũng không thừa nhận.
Chỉ hy vọng người bên Thanh Châu có thể nhận được tin tức, cho mình một biện pháp, có thể thu xếp người nhà của mình thật tốt.
Rốt cuộc mạo hiểm làm chuyện này, cũng là cược cả tính mạng.
Chỉ là, bên Thanh Châu một chút tin tức cũng không có, ngược lại xuất hiện một vài tên hạ quan dưới trướng do hắn quản lý, đứng ra tố cáo mình.
Đường đại nhân nghe vậy vai khẽ run, nhịn không được cười lạnh. Lúc trước mình cao cao tại thượng, những người này làm một bộ mặt nịnh bợ, hiện giờ mình thành tù nhân, bọn họ bỏ đá xuống giếng như vậy, thực tốt, thật sự rất tốt. Đường đại nhân cũng không khách khí, trực tiếp đem những sổ sách ngầm mà những người này đưa cho mình ra ngoài.
Dù sao, hắn vốn định, những người này nếu có thể vì mình ra mặt nói một chút lời, hắn sẽ không làm tuyệt tình như vậy. Chỉ là những người này lại hận không thể dồn mình vào chỗ chết, như vậy hắn hà tất phải lưu tình, muốn chết thì mọi người cùng chết thôi.
Nếu ta không tốt thì mọi người cũng đừng mong được yên ổn, có điều gì thì tới hoàng tuyền rồi lý luận tiếp.
Bên biệt viện Thanh Châu, Vương thái hậu giận dữ, Thừa Ân Công quỳ gối bên Vương Thái hậu, không dám nói lời nào.
Vương Thái hậu xoa xoa cái trán, nói: Vì cái gì đại ca ngươi nóng vội như vậy? Lần này phía bên Hoàng đế đã bắt Đường Hữu Niên. Nếu Hoàng thượng mang người thú nhận tội trạng tới, ai gia cũng không giữ được ngươi!
Thừa Ân Công quỳ xuống nói: Là thần không phải, thần quá nóng vội, cảm thấy đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, cho nên mới sai sử Đường Hữu Niên xuống tay, nào ngờ lại không thực hiện được.
Hoàng Thượng xuất cung, nếu ở bên ngoài xảy ra chuyện, mấy người cùng theo ra ngoài đều không có đường sống. Trương đại nhân thì không cần phải nói, bảo hộ Hoàng Thượng thất bại. Còn có Uy Viễn Hầu thế tử, Lưu Vĩnh Toàn, quan trọng nhất chính là người đã có hai hoàng tử - Quý phi, nàng ta không thể thoái thác tội của mình, như vậy quả thực là diệt cỏ tận gốc.
Chỉ cần Hoàng Thượng bị trọng thương không kịp chữa trị, như vậy thiên hạ này còn không phải là thuộc về gia tộc họ Vương bọn họ?
Quý phi khó tránh thoát được tội, mà hai hoàng tử của nàng ta sẽ vì mẹ đẻ nên không có tư cách bước lên vị trí kia. Đại hoàng tử càng không cần phải đề cập đến, mẫu thân xuất thân từ cung nữ ti tiện thấp hèn, dám cùng Vương gia đấu sao?
Cho nên Ngũ hoàng tử danh chính ngôn thuận trở thành người được chọn duy nhất.
Chính là vì cơ hội này quá khó để nắm bắt được, cho nên Thừa Ân Công cảm thấy không thể lãng phí, cùng với Đường Hữu Niên nội ứng ngoại hợp, muốn bắt được Hoàng Thượng chỉ trong một lần duy nhất.
Biết Hoàng Thượng khẳng định sẽ không theo quy củ đi Hàn Châu, nên hắn mới phái vài nhóm người, có thể từ phương hướng Hàn Châu mà suy đoán truy đuổi theo lộ trình của Hoàng đế.
Cuối cùng thật đúng là gặp mấy đám người, chỉ là kết quả lại không tốt như vậy. Nếu thật sự ám sát thành công, thì thiên hạ hiện tại đã là một cục diện khác, Ngũ hoàng tử có thể trực tiếp đăng cơ ở trong cung.
Hừ, cơ hội tốt? Hiện tại phải làm sao đây? Nếu Đường Hữu Niên chịu không nổi, trực tiếp khai ra người trong cung là ngươi, ngươi nói xem phải làm như thế nào? Vương gia phải làm sao bây giờ?
Thái hậu yên tâm, hắn sẽ không khai ra chúng ta. Cho dù cả nhà hắn đều bị xử trảm, hắn cũng sẽ không nói ra. Bởi vì dù có nói hay không, kết quả cuối cùng hắn đều phải chết, còn nếu như không nói, về sau chúng ta sửa lại cho hắn thành án xử sai. Thái hậu chỉ cần cầu tình một chút cho gia quyến Đường gia thì sẽ ổn thỏa.
Ngươi nói thật chính xác, nhưng bất luận là vì điều gì đi chăng nữa, khi một người đối diện với sinh tử trước mắt đều sẽ có bản năng mưu cầu đường sống, Đường hữu Niên hắn cũng không ngoại lệ. Lỡ như hắn khai ra ngươi, ngươi tính như thế nào?
Thừa Ân Công nói đạo lý: Thứ nhất, ta thân là cữu cữu của Hoàng Thượng, hà cớ gì muốn sát hại cháu ngoại trai của mình? Nếu không lo cho cháu ngoại trai đang làm hoàng đế của mình thì người cữu cữu như ta có gì tốt đẹp? Trong mắt người ở bên ngoài, Ngũ hoàng tử là do Lâm Trang Phi sinh ra, cùng với Vương gia chúng ta không có bất kì mối quan hệ gì. Ta có ngốc cũng sẽ không hạ bệ cháu ngoại trai của mình xuống ngôi vị để phò tá một người không phải huyết mạch nhà họ Vương như Ngũ hoàng tử lên ngôi Hoàng đế. Thứ hai, Thái hậu nương nương, hiện tại Ngũ hoàng tử là cháu ngoại của Đường Hữu Niên, cho nên hắn chính là vì ta và Ngũ hoàng tử mà đến chết cũng sẽ không nói ra.
Ngũ hoàng tử kia chính là do nhi tử của mình và nữ nhi của Đường Hữu Niên sinh ra. Tuy rằng Đường Hữu Niên không thừa nhận nữ nhi kia, tuy rằng nữ nhi hắn ta đã chết, nhưng cháu ngoại chính là cháu ngoại, có muốn thay đổi sự thật cũng không được.
So sánh với việc cháu ngoại hắn ta về sau có thể lên làm hoàng đế, vì lợi ích chung của mọi người, hắn ta chịu vinh nhục thì có sá gì?
Đây chính là giao dịch một vốn bốn lời, người chết là không thể tránh được.
Hắn ta chết, Đường gia suy tàn, thế nhưng Đường gia lại có đứa cháu ngoại trở thành hoàng đế một quốc gia, cho nên vẫn là Đường gia có lời!
Lại nói, hắn ta dám tranh đua cá chết lưới rách sao? Vốn dĩ chuyện này, chính là khi quân diệt tộc, hắn ta không nói, Vương gia bên này còn có thể tiếp tục giúp đỡ Đường gia, đưa cháu ngoại hắn ta lên ngôi vị, tốt xấu gì cũng có hy vọng. Bằng không nếu hắn ta khai ra, Vương gia và Đường gia đều gặp nạn, chính là muốn hy vọng cũng không có!
Cho nên Đường Hữu Niên hắn ta chỉ có thể giữ bí mật này đến chết, một mình gánh tội thôi.
Vương Thái hậu nghe xong, nói: Cũng đúng, sự tình tới mức này cũng chỉ có thể chờ đợi. Có điều chỉ một lần duy nhất, tuyệt đối không có lần sau! Về phần Hoàng Thượng, không cần phải nương tay. Ngũ hoàng tử còn nhỏ như vậy, nếu như Hoàng Thượng không còn nữa, cũng không tới lượt Ngũ hoàng tử đăng cơ. Lại nói, đứa con hoàng đế này của ta cũng không còn là tiểu tử như trước kia. Từ chuyện này, ngươi có thể thấy, hắn đã có lòng phòng bị thận trọng nên tuyệt đối không thể lơ là thiếu cảnh giác. Ai gia cũng có thể chờ mấy năm, khi Ngũ hoàng tử lớn tuổi hơn thì sẽ có cách nói để lập nó làm thái tử.
Vâng, cẩn tuân theo ý Thái hậu, lần này chúng ta lỗ mãng, về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa.
Hắn có thể cam đoan lần này không kéo Vương gia xuống nước, chỉ cho một mình Đường Hữu Niên gánh vác.
Cho nên Thừa Ân Công phải cho Đường Hữu Niên một ít ám hiệu, làm hắn ta ngoan ngoãn một mình chịu hết chuyện này. Dù sao tội danh tham ô cũng là tội chết, hà tất lại liên lụy đến nhiều người khác?
Đúng là bởi vì sợ Hoàng Thượng phát hiện tội danh tham ô của hắn ta, cho nên mới nghĩ tiên hạ thủ vi cường, cái gọi là vì muốn loại trừ tai họa của bản thân mà kéo hoàng đế xuống ngựa, Đường Hữu Niên chính là có dũng khí này.
Cho nên bên này Đường đại nhân và Đường phu nhân cũng hiểu được bản chất sự tình, một mình gánh chịu hết mọi tội lỗi, cũng không có giảo biện, chỉ cầu Hoàng Thượng khai ân, có thể tha cho tính mạng gia quyến hắn, hắn chết cũng không có gì hối tiếc. Bởi vì những việc này đều không liên quan tới bọn người Đường gia, cầu Hoàng Thượng có thể tha cho bọn họ một con đường sống.
Hoàng Thượng bị người ám sát, đây là chuyện lớn cỡ nào. Có điều bởi vì đó là chuyện cơ mật, cũng không được phép công khai, cho nên hắn là đi theo ngự giá đến Hàn Châu này.
Vì thế Đường đại nhân bị phán chém đầu, không cần áp giải hồi kinh, trực tiếp hành hình ở Hàn Châu. Hoàng Thượng còn tự mình tới đài tử hình, đọc một loạt tội danh của Đường Hữu Niên, phía dưới lê dân bách tính đều dâng trào sục sôi, hô hào muốn giết đại tham quan này.
Bởi vì lúc này, đang là mùa hạ, Giang Nam lại nhiều sông nước, đê đập tu sửa không tốt, một khi vỡ đê, chính là hàng ngàn hàng vạn người chết. Đến lúc đó không biết có bao nhiêu người chạy nạn, bao nhiêu người phải bán thê tử con cái.
Cho nên đối với quan tham ô tiền tu sửa đê đập, lão bách tính đều căm phẫn tới tận xương tủy, hận không thể ăn tươi nuốt sống Đường Hữu Niên!
Hoàng Thượng cũng dán thông cáo, đem toàn bộ tiền mà Đường đại nhân đã bỏ túi riêng dùng hết cho sửa chữa đê đập. Hơn nữa, phái một Bố chính sử khác tới giám thị, nếu phát hiện hành động tham ô cũng tuyệt không tha thứ, trực tiếp đưa đi chém đầu. Ở các nơi thiết lập vạn dân rương (*), mọi người có thể viết thư nặc danh tố cáo tham ô, nếu là thật, tuyệt đối sẽ vì lão bách tính chủ trì công đạo. Nhưng nếu là vu cáo, cũng sẽ truy cứu người chịu trách nhiệm, đây cũng là phòng ngừa có người cố ý quấy rối.
(*) vạn dân rương: hòm thư để dân tố cáo quan xấu hay giải trình khó khăn.
Đường Hữu Niên đầu rơi xuống đất, gia sản Đường gia cũng bị tịch thu, Hoàng Thượng không chém đầu toàn bộ người Đường gia, mà lưu đày bọn họ ba ngàn dặm. Ba ngàn dặm, có thể còn sống mà đi đến nơi thật không dễ dàng.
Có điều làm như vậy, lão bách tính còn nói Hoàng Thượng quá nhân từ, Đường Hữu Niên tham nhiều tiền, hại nhiều con dân như thế, nghe nói có nơi đê đập đã bị nước phá hủy cuốn trôi, làm chết đuối không ít người, trừng trị một Đường Hữu Niên sao mà đủ?
Không chém thêm mấy người liên quan khác thì làm sao có thể xoa dịu lửa giận mọi người?
Chỉ là Hoàng Thượng đưa ra quyết định dựa theo luật pháp, người khác cũng không dám dị nghị gì.
Giết hết người thì có ích lợi gì, thay vì phát hỏa còn không bằng bỏ ra nhiều tâm sức một chút, gấp rút sửa chữa đê đập nhanh chóng, hạn chế số người dân gặp tai ương.
Lời này nói rất phải, lão bách tính đều là người thật thà chất phác, vì gia kế, vì sinh tồn, đều sẽ tận lực phối hợp hành động với quan phủ.
Hoàng Thượng còn trừng trị vài quan viên vùng Hàn Châu này, đều có mối liên hệ ngầm sâu xa với Đường Hữu Niên. Vài quan võ dưới trướng đều bị cách chức, một mình Đường Hữu Niên làm sao lại có thể phái người ám sát, không có quan võ trợ giúp là không có khả năng.
Cho nên quan trường Hàn Châu chấn động kịch liệt.
Cũng may thời điểm Hoàng Thượng chuẩn bị đến Hàn Châu, biết quan trường nơi đó sẽ có một số người phải xuống ngựa, nên đã sớm có sự chuẩn bị, bao gồm tân Bố chính sử, sau khi người đứng đầu bị trừng trị liền đi nhậm chức.
Thiên tử tức giận chém người, quan viên mới nhậm chức khẳng định sẽ không ở trước mặt Hoàng thượng giở trò mưu mẹo.
Hoàng Thượng nói với Lý Già La: Vùng Hàn Châu này, đường thủy, đường bộ đều là tuyến trọng yếu, là đầu mối quan trọng của Đại Sở. Giao thông sông nước cũng phát đạt, thu nhập của quốc khố mỗi năm đều có một phần lớn từ đây. Nếu nơi đây trị thủy không tốt, lòng trẫm bất an. Cho nên lần này trẫm nam tuần, chủ yếu là đến Hàn Châu, không nghĩ tới nơi này quả nhiên là ngọa hổ tàng long, chuyện ám sát trẫm cũng dám làm ra. Nếu không phải trẫm có chuẩn bị vẹn toàn, nói không chừng lần này để cho bọn chúng thực hiện được âm mưu.
Lý Già La nói: Hoàng Thượng hà tất vì người như vậy mà tức giận, bọn họ đúng là lợi hại, nhưng cuối cùng cũng không đấu lại Hoàng Thượng. Thật ra thần thiếp cảm thấy, lần này Hoàng Thượng hành động chu đáo chặt chẽ. Lại còn có người đoán được Hoàng Thượng sẽ cải trang, không nghĩ đến thật sự là có người thân thuộc bên Hoàng Thượng ngầm cấu kết với Đường Hữu Niên, nội ứng ngoại hợp, cùng nhau hành động.
Hoàng Thượng gật gật đầu, nói: Nàng nói có lý, trẫm cũng muốn điều tra vài người thân cận.
Cùng đi theo hắn, lần lượt kể ra có Trương đại nhân, Dương Phấn, Quý phi, Lưu Vĩnh Toàn, những người này sẽ không cho người mật báo. Bởi vì nếu mật báo là người của họ, như vậy những thích khách đó sẽ không phân tán khắp nơi mà sẽ tìm được mình ngay lập tức.
Lớp thì lên kế hoạch, lớp thì sai cấp dưới mật báo, nhất định là người thông thuộc thói quen của mình, mà người như vậy có ai đây?
Hoàng Thượng trầm tư, nếu mình bị ám sát thiệt mạng, như vậy cần phải có người thừa kế mới lên ngôi, nhi tử hiện tại của mình có bốn người.
Cuối cùng, khi mình không còn nữa, ai có khả năng lên kế thừa ngôi vị hoàng đế?
Quý phi vẫn luôn đi theo mình, nếu bản thân mình xảy ra sự cố ngoài ý muốn, như vậy Quý phi cũng không có đường sống, nhất định sẽ bị các triều thần liên hợp chỉ trích, dâng sớ đòi xử tử. Có mẫu thân như thế, Lạc Nhi và Uyên nhi cũng không thể trở thành vua kế nhiệm.
Như vậy còn lại Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử. Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều có khả năng. Nếu đám người sau lưng kia muốn tìm một hoàng đế nghe lời, Đại hoàng tử vẫn là lựa chọn tốt nhất, thân phận mẫu thân như không tồn tại, suy tính thật chu đáo chuẩn xác.
Mà nếu là Ngũ hoàng tử, như vậy thì liên quan đến Vương gia.
Vương gia, nếu vì mình thật sự không phải nhi tử do Thái Hậu sinh ra, Vương gia sẽ vì một Ngũ hoàng tử không có cùng huyết thống làm ra chuyện lớn như vậy sao?
Có thể là vậy mà cũng có thể sẽ không. Nhưng chỉ cần tồn tại một khả năng, đều sẽ như cái gai nhọn cắm trong lòng Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng, có lẽ thần thiếp nói cũng không đúng, dù sao thì thần thiếp vẫn là nữ tắc nhân gia, kiến thức có phần hạn hẹp.
Hoàng Thượng nghe xong nói: Ái phi hà tất tự coi nhẹ mình? Thật ra trẫm cảm thấy ái phi nói rất có đạo lý, hơn nữa trẫm đã ngầm phái người đi tra xét. Có một số việc, hiện tại trẫm không nói với nàng được, chờ thời cơ chín mùi, trẫm có thể tiết lộ một chút cho nàng biết.
Có đôi lúc, Hoàng Thượng xúc động, nghĩ rằng sẽ tiết lộ trước mặt Quý phi chuyện mình có quan hệ huyết thống với Tĩnh phi, không phải nhi tử do Vương thái hậu sinh ra. Nhưng mỗi khi lời đến bên miệng, hắn lại không nói ra được. Có lẽ đây là chuyện mình khó có thể mở lời, có lẽ trong lòng còn chưa thật sự tin tưởng, có lẽ không nghĩ rằng thêm một người biết chuyện này.
Đại khái, mình chính là đế vương, không nên tin tưởng bất kì kẻ nào, cho dù nữ nhân này đã vì mình sinh hai hoàng tử.
Thực lòng hắn cũng thật sự thích nàng, nhưng chuyện như vậy, nếu như nói ra sẽ có hậu quả gì?
Nếu hắn nói Vương thái hậu là mẹ đẻ của mình, có phải bản thân đã lăng mạ mẫu thân ruột thịt hay không, huống hồ đây lại là trước mặt phi tử?
Suy cho cùng người cô đơn chính là hắn, rất nhiều chuyện, chẳng sợ không tìm được người thổ lộ tâm tư, nhưng chung quy vẫn là muốn tự mình gánh chịu.
Có lẽ nói với Quý phi sẽ tính là nói bí mật trong lòng mình ra, nhưng mà thổ lộ tình cảm cùng với một nữ nhân, chuyện như vậy Hoàng Thượng cảm thấy quá nguy hiểm. Không thể nói được, nếu sau này hắn hối hận, muốn bảo vệ đến bí mật này đến cùng, nhịn không được sẽ giết Quý phi.
Nhưng hắn lại không đành lòng đẩy Quý phi vào con đường chết, cho nên không nói thì vẫn tốt hơn.
Trong lòng Hoàng Thượng thật rối rắm, nam nhân không nên vì một nữ nhân mà lo được lo mất, hắn chính là người ở chỗ cao tất không tránh được gió lạnh.
Hoàng Thượng còn muốn ở lại Hàn Châu bao lâu? Lý Già La hỏi, xem tình hình hiện tại, công vụ Hàn Châu cũng sắp kết thúc.
Hoàng Thượng thấy Quý phi tự mình chuyển đổi đề tài, cũng nói theo: Hàn Châu còn có một vài nơi, trẫm muốn đích thân đi xem cùng ái phi, bằng không có đến Hàn Châu cũng như không, thật uổng phí một chuyến.
Đây mà cũng coi như đến không? Tới Hàn Châu, trừng trị nhiều quan viên như vậy mà còn xem như đến không, vậy thế nào mới gọi là không đến không? Thật muốn toàn bộ quan viên đều xuống ngựa mới cho là không đến không sao?
Những quan viên Hàn Châu đó mà nghe được Hoàng Thượng ngài nói, chỉ sợ cơm đều nuốt không trôi nữa. Ở trong lòng bọn họ, hiện tại Hoàng Thượng không thua kém Diêm La Vương là bao. Nói chém đầu thì chém đầu.
Chúng ta xuất hành một chuyến, người đi theo hộ tống nhiều tất sẽ kinh động rất nhiều người. Không bằng ở hành cung ngây ngốc mấy ngày, sau đó đến mấy địa điểm nổi tiếng về món ăn vặt ở Hàn Châu ăn một lần. Lần này theo Hoàng Thượng ra ngoài, vẫn là thời điểm chúng ta cải trang tương đối tự tại.
Khi đó bên cạnh cũng không nhiều người như vậy, thật sự nàng muốn khi đến nơi nào đó cùng Hoàng Thượng, điều trước tiên phải làm là an bài tuyệt đối cho tốt mọi chuyện. Vừa đi dạo phố, vừa đến chùa miếu, đi những nơi này thì thật sự sẽ gây phiền toái cho dân chúng, thế nên không áp chế trước tình huống thì không được, bằng không thích khách thật sự xuất hiện, ai có thể đảm đương được?
Ái phi có thể suy nghĩ một chút, chúng ta ở Hàn Châu, cũng có thể cải trang mấy ngày. Chỉ cần không bị người phát hiện thì sẽ ổn thỏa, điểm này trẫm có thể cho người khác đóng giả, đến buổi tối trở về biệt viện thì sẽ không có vấn đề gì, cho nên ái phi đừng lo lắng, trẫm sẽ an bài tốt.
Beta: Mai Thái Phi
Không có tìm, từ khi nô tỳ vào cung, chưa từng ra khỏi cung, lúc ấy lại qua tay vài người trung gian, muốn tìm người, Đại Sở lớn như vậy, nô tỳ chỉ hy vọng bọn họ có thể bình an tồn tại là tốt rồi, mặt khác nô tỳ cũng không hy vọng xa vời. Anh Đào nói.
Lưu Vĩnh Toàn đáp: Nếu như có manh mối gì, ta cũng có thể giúp đỡ tìm xem.
Anh Đào thưa: Đa tạ Lưu Công Công, chỉ là ngài không cần vì chút việc nhỏ này mà bận tâm.
Lưu Vĩnh Toàn lại nói: Chuyện này ta sẵn tiện để ý một chút, không thể coi là chuyện nhỏ được.
Quý phi đối đãi với hạ nhân bên người đều khá tốt, có thể kết thiện duyên cũng là điều không tồi.
Ở bên kia, quan viên Hàn Châu đều đang chờ thánh giá, mắt thấy thánh giá đã vào thành, nhưng lại chỉ thấy người ở trong thành mãi cho đến khi chuẩn bị đi hành cung ở Hàn Châu.
Nhóm quan viên bọn họ, ngay cả bóng dáng Hoàng Thượng cũng không thấy.
Bố chính sử Hàn Châu Đường đại nhân và một đám quan viên thấp thỏm ngóng chờ Hoàng Thượng, Đường đại nhân cũng lắc đầu, nói: Thánh thượng đi đường mệt nhọc, hôm nay sẽ không được diện kiến người.
Tri phủ cấp dưới Hàn Châu, Uông đại nhân nhỏ giọng nói: Có phải Hoàng Thượng thật sự không tới đây hay không, còn người nơi đó là giả?
Hắn cũng từ cấp dưới biết một ít tin tức, nói là lúc ở Nghênh Châu thấy có quý nhân từ kinh thành đến.
Đặc biệt là lúc ở Vị Thủy, còn có người nhà Uy Viễn Hầu.
Trong kinh thành đều nói, Uy Viễn Hầu chính là người thuộc Bảo Hoàng đảng*, hà cớ gì không ở bên cạnh Hoàng Thượng, mà lại ở Vị Thủy?
(*)Bảo Hoàng đảng: phe phái duy trì, ủng hộ Hoàng đế.
Hoàng Thượng sẽ không thật sự xuất hành tới nơi này, mà là cải trang đi theo Uy Viễn Hầu kia, đây chẳng phải là không xong sao?
Ai, Uông đại nhân, ngươi nói lời này, thật đúng là, cẩn thận người khác nghe thấy được, ngươi liền ăn không hết gói đem đi(*). Nếu là giả mạo, cũng không thể nói ra, bằng không đầu cũng khó bảo toàn!
(*)Ăn không hết gói đem đi: chỉ rõ sự cần thiết của việc giữ bí mật, giữ những điều cần giấu kín.
Đường đại nhân nói: Trở về cả đi, ngày mai Hoàng Thượng sẽ hội kiến chúng ta, đừng nói lung tung!
Đường đại nhân lên tiếng, người khác cũng không dám nói cái gì, ai bảo hắn là quan lớn nhất ở Hàn Châu.
Có điều Đường đại nhân tuy bên ngoài trấn định, nhưng sau khi về đến nhà, lại đi tới đi lui trong phòng, giống như ruồi bọ mất đầu.
Thê tử của hắn, Đường phu nhân lúc mang canh sâm đến, thì thấy trượng phu như vậy.
Vì sao lão gia lại sốt ruột như thế? Đường phu nhân hỏi.
Đường đại nhân nói: Thánh giá đã tới Hàn Châu rồi, chỉ là đến bây giờ ta cũng chưa thấy mặt Hoàng Thượng. Không biết có phải Hoàng Thượng tức giận ta hay không, mà lời đồn đãi ngầm đều giống nhau, nói là người vẫn chưa tới, cải trang ở nơi khác, quả thực khiến ta lo lắng.
Chuyện bên ngoài này, Đường phu nhân cũng biết một ít, nếu Hoàng Thượng muốn cải trang, thì vì cái gì lại làm vậy, còn không phải muốn điều tra sự tình mà người khác không biết hay sao?
Đường phu nhân nghĩ nghĩ, nói: Thiếp nghe nói Hoàng Thượng rất sủng ái Võ Quý phi. Lần này đến đây nam tuần, cũng mang Võ Quý phi theo. Không bằng thiếp lấy danh nghĩa của mình, xin diện kiến Quý phi nương nương, chúng ta cũng là nữ tắc nhân gia(*), nếu có thất lễ, cũng không có gì đáng ngại.
(*)Nữ tắc nhân gia: Khuôn phép mà người con gái phải tuân theo để sinh sống ở nhà chồng.
Đường đại nhân nghĩ, nói: Hôm nay cứ quyết định như vậy. Ngày mai ngươi và gia quyến các quan lại khác cùng nhau đi đi.
Nếu ngày mai Quý phi nương nương không gặp thê tử của mình và phu nhân của các quan khác, như vậy chứng minh Hoàng Thượng rất có thể không đến, mình cũng có thể suy tính nhiều việc!
Ngày hôm sau, Đường phu nhân và vài vị phụ nhân quan lại khác cùng đi vào hành cung, muốn bái kiến Quý phi nương nương.
Chỉ là hiện tại Quý phi nương nương có ở đây hay không còn chưa rõ, tuy nhiên Đường phu nhân vẫn đợi bên ngoài, không hề có ý trở về một chút nào.
Người hầu hạ ở hành cung đành phải truyền ý tứ của Đường phu nhân vào bên trong. Không bao lâu sau, bên trong truyền lời, nói Quý phi nương nương cho mời.
Đường phu nhân nhẹ nhõm thở dài một hơi. Tuy rằng làm như vậy, có chút vô lại, nhưng so với tiền đồ của trượng phu mình, điều này không tính là cái gì. Nếu như chút nữa Quý phi nương nương có trách tội, nàng cũng không có nửa câu oán hận.
Đường phu nhân và đoàn người sau khi tiến vào, đầu đều không dám ngẩng lên, chỉ thấy phía trên có nữ tử mặc cung trang, ngồi ngay ngắn ở ghế chủ thượng, các nàng vội vàng quỳ xuống, thỉnh an Quý phi nương nương.
Bên trên phát ra thanh âm dễ nghe: Miễn lễ, ban tọa.
Lúc này Đường phu nhân mới dám trộm nhìn thoáng qua Quý phi nương nương phía trên, thấy một mỹ nhân tỏa ra khí chất cao quý, trên mặt nhàn nhạt ý cười.
Bổn cung mới đến, vốn định tạm nghỉ ngơi một hai ngày mới tái kiến các vị, không nghĩ tới các vị vội vã muốn gặp bổn cung như vậy, không biết có chuyện gì quan trọng hay không? Lý Già La nói. Trên mặt nàng mang theo chút mệt mỏi, thoạt nhìn giống như không được nghỉ ngơi tốt.
Đường phu nhân trong lòng rơi bộp một cái. Phàm là người trong cung ra đều không dễ đụng đến. Nàng biết rõ mình làm như vậy, sẽ khiến Quý phi tức giận, nhưng vẫn đánh bạo làm liều một phen. Quý phi thấy mình, trong lòng không cao hứng cũng là sự thật.
Chỉ là Đường phu nhân đã nghĩ kỹ đối sách, nói với Quý phi nương nương: Thần thiếp lỗ mãng, quấy rầy Quý phi nương nương, là đám người thần thiếp biết Quý phi nương nương thiên nhân chi tư(*), gấp không chờ nổi muốn gặp Quý phi nương nương một lần. Hơn nữa đoàn người chúng thần dâng lễ gặp mặt lên Quý phi nương nương, chúc nương nương thanh xuân trường tồn, mưu sự thành công.
(*)Thiên nhân chi tư: người cao quý, khí chất bất phàm như người trên thiên giới.
Những người còn lại cũng phụ họa theo Đường phu nhân, tỏ vẻ sôi nổi, là bởi vì muốn gặp Quý phi thiên nhân chi tư, cho nên hôm nay mới tới đây quấy rầy, hơn nữa cũng mang theo lễ vật tới, dâng lên Quý phi nương nương.
Quý phi nương nương cười nói: Không cần, ở xa tới chính là khách, tâm ý của các ngươi bổn cung ghi nhận. Vốn dĩ bổn cung muốn sai người đưa chút lễ đến cho các ngươi, nhưng nếu các ngươi tới rồi, chốc lát cung nhân của bổn cung chuẩn bị xong, các vị đều đến lấy đi.
Các phu nhân nghe xong đều cao hứng, có thể được Quý phi nương nương đáp lễ, mặc kệ tốt hay xấu, đều là một niềm vinh hạnh lớn lao. Huống chi, Quý phi nương nương từ trong cung ra, vật phẩm kia tuyệt đối sẽ không tệ, đến lúc đó nói không chừng có thể trở thành đồ gia truyền.
Lưu lại đồ của Quý phi, sau này đưa cho nữ nhi khi xuất giá, bên nhà trượng phu ai còn dám coi thường?
Cũng vì Hoàng Thượng muốn nam tuần, cho nên mới có cơ hội này. Bằng không đến kinh thành, những người như các nàng, quan chức không cao, phẩm cấp không đủ, muốn thấy được quý nhân trong cung là điều không thể.
Các phu nhân và Quý phi nương nương nói chuyện phiếm về đất đai, khí hậu Hàn Châu một lúc, mãi đến khi cung nhân của Quý phi nương nương dâng trà tiễn khách, những người này mới vui vẻ rời đi, đương nhiên không thể thiếu ban thưởng.
Anh Đào mang vật phẩm mà các phu nhân đưa tới dâng lên cho Lý Già La, Lý Già La nhìn một hai món nổi trội hơn so với số còn lại, rồi cho người thu hồi, Thong thả xem sau đi. Đi thôi, đến chỗ Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng đã thấy những người hộ tống theo thánh giá, cũng biết mấy nhóm giả trang làm bản thân mình ở trên đường bị tập kích.
Hắn muốn cải trang, tất nhiên không phải hoàn toàn không chuẩn bị, hắn cho người tung hỏa mù, đưa người đi thành nhiều hướng khác nhau, trong đó có hai nhóm người bị đánh lén.
Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, có điều Hoàng Thượng chung quy vẫn tức giận. Đường đường là đương kim hoàng đế, có người muốn đẩy vào chỗ chết, đương nhiên sẽ không được đắc ý.
Tất nhiên, những tên đánh lén người của hắn không đắc thủ, chỉ là bị bí mật áp giải đến Hàn Châu này.
Hoàng Thượng, Quý phi nương nương đến. Lưu Vĩnh Toàn bẩm báo nói.
Hoàng Thượng tạm gác chuyện này xuống, ra ngoài thấy Quý phi đã tới, nàng nói: Hoàng Thượng, vừa rồi thần thiếp đã ban thưởng một chút cho gia quyến Bố chính sử Đường đại nhân và người nhà các quan lại khác. Đường phu nhân thật là hào phóng rộng rãi, chỉ là muốn gặp thần thiếp, không màng có được diện kiến thần thiếp hay không, vẫn dâng lên thần thiếp chút lễ gặp mặt.
Hoàng Thượng nói: Chỉ là thử xem trẫm có chân chính tới đây hay không thôi. Nàng ban thưởng, cũng là cho bọn họ một liều thuốc an thần, không cần để ý tới.
Lý Già La biết Bố chính sử Hàn Châu Đường đại nhân có chuyện lớn không ổn, bằng không cũng sẽ không phái phu nhân đến đây thử.
Thật đúng là người thông minh, chỉ là có phần vội vàng.
Lý Già La cũng tùy tiện hỏi chuyện Bố chính sử, dù sao xem bộ dáng Hoàng Thượng đã có định liệu trước, an toàn của nàng có thể cam đoan.
Tuy rằng cường long trấn áp bọn rắn độc, nhưng nếu bọn rắn độc này đều trong phạm vi quản lý của cường long thì sao?
Từ trước đến nay không phải dùng kịch bản, có không ít quan văn và quan võ, quan văn xảy ra chuyện gì, Hoàng Thượng có thể trực tiếp điều quan võ đến, sau đó quan văn cũng chỉ có thể buông tay chịu trói.
Đương nhiên, vì để ngừa vạn nhất, Hoàng Thượng vẫn ngầm điều hộ vệ của các châu phủ vùng lân cận đến, đợi đến lúc đó bắt những người này một lần là được.
Đường phu nhân sau khi trở về, nói cho Đường đại nhân nghe chuyện đã nhìn thấy Quý phi nương nương. Đường đại nhân tâm trạng buông thỏng một nửa, quay đầu thương lượng sự tình với hạ quan tâm phúc của mình.
Mà Uông phu nhân sau khi trở về, lại nói tiếp chuyện gặp được Quý phi nương nương với Uông đại nhân, Thật là mỹ nhân khó gặp, trách không được Hoàng Thượng sủng nàng như vậy. Đi đến đâu cũng đều đưa nàng ấy theo, nhìn qua một chút cũng không giống như là người đã sinh hai nhi tử.
Bản thân mình sinh hai đứa nhỏ, vòng eo đều phì sắp gấp đôi, trượng phu đi tìm những nữ nhân tuổi trẻ mỹ mạo. Nếu mình có một nửa tốt như Quý phi nương nương, không cần phải tức giận mỗi ngày với những tiểu yêu tinh đó.
Ta nghĩ người mà chúng ta chuẩn bị, Hoàng Thượng nhất định sẽ không vui! Uông phu nhân nói.
Hoàng Thượng tới Hàn Châu, bên này khẳng định sẽ chuẩn bị mỹ nhân, có điều không giống lúc ở Nghênh Châu, chuẩn bị oanh oanh liệt liệt, mà là ngầm chuẩn bị. Đến lúc đó khi nào Hoàng Thượng muốn xem ca vũ, liền cho người biểu diễn. Hoàng Thượng trực tiếp coi trọng, thuận lý thành chương, bằng không, ai có thể cưỡng bách Hoàng Thượng thu nhận mỹ nhân kia, đây không phải là tìm chết sao?
Cũng chỉ có bản thân Hoàng Thượng được vui vẻ, lúc này mới có thể khiến nước chảy thành sông.
Cũng đừng nói tiểu thư gia thế lớn thì không thể biểu diễn ca vũ, chỉ cần có thể được Hoàng Thượng yêu thích, biểu diễn ca vũ thì có gì là quá đáng đâu?
Lại nói, không phải tiến cung để làm đương kim Hoàng Hậu, có thể biểu diễn ca múa một chút cũng không có gì. Cùng lắm thì làm thiếp, đều không phải là hầu hạ người khác sao?
Nếu người đến không phải Quý phi mà là một phi tần không được sủng ái khác, thì có thể thông qua người ấy mà tiến cung, rốt cuộc có thể bố trí nhiều người trong cung, thêm nhiều sự giúp đỡ cũng là điều không tồi.
Nhưng người tới lại chính là Quý phi nương nương, bản thân nàng ta rất được sủng ái, có lý nào lại yêu cầu người khác giúp đỡ mình củng cố sủng ái?
Vốn nghĩ Quý phi tuổi cũng không nhỏ, hai mươi tuổi, nên muốn tìm mấy tiểu cô nương trẻ tuổi để hấp dẫn Hoàng Thượng. Nhưng hôm nay gặp thì mới biết, Quý phi hòa toàn không cần những điều này.
Nếu Quý phi không có sinh hoàng tử thì tốt, đến lúc đó còn có thể lấy hoàng tử làm mồi nhử. Chỉ là Quý phi đã có hai hoàng tử, còn cần người khác giúp đỡ sinh hoàng tử sao? Cho nên con đường thông qua Quý phi là không thể.
Vương thái hậu lưu lại biệt viện ở Thanh Châu, muốn theo phe Vương thái hậu cũng không được.
Bên Hàn Châu chuẩn bị người, phỏng chừng là vô ích.
Có điều Uông đại nhân lại nói: Nam nhân và nữ nhân không giống nhau. Là nam nhân, có ai lại không yêu sắc đẹp? Nam nhân với chuyện mỹ nhân là càng nhiều càng tốt, huống chi người đó lại là Hoàng Thượng? Đưa mỹ nhân tới mà không cần thì không phải người ngốc sao? Cho nên ngươi lo lắng cái gì?
Uông phu nhân nghe xong trong lòng có chút trầm xuống, khó trách trượng phu mình hoa tâm như vậy, thì ra trong lòng hắn cho rằng nam nhân là kiểu người như thế này.
Uông đại nhân mặc kệ thê tử mình có cao hứng hay không, nàng ta có thể có cuộc sống tốt đẹp như hiện tại, còn không phải do trượng phu hắn mang tới hay sao?
Lại nói, hắn dưỡng nữ nhân khác, cũng là xứng đáng số tiền mà hắn bỏ ra, nên hà cớ gì lại không dưỡng? Tóm lại không thể mỗi ngày đối mặt với một bà thím ngày càng già đi, như vậy cả đời này còn có ý nghĩa gì? Có ai không thích tiểu cô nương tươi mới đâu, đây cũng là lẽ thường tình.
Hoàng Thượng tới ba ngày, mới đến xem các quan viên ở Hàn Châu. Sau đó hắn triệu quan viên nhất nhất trình diện, bề ngoài thật sự yên bình, nhưng đến buổi tiệc tối, đội ngũ của Hoàng Thượng từ nơi khác điều tới đây, vây quanh đám quan viên có liên can, bắt hết lại không có một chút sai sót nào.
Bố chính sử Hàn Châu Đường đại nhân bị nhốt lại, ngay cả cơ hội kêu oan cũng không có.
Hoàng Thượng sai quan viên tra xét sổ sách nha môn Bố chính sử đến, lại có người ngầm làm một bộ sổ sách khác. Hai bộ sổ sách hoàn toàn khác nhau, trong đó số hao hụt gần một trăm vạn lượng bạc.
Một trăm vạn lượng, gần bằng một phần mười quốc khố. Nếu là tham, Đường đại nhân này thật đúng là tham đủ nhiều!
Tiếp theo phái binh vây quanh quý phủ Đường đại nhân, trực tiếp kê biên gia sản!
Đường phu nhân không còn bộ dạng quý phụ nhân lúc trước nữa, đầu bù tóc rối, trông thật thê thảm.
Một Bố chính sử, mới đó đã rơi đài, lúc này quan viên Hàn Châu lòng người đều hoảng sợ, sợ người tiếp theo gặp họa là mình.
Uông đại nhân cuống quít, hắn cũng bị bắt, thật sự hắn còn không biết mình có tội hay không.
Vì muốn nịnh bợ cấp trên, hắn cung kính dâng cho Đường đại nhân rất nhiều vật phẩm, chỉ là không biết phía bên Đường đại nhân có ghi chép lại hay không, nếu có, vậy hắn xong đời rồi!
Cũng không biết lần này tại sao Hoàng Thượng lại nổi giận như vậy, còn phái binh lính đến đây, quả thực là một chút cũng không muốn buông tha Đường đại nhân!
Lần này Đường đại nhân chết chắc rồi.
Uông phu nhân thật vất vả mới tìm được cơ hội tới thăm trượng phu của mình. Trượng phu và các tiểu quan khác giống nhau, nhốt đơn độc tại một gian nhỏ, không giống nhà tù, nhưng hoàn cảnh cũng không tốt lắm.
Lão gia, ngươi sao lại như vậy, làm gì cho phải đây, mấy mẫu tử chúng ta về sau biết sống thế nào. Uông phu nhân vừa thấy mặt trượng phu thì khóc.
Uông đại nhân bị ầm ĩ làm cho phiền não, vốn dĩ trong lòng không thoải mái, hiện tại thấy phu nhân khóc như vậy, không khác gì khóc tang, liền quát lớn nói: Lão gia ta còn chưa chết đâu, ngươi gào tang cái gì?
Uông phu nhân lập tức không khóc nữa. Uông đại nhân thấy gia quyến mình còn có thể tự do đi lại, biết tình hình của hắn cũng không tính nghiêm trọng. Chỉ là hắn không biết tình huống bên ngoài bây giờ như thế nào, vội hỏi phu nhân của mình.
Uông phu nhân nói: Như thế nào? Lão gia, ngươi còn không biết sao? Đường đại nhân lần này không chỉ mất chức quan, ngay cả tính mệnh cũng khó bảo toàn!
Cái gì? Vì cái gì? Đường đại nhân sai phạm cái gì?
Hắn chỉ biết là hắn và mọi người cùng nhau bồi Hoàng Thượng ăn cơm uống rượu. Dung nhan Hoàng Thượng hắn còn không thấy rõ, biểu diễn ca vũ còn chưa đến lúc cao trào, thoắt cái, đã bị một đám quan binh vây quanh, chắp cánh cũng khó chạy thoát.
Lão gia, ngươi thật không biết, bên ngoài đều lan truyền rằng Đường đại nhân mấy năm nay nhậm chức Bố chính sử đã tham ô không biết bao nhiêu tiền. Nghe nói kê biên tài sản từ nhà bọn họ ra, sắp thành tòa kim sơn ( núi vàng), còn có Hộ bộ cho hắn bạc tu sửa đê đập, hắn cũng to gan lớn mật bỏ túi riêng, dùng đất bùn để sửa chữa đê đập. Nếu không đúng thì sao bị Hoàng Thượng phát hiện, chứng cứ lại vô cùng xác thực như vậy. Lần này mũ cánh chuồn của Đường đại nhân khó giữ, có khi còn bị chém đầu.
Uông đại nhân nghe thấy, trên trán một tầng mồ hôi lạnh, chuyện tham ô này, làm quan không có mấy ai trong sạch. Như hắn, cũng có tham một ít, chỉ là tham lớn giống như Đường đại nhân, hắn không dám. Người có bao nhiêu lá gan lớn, vẫn nên coi trọng mũ cánh chuồn hơn.
Không thể nào, lần trước chúng ta tặng lễ Đường đại nhân, hắn đều không nhận. Uông đại nhân nói.
Đó là hắn khinh thường lễ của chúng ta quá ít. Lại nói tiếp, cả nhà Đường đại nhân thật là ngụy quân tử. Ngày thường không phải kiểu người tham ô vô lại, ai biết đều là giả dạng, thể hiện mình thực thanh liêm, sau lưng thì lén hành động. Quả thực là, hắn không thu chút bạc lẻ của ngươi, mà là thu bạc của những phú thương, một chút cũng không nương tay. Đã có mấy quý phủ tố giác hắn, lần này xem như hắn xong đời rồi, may mắn chúng ta không có kết thông gia với bọn họ, bằng không lần này cũng sẽ bị liên lụy.
Thứ nữ nhà Đường đại nhân, lúc ấy Uông phu nhân nhìn trúng, đang nghĩ tới có thể cưới về nhà làm con dâu hay không. Tuy là thứ nữ, nhưng là thứ nữ của Bố chính sử, so với nhà mình cũng coi như là môn đăng hộ đối. Chính là khi đó Đường phu nhân nói muốn suy xét thêm, cũng do Đường phu nhân còn đang suy tính nên hiện tại nhà mình mới không có quan hệ gì.
Hiện giờ Đường gia khó giữ được, người khác bỏ đá xuống giếng cũng là chuyện bình thường.
Uông đại nhân thầm nghĩ, ta có thể không ra ngoài được, còn không biết mất bao lâu, hiện tại ngươi cao hứng không phải quá sớm hay sao.
Có điều Uông đại nhân thấy mình cũng không bị thẩm vấn, thê tử còn có thể đến đây vấn an, như vậy khẳng định mình sẽ không bỏ mệnh, đây là trực giác, cũng là phỏng đoán.
Hiện tại nên làm như thế nào? Nếu Đường đại nhân đã như vậy, còn không bằng thuận tiện đạp thêm một cước, cũng làm cho mình thoát thân.
Nhưng mà rốt cuộc nên đưa ra chứng cứ có lợi gì, làm Đường đại nhân lập tức không thể trở mình được, còn mình lại có thể thoát thân?
Uông đại nhân lâm vào thâm trầm suy nghĩ.
Phía bên Hoàng Thượng đã cho người đưa chứng cứ đến trước mặt Đường đại nhân, Đường đại nhân trở thành tù nhân, biết chính mình không sống nổi, cũng không giảo biện nói một câu nào.
Chỉ hỏi hắn, là ai sai khiến hắn phái người ám sát Hoàng Thượng, Đường đại nhân chỉ nói, hắn không có ám sát Hoàng Thượng.
Nếu nói tham ô, như vậy chỉ cần tính mạng một mình hắn là đủ. Chỉ là thêm tội danh ám sát Hoàng Thượng, như vậy cả nhà hắn, còn có chín tộc phỏng chừng đều sẽ không có kết cục tốt, hắn sống chết cũng không thừa nhận.
Chỉ hy vọng người bên Thanh Châu có thể nhận được tin tức, cho mình một biện pháp, có thể thu xếp người nhà của mình thật tốt.
Rốt cuộc mạo hiểm làm chuyện này, cũng là cược cả tính mạng.
Chỉ là, bên Thanh Châu một chút tin tức cũng không có, ngược lại xuất hiện một vài tên hạ quan dưới trướng do hắn quản lý, đứng ra tố cáo mình.
Đường đại nhân nghe vậy vai khẽ run, nhịn không được cười lạnh. Lúc trước mình cao cao tại thượng, những người này làm một bộ mặt nịnh bợ, hiện giờ mình thành tù nhân, bọn họ bỏ đá xuống giếng như vậy, thực tốt, thật sự rất tốt. Đường đại nhân cũng không khách khí, trực tiếp đem những sổ sách ngầm mà những người này đưa cho mình ra ngoài.
Dù sao, hắn vốn định, những người này nếu có thể vì mình ra mặt nói một chút lời, hắn sẽ không làm tuyệt tình như vậy. Chỉ là những người này lại hận không thể dồn mình vào chỗ chết, như vậy hắn hà tất phải lưu tình, muốn chết thì mọi người cùng chết thôi.
Nếu ta không tốt thì mọi người cũng đừng mong được yên ổn, có điều gì thì tới hoàng tuyền rồi lý luận tiếp.
Bên biệt viện Thanh Châu, Vương thái hậu giận dữ, Thừa Ân Công quỳ gối bên Vương Thái hậu, không dám nói lời nào.
Vương Thái hậu xoa xoa cái trán, nói: Vì cái gì đại ca ngươi nóng vội như vậy? Lần này phía bên Hoàng đế đã bắt Đường Hữu Niên. Nếu Hoàng thượng mang người thú nhận tội trạng tới, ai gia cũng không giữ được ngươi!
Thừa Ân Công quỳ xuống nói: Là thần không phải, thần quá nóng vội, cảm thấy đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, cho nên mới sai sử Đường Hữu Niên xuống tay, nào ngờ lại không thực hiện được.
Hoàng Thượng xuất cung, nếu ở bên ngoài xảy ra chuyện, mấy người cùng theo ra ngoài đều không có đường sống. Trương đại nhân thì không cần phải nói, bảo hộ Hoàng Thượng thất bại. Còn có Uy Viễn Hầu thế tử, Lưu Vĩnh Toàn, quan trọng nhất chính là người đã có hai hoàng tử - Quý phi, nàng ta không thể thoái thác tội của mình, như vậy quả thực là diệt cỏ tận gốc.
Chỉ cần Hoàng Thượng bị trọng thương không kịp chữa trị, như vậy thiên hạ này còn không phải là thuộc về gia tộc họ Vương bọn họ?
Quý phi khó tránh thoát được tội, mà hai hoàng tử của nàng ta sẽ vì mẹ đẻ nên không có tư cách bước lên vị trí kia. Đại hoàng tử càng không cần phải đề cập đến, mẫu thân xuất thân từ cung nữ ti tiện thấp hèn, dám cùng Vương gia đấu sao?
Cho nên Ngũ hoàng tử danh chính ngôn thuận trở thành người được chọn duy nhất.
Chính là vì cơ hội này quá khó để nắm bắt được, cho nên Thừa Ân Công cảm thấy không thể lãng phí, cùng với Đường Hữu Niên nội ứng ngoại hợp, muốn bắt được Hoàng Thượng chỉ trong một lần duy nhất.
Biết Hoàng Thượng khẳng định sẽ không theo quy củ đi Hàn Châu, nên hắn mới phái vài nhóm người, có thể từ phương hướng Hàn Châu mà suy đoán truy đuổi theo lộ trình của Hoàng đế.
Cuối cùng thật đúng là gặp mấy đám người, chỉ là kết quả lại không tốt như vậy. Nếu thật sự ám sát thành công, thì thiên hạ hiện tại đã là một cục diện khác, Ngũ hoàng tử có thể trực tiếp đăng cơ ở trong cung.
Hừ, cơ hội tốt? Hiện tại phải làm sao đây? Nếu Đường Hữu Niên chịu không nổi, trực tiếp khai ra người trong cung là ngươi, ngươi nói xem phải làm như thế nào? Vương gia phải làm sao bây giờ?
Thái hậu yên tâm, hắn sẽ không khai ra chúng ta. Cho dù cả nhà hắn đều bị xử trảm, hắn cũng sẽ không nói ra. Bởi vì dù có nói hay không, kết quả cuối cùng hắn đều phải chết, còn nếu như không nói, về sau chúng ta sửa lại cho hắn thành án xử sai. Thái hậu chỉ cần cầu tình một chút cho gia quyến Đường gia thì sẽ ổn thỏa.
Ngươi nói thật chính xác, nhưng bất luận là vì điều gì đi chăng nữa, khi một người đối diện với sinh tử trước mắt đều sẽ có bản năng mưu cầu đường sống, Đường hữu Niên hắn cũng không ngoại lệ. Lỡ như hắn khai ra ngươi, ngươi tính như thế nào?
Thừa Ân Công nói đạo lý: Thứ nhất, ta thân là cữu cữu của Hoàng Thượng, hà cớ gì muốn sát hại cháu ngoại trai của mình? Nếu không lo cho cháu ngoại trai đang làm hoàng đế của mình thì người cữu cữu như ta có gì tốt đẹp? Trong mắt người ở bên ngoài, Ngũ hoàng tử là do Lâm Trang Phi sinh ra, cùng với Vương gia chúng ta không có bất kì mối quan hệ gì. Ta có ngốc cũng sẽ không hạ bệ cháu ngoại trai của mình xuống ngôi vị để phò tá một người không phải huyết mạch nhà họ Vương như Ngũ hoàng tử lên ngôi Hoàng đế. Thứ hai, Thái hậu nương nương, hiện tại Ngũ hoàng tử là cháu ngoại của Đường Hữu Niên, cho nên hắn chính là vì ta và Ngũ hoàng tử mà đến chết cũng sẽ không nói ra.
Ngũ hoàng tử kia chính là do nhi tử của mình và nữ nhi của Đường Hữu Niên sinh ra. Tuy rằng Đường Hữu Niên không thừa nhận nữ nhi kia, tuy rằng nữ nhi hắn ta đã chết, nhưng cháu ngoại chính là cháu ngoại, có muốn thay đổi sự thật cũng không được.
So sánh với việc cháu ngoại hắn ta về sau có thể lên làm hoàng đế, vì lợi ích chung của mọi người, hắn ta chịu vinh nhục thì có sá gì?
Đây chính là giao dịch một vốn bốn lời, người chết là không thể tránh được.
Hắn ta chết, Đường gia suy tàn, thế nhưng Đường gia lại có đứa cháu ngoại trở thành hoàng đế một quốc gia, cho nên vẫn là Đường gia có lời!
Lại nói, hắn ta dám tranh đua cá chết lưới rách sao? Vốn dĩ chuyện này, chính là khi quân diệt tộc, hắn ta không nói, Vương gia bên này còn có thể tiếp tục giúp đỡ Đường gia, đưa cháu ngoại hắn ta lên ngôi vị, tốt xấu gì cũng có hy vọng. Bằng không nếu hắn ta khai ra, Vương gia và Đường gia đều gặp nạn, chính là muốn hy vọng cũng không có!
Cho nên Đường Hữu Niên hắn ta chỉ có thể giữ bí mật này đến chết, một mình gánh tội thôi.
Vương Thái hậu nghe xong, nói: Cũng đúng, sự tình tới mức này cũng chỉ có thể chờ đợi. Có điều chỉ một lần duy nhất, tuyệt đối không có lần sau! Về phần Hoàng Thượng, không cần phải nương tay. Ngũ hoàng tử còn nhỏ như vậy, nếu như Hoàng Thượng không còn nữa, cũng không tới lượt Ngũ hoàng tử đăng cơ. Lại nói, đứa con hoàng đế này của ta cũng không còn là tiểu tử như trước kia. Từ chuyện này, ngươi có thể thấy, hắn đã có lòng phòng bị thận trọng nên tuyệt đối không thể lơ là thiếu cảnh giác. Ai gia cũng có thể chờ mấy năm, khi Ngũ hoàng tử lớn tuổi hơn thì sẽ có cách nói để lập nó làm thái tử.
Vâng, cẩn tuân theo ý Thái hậu, lần này chúng ta lỗ mãng, về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa.
Hắn có thể cam đoan lần này không kéo Vương gia xuống nước, chỉ cho một mình Đường Hữu Niên gánh vác.
Cho nên Thừa Ân Công phải cho Đường Hữu Niên một ít ám hiệu, làm hắn ta ngoan ngoãn một mình chịu hết chuyện này. Dù sao tội danh tham ô cũng là tội chết, hà tất lại liên lụy đến nhiều người khác?
Đúng là bởi vì sợ Hoàng Thượng phát hiện tội danh tham ô của hắn ta, cho nên mới nghĩ tiên hạ thủ vi cường, cái gọi là vì muốn loại trừ tai họa của bản thân mà kéo hoàng đế xuống ngựa, Đường Hữu Niên chính là có dũng khí này.
Cho nên bên này Đường đại nhân và Đường phu nhân cũng hiểu được bản chất sự tình, một mình gánh chịu hết mọi tội lỗi, cũng không có giảo biện, chỉ cầu Hoàng Thượng khai ân, có thể tha cho tính mạng gia quyến hắn, hắn chết cũng không có gì hối tiếc. Bởi vì những việc này đều không liên quan tới bọn người Đường gia, cầu Hoàng Thượng có thể tha cho bọn họ một con đường sống.
Hoàng Thượng bị người ám sát, đây là chuyện lớn cỡ nào. Có điều bởi vì đó là chuyện cơ mật, cũng không được phép công khai, cho nên hắn là đi theo ngự giá đến Hàn Châu này.
Vì thế Đường đại nhân bị phán chém đầu, không cần áp giải hồi kinh, trực tiếp hành hình ở Hàn Châu. Hoàng Thượng còn tự mình tới đài tử hình, đọc một loạt tội danh của Đường Hữu Niên, phía dưới lê dân bách tính đều dâng trào sục sôi, hô hào muốn giết đại tham quan này.
Bởi vì lúc này, đang là mùa hạ, Giang Nam lại nhiều sông nước, đê đập tu sửa không tốt, một khi vỡ đê, chính là hàng ngàn hàng vạn người chết. Đến lúc đó không biết có bao nhiêu người chạy nạn, bao nhiêu người phải bán thê tử con cái.
Cho nên đối với quan tham ô tiền tu sửa đê đập, lão bách tính đều căm phẫn tới tận xương tủy, hận không thể ăn tươi nuốt sống Đường Hữu Niên!
Hoàng Thượng cũng dán thông cáo, đem toàn bộ tiền mà Đường đại nhân đã bỏ túi riêng dùng hết cho sửa chữa đê đập. Hơn nữa, phái một Bố chính sử khác tới giám thị, nếu phát hiện hành động tham ô cũng tuyệt không tha thứ, trực tiếp đưa đi chém đầu. Ở các nơi thiết lập vạn dân rương (*), mọi người có thể viết thư nặc danh tố cáo tham ô, nếu là thật, tuyệt đối sẽ vì lão bách tính chủ trì công đạo. Nhưng nếu là vu cáo, cũng sẽ truy cứu người chịu trách nhiệm, đây cũng là phòng ngừa có người cố ý quấy rối.
(*) vạn dân rương: hòm thư để dân tố cáo quan xấu hay giải trình khó khăn.
Đường Hữu Niên đầu rơi xuống đất, gia sản Đường gia cũng bị tịch thu, Hoàng Thượng không chém đầu toàn bộ người Đường gia, mà lưu đày bọn họ ba ngàn dặm. Ba ngàn dặm, có thể còn sống mà đi đến nơi thật không dễ dàng.
Có điều làm như vậy, lão bách tính còn nói Hoàng Thượng quá nhân từ, Đường Hữu Niên tham nhiều tiền, hại nhiều con dân như thế, nghe nói có nơi đê đập đã bị nước phá hủy cuốn trôi, làm chết đuối không ít người, trừng trị một Đường Hữu Niên sao mà đủ?
Không chém thêm mấy người liên quan khác thì làm sao có thể xoa dịu lửa giận mọi người?
Chỉ là Hoàng Thượng đưa ra quyết định dựa theo luật pháp, người khác cũng không dám dị nghị gì.
Giết hết người thì có ích lợi gì, thay vì phát hỏa còn không bằng bỏ ra nhiều tâm sức một chút, gấp rút sửa chữa đê đập nhanh chóng, hạn chế số người dân gặp tai ương.
Lời này nói rất phải, lão bách tính đều là người thật thà chất phác, vì gia kế, vì sinh tồn, đều sẽ tận lực phối hợp hành động với quan phủ.
Hoàng Thượng còn trừng trị vài quan viên vùng Hàn Châu này, đều có mối liên hệ ngầm sâu xa với Đường Hữu Niên. Vài quan võ dưới trướng đều bị cách chức, một mình Đường Hữu Niên làm sao lại có thể phái người ám sát, không có quan võ trợ giúp là không có khả năng.
Cho nên quan trường Hàn Châu chấn động kịch liệt.
Cũng may thời điểm Hoàng Thượng chuẩn bị đến Hàn Châu, biết quan trường nơi đó sẽ có một số người phải xuống ngựa, nên đã sớm có sự chuẩn bị, bao gồm tân Bố chính sử, sau khi người đứng đầu bị trừng trị liền đi nhậm chức.
Thiên tử tức giận chém người, quan viên mới nhậm chức khẳng định sẽ không ở trước mặt Hoàng thượng giở trò mưu mẹo.
Hoàng Thượng nói với Lý Già La: Vùng Hàn Châu này, đường thủy, đường bộ đều là tuyến trọng yếu, là đầu mối quan trọng của Đại Sở. Giao thông sông nước cũng phát đạt, thu nhập của quốc khố mỗi năm đều có một phần lớn từ đây. Nếu nơi đây trị thủy không tốt, lòng trẫm bất an. Cho nên lần này trẫm nam tuần, chủ yếu là đến Hàn Châu, không nghĩ tới nơi này quả nhiên là ngọa hổ tàng long, chuyện ám sát trẫm cũng dám làm ra. Nếu không phải trẫm có chuẩn bị vẹn toàn, nói không chừng lần này để cho bọn chúng thực hiện được âm mưu.
Lý Già La nói: Hoàng Thượng hà tất vì người như vậy mà tức giận, bọn họ đúng là lợi hại, nhưng cuối cùng cũng không đấu lại Hoàng Thượng. Thật ra thần thiếp cảm thấy, lần này Hoàng Thượng hành động chu đáo chặt chẽ. Lại còn có người đoán được Hoàng Thượng sẽ cải trang, không nghĩ đến thật sự là có người thân thuộc bên Hoàng Thượng ngầm cấu kết với Đường Hữu Niên, nội ứng ngoại hợp, cùng nhau hành động.
Hoàng Thượng gật gật đầu, nói: Nàng nói có lý, trẫm cũng muốn điều tra vài người thân cận.
Cùng đi theo hắn, lần lượt kể ra có Trương đại nhân, Dương Phấn, Quý phi, Lưu Vĩnh Toàn, những người này sẽ không cho người mật báo. Bởi vì nếu mật báo là người của họ, như vậy những thích khách đó sẽ không phân tán khắp nơi mà sẽ tìm được mình ngay lập tức.
Lớp thì lên kế hoạch, lớp thì sai cấp dưới mật báo, nhất định là người thông thuộc thói quen của mình, mà người như vậy có ai đây?
Hoàng Thượng trầm tư, nếu mình bị ám sát thiệt mạng, như vậy cần phải có người thừa kế mới lên ngôi, nhi tử hiện tại của mình có bốn người.
Cuối cùng, khi mình không còn nữa, ai có khả năng lên kế thừa ngôi vị hoàng đế?
Quý phi vẫn luôn đi theo mình, nếu bản thân mình xảy ra sự cố ngoài ý muốn, như vậy Quý phi cũng không có đường sống, nhất định sẽ bị các triều thần liên hợp chỉ trích, dâng sớ đòi xử tử. Có mẫu thân như thế, Lạc Nhi và Uyên nhi cũng không thể trở thành vua kế nhiệm.
Như vậy còn lại Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử. Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều có khả năng. Nếu đám người sau lưng kia muốn tìm một hoàng đế nghe lời, Đại hoàng tử vẫn là lựa chọn tốt nhất, thân phận mẫu thân như không tồn tại, suy tính thật chu đáo chuẩn xác.
Mà nếu là Ngũ hoàng tử, như vậy thì liên quan đến Vương gia.
Vương gia, nếu vì mình thật sự không phải nhi tử do Thái Hậu sinh ra, Vương gia sẽ vì một Ngũ hoàng tử không có cùng huyết thống làm ra chuyện lớn như vậy sao?
Có thể là vậy mà cũng có thể sẽ không. Nhưng chỉ cần tồn tại một khả năng, đều sẽ như cái gai nhọn cắm trong lòng Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng, có lẽ thần thiếp nói cũng không đúng, dù sao thì thần thiếp vẫn là nữ tắc nhân gia, kiến thức có phần hạn hẹp.
Hoàng Thượng nghe xong nói: Ái phi hà tất tự coi nhẹ mình? Thật ra trẫm cảm thấy ái phi nói rất có đạo lý, hơn nữa trẫm đã ngầm phái người đi tra xét. Có một số việc, hiện tại trẫm không nói với nàng được, chờ thời cơ chín mùi, trẫm có thể tiết lộ một chút cho nàng biết.
Có đôi lúc, Hoàng Thượng xúc động, nghĩ rằng sẽ tiết lộ trước mặt Quý phi chuyện mình có quan hệ huyết thống với Tĩnh phi, không phải nhi tử do Vương thái hậu sinh ra. Nhưng mỗi khi lời đến bên miệng, hắn lại không nói ra được. Có lẽ đây là chuyện mình khó có thể mở lời, có lẽ trong lòng còn chưa thật sự tin tưởng, có lẽ không nghĩ rằng thêm một người biết chuyện này.
Đại khái, mình chính là đế vương, không nên tin tưởng bất kì kẻ nào, cho dù nữ nhân này đã vì mình sinh hai hoàng tử.
Thực lòng hắn cũng thật sự thích nàng, nhưng chuyện như vậy, nếu như nói ra sẽ có hậu quả gì?
Nếu hắn nói Vương thái hậu là mẹ đẻ của mình, có phải bản thân đã lăng mạ mẫu thân ruột thịt hay không, huống hồ đây lại là trước mặt phi tử?
Suy cho cùng người cô đơn chính là hắn, rất nhiều chuyện, chẳng sợ không tìm được người thổ lộ tâm tư, nhưng chung quy vẫn là muốn tự mình gánh chịu.
Có lẽ nói với Quý phi sẽ tính là nói bí mật trong lòng mình ra, nhưng mà thổ lộ tình cảm cùng với một nữ nhân, chuyện như vậy Hoàng Thượng cảm thấy quá nguy hiểm. Không thể nói được, nếu sau này hắn hối hận, muốn bảo vệ đến bí mật này đến cùng, nhịn không được sẽ giết Quý phi.
Nhưng hắn lại không đành lòng đẩy Quý phi vào con đường chết, cho nên không nói thì vẫn tốt hơn.
Trong lòng Hoàng Thượng thật rối rắm, nam nhân không nên vì một nữ nhân mà lo được lo mất, hắn chính là người ở chỗ cao tất không tránh được gió lạnh.
Hoàng Thượng còn muốn ở lại Hàn Châu bao lâu? Lý Già La hỏi, xem tình hình hiện tại, công vụ Hàn Châu cũng sắp kết thúc.
Hoàng Thượng thấy Quý phi tự mình chuyển đổi đề tài, cũng nói theo: Hàn Châu còn có một vài nơi, trẫm muốn đích thân đi xem cùng ái phi, bằng không có đến Hàn Châu cũng như không, thật uổng phí một chuyến.
Đây mà cũng coi như đến không? Tới Hàn Châu, trừng trị nhiều quan viên như vậy mà còn xem như đến không, vậy thế nào mới gọi là không đến không? Thật muốn toàn bộ quan viên đều xuống ngựa mới cho là không đến không sao?
Những quan viên Hàn Châu đó mà nghe được Hoàng Thượng ngài nói, chỉ sợ cơm đều nuốt không trôi nữa. Ở trong lòng bọn họ, hiện tại Hoàng Thượng không thua kém Diêm La Vương là bao. Nói chém đầu thì chém đầu.
Chúng ta xuất hành một chuyến, người đi theo hộ tống nhiều tất sẽ kinh động rất nhiều người. Không bằng ở hành cung ngây ngốc mấy ngày, sau đó đến mấy địa điểm nổi tiếng về món ăn vặt ở Hàn Châu ăn một lần. Lần này theo Hoàng Thượng ra ngoài, vẫn là thời điểm chúng ta cải trang tương đối tự tại.
Khi đó bên cạnh cũng không nhiều người như vậy, thật sự nàng muốn khi đến nơi nào đó cùng Hoàng Thượng, điều trước tiên phải làm là an bài tuyệt đối cho tốt mọi chuyện. Vừa đi dạo phố, vừa đến chùa miếu, đi những nơi này thì thật sự sẽ gây phiền toái cho dân chúng, thế nên không áp chế trước tình huống thì không được, bằng không thích khách thật sự xuất hiện, ai có thể đảm đương được?
Ái phi có thể suy nghĩ một chút, chúng ta ở Hàn Châu, cũng có thể cải trang mấy ngày. Chỉ cần không bị người phát hiện thì sẽ ổn thỏa, điểm này trẫm có thể cho người khác đóng giả, đến buổi tối trở về biệt viện thì sẽ không có vấn đề gì, cho nên ái phi đừng lo lắng, trẫm sẽ an bài tốt.
/268
|